CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 1) - Chương 47: Thích?
Xe dừng trước quán bar Lavender, Trình Nhất Lâm vứt tiền trên ghế cạnh tài xế rồi vội vàng đẩy cửa chạy ra. Người cậu nóng rực vì lo lắng, người như Hạ Nhi lần đầu đến nơi ăn chơi về đêm như này thì biết có những cám dỗ nguy hiểm gì để mà tránh chứ. Trình Nhất Lâm chạy vào trong, trước mắt chỉ toàn thấy những cô nàng đang uốn éo bên mấy tên dê già, cậu sốt ruột nhìn quanh rồi mắt dừng lại ở cái bàn số 5 có hai tên con trai trắng trẻo lều khều đang ngồi cạnh nó. Cậu nóng máu lao đến, Thất Thất vừa thấy cậu liền há hốc mồm vì không ngờ cậu đến quá nhanh so với mình tưởng. Nhất Lâm giáng nắm đấm thật mạnh vào tên gầy gò ẻo lả đang đỡ lấy Hạ Nhi, ánh mắt như hoá điên cứ tới tấp đánh không dừng. Thất Thất nghĩ cậu chắc hẳn đang hiểu lầm nên cố gắng ngăn lại nhưng cậu lại giáng một đòn vào tên tiếp theo, răng nghiến chặt. Hai tên nửa mùa đau đớn ngọ nguậy bò dậy, mắt trừng lên nhìn Nhất Lâm. Hạ Nhi trước mặt cậu mắt đang nhắm nghiền, người thì ngả ra ghế, mặt đỏ lên như đang say. Cậu kéo nó dậy rồi quàng tay qua giữ vai con bé, trước khi đi còn trừng mắt lườm Thất Thất khiến cô rùng mình. Đang định lên tiếng giải thích cho sự hiểu lầm này thì Nhất Lâm cười khẩy:
“Tôi đã tưởng cậu tốt với Hạ Nhi như nào vậy mà…chỗ như này mà cũng đưa cậu ấy đến được sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy bị…”
“Đừng nguỵ biện nữa, từ nay tránh xa cậu ấy ra.” Cậu lạnh nhạt bỏ đi, đám người trong quán bar cùng với Thất Thất và hai cậu bạn gay nhìn theo cậu, hai tên bạn đứng dậy phủi quần áo rồi tức giận chửi thề:
“Mẹ kiếp thằng chó điên, người ta giúp bạn gái nó đỡ ngất ra đấy mà nó còn đánh người ta bầm dập. Tỷ tỷ, em muốn gặp lại thằng chó đấy để đánh nhau quá.”
Thất Thất nhìn theo hai đứa vừa dìu nhau ra khỏi cửa mà cười, cô phẩy tay:
“Thôi để tao đền cho tụi bây, cậu ta là người rất tốt và hiền lành nhưng vì lo lắng cho bạn gái quá nên mới vậy đấy.”
“Tỷ tỷ, nhưng mà bọn em bị đánh đau lắm đó.” Một tên mếu máo.
“Đau tao chăm, đừng động đến hai người họ là được.”
Hai tên gay ngoan ngoãn nghe lời, may thay cả hai cũng không phải loại ghê gớm gì nên những chuyện như này chỉ cần Thất Thất nói bỏ qua là sẽ dễ dàng cho qua ngay. Thất Thất đền bù bằng cách gạ mấy tên cao to đen hôi ra chơi với hai tên gay đi cùng mình, vừa thấy trai đẹp đến uống rượu cùng liền sáng rực mắt quên cả đau đớn ngay.
….
Nhất Lâm dìu con bé mà thấy người nó cứ như thể muốn gục xuống ngay tại chỗ vậy, cậu vẫy mãi taxi mà không có cái nào dừng. Đứng được một lúc thì cậu đâm nản, nghĩ bụng từ đây về nhà cũng không xa nên đành ngồi xổm xuống, đưa tay ra sau cầm lấy tay nó để nó vòng qua ôm lấy cổ mình. Cậu đỡ lấy chân nó rồi xốc con bé lên, từ từ đứng dậy, quyết định cõng nó về nhà cả quãng đường này. Hạ Nhi ghé đầu sát mặt cậu, đầu gục lên vai Nhất Lâm mà cậu lại không hề ngửi thấy chút mùi rượu nào phảng phất. Cậu hơi ngoái đầu lại thì thấy mặt nó rất gần nên lại ngại, thở dài tự hỏi bản thân:
“Aishh tại sao mình là con gái mà lại phải đi làm cái việc này cơ chứ? Không phải trong phim chỉ có con trai cõng con gái thôi sao?”
Cậu cảm nhận được hơi thở của con bé, nhằm lúc nó đang mê man, cậu hỏi:
“Sao tôi lại lo lắng cho cậu đến mức này cơ chứ? Trong một vài giây ngắn ngủi kể từ sau khi nhận được điện thoại của Thất Thất, tôi đã chạy bán sống bán chết lao ra đường mặc kệ mấy xe hàng rong suýt đâm vào mình chỉ để lao thật nhanh đến chỗ cậu thôi đấy.”
Nó hơi cựa quậy khiến cậu giật mình:
“Tỉnh rồi đấy à?!”
Mắt Hạ Nhi dần mở, nó nheo mắt nhìn quanh rồi thấy mình đang ở trên cái độ cao khác mọi lần thì ngạc nhiên lắm, thấy tay mình đang ôm lấy cổ cậu còn cậu đang đỡ lấy chân mình, sau vài giây nghĩ ngợi thì cuối cùng cũng định hình ra là Nhất Lâm đang cõng. Hạ Nhi giọng thều thào nói nhỏ bên tai cậu:
“Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ là tôi đang ở trong quán bar cơ mà…”
“Tôi đến đưa cậu về đấy! Cậu say đấy à???!”
“Không…tôi không uống rượu…”
“Thế làm sao? Hai thằng ẻo lả đấy là như nào?”
“Bạn của Thất Thất. Tôi bị buồn nôn khi ngửi phải mùi nước hoa của tên phục vụ nên mới ngất ra đấy…”
Cậu xốc người nó lên để nó đỡ bị tụt xuống, cậu cáu:
“Cậu đến đấy làm gì?!! Chỗ đấy không dành cho cậu đâu!”
“Xuỳ…cậu được phép đi chơi sao tôi không được đi chứ?” Nó giở giọng hờn dỗi, cậu bật cười, lo lắng nãy giờ tan biến. Cậu nhẹ nhàng hỏi:
“Giận đấy à?”
“Tôi chẳng rảnh mà đi giận cậu, tôi chỉ muốn công bằng thôi!!…” Hạ Nhi vẫn tỏ cái thái độ giận dỗi ấy, vừa nói vừa bĩu môi. Trình Nhất Lâm ngước mắt nhìn lên trời rồi thở dài:
“Cậu xem, tôi đang đi chơi mà còn đến cõng cậu về nhà đây này, người như tôi có đáng để bị giận không cơ chứ?”
Trẻ con thì thường dỗi lâu và không nhanh hết giận, nó phụng phịu cái mặt, đặt cái má bánh bao lên vai cậu. Trình Nhất lại không kiểm soát nổi mình mà buột miệng:
“Sao lại đáng yêu thế này?”
“Cậu nói ai đáng yêu cơ?!! Tôi ấy hả?” Hạ Nhi hớn hở khi đoán lời khen đấy là dành cho mình, ai dè Nhất Lâm đỏ mặt giả vờ đổi hướng sang nói con mèo đang liếʍ ɭáρ trên ban công.
“Bảo mèo chứ ai bảo cậu, nhận vơ à? Cậu đâu có đáng yêu đâu mà nhận vơ tôi khen thế?”
Nó cau có đánh nhẹ vào vai cậu vì nào biết rằng Nhất Lâm đang nói dối để giấu sự thật lòng của mình. Thấy nó đánh vào vai, cậu nói vu vơ:
“Aaaa, đã có tâm cõng về rồi còn bị đánh đau hết cả vai, thả xuống cho đi bộ thôi nhỉ?”
Hạ Nhi vội vàng ôm chặt cậu vì không muốn bị thả xuống, nó lên tiếng phản đối Nhất Lâm:
“Không không, sắp về đến nơi rồi, cho tôi ở trên cao thêm chút nữa đi!!”
“Thấy không khí trên này có khác với không khí bên dưới mà thường ngày cậu vẫn hay hít thở không?”
“Cậu có ý sỉ nhục tôi chứ gì? Xuỳ, không khí ở dưới trong lành hơn nhé!”
“Vậy tôi cho cậu xuống tận hưởng không khí trong lành nhé?”
Cậu thả lỏng tay, Hạ Nhi luống cuống bám chặt lấy cậu, tay mỗi lúc ôm một chặt hơn. Ánh mắt Trình Nhất Lâm hạnh phúc cười híp lại, đến giờ phút này thì không thể chối lòng mình được nữa, cậu thật sự…thật sự thích Hạ Nhi thật rồi.
…..
Tối hôm ấy, trên giường của Nhất Lâm, có hai người vẫn chưa ngủ mà đang nằm cạnh nhau nói chuyện. Hạ Nhi rúc gần vào người Nhất Lâm để hơi ấm từ cậu có thể sưởi ấm nó, cậu kéo chăn lên kín cổ Hạ Nhi để con bé đỡ lạnh rồi tay từ từ đặt lên má nó. Cậu nhìn nó với ánh mắt ôn nhu, lo lắng sợ con bé vẫn còn mệt:
“Đỡ mệt hơn chưa?”
“Được ai đó cho nằm cùng giường rồi còn được đắp chung chăn nên đỡ hẳn rồi!” Hạ Nhi đưa ngón trỏ lên dí vào trán cậu, hại cậu thích thú đến xấu hổ. Con bé hồn nhiên cười khúc khích làm môi cậu cũng tự động cười theo, cậu hỏi:
“Thế có còn lạnh không?”
“Đương nhiên là vẫn lạnh rồi, khiếp chăn của cậu mỏng thế??!”
Không nói mà dùng hành động, cậu nhấc đầu nó lên rồi trải cánh tay mình xuống cho nó gối đầu, tay còn lại ôm nó, thành ra Hạ Nhi được vòng tay của cậu bao bọc nên nhanh chóng ấm rực. Được đà đang thấy ấm áp dễ chịu, nó thắc mắc:
“Sao dạo này cậu có thể ôm tôi tự nhiên thế?”
Nhất Lâm lại xấu hổ, cậu ghì chặt nó vào lòng để nó đỡ ngước nhìn khuôn mặt đang ngại của mình. Cậu với tay tắt cái đèn ngủ. Trong bóng tối, nó thấy có gì đó mềm mềm lướt nhẹ lên trán liền giật mình vì tưởng là muỗi, nó giục cậu:
“Lâm! Lâm! Dậy đập muỗi đi, nó vừa đốt vào trán tôi này!!”
Cậu đưa tay xoa nhẹ trán nó, mắt nhắm nghiền lại, phì cười:
“Chả có con muỗi nào to thế đâu.”
“Sao cậu biết nó to?? Hay là cậu nhìn thấy nó rồi?!!! Nó là con gì thế???”
“Đoán vậy thôi chứ ai mà thấy được, tối om như này.”
“Eo ghê thế, hay là gián nhỉ? Cũng có thể là thạch sùng…à không, mềm mềm thì có lẽ nào là chuột chăng???”
“Sao không nghĩ đấy là ma?”
Hạ Nhi sợ hãi đấm vào vai cậu, sợ quá đến nhặng xị cả cái mặt lên:
“Tôi không đùa nhé!! Cậu thừa biết tôi sợ nên cố nói thế để hù tôi đúng không???”
“Anh đâu có hù…”
“Cậu còn dám xưng “anh” với tôi?!!!!!” Nó giơ phát đấm nữa định giáng vào cậu nhưng lại bị cậu giữ lại, quả nhiên khiến nó kinh ngạc, tối mù mà chẳng hiểu sao Nhất Lâm vẫn biết nó giơ tay đánh mà chặn lại được như vậy. Hạ Nhi há hốc miệng:
“Uôi, cậu đúng là không phải người trần mắt thịt!!!”
“Vậy nên đừng có lợi dụng lúc tối om mà đánh tôi nữa đi, tôi biết hết đấy.”
“Xuỳ…mà hôm nay cậu đi chơi với chị Lập Hạ vui chứ?”
Nói đến Lập Hạ, quả thật cậu cũng cảm thấy mình có chút bất lịch sự vì bỏ rơi người ta giữa chừng nhưng thật tình mà nói, lúc ấy trong đầu cậu chỉ toàn những suy nghĩ đáng sợ về việc Hạ Nhi ở đấy với một lũ trai hư hỏng rồi có thể bị dụ uống rượu mà thôi. Cậu chợt nhớ ra trước đấy do nhìn thấy cảnh nó thân thiết với Hàn Mộc Dương nên mới tức giận đồng ý đi cùng Lập Hạ để nó biết sẽ ghen, ai ngờ nó còn hỏi cậu có vui không chứ.
“Sao vui bằng cậu với hot boy…” Cậu nhếch môi, giọng có ý mỉa mai.
“Cậu ghen với Hàn Mộc Dương đấy hả trời??”
Đáng lẽ Nhất Lâm nên đáp luôn là “Ừ!” nhưng do cậu sợ nó biết cảm xúc thật bên trong mình nên đành nói dối:
“Tôi có vấn đề đâu mà đi ghen với hai người, ai thèm bận tâm cậu với Mộc Dương làm gì chứ?”
Nó cúi mặt, cậu cảm nhận được đầu nó cựa quậy vì con bé đang áp mặt vào lòng mình, thậm chí Nhất Lâm còn cảm nhận được cái má bánh bao ấy nhúc nhích. Giọng con bé nghe kiểu tủi thân lắm, nó lí nhí:
“Cậu thì cứ quan tâm đến chị ấy mà chẳng nói chẳng rằng chẳng bận tâm đến lời nói của tôi chút nào cả…”
“Tôi á?!! Tôi quan tâm đến chị ta sao?”
Nhất Lâm nghe được giọng Hạ Nhi có chút lạc, nghe rõ còn thấy tiếng sụt sịt:
“Cậu hứa chơi với tôi rồi không bỏ rơi tôi như những người năm đó vậy mà…chỉ cần chị ấy xuất hiện là cậu lập tức lờ tôi đi, thậm chí tan học còn thu dọn sách vở nhanh chóng để chạy thật mau ra cổng trường với chị ấy nữa chứ…”
Cậu không ngờ là Hạ Nhi có để ý đến những điều này, cậu bất ngờ vì chưa hề nghĩ đến việc này xảy ra. Hạ Nhi thấy cậu im lặng lại càng tủi thân, tiếng sụt sịt ngày một thấy rõ, cuối cùng nó oà lên khóc như đứa trẻ con:
“Cậu như vậy mà còn cấm tôi chơi với Hàn Mộc Dương, cậu ích kỉ vừa vừa thôi chứ!”
Lời nói của nó hiện tại khiến cậu thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu nuốt nước bọt, chẳng hiểu sao nghe nó khóc mà cậu lại thấy vui mừng, có ngại mà cũng rất thích thú khi nghe được những lời như thế. Cậu nằm dịch người xuống , mặt đối diện nó. Hạ Nhi đang khóc thì lại thấy thứ mềm mềm ban nãy lướt nhẹ trên má mình, nó đâm hoảng sợ, túm lấy áo cậu run rẩy:
“Lại…cái vừa rồi lại…lại…”
“Lại làm sao?” May thay cho cậu là vì tối nên nó không thấy được cậu đang cười chứ không thì nó đoán được hai lần bị “đốt” ấy là do cậu làm thì chết toi.
“Hình như…có ma thật đấy, nó lại ấy vào má tôi này….”
“”Ấy” là sao?” Cậu cố nín cười.
“Nó chạm vào má tôi, tay nó mềm mà ấm ấm ấy…”
“Eo ơi thế á? Ma bình thường phải lạnh chứ nhỉ? Ma mà ấm tức là nó hoá thành quỷ rồi đấy.” Cậu cố tình trêu thêm, Hạ Nhi đã sợ còn suýt thì nức nở khóc to lên vì nghĩ phòng trọ có ma ám. Nó với lấy cái bàn tay cậu ban nãy còn ôm mình mà vừa mới buông ra, lần mò mãi mà chẳng thấy, Nhất Lâm biết nó đang tìm tay mình nên giấu lẹm sau lưng. Cậu giả vờ khó chịu:
“Sờ mó lung tung gì đấy!?”
“Không…tay..tay cậu đâu?”
“Để làm gì?”
“Ấy…ấy tiếp đi…tôi sợ lắm.”
“”Ấy” có rất nhiều nghĩa đó nha…” Nhất Lâm rất biết cách trêu con bé, Hạ Nhi ngại mồm nhưng đành phải nói rõ ra.
“Ôm tôi tiếp đi…ôm như lúc nãy ấy…”
Cậu vòng tay qua ôm nó chặt vào lòng, dịu dàng hỏi ý:
“Như này hả?”
Hạ Nhi thấy hơi ngộp thở, nó ấp úng:
“Kh..không, lỏng…lỏng ra chút…”
Cậu thả lỏng tay ra, Hạ Nhi dễ chịu giờ mới bình tĩnh được cái đầu óc hay tưởng tượng của mình, nó sớm ngủ ngay được chỉ cần điều hiện ngủ thật thoải mái. Vài phút sau khi Hạ Nhi ngủ, Trình Nhất Lâm mới với tay bật cái đèn ngủ để ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy cho rõ, tất cả những câu nói của nó vừa rồi quả thật khiến cậu không thể giữ tim nổi, nó đáng yêu như thể muốn xuyên thủng tim cậu vậy. Đèn sáng, cậu nhìn rõ được cái má bánh bao ấy, ánh mắt sau đó di chuyển dịch xuống nơi bờ môi nhỏ xinh đang mở hờ. Nhất Lâm dặn mình kiềm chế nhưng lại không thể, tại sao cứ chăm chăm nhìn vào đôi môi ấy hồi lâu là cậu không thể nào ngăn mình lướt nhẹ qua đó được? Cậu đánh liều, hơi nhổm người dậy rồi cúi mặt gần sát mặt nó, môi gần kề chỉ còn chút nữa là chạm vậy mà cứ đến cái khoảng cách đấy là cậu lại không thể tiếp tục gần hơn nữa. Cậu đỏ mặt ngồi hẳn dậy, tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt xấu hổ của mình. Trình Nhất Lâm tự hỏi lòng rằng mình đang làm cái thứ sai trái gì vậy? Tại sao lại có ý muốn hôn lên môi đứa con gái ấy? Tại sao cùng là gái thẳng mà cậu lại không thể kìm lòng mà nảy sinh lòng tham cướp đoạt nụ hôn có khi là đầu tiên của một đứa con gái trong trắng và thuần khiết như Hạ Nhi? À phải rồi, giờ đây cậu đâu còn là gái thẳng, Trình Nhất Lâm cuối cùng cũng thừa nhận với chính mình là đã bị bẻ cong, người bẻ cong cậu không ai khác chính là nó. Cậu cũng không thể trốn tránh với lòng mình rằng cậu thích nó được, càng trốn thì những biểu hiện tố cáo cậu đang có tình cảm với nó sẽ càng rõ hơn thôi.
Nhất Lâm vò đầu bứt tai khó chịu vì thứ sai trái này, người cậu thích có thể là bất cứ người con trai nào mà cớ sao lại đi thích nó chứ? Càng nghĩ càng thấy sai, cậu lấy tay ôm trán mình, mắt liếc nhìn Hạ Nhi đang say ngủ, cậu hỏi nó cũng như tự hỏi chính mình:
“Phải làm sao với cậu đây? Tôi phải làm sao với cậu bây giờ hả Hạ Nhi?”
Ánh mắt cậu lúc này thật buồn, buồn vì để thoát khỏi chuyện này thật khó khăn, buồn vì sợ từ “thích” sẽ trở thành “yêu” và hơn hết….cậu sợ thứ tình yêu sai trái này.