CẶP ĐÔI NỒNG CHÁY - Chương 43: Ngủ cho đàng hoàng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CẶP ĐÔI NỒNG CHÁY
- Chương 43: Ngủ cho đàng hoàng
Buổi sáng mà gia đình học sinh đến gây sự với nhà trường, lúc Lâm Sơ Nguyệt tới công trường để tìm Triệu Tiểu Vũ thì bị nhân viên Hối Trung bắt gặp. Khi chuyện tới tai Lý Tư Văn thì đã vào giờ ăn trưa, phòng Nhân sự của Hối Trung ăn mừng với nhau do đích thân trưởng phòng mời cơm. Với địa vị của Ngụy Ngự Thành thì sẽ phải để ý tới rất nhiều mối quan hệ nên anh đã tính giờ, gần đến cuối bữa thì đi một vòng hỏi thăm mọi người.
Không trong thời gian làm việc nên bầu không khí cũng rất đỗi nhẹ nhàng.
Lúc chụp ảnh, chẳng hiểu Diệp Khả Giai từ đâu chen tới mà đã nhanh tay nhanh mắt ngồi xuống cạnh anh.
Bức hình đã được chụp lại.
Ngay sau đó, Lý Tư Văn đi đến với gương mặt nặng nề nói cho anh hay chuyện Lâm Sơ Nguyệt bị thương. Thư kí Lý làm việc chu toàn nhưng khi đặt vé máy bay thì chuyến sớm nhất đến Nam Thanh lại rơi vào tầm chiều tối.
Ngụy Ngự Thành không hề do dự, hỏi Lý Tư Văn chìa khóa xe rồi lái thẳng từ nhà hàng đi.
Anh lái xe suốt chín tiếng đồng hồ, cả một quãng đường mỏi mệt làm sao.
“Còn cãi nhau nữa không?” Anh tựa mình lên thân xe, vì lái xe quá lâu nên người anh cứng đơ. Dù nụ cười đang nở trên môi nhưng không thể nén được nỗi mệt nhọc hằn trên gương mặt.
Anh nói: “Cô Lâm, anh cũng đã dâng mình đến tận cửa rồi, em phải nắm chặt cơ hội.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác mình đang bị mưa tuôn xối xả, những cành khô xơ xác và miền cỏ chết đã hóa mềm mại.
Cô lắc đầu làm anh mỉm cười: “Không cãi nhau, thế thì anh phải hỏi cho ra lẽ. Trong điện thoại, em bảo anh vụng trộm với ai? Ai kia ở nhà là ai? Hả?”
Cô không hé răng, mím chặt môi không để nó cong lên. Anh cũng không gặng hỏi nữa mà uể oải vươn tay ra: “Dắt anh đi.”
Cô nhìn về nơi anh.
“Một mình anh lái xe gần chín tiếng, chân đạp phanh ga cũng tê lắm rồi, giờ không đi được.”
Cô nắm tay anh, kéo anh đi lên phía trước: “Sức khỏe chủ tịch xuống dốc quá.”
Vào cái khắc được nắm tay cô, anh đã cảm thấy bình yên trở lại. Anh hệt như cậu học sinh ngoan ngoãn đang được thầy dắt qua đường. Cô dẫn anh về phòng mình, anh nằm vật xuống giường, nhắm mắt hít sâu một hơi.
“Uống nước.”
“Không uống, anh nằm đã.”
Anh đưa tay ra sau đầu rồi ấn lên gáy mình.
“Anh đau vai gáy à?” Cô hỏi: “Ngồi dậy đi, để em mát xa cho.”
Anh ngồi ở mép giường còn cô đứng cạnh bên anh, làm ấm ngón tay trước rồi mới chạm vào anh: “Chốc nữa em tìm người giữ chìa khóa để cho anh ngủ ở phòng lần trước.”
“Giờ muộn lắm rồi, em có chắc không?”
“Không thì anh ở đâu?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt anh hơi xếch lên, nhìn từ hướng này trông mắt anh từa tựa cánh hoa đào, dịu dàng và nồng đượm thương yêu. Cô hiểu ý anh, cuối cùng thì cũng không nỡ chối từ.
“Ngủ phòng em cũng được.” Cô nói: “Nhưng anh phải ngủ cho đàng hoàng.”
Anh chẳng để bụng chút nào: “Chúng ta có bao giờ ngủ đàng hoàng với nhau à?”
Ngón tay cô ấn mạnh lên gáy anh ra vẻ cảnh cáo: “Anh đứng đắn hơn tí được không?”
Anh duỗi tay ôm eo cô để cả hai cùng ngã xuống giường. Anh cứ ôm mãi không rời, vùi mặt vào cổ cô rồi thì thầm: “Ở bên anh.”
Cô mềm lòng nhưng lại cảm thấy đớn đau khôn xiết.
Hai mắt anh nhắm nghiền, anh thở một cách nặng nề, tay cũng hơi nâng lên để tránh đè cô đau. Hai khuôn mặt kề sát bên nhau, hơi thở cũng đan xen vào nhau, chút lạnh phảng phất, chút nóng trào dâng cứ thế phả lên mi mắt.
Ngón tay cô cạ lên cánh tay mảnh khảnh của anh, cô thủ thỉ: “Cãi nhau với anh là lỗi của em, em không nên cáu giận vô cớ với anh như vậy. Em xin lỗi.”
Anh vẫn nhắm mắt, giọng hững hờ: “Chỉ cáu thôi? Không có tí ghen nào à?”
Ngón tay cô chọt mạnh xuống cùi chỏ của anh: “Anh tọc mạch thế.”
Lẳng lặng ôm nhau được một lúc, cô đã cảm thấy hơi mỏi nên quyết định đặt cằm lên trán anh cho thoải mái rồi bày tỏ thẳng thắn: “Em không thích Diệp Khả Giai, cô ta mưu mô, ích kỉ. Em không bao giờ sợ cạnh tranh trên bất cứ phương diện nào nhưng người ta phải hành động công khai chứ không phải giở trò sau lưng rồi tự nhận mình thông minh. Em cực kì mệt với cái kiểu như vậy.”
Anh khẽ “Ừ”: “Anh không biết chuyện cô ta đến làm ở Hối Trung thật. Có rất nhiều việc không cần anh phải động tay vào.”
Cô thì thào: “Chẳng phải lúc này anh nên biến thành tổng tài bá đạo, đuổi việc cô ta sao?”
“Em muốn à?” Anh chợt mở mắt.
Cô nuốt nước bọt, nói bâng quơ: “Không care cô ta.”
“Thế quan tâm ai?”
“Anh.”
Anh thỏa mãn, tay cũng trườn xuống eo cô rất đỗi tự nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô bật cười muốn trốn thoát vì cô rất sợ nhột.
Anh bỗng lên tiếng: “Anh không ăn vụng.”
“Hả?”
“Cũng chỉ có một mình ai kia ở nhà thôi.”
Nói xong, anh nắm chặt lấy tay cô.
Vì đang trong những ngày đầu xuân nên đêm ở thị trấn hẵng còn se lạnh, trăng cong lưỡi liềm, trong trẻo, lẻ loi treo lơ lửng phía chân trời. Khác với thành phố – nơi vào ban đêm sẽ có ánh đèn neon hắt vào để trông căn phòng không đến mức tối mù thì ở chốn này sẽ chẳng gặp được tia sáng nào, thế gian quang đãng, gió thổi mây bay. Song, Lâm Sơ Nguyệt lại thấy rằng không có thời khắc nào rực rỡ hơn phút giây này được nữa.
Ngụy Ngự Thành đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy.
“Sao thế?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh chỉnh lại áo khoác, đút chìa khóa xe vào trong túi: “Anh đi tìm chỗ ngủ.”
Cô ngẩn người.
“Em là con gái, đêm hôm còn dẫn đàn ông về phòng, để người khác biết được thì không hay.” Anh quay người nhéo má cô, nói với vẻ sâu xa: “Bất đắc dĩ thôi, em còn nợ anh cả rừng cây còn gì? Sau này trả nợ cho đủ.”
Phong thái ôn hòa và điềm tĩnh đã khắc sâu vào cốt tủy nơi anh. Tuy anh phong lưu nhưng không hề khiếm nhã. Khi thích một điều gì đó, anh rất cởi mở và thành thực, anh biết mình nên làm gì và có thể làm được gì nhưng anh càng lo nghĩ cho Lâm Sơ Nguyệt hơn.
Đã muộn rồi nên anh không muốn lái xe về huyện lỵ nên anh ngủ tạm qua đêm ngay trên xe.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới sáu giờ mà cả thị trấn đã bừng tỉnh.
Tiểu Chu hái trám xanh ở sườn đồi lần trước thì giờ đang lim dim đi ra hứng nước để đánh răng rửa mặt, bỗng thấy chiếc Maybach đỗ trước mặt mà tưởng mình đang mơ. Ngay sau đó, Ngụy Ngự Thành đã mở cửa xuống xe. Tiểu Chu sửng sốt, vì thả lỏng cơ thể nên chậu rửa mặt rơi bộp xuống đất tróc cả sơn: “Chủ, chủ tịch Ngụy???”
Anh xoa bóp bờ vai tê cứng rồi bình tĩnh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Tiểu Chu dụi mắt thật mạnh để chắc chắn đây không phải ảo giác của mình: “Anh, anh, anh tới lúc nào vậy?”
“Tối qua.”
Tiểu Chu cảm giác mình bị ảo ma rồi.
Dù tối qua không đến thì anh chắc chắn vẫn phải đi một chuyến về đây. Sau khi cắt đứt quan hệ hợp tác với Trần Cương, thông qua tổ xóa đói giảm nghèo mà anh đã gặp được Vương Khải Triêu – nhà cung cấp nguyên vật liệu ở thành phố lân cận. Giờ cần qua để bàn bạc chi tiết thì khả năng hai bên sẽ kí hợp đồng trực tiếp với nhau.
Lý Tư Văn đã sắp xếp công việc ổn thỏa. Buổi trưa, anh và người phụ trách các bộ phận tương quan đã đến thị trấn Nam Thanh. Khi gặp lại Lâm Sơ Nguyệt, anh mỉm cười chào cô: “Cô Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng ngạc nhiên, tay bắt mặt mừng: “Thư kí Lý.”
Anh dỡ hai thùng đồ xuống xe: “Tiểu Diễn biết tôi đến đây nên cố tình dặn tôi phải mang cho cô đấy.” Lúc khuân đồ lên tầng, nhân lúc xung quanh không người qua lại, anh đã đưa cho cô một tập tài liệu.
“Đây là báo cáo sức khỏe của Lâm Dư Tinh sau hai lần kiểm tra vừa rồi. Mặc dù kết quả rất tốt nhưng chủ tịch sợ cô không tin nên đã để bác sĩ Dương photo ra một bản để cô đọc cho an tâm.”
Trái tim cô nghẹn ngào, bàn tay run rẩy nhận lấy. Đây là sự an tâm mà cô khát khao nhất từ trước đến giờ.
“Cảm ơn anh, thư kí Lý.”
“Không cần cảm ơn tôi, chủ tịch đã dặn tôi như vậy rồi.” Anh nói tiếp: “Hôm qua, anh ấy biết cô bị thương nên đã lái xe thẳng từ nhà hàng tới đây. Trên đường còn gọi điện cho tôi, bảo tôi nhất định phải hoàn thành việc này.”
Vì còn công việc nên anh mang đồ lên cho cô xong thì đi luôn.
Cô gọi anh lại: “Thư kí Lý, lần này các anh ở đây bao lâu?”
“Nếu mọi việc thuận lợi thì mai sẽ về.”
Một khi Ngụy Ngự Thành tiến vào trạng thái làm việc thì rất khó thấy được bóng dáng của anh. Sáng anh đi khảo sát công trường, tới trưa thì đến huyện lỵ để gặp Vương Khải Triêu.
Vương Khải Triêu đã gần năm mươi tuổi với dáng người trung bình nhưng khí chất vô cùng đĩnh đạc. Trước khi gặp mặt thì Lý Tư Văn cũng đã điều tra lí lịch của chú. Chú dựng nghiệp từ bàn tay trắng, mở xưởng gia công ở Quảng Đông nhưng vì kinh doanh bết bát nên nợ đến hơn một triệu tệ. Khi ấy, chú đã gần đến tuổi trung niên nhưng vẫn quyết tâm đi tìm cơ hội ở các nhà máy tại Đông Nam Á, mất hai năm để trả hết nợ nần rồi về nước. Từ lúc đó, chú đã bán duyên với nghề cung cấp vật liệu xây dựng ở thành phố lân cận, làm đâu chắc đấy, gom góp được vô số tài sản.
Vương Khải Triêu và Trần Cương không ai ưa gì đối phương. Cũng dễ hiểu thôi, tuy ở hai thành phố khác nhau nhưng lại rất gần nhau, chỉ mất có một tiếng đi xe, sao mà không cạnh tranh cho được. Bên ngoài cứ rỉ tai nhau rằng đến giờ Vương Khải Triêu vẫn chưa lập gia đình, cũng không có phụ nữ bên cạnh vì hồi trước bị đá ở đất Đông Nam Á.
Toàn lời bịa đặt không biết thật giả ra sao nhưng người lan truyền tin đồn thất thiệt như vậy thì chắc chắn phải có động cơ gì đấy.
Vương Khải Triêu trò chuyện với Ngụy Ngự Thành bằng những lí lẽ rõ ràng, không phô trương hống hách. Chú nói: “Tôi biết quan hệ của chủ tịch và Trần Cương. Tôi là người làm ăn, chủ tịch đã ra giá thì đương nhiên tôi cũng phục vụ hết lòng. Không nói đến chuyện giúp đỡ hay không, nhưng giữa chúng ta chỉ cần một số tiền thích hợp thì tôi sẽ thực hiện những gì mình nên làm.”
…
Ở bên phía Lâm Sơ Nguyệt.
Thứ tư là ngày đi thăm hỏi, lần này sẽ đến nhà của những em học sinh cấp hai có hoàn cảnh nghèo khó. Đa số các em 13, 14 tuổi đang trong thời kì dậy thì, không được chỉ bảo và truyền tải đúng đắn nên rất nhiều những khiếm khuyết trong tính cách đã nảy sinh ở độ tuổi này.
Khi xem danh sách học sinh, cô đã chú ý đến một em.
“Anh, có phải Thân Tiểu Thu là em học sinh hôm qua đã làm chứng cho Triệu Tiểu Vũ đúng không?”
“À, đúng rồi đấy.” Mục Thanh vừa liếc qua đã chắc nịch: “Con bé cũng hoàn cảnh. Bố mẹ mất sớm, được ông bà nội nuôi nấng nhưng mấy năm sau thì ông bà cũng qua đời nên giờ con bé đang được bác trai chăm sóc.”
Cô gật đầu: “Cũng may mà còn người thân chăm lo.”
Anh khẽ thở dài: “Ông bà nội con bé kết hôn nhờ mai mối, sinh được hai nam, ba nữ. Con gái bị chết đuối trên ao từ khi còn bé. Con trai thứ hai là bác của Thân Tiểu Thu thì có vấn đề về tâm thần.”
Cô nhíu mày.
“Bác con bé có một người con trai, trước khi thi đại học thì vẫn bình thường như bao người, thành tích cũng ổn. Nhưng nghe bảo sau cũng mắc bệnh. Lúc ổn lúc không, vẫn nhận biết được mọi người nhưng lại không về nhà.”
Cô hỏi: “Giờ cậu ấy thế nào rồi?”
“Anh không biết, người ta cũng không muốn dính dáng đến nhà đó.” Anh trả lời: “Nghe loáng thoáng thì hình như đang chữa bệnh ở bệnh viện tâm thần.”
Cảnh ngộ bất hạnh của Thân Tiểu Thu khiến cô để tâm đến em nhiều hơn.
Cả hai tách nhau ra, mỗi người đi thăm ba nhà. Lâm Sơ Nguyệt chọn nhà Thân Tiểu Thu là điểm đến cuối cùng. Khi tới nhà thì thấy em đang ngồi xổm giặt quần áo ở ngoài sân. Người ngồi cạnh cửa chắc là bác em, ông ta mặc áo khoác màu đen xám, khó mà phân biệt được đâu là màu sắc vốn có của chiếc áo. Rau xanh rải đầy trên mặt đấy, có mấy lá rau đã ngả vàng.
Bác vô cùng thờ ơ với sự xuất hiện của cô, ông ta không nói câu gì như thể ai cũng được phép ra ra vào vào căn nhà này.
Thân Tiểu Thu vẩy đôi tay ướt rượt, tuy em nhút nhát nhưng không thể giấu nổi niềm vui của mình, em chào cô bằng chất giọng phổ thông cực chuẩn: “Cô Lâm.”
Cô mỉm cười, đi đến bên em: “Con giặt quần áo hả, để cô giúp con.”
“Không cần đâu ạ.” Thân Tiểu Thu cuống quýt ngăn cản: “Nước lạnh lắm ạ, cô đừng mò tay vào. Con, con còn chưa tắm.” Cô bé chùi tay lên áo, sau đó dẫn cô vào nhà.
Lúc đi ngang qua bác thì ông ta ngẩng đầu lên cười hềnh hệch với cô, nói chậm rãi bằng giọng địa phương: “Cô giáo đến nhà.”
Biểu cảm của ông ta có hơi đẫn đờ, ánh mắt đục không nhìn ra phương hướng. Cô nhớ lời Mục Thanh kể rằng bác cô bé không bình thường. Căn nhà vô cùng đơn sơ với những ngói đen ngổn ngang, chỗ nào bị dột thì đắp lại. Trong nhà không đủ ánh sáng, giữa trưa chói chang như vậy mà còn phải bật đèn.
Cô nhìn quanh nhà một lượt thì bỗng thấy trên tường treo một khung gỗ kiểu xưa, những tấm ảnh với nhiều kích cỡ khác nhau được sắp xếp loạn xạ ở trong. Cô đứng sát lại gần mới thấy rõ, toàn là những bức hình đen trắng, tấm trên cùng là ảnh gia đình bác hồi trẻ. Bác đứng bên vợ, bế đứa bé một tuổi với gương mặt vô cảm.
Thân Tiểu Thu trầm tính ít nói, dịch ghế sang cho cô: “Cô ơi, cô ngồi đi ạ.”
“Cảm ơn con.”
Cô bé định đi rót nước, lúc em vừa quay người đi thì Lâm Sơ Nguyệt đã thấy vệt đỏ hằn trên quần em. Cô phản ứng kịp thời, vội gọi em lại: “Thân Tiểu Thu.”
“Dạ?”
Cô nhắc: “Quần con bị bẩn rồi.”
Em hiểu ra, gò má bỗng đỏ bừng, ngón tay cứ đan vào nhau, không biết phải làm sao.
Ở Trung Quốc, việc giáo dục giới tính cho trẻ em vẫn còn rất kém, nhất là ở những vùng sâu vùng xa. Cô nhẹ nhàng ôm vai em, giải thích một cách dịu dàng: “Đây là hiện tượng sinh lí bình thường, con không cần phải ngại. Kể cả mang thai hay sinh con cũng vậy, không có gì đáng xấu hổ ở đây hết. Tới kì kinh nguyệt thì con nên vệ sinh cẩn thận, không nên dùng nước lạnh.”
Thân Tiểu Thu vẫn đỏ mặt.
Cô xoa đầu em: “Con đi thay quần đi.”
Em mở chiếc tủ cũ rích lấy một túi ny lon mỏng rồi rút ra mấy tờ giấy vệ sinh đã quăn queo. Mới đầu cô còn không hiểu, mãi đến khi em mang ra ngoài, cô mới nhận ra đấy là băng vệ sinh của em.
Nhu yếu phẩm phổ biến đến như vậy nhưng có những gia đình, con em còn chẳng có quyền được dùng băng vệ sinh thoải mái. Cô nén đi những chua xót trong lòng, đợi em thay xong rồi nghe em tâm sự, em không dám xin tiền vì bác sẽ không cho. Ngoại trừ những lúc máu chảy quá nhiều làm bẩn quần ra thì em cũng đã quen rồi.
Hơn nữa, đâu phải chỉ có một mình em mà còn rất nhiều, rất nhiều những em gái ở các gia đình khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Buổi thăm hỏi kết thúc, Mục Thanh vẫn chưa xong nên cô về nhà trọ trước. Cô còn đang giữ chìa khóa xe máy điện của anh nên phóng luôn ra thị trấn.
…
Vì kí hợp đồng thành công nên tâm trạng Ngụy Ngự Thành rất tốt. Khách sạn ở ngay huyện lỵ, các nhân viên được nghỉ ngơi thoải mái còn anh và Lý Tư Văn quay về thị trấn. Lý Tư Văn là người thấu tình đạt lí, anh nhìn đồng hồ: “Giờ cô Lâm chắc cũng xong việc rồi.”
Đến đúng khúc rẽ thì thấy chiếc xe máy đen đang băng băng trên đường.
Đây không phải kiểu xe điện được thiết kế nhỏ gọn tinh tế mà là kiểu cực kì hoành tráng oai phong. Vậy mà người cầm lái lại nhỏ con vô cùng nên dĩ nhiên không thể điều khiển nó dễ dàng được, nom y như em bé lén lút đi thử guốc của mẹ vậy.
Mới đầu Lý Tư Văn thấy mới mẻ quá, sau càng nhìn càng thấy quen quen, anh giẫm chân ga lái đến sát chiếc xe.
Với cái tài lái xe của Lâm Sơ Nguyệt thì nghe thấy hai tiếng bíp còi thôi đã phải phanh gấp lại, cả người cả xe lảo đảo ở ven đường, cô tháo mũ bảo hiểm xuống rồi quay đầu nhìn.
Đến Ngụy Ngự Thành ngồi ở ghế sau cũng phải nhíu mày khi thấy rõ người.
Lý Tư Văn mở cửa xuống xe trước: “Cô Lâm? Cô, cô còn lái xe này cơ à?”
Anh cũng xuống xe, vì lo cho sự an toàn của cô nên mặt anh cau có, giọng cũng cục cằn: “Em làm gì đấy?”
Cô vỗ đét xuống hai túi đồ to bự được buộc chặt ở yên xe, cười hồn nhiên: “Mua băng vệ sinh.”
“…”
Anh còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng anh hiểu một điều rằng cô không thể lái cái xe đó nữa.
Một giây im lặng khiến Lý Tư Văn sinh ra cảm giác bất ổn.
Quả nhiên, sếp đã mở miệng: “Cậu lái xe về cho tôi.”
Cứ như vậy, thư kí Lý – người cả đời chưa chạm vào xe máy bao giờ đã phải gắng gượng để mở khóa thành công kĩ năng mới ở chốn thôn quê.
Lần này cô rất nghe lời anh, không nói dông dài, nhét hết hai túi đồ vào cốp xe hệt một nữ lực sĩ rồi sau đó chui tọt lên ghế phụ như chú cá linh hoạt.
Anh bật cười vì hành động của cô. Anh vừa lên xe, gương mặt cô đã thả lỏng, nghiêng người về phía anh, hỏi anh với vẻ quan tâm hết sức: “Hôm nay công việc thuận lợi không anh? Có vất vả không?”
Tay anh đang thắt dây an toàn bỗng ngừng lại, quay sang liếc cô.
“Mà cũng phải thôi, chủ tịch đẹp trai phong độ, lịch sự tài hoa, nhanh nhẹn khéo léo, chắc chắn sẽ ổn cả thôi.” Cô ngả người ra sau, quan sát anh một cách nghiêm túc rồi “Wow” lên: “Hôm nay anh khí chất thế không biết.”
Anh thản nhiên đáp: “Ờ, đêm qua gặp em anh cũng mặc bộ này.”
Cô vẫn bình tĩnh, cười tươi như hoa, miệng nói cứ dẻo quẹo: “Người đẹp thì có ngắm ngày ngày cũng không đủ.”
Anh lái xe chầm chậm, chống tay lên cửa kính rồi gõ nhẹ lên cửa. Anh nhịn cười, hỏi cô bằng gương mặt điềm tĩnh: “Nói đi, muốn anh làm chuyện gì nào?”
Cô thẹn thùng: “Trông rõ vậy cơ ạ?”
“Thiếu điều xồ đến hôn anh thôi.”
“…” Cô xoa mặt, nghiêm túc nói: “Anh cân nhắc đến chuyện từ thiện được không anh?”
Cô kể lại vắn tắt câu chuyện mình đi thăm hỏi ngày hôm nay: “Mà như này còn gọi là tốt rồi ấy, đi về mấy thôn khó khăn hơn thì sẽ thấy rất nhiều những gia đình nghèo khác còn không có tiền mua băng vệ sinh. Em có thể giúp được chun chút nhưng chỉ như muối bỏ biển thôi, không thể hỗ trợ lâu dài được.”
Anh “Ừ” với cô: “Nên giờ muốn anh quyên góp tiền.”
Vì không nắm được cảm xúc của anh nên cô cũng chần chừ, gật đầu: “Anh suy nghĩ thử xem, nếu không được thì cũng không sao, có gì về em nói chuyện với Mục Thanh.”
Anh lái xe nhanh hơn, gió từ núi và đồng ruộng ùa tới như trấu khô, cái lạnh của mùa đông vẫn còn ở lại nhưng cũng đã cảm nhận được mùa xuân cận kề.
“Gia đình đàn anh của em làm gì thế?” Anh chợt hỏi.
“Hả? À, nhà Mục Thanh sản xuất thiết bị y tế, cũng khá giả lắm. Anh ấy ở đây hơn một năm rồi.”
“Gia đình đồng ý?”
“Bố mẹ anh ấy rất cởi mở, ủng hộ anh ấy lắm.”
Giọng anh đều đều: “Cũng biết bố mẹ người ta có cởi mở hay không cơ đấy.”
Cô nhướn mày, ngón tay chọt lên cánh tay anh: “Còn chưa ăn trưa đâu, sao anh lại ăn cá Tây Hồ ngâm giấm rồi?”
Mặt anh cũng bình thường trở lại, ánh mắt khiêu khích cô vừa đủ: “Để anh từ thiện thì cô Lâm cũng phải tỏ lòng chút chứ nhỉ?”
Đôi tai cô nóng bừng, cái vẻ hoạt bát, nịnh hót nói ngon nói ngọt đã biến mắt không còn tăm hơi, cô bực mình cãi anh: “Đồ đe dọa người khác.”
Mặt anh rất đỗi bình thản, còn hỏi ngược lại cô: “Thế cô Lâm có cắn câu không?”
…
Xuân tới, cây cối đâm chồi nảy lộc, trăng cũng sáng hơn trông thấy. Ngụy Ngự Thành bước đi từ tốn, thi thoảng lại ngẩng mặt nhìn lên trời. Rất lâu rồi anh không được trông thấy một đêm an nhiên như thế này. Muôn vàn tinh tú từa tựa báu vật, màn đêm hệt như một tấm lụa khổng lồ, thỉnh thoảng lại xuất hiện cánh chim chao liệng giữa núi rừng còn những bóng cây thì đang phiêu du dưới ánh trăng bàng bạc.
Lâm Sơ Nguyệt đã quen với địa hình ở đây nên đi lại dễ dàng, vừa đi trước vừa dặn dò anh: “Ở đây có hố đấy, anh phải cẩn thận vào. Ồ, con dốc đây này, anh đừng để ngã nhé.”
May mà cả hai đi nhanh vì ban đêm cũng đã quá lạnh rồi. Cô y như một bé nai dẻo dai với bóng hình nhỏ bé, mái tóc đung đưa theo từng bước cô đi. Chân anh dài nên leo núi vững hơn cô. Cứ chốc chốc anh lại vươn tay tới, âm thầm đứng đằng sau bảo vệ cô vì sợ cô bị ngã.
Khu rừng nhỏ thực chất là cánh rừng hoang ngập những quả dại. Nó nằm ở hướng đông, ngay giữa vị trí đắc địa với những núi sừng sững đằng sau, địa thế cao ngắm được toàn cảnh mây trời mênh mông. Hàng trăm cây rừng sinh trưởng ở nơi đây, có những cây hơn trăm năm tuổi đã ghép cành với nhau, thành ra không có trái nào ăn được. Cành lá xum xuê tựa như một túp lều thuộc về thiên nhiên.
Cô vẫn hay đến đây để ngắm mặt trời mọc nên cực kì am hiểu môi trường xung quanh. Ở góc khuất bên phải lưng núi có một hang động sạch mát. Với thân hình 1m86 của anh thì vẫn còn thể cúi người vào. Cô cầm chiếc đèn pin khẩn cấp rọi sáng khắp không gian.
Anh nhìn đống rơm rải trên mặt đất thì nhướn mày, bảo: “Cô Lâm phòng mưa chu đáo quá.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Cô ngồi xổm xuống đất chồng đống rơm lên nhau: “Nó ở đây suốt rồi, anh vào đi.” Cô ngoảnh mặt, chìa tay về phía anh với nụ cười yêu kiều trên môi.
Anh ngất ngây vì nụ cười của cô, đêm yên ả như biển lặng nhưng thủy triều lại dâng trào ở tâm can.
Anh nắm tay cô để cô kéo anh lại, ngồi xuống đám rơm đã được chất cao: “Anh nhìn này.”
Anh trông theo tay cô thì thấy được bóng trăng vằng vặc trên nền trời. Cửa hang như hóa thành khung hình chứa đựng bức vẽ phong cảnh đẹp nhất nhân gian. Bao cơn gió rét đang thét gào đã bị chặn đứng ở ngoài kia để giờ đây chỉ còn chỗ cho hơi ấm lan tỏa.
Hai tay cô ôm mặt, nói lời sâu xa: “Hồi em mới đến, em rất thích ngắm bình minh và hoàng hôn ở đây. Mùa đông lạnh nên trốn trong này là hợp lí.” Cô hỏi: “Anh có lạnh không?”
Đôi mắt anh sâu thẳm: “Lạnh.”
Cô chớp mi: “Thế để em ôm anh nhé.”
Thấy cô nghiêng mình qua thì anh bỗng ngửa người ra sau, chống tay lên đống rơm bày ra tư thế từ chối rõ ràng. Ánh mắt anh trầm xuống, hỏi: “Chỉ ôm thôi?”
Bốn mắt nhìn nhau sinh sôi ra biết bao mập mờ.
Cô mím môi cười, ôm cổ anh rồi trao cho anh nụ hôn nồng ấm. Hôm nay anh mệt mỏi cùng cực nên không chủ động và cũng chẳng đáp lại cô hệt như cậu ấm lười biếng vô liêm sỉ đợi con gái đến lấy lòng mình. Môi cô đã tê rần cả đi, cô cười đẩy anh ra: “Anh là gỗ à?”
Anh uể oải ậm ừ với cô: “Cô Lâm không đủ chân thành rồi.”
“Đồ mất nết.” Cô bật cười, mắng anh.
“Hôn một cái thì anh góp 10 nghìn tệ.” Anh được đằng chân lấn đằng đầu.
Ánh mắt cô bỗng hóa dịu dàng tựa như cơn mưa xuân gột sạch những lầm lỗi, thật nhu hòa và ngời sáng biết bao. Cô đứng thẳng lưng nhìn anh từ trên cao xuống. Bao rụt rè sợ sệt đã tan biến, giờ đây dè dặt là thứ vô dụng nhất trần đời.
Dường như ở trước mắt anh thì việc được quay về với bản ngã chính mình là điều dễ dàng không tưởng.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng khác nào nàng yêu tinh ở chốn hoang vu, ra cái vẻ khinh khỉnh khiêu khích anh: “Thế chủ tịch chuẩn bị phá sản đi là vừa.”
Rồi hết thảy sau đó như củi khô bén lửa khiến mọi thứ bùng nổ trong ấm áp và cuồng điên. Cô sực vỡ ra rằng anh càng ngày càng khó chiều. Chung quy thì anh cứ cau mày, phụng phịu suốt. Tay anh ôm gáy cô, thấy có gì không ổn thì hơi nhấc cô lên còn khi thấy nhẹ quá thì lại vỗ đầu cô.
Đến bước cuối cùng, cô thấy anh hô biến ra một cái hộp từ trong túi áo thì sặc sụa: “Anh mua lúc nào đấy?”
Ngụy Ngự Thành không muốn động tay nên nghiêng mặt sang bên, lấy răng xé cái bao hình răng cưa ra, giọng anh nôn nóng hẳn lên: “Anh lấy của Lý Tư Văn trước lúc đến đấy.”
Cô khiếp đảm: “Sao thư kí Lý đi công tác lại mang nó bên mình?”
“Lần trước cậu ấy dùng vẫn còn thừa.” Anh gắt gỏng, không muốn cô nhắc đến trai lạ vào thời khắc này: “Tập trung vào, tí nữa đừng có khóc rồi bấu anh.”
Ánh đèn sáng rực cùng ánh trăng độc nhất ở kiếp người.
Anh thong thả nói: “Khu rừng nhỏ đúng là danh xứng với thực, kề núi gần sông.”
Cô mệt không khác nào bé cún bị chết chìm, giờ còn chả thèm mở mắt mà cứ thế chỉ ra lỗi sai trong câu nói của anh, tiếng lầu bầu cất lên từ trong cổ họng đau rát: “Ở đây không có sông cũng chẳng có hồ, kề núi thôi chứ không gần nước.”
“Nói điêu rồi.” Anh khẽ cười trông hệt một gã phong lưu đểu giả: “Rõ ràng cô Lâm vừa tạo ra suối xong.”
“?”
“Nước suối róc rách rì rào.”
“…”
*