CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN] - Chương 48: Silent Love [4]
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN]
- Chương 48: Silent Love [4]
“A, ha…ha…”
Trong phòng tắm mát lạnh vương hơi nước, cậu trai ôm cổ nam nhân, tròng mắt ướŧ áŧ mờ mịt nhìn hắn, vô thức ưỡn ngực nâng đầṳ ѵú mềm mại cho hắn ngậm. Đỉnh tròn trên đầṳ ѵú nhanh chóng cương lên một màu đỏ tươi như máu, da thịt trắng nõn xung quanh nổi lên vạt hồng ửng, mỗi lần lưỡi nam nhân đảo qua nó, cậu trai không nhịn được phát ra âm thanh khe khẽ, tuy rất khàn nhưng lại nhuốm màu tình sắc, đến khi đầṳ ѵú xinh đẹp bóng loáng nước bọt, sưng phồng lên một vòng lớn hai người vẫn chưa chịu dừng lại.
Vương Tuấn Khải liếm liếm xương quai xanh của Vương Nguyên, vừa hôn vừa duyện thành dấu ấn đặc trưng, hắn rải một hàng hôn ngân lên bụng cậu, hai tay xoa bóp cánh mông mềm dẻo, xoa tới khi nó đỏ bừng lên run rẩy phiếm hồng. Vương Nguyên bị hắn sờ mà không động trở nên ngứa ngáy vô cùng, lớn mật dùng chân cọ xát lên người hắn ý đồ gợi lên du͙ƈ vọиɠ, bắp đùi trong non mịn phấn nộn to gan đụng chạm vật chôn trong lớp khăn tắm, đầṳ ѵú vừa trải qua một phen chà đạp lúc này trở nên quyến rũ mê người, như có như không cọ cọ bên má Vương Tuấn Khải, khiến hắn không thể không ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi con ngươi màu bụi tĩnh lặng như trước.
Nếu không phải tay hắn còn đang vuốt ve cái mông vểnh cao của mình, Vương Nguyên cũng không cho rằng nam nhân này đang có nhu cầu. Vương Tuấn Khải trên giường bất luận là kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế nào cũng không có biểu tình gì ngoài vẻ mặt lãnh đạm, động tác của hắn lúc ôn nhu lúc cường hãn, nhưng luôn luôn biết chừng mực, ngoại trừ một vài lần Vương Nguyên quá mệt mỏi ngất đi thì hầu như đều tỉnh táo bồi hắn rời đi. Vương Tuấn Khải còn là một bạn giường rất tốt tính, bởi vì hắn đều thanh tẩy sạch sẽ cho cậu rồi mới li khai. Mới ban đầu Vương Nguyên còn bị hành vi này làm cho thụ sủng nhược kinh, càng về sau càng cảm thấy bản thân cậu nghĩ nhiều rồi, Vương Tuấn Khải chẳng qua là ngại cậu phiền, sợ bên trong chứa thứ kia thì khiến cậu sinh bệnh mà thôi.
Vương Nguyên hồi phục tinh thần thấy hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn mình, không tự giác hổ thẹn đỏ mặt, cậu cư nhiên giữa ban ngày chủ động câu dẫn hắn, đúng là không còn tiết tháo. Bọn họ sáng hôm nay vừa tỉnh lại đã cọ súng ra lửa một trận trên giường, lôi nhau vào phòng tắm tiếp thêm một hiệp, người cường tráng tinh lực tràn trề còn cảm thấy kiệt sức đừng nói là nam sinh bình thường như Vương Nguyên. Có điều…thân thể này lại không thể kiềm chế du͙ƈ vọиɠ mỗi khi Vương Tuấn Khải đòi hỏi, mà nội tâm Vương Nguyên cũng không muốn rời xa hắn, chỉ cần có thể ở cùng hắn dù là giây phút ít ỏi, cậu cũng sẽ cố gắng níu kéo, bởi vì cậu thật sự không biết tương lai bọn họ có thể trở thành một đôi hay không.
Vương Nguyên ngồi đưa lưng với Vương Tuấn Khải, ngón tay thon dài kéo rơi khăn tắm quấn trên eo hắn, côn ŧɦịŧ cứng như sắt sớm đã đứng thẳng, cậu liền vươn tay sục sạo sờ nắn qυყ đầυ, cảm nhận máu nghịch lưu rần rần chảy bên trong côn ŧɦịŧ. Hô hấp Vương Tuấn Khải dần dần trầm xuống, ánh mắt nhìn bóng lưng Vương Nguyên bất giác nhu hòa hơn rất nhiều, khiến cho góc cạnh trên gương mặt hắn cũng bớt đi phần lạnh lùng. Cảm giác nóng ấm thình lình khiến hắn run mi, chuyển mắt nhìn cậu thanh niên đang cúi người liếm qυყ đầυ, phiến môi nhỏ nhắn đỏ hồng hé mở, đầu lưỡi ướŧ áŧ vươn ra thăm dò linh khẩu. Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn cậu chuẩn bị ngậm cự hành vào, chậm rãi đưa tay đẩy Vương Nguyên ra.
Cậu khẽ run một cái, ánh mắt thất lạc không dám nhìn thẳng vào hắn. Lần đầu tiên muốn dùng miệng giúp đỡ, lại bị cự tuyệt. Ngón tay hắn chạm nhẹ vào môi cậu, Vương Nguyên mãi nghĩ vô thức liếm lấy, xúc cảm ẩm ướt khiến Vương Tuấn Khải chấn động một chút, vói tay vào miệng cậu.
Vương Nguyên tuy không hiểu gì nhưng vẫn chiều theo ý hắn, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển qua từng đốt ngón tay, nước bọt dinh dính nhấp nhô trong khóe miệng, bởi vì cúi đầu nên cậu không trông thấy ánh mắt sáng ngời lấp lánh của Vương Tuấn Khải, nếu không chắc chắn sẽ bị ôn nhu trong đó mê đảo ngu muội. Vương Tuấn Khải rút tay về, kiên nhẫn dùng nó khai thông cửa huyệt, nướt bọt trơn tuột cùng dâʍ ɖịƈɦ ứa ra dây dưa không phân biệt, theo động tác của ngón tay mà rầm rì uốn lượn xuống đùi. Vương Nguyên rất muốn biểu đạt ngón tay đừng ở bên trong cậu làm loạn, nhưng chỉ có thể bị động thừa nhận xâm phạm ngọt ngào từ người kia, kỳ thật đối với cậu, cho dù là ngón tay của hắn cũng có cảm giác, vì vậy tiểu hoa cúc nhỏ bị gảy gảy đến mềm nhũn, đỏ tươi kíƈɦ ŧìиɦ.
“Ah.. a…”
Vương Tuấn Khải ôm mông cậu từ từ thả tay xuống, hậu huyệt thít chặt dần dần nuốt trọn côn ŧɦịŧ, cả quá trình tiểu hoa cúc phiến tình tham lam hút chặt cự hành Vương Tuấn Khải không bỏ sót cảnh nào, ánh mắt biến hóa trở nên sáng lòe. Mị thịt trong cửa huyệt vì bị đâm vào mà lún sâu, vốn đã ướŧ áŧ không chịu được giờ càng chảy nước trong suốt. Vương Nguyên thở dốc dang rộng hai chân ôm đầu gối hắn, không thấy phía sau có động tĩnh liền tưởng hắn muốn cậu tự động, dù hai chân mỏi nhừ vẫn cố gắng nhấc mông lên hạ xuống, vặn vẹo cơ thể phối hợp nhịp điệu. Vương Tuấn Khải chỉ thấy một tấm lưng trần mê hoặc cùng cái mông trắng dụ người phạm tội liên tục lắc lư vờn quanh mắt hắn, mỗi lần người kia ngồi xuống đều chặt chẽ bao bọc cự hành của hắn, tiểu huyệt dâm mỹ ẩn hiện trong từng động tác, hé ra mị thịt co dãn từng khiến hắn cuồng loạn suốt nhiều đêm. Loại câu dẫn như vậy hắn đã thấy qua trên người Vương Nguyên, lần nào cũng không thể nhịn được.
“A~!” Vương Nguyên bị hắn đè úp sấp trên sàn phòng tắm, hốt hoảng bám lấy bồn tắm, phía sau từng trận nóng bỏng như đinh đóng cọc không ngừng tiến vào người cậu, hậu huyệt theo bản năng co rút tràng bích thít chặt côn ŧɦịŧ, mà thứ kia lại cương to trướng lớn đâm chọc ngày càng mãnh liệt, tiếng nước bí bách bị ép văng ra ngoài cùng âm thanh côn ŧɦịŧ xuyên xỏ bên trong như ma âm chui vào tai cậu, cộng thêm kɦoáı ƈảʍ chạy dọc toàn thân khiến Vương Nguyên rêи ɾỉ nức nở, thân người lay động theo từng cú đụng chạm, lí trí mơ màng bị lấp đầy bởi du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy.
Hắn tiết ra bên trong, chọc chọc vài cái để dịch trắng chảy ra khỏi người Vương Nguyên. Nhìn phòng tắm bị hai người náo loạn lung tung, trầm mặc một chút, ôm Vương Nguyên đã được thanh tẩy sạch sẽ ra giường.
Vương Nguyên vội vàng chụp lấy tờ danh bạ trên đầu giường, viết nhanh — Tôi có thể giúp anh dọn dẹp.
Vương Tuấn Khải nghiêm túc đáp trả: “Không cần.” Sau đó tự mình đi tìm dụng cụ vệ sinh.
Vương Nguyên ngẩn ra một chốc, dạ dày rỗng tuếch đột nhiên phát đau. Cậu không có thói quen ăn sáng, công việc cùng giờ học thất thường khiến cậu hầu như bạc đãi cái bụng, chỉ cần không đói đến mệt lả cậu tuyệt đối không nhớ phải ăn. Vương Tuấn Khải vừa trở lại bắt gặp Vương Nguyên ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch bắt đầu ra mồ hôi lạnh, thần sắc khổ sở lại không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn. Vương Tuấn Khải sững sờ vội vàng bế bổng cậu lên, quấn tạm một cái chăn rồi vác người ra xe phóng thẳng tới phòng khám tư nhân. Trương Phàm ngơ ngác ngó bóng Khải đại thiếu cùng cái chăn mờ ám đi khuất xa, nội tâm phun trào: Lẽ nào đại thiếu gϊếŧ người rồi hủy thi diệt tích?
Chắc không phải chứ!
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên lên giường, đứng bên cạnh theo dõi kiểm tra của bác sĩ. Nam nhân này chắc chắn nghĩ là do mình tẩy không sạch sẽ nên cậu mới bị đau bụng, tuy cái mặt không nhìn ra sắc thái nhưng ánh mắt chuyên chú áy náy đó Vương Nguyên vẫn nhận ra. Cậu mơ hồ chịu đau, suốt quá trình kiểm tra luôn luôn nhìn hắn, bác sĩ dặn dò cái gì cũng không nghe rõ.
Vương Nguyên uống thuốc xong, đắp chăn dày nặng nề ngủ, bác sĩ chẩn đoán cậu bị viêm dạ dày dạng nhẹ, dưỡng bệnh đúng cách sẽ khỏi nhanh chóng. Roy nghe tin anh hai vào bệnh viện liền kinh hãi, sau mới biết được người nhập viện là cái cậu tên Vương Nguyên kia, lập tức bắt chân chéo cau mày: “Cậu ta ở trong lòng anh hai có địa vị gì?” Phải biết rằng trước giờ Vương Tuấn Khải có rất ít bạn bè, hơn nữa nếu bạn có bệnh chỉ cần sai thủ vệ giải quyết là xong, đích thân đến bệnh viện chăm sóc hình như hơi nghiêm trọng?
Roy chờ Vương Tuấn Khải bước ra khỏi phòng bệnh mới tò mò hỏi thử: “Anh hai, anh thích cậu ấy?”
Thích?
Vương Tuấn Khải mặt tú lơ khơ không gật cũng không lắc.
Thích là gì? Có lẽ trước kia từng có người dạy hắn, nhưng hắn đã quên.
“Anh hai, nếu anh không phải đối với Vương Nguyên có tâm tư yêu thích thì sao lại quan tâm cậu ấy như vậy chứ?” Roy cảm thấy anh hai nhà mình không chỉ khiếm khuyết khả năng biểu lộ cảm xúc mà còn vô cùng chậm nhiệt trong chuyện tình cảm, nhìn hắn trầm mặc suy tư mà cậu sốt ruột giùm luôn ấy: “Bằng không đừng để ý đến cậu ấy một thời gian xem?”
Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, gật đầu. Bỏ lại Roy trợn mắt nhìn theo, anh hai thực sự nói buông là buông?
Ai nha không được, lỡ như bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cậu đây chẳng phải là vừa chia rẽ uyên uyên?
Vì thế nhị thiếu gia không thể làm gì khác là vội vàng cầu cứu đồng đội:
“Ông xã, làm thế nào bây giờ?”
[…]
“Như vậy a…Ông xã anh đúng là một bụng đầy ý xấu, về nhà phạt anh một tháng không làm!”
…
Vương Nguyên tỉnh dậy trong cơn đau dạ dày âm ỉ, xung quanh tối đen không thấy ánh sáng, mắt lại không thể mở ra. Cậu sửng sốt giật mình, thử vùng vẫy tay chân mới biết mình bị trói cứng, trên mắt treo một tầng vải đen, miệng còn bị nhét thứ gì đó. Không thể nói chuyện đối với Vương Nguyên đã là một tổn thất lớn, lúc này ngay cả mắt cũng không nhìn thấy, cậu hoảng sợ run người, cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh. Lúc trước đang nằm ở bệnh viện, tỉnh lại liền bị bắt cóc, này là tình huống gì chứ…Vương Nguyên co cụm người lại, bên tai vang lên âm thanh máy móc:
[Đã tỉnh? Hắc hắc, tuy là có hơi lâu, nhưng vì cậu đẹp nên tôi xí xóa vậy.]
Tiếng nói chát chúa chỉnh qua hiệu ứng khiến cậu hơi nhíu mày, không phân biệt được đối phương là nam hay nữ. Vương Nguyên giãy giụa thân thể, một tràng cười man rợ the thé dội ra:
[Oa ha ha ha, thú vị thật đấy, Vương Tuấn Khải thế nhưng lại đồng ý cùng cậu kết giao, chuyện buồn cười nhất tôi từng biết~]
Vương Nguyên cứng đờ, cậu dù biết bọn họ là người của hai thế cực nhưng vẫn lừa mình dối người không chịu thừa nhận, lúc này đây nghe thấy lời vạch trần kia, tâm run lên, quên cả kháng nghị, chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo thê lương, ngay cả nhúc nhích cũng không buồn làm nữa.
[A~ Nhưng mà cậu may mắn thật đấy~ Hắn đang trên đường tới cứu cậu~]
Cái gì?
Vương Nguyên ngẩng phắt dậy, nhưng mảnh vải đen che đi đôi mắt làm cậu khổ sở, muốn đứng dậy lại bị trói chặt chân, cổ họng tê rát cố phát ra âm thanh khàn khàn. Hắn tới cứu cậu? Đây vốn là mệnh đề không có căn cứ!
Cứ cho là hắn luyến tiếc không muốn cậu chết đi, chỉ cần sai cấp dưới đi là được, vì sao lại muốn tự mình động thủ?
[Nói cho cậu biết, Vương Tuấn Khải từng bị một tai nạn mất toàn bộ ký ức, nếu như người hắn yêu thương nhất cũng biến mất theo, tên đó sẽ trở thành cái dạng sống dở chết dở gì a? Ha ha ha, nghĩ tới khi hắn cái gì cũng không còn, tôi thật mong chờ a…] Tiếng nói đột ngột vang lên bên tai khiến Vương Nguyên khiếp sợ cứng ngắc, tiếp theo đó người bị kẻ khác túm lấy, trên cánh tay nhói lên một cái, dòng chất lỏng lạnh băng rót vào máu, toàn bộ lâm vào hắc ám.
Vương Tuấn Khải trở lại phòng bệnh không thấy người đâu, không nói gì, nhưng sát khí ngùn ngụt của đại ca hắc đạo đã lâu không thấy đột nhiên bùng phát mãnh liệt. Ít phút sau, hắn nhận được một tấm ảnh mới tinh, phía trên chụp một người nằm trên giường, mái tóc hơi dài phủ xuống hàng mi nhắm chặt, áo sơ mi trên người bị xả ra một nửa để lộ vai trần gầy yếu cùng thù du đỏ hồng thoắt ẩn thoắt hiện, zip khóa quần kéo ra, từ góc độ này có thể nhìn thấy một phần qυầи ɭóŧ màu trắng lấp ló, đúng kiểu mỹ nhân nửa kín nửa hở…
Hai tay Vương Nguyên bị trói bằng còng tay mềm, gương mặt tái nhợt như viên đạn ghim thẳng vào ngực hắn.
Thủ vệ bên cạnh chỉ thấy đại thiếu gia “xoạt” một cái xé rách bươm tấm ảnh, phóng vọt lên xe, nhoáng cái mất tiêu.