CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 1) - Chương 41: Tiểu thư đã thay đổi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 1)
- Chương 41: Tiểu thư đã thay đổi
Trình Nhất Lâm hôm nay có ý định về nhà vì muốn gặp mẹ vừa đi công tác về, chẳng hiểu sao vừa ra khỏi cửa liền nảy ra ý rủ nó đi theo, thấy con bé đang ngủ say, cậu tiến tới lay người nó thật mạnh. Hạ Nhi từ từ mở mắt, thêm vào đấy là cái giọng và thái độ khi ngái ngủ:
“Cái gìiiii?”
“Dậy, muốn đi chơi không?”
“Chơi gì? Không thấy đang ngủ à?” Nó gắt gỏng gạt tay cậu ra, Nhất Lâm thừa biết nó sẽ như này vào lúc mới ngủ dậy mà. Cậu tung chiêu dụ dỗ trẻ con:
“Hôm nay mì của cậu hết mất rồi, muốn đi chơi rồi đưa cậu đi ăn luôn mà cũng không được nữa, haiz…”
Hạ Nhi bừng tỉnh ngay tức thì nhưng vẫn cố làm ra vẻ cáu gắt, nó khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Nể cậu lắm tôi mới đi đấy.”
“Lại chả thích bỏ xừ còn bày đặt.”_Nhất Lâm nhếch môi cười khi thấy cái dáng ấy lật đật đi vào nhà vệ sinh, miệng còn ngáp ngắn ngáp dài. Cậu chuẩn bị sẵn quần áo cho nó rồi để lên giường, con bé đi ra nhìn quần áo trên giường không chút cảm xúc rồi thay luôn. Nhất Lâm đứng đợi ngoài cửa một lúc thì điện thoại rung, là bố nhắn đến:
“Nhất Lâm của bố về nhanh nào, có bất ngờ rất rất lớn dành cho con.”
Nhất Lâm thích thú hỏi về thứ bất ngờ ấy thì ông bày đặt bí mật không muốn tiết lộ ngay bây giờ, ông đáp:
“Giờ nói ra thì không còn gì là bất ngờ nữa, con cứ về nhanh nhanh đi.”
Vừa lúc Hạ Nhi xong xuôi, cậu với nó ra ngoài bắt một chiếc taxi vì không muốn nó cảm thấy xa lạ khi đi xe riêng của nhà mình. Lão tài xế có goin để đến đón nhưng cậu lờ đi, điện thoại cứ rung còn cậu thì cố kiếm chuyện để nói với Hạ Nhi cho con bé không để ý.
……..
Xe dừng từ từ trước cửa, Hạ Nhi tròn mắt áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nó há hốc miệng trầm trồ như thể lần đầu tiên nhìn thấy một ngôi biệt thự lớn đến như thế:
“Lâ…Lâm à…là nhà cậu thật sao?”
Cậu đứng bên cửa nó từ bao giờ, cậu mở cửa rồi lôi con bé ra, Hạ Nhi vẫt còn đang chưa tin được vào mắt mình:
“Lâm ơi…nhà cậu thật đấy à?”
Cậu cười, đi lên trước ra hiệu cho nó đi theo, Hạ Nhi như kiểu con nhà quê lên tỉnh cứ nhìn ngó hai bên với ánh mắt kinh ngạc, thi thoảng lại trầm trồ khen ngợi, đi qua cái đài phun nước thì giật mình vì nước tự dưng bắn lên từ bao giờ, nó chỉ chỏ như thể chưa từng được thấy qua:
“Uôi Lâm ơi…cái này tự động phun nước này…”
Rồi lại tia thấy cái bể bơi, nó lại chỉ chỏ:
“Uôiiiii, bể bơi kìa..”
Cậu liền nổi hứng trêu chọc:
“Nhưng bể bơi sâu lắm đấy, cậu xuống đấy có mà chết chìm.”
Nó giơ tay doạ đánh nhưng không đánh được vì cậu né nhanh quá, nó đành phụng phịu ra vẻ khó chịu:
“Đây không biết bơi nên cũng chẳng thèm ra cái chỗ bể bơi đấy đâu. Xuỳ, nói như thể mình cao lắm không bằng mà đi chê người khác.”
“Sao lại đáng yêu thế này?”
Cậu xoa đầu con bé để kiềm chế lời khen đang định nói ra, cậu cùng nó đi vào nhà, đâu ra tự dưng bà giúp việc lắm chuyện nhất chạy tới, vừa thấy nó liền há hốc kinh ngạc, trong đầu bán tính bán nghi:
“Con gái? Lẽ nào tiểu thư vì bố mình mà đổi khẩu vị luôn sao?”
Hạ Nhi vừa thấy bà ta liền nhanh nhảu cúi rập:
“Dạ cháu chào bác ạ!”
Bà nghĩ chắc con bé này nghĩ mình là bà chủ nên mới lễ phép như vậy đây, lần đầu có bạn của tiểu thư đến đây mà chào bà lịch sự như thế, trong lòng thấy khoái chí:
“Chào cô bé đáng yêu, bác là người giúp việc ở đây, cháu lần đầu đến nhà tiểu thư nhỉ?”
“Hả? Tiểu thư? Phụt…” Nó nhìn cậu rồi phụt cười, may thay nói nhỏ nên bà ta không nghe thấy.
“Không phải tiểu thư thì gì? Trước đây cậu lại chả hay gọi tôi như thế, quên rồi à?” Cậu mặt nặng mày nhẹ liếc xéo con bé.
“Không, tại nghe người khác gọi cậu thế lần đầu nên không quen, thường thường mọi người toàn xem cậu là con trai nên…”
“Này nhé ở nhà tôi là con gái đấy!!” Cậu hất hàm, thái độ như kiểu vỗ ngực tự xưng, bà giúp việc thấy hai đứa trước mặt cứ trêu nhau thì cũng hùa:
“Sao hôm nay tiểu thư lại dẫn “bạn gái” về thế này?”
“Gì?? Bạn gái gì ở đây?!!!” Cậu lớn tiếng, lần đầu Hạ Nhi thấy cậu nói chuyện với người lớn bằng cái thái độ đấy thì hơi bất ngờ. Cậu thấy con bé đang nhìn mình liền đổi giọng:
“Í tôi là…sao lại gọi cậu ấy là bạn gái của tôi?”
“Thì bạn tiểu thư mà là con gái thì tôi gọi là “bạn gái” chứ sao ạ…”
Cậu đánh trống lảng kéo Hạ Nhi vào nhà để dứt cuộc nói chuyện với bà ta, bà thấy thế liền bật cười, không ngờ Nhất Lâm lại giữ ý khi có bạn gái ở bên như thế.
…..
Hạ Nhi vừa đặt chân vào đến cửa nhà thôi là đã hoa cả mắt vì nội thất lộng lẫy cộng với chiếc đèn chùm lung linh trên trần nhà, nó mở to mắt nhìn quanh cái phòng khách to gấp 10 lần cái phòng khách nhà nó, đẹp gấp tỉ lần cả cái ngôi nhà ọp ẹp của mình. Rồi có giọng người nào đó gọi cậu khiến nó giật mình đứng lùi ra sau:
“Con gái yêu về rồi đấy à? Lại đây con!!”
Cậu nghe thấy giọng bố mình liền bước ngay vào, thấy người con gái ngồi trên ghế thì hơi giật mình nhưng lại đánh trống lảng cười tươi với mẹ:
“Àaaaa lâu lắm rồi!!!”
Bà hơi đứng người khi thấy con gái yêu của mình trong cái hình dáng không thể nhận ra là con gái này, sắc mặt bà có phần không vui cho lắm nhưng lại không ai nhận ra, bà cười hiền vẫy Nhất Lâm lại.
Người con gái ngồi trên ghế kia là Lập Hạ, vừa thấy cậu liền tớn cái mắt lên:
“Nhất Lâm, bất ngờ chứ?!!!”
Nhất Lâm ra hiệu cho Hạ Nhi theo vào, vừa thấy con bé, ông liền tò mò:
“Nhất Lâm mà cũng dẫn bạn đến nhà chơi sao?”
“Dạ cháu chào hai bác! Em chào chị Lập Hạ!”
“Ơ…cháu cũng biết Lập Hạ sao?” Ông dán chặt ánh mắt tò mò của mìn vào con bé, Nhất Lâm thấy vậy liền kéo nó ngồi xuống cùng mình ở cái ghế ngay gần đấy. Mẹ Nhất Lâm bèn lấy làm lạ, con gái mình xưa nay hiếm khi chủ động động chạm vào người ai đó như vậy lắm mà sao giờ lại có vẻ rất tự nhiên. Thấy nét mặt Hạ Nhi cứ vui vẻ thì ông cũng thấy thoải mái, ông quay sang bảo vợ:
“Em đi lấy gì đó cho bọn trẻ ăn đi.”
Nói đoạn, ông hỏi con gái mình:
“Con có nhận ra ai đây không?” Ông đánh mặt về phía Lập Hạ, cậu hơi cúi đầu chào cô, cười với bố:
“Bố thật là, bọn con trước đó còn gặp nhau rồi cơ.”
“Vậy sao? Trái đất tròn thật nhỉ? Nhà mình chuyển, con cũng ở trọ rõ xa thế mà vẫn vô tình gặp được nhau cơ đấy. Con với chị Lập Hạ ngày xưa quấn nhau lắm.” Ông cười xuất hiện những nếp nhăn ở đuôi mắt, cậu cười trông khá gượng gạo:
“Vậy sao ạ? Con không nhớ cho lắm…”
“Nhất Lâm, lẽ nào Lập Hạ này không để lại trong tâm trí em chút kỉ niệm nào sao? Tại sao chúng ta đã từng thân nhau đến vậy mà em lại không nhớ ra nhiều chuyện ngày xưa cơ chứ?” Cô thoáng buồn, mi mắt hơi cụp xuống. Nhất Lâm áy náy gãi đầu:
“Em xin lỗi, tại trí nhớ em kém…”
“Không sao, hồi đó em còn bé xíu mà, không nhớ là đúng rồi.”
Ông nhắc nhở con gái mình:
“Đấy con xem, Lập Hạ hơn con có một tuổi mà chuyện gì hồi đó con bé cũng nhớ hết mà con thì…haiz.”
Cậu cười trừ, bỗng nhiên bên tai nghe tiếng “ọt…ọt”, Nhất Lâm nhìn nó thắc mắc, con bé lắc đầu nguầy nguậy, chưa hỏi đã chối:
“Không phải tôi, không phải bụng tôi kêu đâu!!!”
“Cái đồ chưa đánh đã khai, đói chứ gì?”
“Không…” Con bé sợ mọi người nghe thấy nên nói lí nhí, mặt mếu máo lắc đầu. Ông thấy hai đứa cứ to nhỏ nói gì với nhau thì hóng hớt hỏi:
“Hai đứa đang nói gì thế?”
“Dạ không ạ…” Hạ Nhi nhanh nhảu xua xua tay, Nhất Lâm nhìn con bé mà bật cười, cậu đứng ngay dậy đi vào bếp, Lập Hạ thấy vậy liền theo cậu. Hạ Nhi cũng định theo cả hai người kia nhưng lại bị bố cậu gọi lại, bố của Nhất Lâm cảm giác con gái mình rất lạ, ông hỏi nhỏ:
“Này cháu, con bé nó dạo gần đây có vấn đề gì không?”
“Dạ…không ạ…” Nó vẫn chưa hiểu ý ông là gì, thôi thì cứ nói “không” cho lành.
“Ngày trước Nhất Lâm nó ghét động chạm vào người khác lắm vậy mà ban nãy nếu mình không nhìn nhầm thì nó có cầm tay cô bé này kéo ra đứng sau mình, xong rồi còn cứ nhìn cô bé này mà cười nữa…”
“À phải nhỉ? Cháu là bạn cùng phòng nó luôn hả?” Ông liền đổi chủ đề cho cuộc nói chuyện trở nên thoải mái. Nó thấy may thay vì người này giàu có mà không bận tâm đến bộ đồ rẻ tiền mà nó đang mặc, nó nói chuyện hồn nhiên và vui vẻ hết sức để bầu không khí bớt căng thẳng đi.
“Dạ vâng ạ, con gái bác đúng là người đảm đang và sạch sẽ gọn gàng, nhờ có con gái bác mà cháu bớt bừa bộn hơn hẳn đấy ạ!”
“Cô bé này thật thà và nhẹ nhàng đấy chứ, có lẽ là do ở cùng cô bé này nên tính cách nó thay đổi tích cực lên, không còn khó tính và hay cục cằn như xưa nữa, tốt quá rồi.”
Ông cứ ngồi kể chuyện ngày bé của Nhất Lâm cho nó nghe, bên trong bếp thì có hai người đang thắc mắc về tính cách của cậu ngày hôm nay.
Cậu vừa vào bếp đã thấy mẹ quay ra nhìn mình, bà gượng cười gọi cậu lại:
“Lớn quá nhỉ? Lâu không gặp mà nhìn con khác quá, không biết là con trai hay con gái của mẹ đây nữa..”
“Mẹ này, đương nhiên con sẽ luôn luôn là con gái yêu của mẹ rồi!!”
Bà cười trêu:
“Vậy cô bé đấy là “bạn gái” hả?”
Trình Nhất Lâm ngại muốn chết, nhảy nhặng lên chối bỏ:
“Không phải, sao mẹ lại nghĩ đấy là bạn gái con chứ?!!! Con chỉ yêu con trai thôi nhé!!!”
“Ơ kìa, sao mà căng thẳng thế? Ý mẹ ở đây “bạn gái” tức là bạn mà là con gái ấy, sao con lại phải giật mình như thế?”
“Mẹ…từ sau phải nói cho rõ ràng chứ…mà sao bố lại bảo mẹ vào đây chuẩn bị đồ ăn mang ra cho bọn con mà không kêu giúp việc nhỉ?”
“Con quên là con chỉ thích đồ ăn của mẹ thôi hả, xưa kia Nhất Lâm của mẹ xấu tính cứ thấy giúp việc nấu là nhất quyết không ăn còn gì…”
Cậu không nói nổi mẹ vì đúng quá, Lập Hạ nhớ lại cậu ngày xưa thì thấy thật đáng yêu, cô khoác lấy tay cậu, nép người sát vào cậu rồi khen cậu y như khen một đứa trẻ con:
“Nhất Lâm đáng yêu quá đi mất, ngày xưa lúc còn bé xíu cứ về nhà là trưng cái bản mặt khó ở ra thôi.”
Cậu không thoải mái lắm, tay từ từ rút ra rồi cười xuề xoà:
“Hồi đó ghét thật đấy! Chắc bản mặt em lúc đó nhìn muốn đấm lắm nhỉ?”
Nói đoạn, cậu mở tủ lạnh lấy bánh kẹo mang ra ngoài, bà lắc đầu cười đứa con gái mình, Lập Hạ thì cứ lủi thủi theo sao.
Cậu đặt xuống bàn, cầm lấy một cái bánh rồi tự tay xé nó xong giơ ra trước mặt Hạ Nhi, ra lệnh:
“Ăn đi.”
“Ơ…”
“Ơ iếc gì? Ăn không bụng lại đánh trống ầm ĩ lên!”
Ông không tin nổi vào mắt mình, con gái ông đang quan tâm đến người khác hay sao? Nhất Lâm xưa nay lúc nào cũng thờ ơ với mọi người, bố mẹ có ốm thì cũng chí ngó ngó chút rồi lại lủi đi, đối với người ngoài trừ Lập Hạ ra thì luôn cáu bẩn…vậy mà giờ lại dịu dàng đến lạ vậy. Nhưng ông nhận ra, con gái mình chỉ lo mỗi cho cái con bé đấy ăn còn ông thì Nhất Lâm chẳng mời.
Ông vờ ho vài tiếng để cô con gái chú ý đến mình:
“E hèm…”
Cậu đẩy đống bánh trên bàn ra gần chỗ ông, mặt tỉnh bơ:
“Bố ăn đi.”
“Ơ thế phải tự bóc hả?”
“Vâng.” Mặt cậu vẫn tỉnh như ruồi, Lập Hạ ngồi bên khẽ cau mày lại, tại sao con bé đó làm cái gì mà Nhất Lâm lại dịu dàng với nó đến thế, đến cái vỏ bánh mà cậu cũng bóc cho nữa sao?
Ông vờ đưa tay chấm nước mắt ra vẻ đau buồn, kết quả nhận lại chỉ là con gái ông cứ nhìn ông mà cười sặc sụa mà thôi. Hạ Nhi thấy vậy liền cầm cái bánh trên bàn lên rồi bóc vỏ đưa cho bố cậu bằng hai tay lễ phép:
“Dạ mời bác ạ.”
Ông vui vẻ nhận lấy, thầm nghĩ con bé này quả là ngoan và biết điều, khác hẳn cô con gái rượu của mình.
…….
Xong bữa, Hạ Nhi cùng Nhất Lâm và Lập Hạ lao vào rửa bát, mẹ của Nhất Lâm lần đầu thấy con gái mình tự phụ mẹ dọn dẹp thì thầm cảm ơn cái cuộc sống tự lập đã khiến nó trưởng thành và nề nếp hơn. Bà nhìn vào đám trẻ trong bếp vừa rửa bát vừa nói cười vui vẻ thì lòng nghe rất yên bình, bà tựa vào vai chồng, giọng nói nghe có phần thoải mái:
“Con gái chúng ta lớn thật rồi.”
Ông vẫn dán mắt vào riêng con gái mình và đứa bạn cùng phòng nãy giờ, trong đầu nảy ra suy nghĩ gì đó mà không nói, ông quàng tay ôm vợ rồi khẽ gật đầu:
“Phải.”
……….
Mẹ của Nhất Lâm có ý muốn nói con gái mình với bạn nó ngủ lại vì cũng đã tối, đường xá lại khá vắng vẻ. Phải nói hồi lâu Hạ Nhi mới ngủ lại vì ngại bố mẹ cậu, còn Lập Hạ định về mà thấy Nhất Lâm với Hạ Nhi ngủ cùng nhau lại không nỡ, cô nhìn ra ngoài rồi khẽ rùng mình nói vu vơ:
“Ở ngoài có vẻ gió phết.”
“Nhất Lâm, con đưa chị về nhà đi.” Ông ra lệnh cho con gái, bà mẹ thấy con gái mình chứ đâu phải con trai mà phải đi tiễn người ta về nên không can tâm, bà nói nhỏ với cô:
“Lập Hạ, để cô nói tài xế Văn đưa cháu về.”
Nhất Lâm thấy hơi áy náy vì nãy rửa bát Lập Hạ cũng ra phụ mình, rồi còn có vẻ rất thân thiết với mình mà mình lại không nhớ lắm những chuyện khi xưa nên quyết định đưa cô về, cậu đặt tay lên vai mẹ, cười dịu dàng:
“Để con đưa chị ấy về cho. Hạ Nhi, lên phòng tôi đợi đi, chỉ một lát thôi.”
Hạ Nhi gật đầu lia lịa, đứa con lầm lì ngày nào giờ đã khéo léo xử xự như thế này rồi, bà tuy không muốn để con gái duy nhất của mình đưa con người ta về tận nhà như một thằng con trai lịch thiệp, nhưng vì nghĩ tích cực là con gái mình đã lịch sự và phép tắc hơn xưa nên đành đồng ý để Nhất Lâm cùng tài xế Văn đưa Lập Hạ về tận nhà. Hai người ra xe, bà ân cần dẫn Hạ Nhi lên phòng cậu. Nó thấy ấm lòng vì tuy gia cảnh người ta giàu có đến vậy mà vẫn đối xử với nó gần gũi mà không phân biệt giàu nghèo gì, ánh mắt họ nhìn nó rất thân thiết chứ không có thứ gọi là “nhìn bằng nửa con mắt” mà nó vẫn thường bắt gặp ở những người nhà giàu khác. Ngay cả Nhất Lâm cũng vậy, đường đường là một tiểu thư con nhà giàu nhưng không vì cái mác ấy mà kiêu ngạo khi ở cạnh nó. Hạ Nhi cười tươi đi theo mẹ Nhất Lâm lên phòng cậu…