CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 1) - Chương 48: Sợ bản thân bị nhìn thấu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 1)
- Chương 48: Sợ bản thân bị nhìn thấu
Sáng hôm đó…
Nhất Lâm với Hạ Nhi đến trường, vừa thấy Thất Thất, cậu liền kéo nó tránh xa khỏi cô. Thất Thất biết là chuyện hôm qua cậu vẫn còn hiểu lầm, cũng vì cậu yêu Hạ Nhi nhiều quá nên đương nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền không kiềm chế được mình rồi. Thất Thất ái ngại níu áo cậu thì liền bị cậu gạt phăng ra, Hạ Nhi vẫn còn lớ ngớ quay lại nhìn cô trước khi trèo vào chỗ ngồi của mình:
“Ơ, Thất Thất…có điều muốn nói hả?” Nó nhìn chằm chằm cô khiến Nhất Lâm phải quay lại mắng:
“Ngồi vào chỗ nhanh lên!”
Hạ Nhi hoảng sợ vì bị cậu to tiếng, nó ngoan ngoãn ngay lập tức ngồi xuống, Nhất Lâm ngồi giữa ngăn không cho Thất Thất nói chuyện với Hạ Nhi. Thất Thất cũng thấy cậu ghê gớm quá nên không dám ho he xin lỗi hay giải thích với cậu, trong giờ bút của Thất Thất hết mực, cô nhoài người với tay sang định mượn của Hạ Nhi thì Nhất Lâm cầm bút của mình để trước mặt Thất Thất, đập mạnh xuống bàn. Cô biết điều cầm lấy, thi thoảng vẫn liếc khéo cậu.
………
Đến giờ ăn, mặc cho Hạ Nhi kiên quyết đòi kéo theo cả Thất Thất và Mộc Dương theo cùng, cậu vẫn một mực chối thẳng thừng, chắc chắn tách nó ra khỏi hai người họ tuy Hàn Mộc Dương không gây hấn gì với nó. Hạ Nhi hôm nay xông xáo đòi đi lấy cơm cho cả mình và cậu, bắt cậu phải ngồi sẵn ở bàn chờ để mình bưng đồ ra cho. Nhất Lâm mãi mới đồng ý ra ngồi đợi con bé, mắt cứ nhìn theo cái dáng nhỏ bé đang len lỏi ấy, khoé miệng chợt giương lên. Đang mải ngắm nó, chợt cậu nghe tiếng “bịch” bên tai, giật mình quay ra nhìn thì thấy Thất Thất vừa đặt khay cơm xuống bàn, ngồi đối diện với cậu. Cậu lạnh lùng lờ đi, nét mặt trông có vẻ khó chịu, Thất Thất cố tình lấy đũa gõ vào khay cơm thu hút sự chú ý từ cậu, mặt tỉnh bơ:
“Haiz…quả nhiên là kiểu bạn trai tsundere trong truyền thuyết, bình thường thì tỏ ra rất lạnh nhạt như thể chả có tình ý gì với bạn gái mình, vậy mà lúc thấy bạn gái gặp chuyện là y như rằng trong lòng sốt sắng lo lắng như có lửa đốt, gọi lúc 20:45 mà 21:00 đã đến ngay được trong khi khoảng cách cũng đâu phải gần…”
“Cậu muốn nói cái gì?” Cậu khoanh tay trước ngực, thở dài lạnh ngắt.
“Cậu, đúng là một người bạn trai tốt…tuy nhiên, đôi khi bồng bột như thế lại không hay đâu..”
“Bồng bột?” Cậu cười khẩy, ánh mắt vẫn không nhằm vào cô.
“Cậu thậm chí còn chưa tìm hiểu nguyên nhân làm sao bạn gái cậu lại ngất như thế. Tôi đúng là có sai trong việc đưa bạn gái cậu đến nơi không phù hợp, tôi xin lỗi, nhưng mà cậu đánh oan người ta như thế là sai đó.” Thất Thất cũng học theo cái tướng ngồi hiện tại của cậu, người tựa ghế, tay khoanh trước ngực, hất hàm kiêu ngạo.
Cậu đưa ánh mắt khó hiểu ra nhìn cô, người hơi nhướn về phía trước:
“Đánh oan sao?”
“Phải, hai người đó không những không có ý giở trò với Hạ Nhi cậu mà còn giúp bạn gái cậu khi cậu ấy bị ngất đó.”
Phải rồi, Nhất Lâm có quên mất là hôm qua con bé nói rằng hai tên đó có giúp nó khi nó bị ngất đây mà, thật tình lúc đó cậu chỉ nghĩ đến việc tại sao Thất Thất biết nó rất ngây thơ mà còn đưa nó đến nơi như thế. Giờ nghe cô nói thì thấy đúng là mình có suy nghĩ hơi hồ đồ rồi lại hành động tay nhanh hơn não, cậu ngại mồm không muốn nói xin lỗi lúc này, cậu hỏi khéo với giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn cái giọng căng thẳng vừa rồi:
“Hai thằng bạn cậu muốn gì?”
Thất Thất nhanh chóng hiểu ý, cô cười gian, nụ cười có chút ý vị sâu xa:
“Trai. Chỉ cần đủ 4 yếu tố cao, to, đen, hôi hội tụ là ok!”
Cậu không shock cho lắm, dù gì người như Thất Thất lại chả toàn kết bạn với những tên có vấn đề về giới tính như vậy, nhìn lại thì thấy mình cũng làm bạn với Thất Thất, thảo nào mà….
“Kiểu đấy tôi không hay dao du mấy, không cao to đen hôi mà chỉ cao to trắng thơm thôi có được không?” Nhất Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi chống cằm.
“Hừm…tôi hỏi ý kiến tụi nó đã tại gu chúng nó là phải đen nhìn mới men ấy.” Cô vuốt cằm.
Hạ Nhi bưng đồ đến, đi bên cạnh là Hàn Mộc Dương cũng đang bê trên tay hai khay cơm, Thất Thất thấy thế liền đánh vào tay cậu, trách:
“Ơ hay tên này, cậu có phải con trai không thế?”
Nhất Lâm đơ mặt một hồi rồi gật đầu lia lịa:
“Đương nhiên, hỏi vớ hỏi vẩn!”
“Thế mà dám để cho bạn gái đi lấy đồ hộ, con trai mà thế à?!!!”
“Cậu ta đòi đi ấy chứ?…”
“Đòi đòi cái gì?? Kể cả cậu ta có đòi thì cậu vẫn phải thể hiện mình ga lăng đi chứ? Ai lại để bạn gái hai tay bưng đồ vất vả thế kia không?” Cô chẹp miệng, tay chống nạnh mắng cậu như thể mấy bà mẹ dạy con.
Hạ Nhi đặt khay cơm xuống rồi tí tởn ngồi sát vào Nhất Lâm rồi nhìn Thất Thất mà cười toe toét. Cậu chuẩn bị ăn thì thấy Lập Hạ đang đứng xếp hàng một mình, nhớ lại ngày hôm qua liền thấy mình thật bất lịch sự và quá khiếm nhã, đột ngột bỏ người ta lại mà không nói câu gì. Cậu đứng dậy rồi nói nhỏ với Hạ Nhi:
“Tôi ra đây chút.”
Hạ Nhi miệng đang nhai nhồm nhoàng, gật cái đầu lia lịa. Cậu vừa ra khỏi chỗ cái bàn ấy thì Thất Thất gọi nó nhướn người lại gần rồi xì xào:
“Hạ Nhi, bạn trai cậu đúng là số 1 đấy!”
“Là sao?”
“Tối hôm qua khi mà tôi vừa gọi cậu ta đến đón cậu về, cậu không biết là cậu ta đã nói với cái giọng lo lắng đến thế nào vào trong điện thoại rồi còn thở hồng hộc xông vào mà đánh đấm bạn tôi vì cậu ra sao đâu…wow, Lục Niên quả là một cậu bạn trai tốt đó nha!!” Thất Thất bật ngón cái rồi nháy mắt với nó khiến Hạ Nhi khó hiểu cau mày:
“Cậu ấy…đánh bạn cậu sao??”
“Ờ! Đánh cho hai thằng đấy sáng ra mặt sưng vù luôn!! Chà…Lục Niên khoẻ thật, con trai phải thế mới là con trai chứ!”
“Cậu ta là con gái…” Hạ Nhi thẫn thờ suy nghĩ, Thất Thất thấy nó im im lại được dịp nói thêm.
“Uầyyy, cậu ta đúng kiểu mấy soái ca mặt ngầu ở trong ngôn tình luôn đó. Lúc sau tôi có ra ngoài ngó hai người thì thấy trong lúc cậu còn đang mê man ra đấy, cậu ta có nói rằng cậu ta lo lắng cho cậu nhiều lắm, lo tới mức mà chạy bán sống bán chết để bắt taxi tới đây luôn. Mà Lục Niên cõng cậu về tận nhà sao??”
Nó vẫn đang chưa khỏi ngạc nhiên vì những lời mà Thất Thất vừa nói, Nhất Lâm thường chẳng bao giờ thừa nhận có quan tâm hay lo lắng gì cho nó mà lại đi nói như vậy sao? Nó gật nhẹ đầu, đôi mắt như thể bị cướp mất hồn:
“Ờ, về tận nhà…”
“Uầy đúng là con trai có khác, cõng một đứa như cậu về tận nhà mà không thấy mỏi. À không, có khi đó là do tình yêu đó hehe..” Nàng ta cười gian, nụ cười có ý trêu đùa khiến Hạ Nhi khẽ đỏ mặt. Không phải! Hai đứa chỉ là người yêu trá hình để qua mặt mọi người thôi, hơn nữa cả hai đều là con gái thậm chí còn là gái thẳng, làm sao có thể nói đó là tình yêu được chứ?
Thấy con bé cứ ngẫn cái mặt ra, Thất Thất liền huơ huơ tay trước mặt nó rồi gọi:
“Ê này…này!”
Hạ Nhi giật mình, vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi cô dồn dập:
“Hả? Sao?! Cái gì…cái gì thế?!”
Thất Thất ôm mặt nhịn cười, có một người ngồi cạnh cô đang không nén nổi vẻ mặt đau buồn, hàng mi cứ cụp xuống, ánh mắt chăm chăm xuống bàn mà không ăn gì. Thất Thất lại thấy thêm một tên đơ nữa, cô đánh nhẹ vào tay anh:
“Hàn ca, nghĩ ngợi gì thế? Còn không mau ăn đi.”
Anh liếc mắt qua Hạ Nhi đang tròn mắt lên nhìn mình, ánh mắt vừa giao nhau, anh liền vội vã nhìn đi chỗ khác. Thất Thất và Hạ Nhi lại ngồi ăn bình thường, duy chỉ có Hàn Mộc Dương là ngây người ra đấy, miếng cơm nuốt vào cũng chẳng trôi.
Nhất Lâm vừa đến trước mặt Lập Hạ đã bị cô kéo ra ngoài nói chuyện, thái độ cô trông có vẻ buồn hơn là giận. Cô thở dài, giọng mệt mỏi:
“Em tính nói xin lỗi chị đúng không?”
“À…vâng, chuyện hôm qua là do lúc đó em hoảng quá, đầu óc hoàn toàn trống rỗng nên không nghĩ được gì ngoài việc phải đi thật nhanh đến đấy…”
“Em quan tâm bạn em hơi quá rồi đấy, em với nó chỉ là người yêu giả vờ chứ đâu có phải thật đâu, tại sao em lại xử xự như kiểu em là bạn trai nó thật vậy?” Cô cau mày, giọng mỗi lúc một lên cao.
“Em…xử xự giống như…bạn..bạn trai cậu ấy sao???” Cậu ấp úng.
“Phải, khi em vừa nhận được điện thoại, thái độ của em lúc đấy rõ ràng lắm đấy. Em nổi giận hét lên như thể em lo cho người yêu mình lắm vậy.”
“Thì tại…cậu ấy không thể đến được những nơi như vậy, em là bạn của cậu ấy nên em phải…”
“Đừng có nói với chị rằng em quan tâm cho con bé đó đến mức như vậy vì nó là bạn em. Theo như mắt chị thấy từ rất lâu rồi, ánh mắt và hành động của em dành cho con bé đấy không giống như bạn bình thường đâu Nhất Lâm à…”
Cậu thấy tim đập nhanh, tự dưng lo sợ như kiểu sắp bị cô bắt thóp được vậy. Cậu ra sức nguỵ biện, ánh mắt dần cau lại.
“Đó là do chúng em là bạn thân, cậu ấy là bạn thân của em nên em mới lo như thế!”
“Không phải đâu Nhất Lâm, bạn thân hay bạn thường thì ánh mắt của em đều sai cả. Hôm ở nhà em, thi thoảng chị lại thấy em nhìn con bé đắm đuối rồi cười một mình như thể em…Nhất Lâm nói cho chị biết, em thích con bé đấy rồi đúng không?” Giọng Lập Hạ nghe có phần rõ ràng hơn trước, từng chữ được nhấn mạnh như để đâm trúng vào cậu bắt cậu phải khai hết ra. Nhất Lâm vừa sợ hãi vừa bối rối, điều này là đúng nhưng cậu không thể nhận được, do vậy cậu cố gắng làm ra vẻ mình đang nghe một câu hỏi hết sức phi lý:
“Chị thôi hỏi vớ vẩn như thế đi, em làm sao thích cậu ta được chứ, em là vẫn là gái thẳng đấy!”
“Nhưng đến giờ phút này em hoàn toàn đã bị nó bẻ thẳng thành cong rồi, chị rất giỏi nhìn thấu người khác, chỉ có thể là em chối chứ chị không có nói sai.” Lập Hạ nghiến răng, nuốt nước mắt ngược trở lại, ánh mắt cô hơi nhoè đi vì ứa nước, nó đỏ hoe lên may thay cậu đang không nhìn về phía mình. Nhất Lâm rỏ vẻ khó chịu, cậu quát:
“Đừng bao giờ hỏi em mấy câu điên dồ như thế nữa! Em vốn đã tưởng chị hiểu em thế nào vậy mà…thật sự thất vọng.”
Cậu quay người bỏ đi, lập tức sau đó một vòng tay từ đằng sau ôm chầm lấy cậu. Cậu nhìn xuống, đôi tay thon gầy ấy đang siết chặt, nhìn đôi bàn tay đang run lên ấy cũng thấy được cảm xúc của người đó. Thậm chí Nhất Lâm còn cảm nhận thấy tiếng nấc và cơ thể run rẩy của người đằng sau, cậu biết cô khóc nhưng lại không hiểu cô khóc vì cái gì, không lẽ khóc vì bị cậu quát sao? Nhất Lâm hơi hoảng vì làm người khác khóc ở nơi như này, cậu gỡ tay Lập Hạ rồi đặt tay lên vai cô, ánh mắt bối rối:
“Ơ…sao lại khóc thế? Này chị ơi!! Chị…”
“Chị xin lỗi Nhất Lâm, chị sẽ không bao giờ hỏi những câu thừa thãi và vớ vẩn như vậy nữa, xin Nhất Lâm đừng thất vọng và ghét chị có được không?” Cô vẫn nức nở, mắt nhìn thẳng Nhất Lâm mà nước mắt cứ ứa ra rơi xuống hai bên gò má. Cậu hoảng loạn gật lấy gật để, cốt để cô không khóc nữa:
“Được rồi, được rồi mau nín khóc đi, chị đừng khóc ở đây chứ…em có ghét chị đâu…” Cậu ngó quanh, ngoảnh lại thì thấy ba người Hạ Nhi, Thất Thất và Hàn Mộc Dương đi tới, vừa nhìn trúng ánh mắt Thất Thất, cậu liền bị cô trừng mắt lườm. Hạ Nhi thì chạy đến chỗ cậu, nó nhìn cậu mà quát:
“Cậu bắt nạt chị Lập Hạ sao?!! Cậu làm chị ý khóc mà còn không mau dỗ đi kìa!”
“Không…không phải, tôi đã dỗ rồi mà…”
“Cậu trêu gì quá đáng đúng không? Đúng thật là xấu tính, tưởng bỏ cơm ở đấy chạy ra với chị Lập Hạ để xin lỗi gì ai dè làm người ta khóc. Cậu đúng là ngứa đòn mà.” Nó lắc đầu lẩn xa ra khỏi cậu, miệng chẹp chẹp mấy cái. Ba người đều rời đi để mặc mình cậu dỗ Lập Hạ, Thất Thất đi ngang qua còn lườm cho cậu cháy mặt thì thôi.
Đầu óc cậu rối rắm vì nghĩ mãi không có cách nào dỗ được một cô nàng đang mím môi lau nước mắt trước mặt mình, may thay cô ta không oà lên khóc như trẻ con giống Hạ Nhi không thì còn mệt nữa. Thôi thì đã làm hỏng một buổi hẹn với người ta thì phải đền bù thôi, cậu khàn giọng, nghe như thể không mấy thoải mái:
“Thôi thì…tối nay chị muốn đi đâu em cũng nghe tuốt.”
Lập Hạ đã ngớt nước mắt hơn, cô từ từ giương mắt lên nhìn cậu:
“Thật sao?”
“Ừ, coi như em đền bù ngày hôm qua cho chị.”
“Vậy…tối nay qua nhà chị chơi, ok chứ!?” Lúc này thì cô nhanh chóng tươi tỉnh mặt mày, cầm lấy tay cậu đung đưa.
“Không thể đi chơi ở ngoài sao?…”
“Em không muốn đến nhà chị sao? Chị chỉ muốn chúng ta quay lại quãng thời gian khi xưa thôi mà…” Cô lại làm vẻ mặt buồn bã, Nhất Lâm hốt hoảng sợ cô lại khóc lần nữa nên đồng ý vội:
“Ok ok được được!!! Hết giờ học thì đi luôn sao?”
“Ừm!! Hôm nay chị sẽ ra muộn một chút, em đợi chị ở ngoài cổng nhé!”
Thực ra Lập Hạ muốn cậu đợi là để được trải nghiệm cảm giác có “bạn trai” đợi đi học về cùng, cảm giác khi thấy bóng lưng người thương đứng một mình chờ đợi mới thật hạnh phúc và xao xuyến tim mình.
“À…được chứ!” Cậu ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái. Chuông reo, hai người lại đi về hai ngả, cậu đem cái trạng thái chán nản mệt mỏi ấy vào lớp học nhưng không hiểu sao vừa thấy con bé vẫy tay tươi cười thì liền thấy phấn chấn tinh thần lại. Cậu chạy lên chỗ ngồi, vừa nhìn Thất Thất đã thấy cô nàng khó chịu nhìn mình, cậu hỏi:
“Sao từ nãy đến giờ cứ lườm tôi thế?? Tôi đâu có làm gì cậu?!”
“Tên khốn này, tình tứ với người con gái khác trước mặt bạn gái mình mà không thấy xấu hổ hả? May cho cậu là Hạ Nhi nó ngây thơ ngốc nghếch lại hiền với cậu quá nên mới không ăn giấm chua rồi cho cậu ăn mấy cái vả đấy. Haiz…Hạ Nhi của tôi sao lại ngốc thế này hả người!!” Cô bất lực quay sang nhìn con bé đang cười với cậu, Hạ Nhi chợt tắt ngóm rồi còn lên tiếng bênh Nhất Lâm:
“Tình gì mà tình?!! Tôi đã bảo với cậu chị ta với Lục Niên thân nhau từ bé, sao cậu cứ nghĩ là chị Lập Hạ đang cướp bạn trai của tôi thế nhỉ?? Cậu mới ngốc đấy!!”
Thất Thất quyết không đôi co với trẻ con, cô “hứ” một cái đầy kiêu ngạo rồi quay phắt mặt. Nhất Lâm thấy Hạ Nhi bênh mình thì bất giác mỉm cười, tay đưa lên xoa đầu nó…