CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN] - Chương 35: Bạch Lang Quân [6]
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN]
- Chương 35: Bạch Lang Quân [6]
Tùy Ngọc Nguyên Quân là một vị bán tiên giống như bao người thích sống trong u cốc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không ra ngoài. Cho nên thỏ tinh năm hồi bảy lượt mang theo một con sói hoang đi lòng vòng mấy đỉnh núi mãi mới thấy được căn nhà trúc giữa lòng hồ nước, xung quanh không có cầu treo hay thứ gì đó nối liền mặt đất.
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm nhà trúc, cõng theo con thỏ lải nhải càm ràm phóng vọt tới, đụng phải cấm chế liền bị đánh văng ra, cả sói cả thỏ đều rơi ùm xuống nước. Cứ như vậy vài lần, rốt cuộc cũng có một đám mây ngũ sắc vờn vờn trên đầu hai tên yêu quái ngốc nghếch, Tùy Ngọc Nguyên Quân trong hình hài một đứa trẻ chưa đủ mười tuổi xuất hiện trước mặt họ, mở to mắt kinh ngạc: “Trong thời gian ta vắng nhà, hai đứa các ngươi đang chơi cái gì vậy?”
Bộ dạng bán manh đáng yêu trông ngu xuẩn vô cùng.
Vương Tuấn Khải liếc con thỏ — Ngươi xác định đây là bán tiên thần y?
Thỏ tinh nhìn trời.
Tùy Ngọc vốn là người rất hào sảng, vẫy hai con vật ướt sũng vào nhà, sau khi biết nguyên nhân tìm đến mình, hắn ngậm quả ô mai trong miệng há to ra, than thở: “Ôi thiên đế của ta, sao bây giờ các ngươi mới đến? Thời gian còn lại là bao nhiêu?”
[Hai tháng.]
“Vẫn còn kịp, mau, đợi ta thu thập hành lí rồi xuất phát!!”
Tùy Ngọc ào ào đứng dậy lại ào ào hành động, tuyệt nhiên không có cái gì gọi là trịch thượng thoát tục tiên phong đạo cốt của thiên tiên, ngược lại hắn còn giống người phàm hơn của Vương Tuấn Khải. Bộ dạng trẻ con chưa cai sữa của hắn gây ấn tượng rất mạnh với người khác, đặc biệt là trong tình huống rừng không mông quạnh chẳng có ai là con người ngoài mình ra như Vương Nguyên, vừa nhìn thấy Tùy Ngọc đã kinh ngạc không nói nên lời.
“Đây…đây…” Y dùng ánh mắt hỏi con sói trắng ở góc động, lại nhìn đứa bé đang vồn vã kéo mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc áp tai vào bụng mình. Vương Tuấn Khải nhìn thấy cảnh này lập tức nhe răng gầm gừ, Nguyên Quân bán tiên gì đó đều không quản nữa, co chân muốn nhảy tới đuổi Tùy Ngọc ra. Tiểu hài tử vừa nghe động liền túm con sói trắng quăng ra ngoài, sức lực bá đạo không phù hợp với tuổi tác, vèo vèo hai phát bày ra cấm chế cứng rắn che chắn cửa động mà chỉ có yêu – tiên mới nhìn thấy.
Lúc khám thai không thể phân tâm có được không!
Vương Nguyên dở khóc dở cười để nó nháo nửa ngày, sau cùng mới nhấc đứa trẻ xuống khỏi người mình, hào hứng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Ngươi là ai? Cùng tiểu bạch lang có quan hệ gì?”
“Kêu A Ngọc là được, nhưng mà…” Tùy Ngọc nghi hoặc: “Ngươi hình như không biết chuyện gì xảy ra nha?”
“Ân? Có chuyện gì quan trọng lắm ư?”
Tùy Ngọc chớp chớp mắt hai cái.
Ở bên ngoài sơn động, cỏ cây đã bị vùi dập đến tan nát. Thỏ tinh sợ hãi ôm con bọ cánh cứng trong lòng, ngo ngoe lắc cái tai to vùi đầu vào chỗ khuất, âm thầm cảm khái, con sói này đúng là hành vi cử chỉ đều rặt một phong thái hoang vu cường dã, bạo lực đến thế là cùng!
Vương Tuấn Khải đi qua đi lại trước cửa động, ánh mắt sung huyết trừng trừng hận không thể xông vào đối chiến một phen. Bạn lữ của hắn có thể để kẻ khác tùy ý chạm vào sao? Quá khinh thường lang tộc rồi!
Vì thế khi cấm chế được mở ra, Vương Nguyên dẫn theo Tùy Ngọc đứng cửa động nhìn con sói trắng xù lông đâm đầu vào cấm chế, lông trên đầu bởi vì va chạm mà rách tứ tung, lông trắng muốt bay lả tả trong không khí nhìn qua buồn cười vô cùng.
Tùy Ngọc Nguyên Quân không kiêng nể gì “ha ha ha” ôm má chạy đi, để lại đôi bạn lữ mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Nguyên phức tạp nhìn con sói trắng trước mặt, im lặng hồi lâu, quay người vào trong. Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt y, lòng chùng xuống, cũng tự giác bước theo sau, phủ phục cách chỗ y ngồi không xa. Tình huống giằng co được một khắc, y cuối cùng cũng không chịu được im lặng, cắn răng mở miệng:
“Ngươi không có gì muốn nói sao?”
Đáp lại là tiếng gầm gừ nhè nhẹ. Hiển nhiên là hắn không trả lời được.
“Ngươi biến thân cho ta xem nào!” Vương Nguyên cáu kỉnh nheo mắt, lập tức một đợt ánh sáng trắng lóe lên, Vương Tuấn Khải bằng xương bằng thịt có hai cái tai dựng đứng trên đỉnh đầu lăng lăng nhìn y, có vẻ chột dạ không dám hó hé cái gì. Y nén giận trừng hắn, giơ hai tay lên: “Ngươi qua đây ôm ta!”
Hình như có gì đó không đúng ha?
Vương Tuấn Khải sờ sờ cái tai xơ xác lông, thuận theo yêu cầu đem báu vật ôm vào lòng, nghe y thở dài một cái, rầu rĩ nói: “Đồ đầu gỗ chết tiệt, tại sao ngay từ đầu không nói cho ta ngươi muốn cùng ta làm bạn lữ suốt đời? Tại sao không để ta biết trong bụng này có một sinh linh đang hiện hữu? Nếu ta không cẩn thận khiến nó tổn thương thì làm sao bây giờ? Nó là kết tinh của tình…khụ, của hai chúng ta, không có tình cũng phải có nghĩa, ngươi cứ im lặng như vậy bảo ta thế nào biết đây? Giả như không có A Ngọc có phải ngươi sẽ giấu giếm ta đến cuối cùng hay không…”
Vương Tuấn Khải vuốt ve mái tóc y, nâng mặt Vương Nguyên lên đối diện với chính mình, hắn sờ cổ họng, cố gắng biểu đạt bản thân không cách nào nói cho y được. Hắn rất sợ Vương Nguyên sẽ giận hắn, lại càng sợ y vì vậy mà xa lánh hắn hơn.
Y ngẩn người một chút, ngón tay thon dài khẽ chạm vào hầu kết của con sói, thương tiếc thở dài một cái.
“Ngươi quả thật là lang tộc sao…”
Ngươi thất vọng?
“Tiểu bạch lang cũng chính là ngươi sao…”
Ngươi…không thích?
“Tuy rằng sự thật rất khó chấp nhận…” Vương Nguyên ôn nhu nhìn hắn, mỉm cười: “Nhưng chỉ cần là ngươi thì liền không còn vấn đề gì nữa…”
Vương Tuấn Khải mặt băng đối diện với y, không bộc lộ biểu tình, trong mắt một mảnh xao động cuồn cuộn tựa thác nước đổ ập xuống đồng bằng, run rẩy siết chặt bạn lữ của hắn vào lòng.
Có nhiều việc, không cần chính miệng nói ra, nhưng người kia có thể hiểu, có thể cảm thông, mới là chân ái.
Bất quá, hình như tha thứ hơi sớm.
“Ưm, a, hỗn đản, ta đang mang thai, ngươi cư nhiên…ân…chậm một chút…”
Dã thú kịch liệt hôn cắn đầṳ ѵú của Vương Nguyên, mút mát khỏa anh đào đỏ tươi như muốn hút từ đó ra sữa, dấu răng đánh dấu chủ quyền đậm đà nhan sắc trên lồng ngực trắng nõn, biểu thị tâm trạng kích động của dã thú. Vương Tuấn Khải cảm nhận vị thịt tươi trong miệng, ra sức liếm lộng, thân dưới không ngừng đâm chọc vào sâu trong cúc huyệt mê người, cự vật thô bạo một lần lại một lần trướng căng lấp đầy khoảng trống trong thân thể đối phương.
Vương Nguyên bị hắn hôn đau, mơ hồ sinh ra kɦoáı ƈảʍ bị cường bạo, mười ngón tay luồn sâu vào mái tóc màu bạc sáng, ngẩng đầu rêи ɾỉ những âm thanh rời rạc vụn vặt. Y thở dốc nhìn đỉnh sơn động, trước ngực nóng bỏng ướt đẫm không biết là mồ hôi hay nước bọt, đầṳ ѵú xinh đẹp bên kia không được chăm sóc, cương cứng dựng thẳng trong không khí khó chịu vô cùng. Vương Nguyên vô thức vươn tay xoa nắn, thân thể dán vào người Vương Tuấn Khải không có tí lực. Hậu huyệt dâm mỹ lao xao tuôn trào cảm giác ngứa ngáy thiếu thốn, y liền chống tay quỳ lên người hắn, tự mình vểnh cái mông cong nuốt xuống cự vật gân xanh bình bịch, đứng lên ngồi xuống để vật kia đâm sâu vào nơi bí mật. Sói trắng mở to mắt nhìn tư thế phóng đãng của y, gầm nhẹ đẩy ngã y xuống dưới, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ câu dẫn người khác, dưới thân đỉnh mạnh đem cự vật chôn sâu đến tận cùng.
“Ưm, ưm, á…Tuyệt quá…” Xuân thủy tràn ra ngoài, tiểu huyệt ướt đẫm xuân sắc mị hoặc mở rộng, hai chân y móc lấy thắt lưng hữu lực, kẹp chặt cự vật càn quấy thao lộng, nghiền nát điểm bí mật trong người y. Tiểu huyệt đỏ au phát ra tiếng nhóp nhép kíƈɦ ŧìиɦ, nước trong suốt ồ ạt như đang khóc, khiến Vương Nguyên vừa khó chịu vừa thích, nhịn không được nỉ non van nài:
“Ngươi, ân…ngươi giỏi quá…ta, ta muốn ra…”
Cỗ dịch trắng đục bắn thẳng ra ngoài, dính lên mặt Vương Tuấn Khải. Hắn vươn lưỡi tùy tiện liếm một cái, ánh mắt tham vọng độc chiếm không che giấu làm lý trí y nổ tung, ngọc hành vừa mềm xuống lại có dấu hiệu sống dậy, run run tiết dịch trong suốt.
Vương Nguyên ngẩn người nhìn hắn, chủ động ôm gương mặt tuấn lãng hôn lên mí mắt, hôn lên miệng hắn, trong lòng ngọt ngào ấm áp không gì sánh được.
Vương Tuấn Khải tối sầm mắt, xoay người y lại, tách rộng hai chân thon dài sang hai bên, hậu huyệt căng dãn tột cùng ngậm cự vật của hắn đến không khép lại được, mà Vương Nguyên bị tư thế này làm cho không có điểm thăng bằng liền hốt hoảng giơ tay ôm cổ hắn, cả người trong bộ dáng đáng thương mặc người xâm phạm. Hắn cắn nhẹ lên cổ y để máu đỏ tươi chảy ra, cẩn thận niệm huyết chú ba lần, ký thành khế ước.
Từ nay chỉ cần một trong hai người sống, kẻ còn lại tuyệt đối không chết.
“A…a…đau…”
Hắn liếm vết thương để nó lành lại, đỏ mắt nhìn Vương Nguyên vặn vẹo lắc lư thân thể vì bị hắn thao, hai khỏa cầu nhỏ nằm dưới hạ thân được hắn cầm lên chơi đùa, đầṳ ѵú ướŧ áŧ sưng phồng trướng to cũng không thoát khỏi số phận. Toàn thân trên dưới Vương Nguyên đều bị hắn “chăm sóc” đặc biệt tới mức mâu thuẫn, cảm giác đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hòa lẫn với kɦoáı ƈảʍ tột cùng khiến y khóc lóc rên la, bí bách không chịu nổi.
Sau trận ái ân không biết bao nhiêu lần, Vương Nguyên xụi lơ nằm trong lòng Vương Tuấn Khải ngủ mất, bàn tay nắm chặt góc áo hắn, trên mặt còn dư vị nước mắt chưa tan, gò má hồng nhạt chôn trong ngực hắn khiến Vương Tuấn Khải không khống chế hôn nhẹ lên nó, càng thêm yêu thương cái người đang rúc vào hắn.
Trong hai tháng này, Tùy Ngọc sẽ lại đến, sau đó mang hậu duệ của hắn ra. Vương Tuấn Khải nghĩ kỹ rồi, hài tử gì đó nên đưa cho Tùy Ngọc nuôi là tốt nhất, hắn sẽ đưa Vương Nguyên ra khỏi khu rừng, đi xem thế giới, tất nhiên là, bất kỳ kẻ nào dám đánh chủ ý lên người y đều cho thử móng vuốt sắc nhọn của lang tộc trước.
“Ngươi đang nghĩ cái gì…Mau nghỉ ngơi đi…” Giọng y khàn khàn không tròn chữ, lại làm cho tâm can Vương Tuấn Khải mềm mại lạ thường.
Ta sẽ canh chừng cho ngươi ngủ.
Suốt đời.
END