CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN] - Chương 41: Back To 419 [2]
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN]
- Chương 41: Back To 419 [2]
Thật vất vả mới thoát được cái người đang quấn chặt lấy mình ra, Roy vội vàng mặc quần áo, gắng gượng lê đôi chân mệt mỏi muốn chết đứng dậy. Nam nhân phía sau thấy cậu không quay đầu nhìn mình một cái, bất mãn giương móng vuốt tóm cậu lại, Roy không kịp đề phòng bị hắn ngược ngã về giường, trừng mắt ngắm trần nhà. Hắn ngửi ngửi vị đạo trên cổ cậu, không nhanh không chậm hỏi: “Hôm nay đi gấp vậy?”
“Lão ba triệu hồi.” Không thể không về.
“Ông xã của em còn không bằng lão ba sao?”
“Đừng có nói nhảm!! Tôi đã bảo trừ lúc làm ra bình thường không được dùng chữ “ông xã”!”
“Em vừa mới nói đấy thôi?” Nam nhân chớp mắt vô tội, cảm thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt của tiểu yêu tinh rất đáng yêu, liền mềm mềm vuốt lông thuận mao cho cậu, vuốt đến Roy thở dốc đẩy hắn ra: “Tôi thực sự bận rồi, để hôm khác đi!”
“Vừa nãy còn bảo làm đến hừng đông cơ.” Karry sao có thể để người chạy nhanh như vậy được, dư vị thực cốt mất hồn hắn còn chưa có nếm đủ nha. Trên mặt tên gian thương lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, ngó dấu hôn chói mắt trên cổ áo Roy, không nói hai lời lập tức đè người ra: “Giờ làm việc của anh chưa hết, anh là một người rất có quy củ, nếu không phục vụ khách hàng một cách chu toàn sẽ làm mất đạo đức kinh doanh.”
“Tôi không cần, ưʍ…” Miệng bị cướp đoạt cay đắng nói không ra tiếng.
Người vừa trải qua một trận lăn giường vô cùng mẫn cảm, sức lực tuy không dồi dào nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thật. Karry luồn tay vào bên trong T-shirt nắn nắn đầṳ ѵú phấn nộn, môi lưỡi ngăn chặn phản kháng từ người bên dưới. Rất nhanh hô hấp của cả hai trở nên dồn dập, đầṳ ѵú đáng thương vốn sưng tấy nay bị giày vò thêm một chặp, nổi lên màu đỏ tươi như máu, cương thẳng no đầy vô cùng dụ hoặc. Đến khi tiếng vải bị xé rách vang lên, Roy mới hoàn hồn từ trong tê dại, hai mắt phiếm nước long lanh nhìn tên kia đang dễ dàng tháo dỡ phụ kiện quần áo trên người mình, tức giận cắn hắn một cái.
“Tiểu yêu tinh đừng manh động, chờ anh một chút là tốt rồi.”
“Cút…”
“Em lại không ngoan rồi, nói một câu ngọt tai nghe xem nào?”
“Biếи ŧɦái chết tiệt, mau cút!”
“…Đừng có hối hận nha.” Karry sủng nịch vỗ vỗ mông căng tròn, ngón tay dính ướt dâʍ ŧɦủy̠ bôi lên đầṳ ѵú. Hắn trói tay cậu lên đầu giường, gật gật đầu nhìn Roy vô lực để mặc hắn bày bố, tuy là cứ nói đuổi hắn đi nhưng thần sắc trên mặt rõ ràng là không muốn, Karry mỉm cười tà tà, tiếp tục chơi đùa đầṳ ѵú mẫn cảm.
“Ưʍ…” Roy vặn vẹo thắt lưng, phía sau càng lúc càng ướt, cậu ghét cái thân thể giáo điều hư hỏng của mình, càng ghét kẻ gây ra hậu quả hơn. Tên này không làm còn tính thế nào? Cứ như vậy nhìn cậu đến sáng?
Karry thấp giọng cười, âm thanh từ tính rơi vào tai Roy như mê dược không có thuốc giải, nghĩ tới tên này đang trắng trợn quan sát thân thể mình từ đầu đến chân, dù đã làm bao nhiêu lần nhưng vẫn không kìm được xấu hổ. Hậu huyệt e lệ co rụt vào, dâʍ ŧɦủy̠ chảy ra nhiều hơn, bên trong nhục tràng xuất hiện cảm giác thiếu khuyết ngứa ngáy. Roy thở dốc ngâm nga theo tốc độ bàn tay đang chà xát vú mình, nhịn không được nâng ngực lên cao, nức nở cầu xin: “Đừng, đừng như vậy…”
“Em muốn thế nào? Hửm?”
“Ngậm, ngậm vào…”
“Gọi ông xã anh liền ngậm vào.”
“A…ông xã, ông xã…”
“Tiểu yêu tinh mới có một chút đã đói khát thành như vậy, sau này không có ông xã em sẽ làm sao?”
“Không, mới không phải… Em, em muốn có ông xã, a…Mỗi ngày, mỗi ngày đều thao em, hức…ông xã, đừng như vậy…”
Karry yêu chết cái cá tính thay đổi rẽ ngoặt của cậu, bình thường làm băng sơn mỹ nhân, vừa lên giường liền nóng bỏng phóng túng, cởi mở nghênh hợp mặc sức hắn nói bao nhiêu lời hạ lưu vô sỉ đều thuận theo. Hắn cúi đầu liếʍ ɭáρ trên đùi trong, mút ra một quả ô mai đỏ hồng, cảm nhận cậu đang hưng phấn muốn điên rồi. Gia tăng lực đạo sờ soạng trên người cậu, Karry hôn một cái vang dội lên bụng Roy, tháo trói buộc trên tay cậu ra. Tiểu yêu tinh gấp gáp dán cả cơ thể lên người hắn, ngón tay xinh đẹp vội vã tháo giải thắt lưng, chạm đến vật nằm cách một lớp vải dệt liền hưng phấn run rẩy, hấp tấp móc nó ra. Côn sắt trướng to bật ra ngoài, gân xanh dữ tợn nổi lên trên màu tím đỏ sậm, qυყ đầυ cực đại nằm trong tay Roy có xu hướng căng phồng, mà hơi thở của Karry sau đó cũng bắt đầu nặng nề. Hắn u ám nhìn cậu, tà mị nở nụ cười: “Cầm lấy nó, đặt cùng chỗ với của em.”
Roy dùng hai tay nâng của hai người lên cọ xát cùng một chỗ, nhiệt độ tương xứng đem lại sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ không hề nhỏ, cậu phấn khích ma sát lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt đến mức quỳ không vững, ngã vào Karry.
“Ông xã, ông xã…em sắp, em sắp bắn…” Roy chỉ kịp thốt lên vài tiếng, ngón tay chạm đến linh khẩu yếu ớt liền cứng người, một dòng dịch loãng phun ra khỏi linh khẩu, dính lên quần áo Karry. Huynh đệ của hắn dĩ nhiên không có dễ đùa như vậy, thấy biểu tình mê đắm khi cao trào của Roy càng căng to một vòng, hắn điều chỉnh hô hấp, nhẹ giọng nói: “Em ngồi lên.”
Tiểu yêu tinh mơ màng làm theo lời hắn, đỡ lấy côn ŧɦịŧ tráng kiện nhằm ngay cúc huyệt rỉ nước ngồi thẳng xuống, dâʍ ŧɦủy̠ bắn ra tứ phía, miệng huyệt non mịn bị kéo căng cực đại, đến khi chạm đến sỉ mao cứng rắn mới dừng lại.
“Ư… a…Ông xã, quá lớn…” Thứ kia một đường đâm thẳng vào, Roy thoải mái tới rối tinh rối mù, lắc lư người chuyển động mông phun nuốt tính khí, mỗi lần ngậm được nó vào đều co hậu đình không muốn nó rời ra, dang rộng hai chân bám lấy nam nhân, lắc đầu khó chịu: “Em mệt, ông xã…”
“Lỗi tại anh.” Hắn vừa nói xong, hôn một cái lên trán cậu, vừa ôn nhu vừa ngọt ngào nhưng động tác tiếp theo lại không hề lui bước. Hắn rút côn ŧɦịŧ ra, “ba” một tiếng cắm vào sâu tận cùng, khiến cho thanh niên giật bắn lên run rẩy.
“Á..!! Ông xã, quá nhanh, quá nhanh…!”
“Thế nào? Em không thích?”
“Ưm, không có…tuyệt quá, ông xã…a…dùng lực, làm em, làm chết em…ư hm…”
Thanh niên giãy giụa lãng kêu, bản thân chủ động quấn chặt nam nhân, bị thúc đến xương cốt tan ra, điểm G bên trong liên tục đụng phải đầu nấm khiến thanh niên quên cả mình là ai, chỉ muốn bị cái gậy sắt kinh người kia xuyên xỏ đâm chọc, kɦoáı ƈảʍ bị trừu sáp làm y hưng phấn không thở nổi, bí bách khóc lóc, thân thể tao hóa không ngừng tiết ra dịch bôi trơn, khiến hạ thân hai người hỗn độn không chịu nổi. Thanh niên kịch liệt cầu hoan, suиɠ sướиɠ tiếp nhận sự xâm nhập của nam nhân khiến hắn cao hứng, động tác dưới thân càng lúc càng mạnh, làm cho thanh niên lắc đầu hổn hển:
“Sẽ hư mất…ông xã,..Sẽ hư mông của em mất…”
“Vậy anh đây nên dừng lại sao?” Giọng hắn bị tìиɦ ɖu͙ƈ che lấp, tràn ngập bá đạo chiếm hữu.
“Không, đừng…Tiểu tao hóa, ưm..là để cho ông xã ăn…” Cậu nhỏ giọng nói, phía dưới cố hút chặt hơn, hai bắp đùi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ co rút, ngẩng đầu hôn hôn hắn, nước bọt chảy xuống khóe môi bị hắn mút sạch.
Phía trước thanh niên nhanh chóng đứng thẳng lần nữa, linh khẩu đáng thương rỉ ra chút chất lỏng trong suốt, hai quả cầu nhỏ co rút hồi lâu mới bắn ra trọc dịch, triệt để vắt kiệt sức cậu.
Tiếng nhóp nhép dâm mỹ vang lên hồi lâu mới dừng lại, Karry ôm người khóc sưng cả mắt vào bồn tắm, búng ngón tay một cái, tự thưởng cho mình một cái hôn môi tuyệt vời với Roy.
Thế là em khỏi chạy nhé!
…
“Cái gì?? Thằng nhóc đó lại tới cái chỗ cao cao kia?!!”
“Là High N thưa ông chủ.” Kinh Vũ cẩn thận sửa lại, thấy sắc mặt đen sì như cái đáy nồi – hiện đang có nguy cơ bốc lửa – của đại boss hắc bang khu Tây Nam, thức thời lui ra. Bất quá anh còn chưa bước tới cửa đã bị ông chủ gọi giật lại, ngoắc ngoắc tay, đành phải mở điện thoại gọi cho cậu chủ.
[Tôi về ngay.] Roy để lại ba tiếng khàn đặc rồi tắt luôn.
Nóc nhà họ Vương bốc khói nghi ngút, kèm theo tiếng rống giận dữ: “Có giỏi thì mày đi luôn đi!!!”
Vương gia chủ thét gào phát tiết xong ngồi phịch xuống ghế xoa xoa hai bên thái dương: “Hai hai gì gì đó là tài sản của ai?”
“Là High N. Nó thuộc quyền sở hữu của lão đại khu Đông.”
Vương gia chủ sửng sốt, động tác trên tay dừng lại chốc lát, sau đó còn thịnh nộ gấp bội: “Mẹ nó, kiếm thằng nào không kiếm lại nhè ngay ổ kiến lửa!!!!”
Kinh Vũ chịu đựng âm thanh decibel cao rát màng nhĩ, lặng lẽ nhìn trời, hai cha con lão đại cái gì cũng không giống ngoại trừ tính nóng nảy lại y hệt nhau. Cậu chủ Roy di truyền diện mạo từ mẹ, tính cách so với ông chủ sáng sủa hơn một tí, nhưng vẫn là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cứ đụng đến một vài chuyện là nổi điên lên. Lại nói gần đây cậu chủ hay đến G Club chơi, thảo nào lão đại tức giận là phải. Tuy rằng cái G club đó kinh doanh công khai – không có gì ghê tởm nhưng nói gì cũng là câu lạc bộ ăn chơi xa xỉ a! Trong mắt người lớn thì chỉ cần là club về đêm thì đều hư hỏng biết không!
Người như cậu Roy bình thường không chủ động đến mấy chỗ như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Đến quá giờ trưa, Lâm Kinh Vũ mới thấy BMW quen thuộc quẹo vào sân vườn, cậu chủ Roy một thân phong trần mệt mỏi bước ra, trên người bọc một cái áo choàng lông siêu bự che khuất cả gương mặt, cộng thêm cặp kính big size đen ngòm u ám…Tiếp sau đó…
“Mày còn biết đường về đấy hả?? Sao không ngủ bên ngoài luôn đi!!!”
“Nếu không phải ông quy định mỗi ngày phải về nhà trình diện một lần thì còn lâu tôi mới về nhá!!!”
“Nhãi ranh!! Mày cũng nghe lời tao sao? Buồn cười!!!”
“Ông cứ cười đi!! Cười ná thở luôn càng khỏe!!! Hừ!!!!”
“Oắt con đứng lại!!! Ai cho mày nói chuyện với người lớn như vậy hả?!?”
Một vị đã quá năm mươi, vị còn lại chững chạc trưởng thành…Lâm Kinh Vũ che mặt thở dài, sao lại thành ra nông nỗi này chứ hả?
“Tao cấm mày qua lại với đám người khu Đông nhá.” Vương gia chủ chỉ ngón tay dựng thẳng: “Bọn nó chỉ là một lũ ô hợp chả có chút tiền đồ!”
“Biết rồi.” Roy bĩu môi xông thẳng lên phòng, vừa mới tỉnh dậy đã vội chạy về nhà, suốt hôm qua đến giờ đã ăn gì đâu, đói muốn chết!
Khu Đông gì đó, để sau đi!!