CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN] - Chương 16: Em Là Của Anh [3]
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CANH CUA VIÊN 1 [KHẢI NGUYÊN]
- Chương 16: Em Là Của Anh [3]
Vương Tuấn Khải thích Vương Nguyên.
Rất thích. Thích vô cùng. Từ lần đầu tiên gặp mặt cậu, tham vọng chiếm hữu cậu đã khơi dậy trong hắn.
Mỗi một cử chỉ, một biểu tình, một hành động nhỏ của cậu, cũng đủ làm hắn sôi sục bất ổn. Hắn sống từng này năm, trải qua không biết bao nhiêu kích động, tâm sớm đã lạnh, tính tình cũng bị thời gian hun đúc mài giũa, không phải loại người tùy tiện gặp chút chuyện liền đứng ngồi không yên. Vương Tuấn Khải cho rằng, sẽ không còn cái gì có thể khiến hắn trở nên hào hứng, cho đến khi Vương Nguyên xuất hiện.
Ấn tượng của người này đối với hắn thật ra rất bình thường. Diện mạo tốt, tính cách tốt, cách cư xử lễ độ cùng tính cách ngang ngạnh hơn người, đâu phải là Vương Tuấn Khải hắn chưa gặp qua. Nhưng không hiểu vì sao luôn có một ma lực lôi kéo hắn phải chú ý đến cậu, muốn hắn khai phá một phương diện khác ngoài sự an tĩnh luôn thường trực trên đôi mắt cậu, khống chế hắn lột bỏ lớp mặt nạ kiên cường, lộ ra sự yếu ớt mà cậu thậm chí chưa từng biết đến. Vương Tuấn Khải sai người cuỗm sạch tiền đánh bạc của lão già kia, từng bước đem Vương Nguyên túm trong lòng bàn tay, cũng từng bước đưa cậu chui vào cái lồng sắt ngọt ngào của hắn. Vương Tuấn Khải hung hãn bá đạo, tốn hết công phu cũng chỉ vì thích Vương Nguyên.
Hắn không cảm thấy cách làm của mình có gì sai, cho nên sau đêm cưỡng ép cậu trở thành người của mình, hắn rất thỏa mãn, nhưng chưa đủ.
Giữa bọn họ có một khoảng trống rất lớn.
Vương Tuấn Khải ảo não, hắn đã từng dùng tiền, dùng tình, dùng sự nhẫn nại hiếm có của mình để lấp lại khoảng trống đó, nhưng rõ ràng có người vẫn cố tình moi ra.
Sự cự tuyệt của Vương Nguyên, giống như đào tim móc phổi hắn vậy.
Nhưng hắn quan tâm sao?
Trong mối quan hệ này, từ đầu chỉ có một mình hắn đơn phương, chỉ cần Vương Tuấn Khải không buông tay, Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi tay hắn. Chống cự thì sao? Phản kháng thế nào? Không phải mọi thức đều vô dụng đó ư? Hắn tin tưởng rằng, một ngày nào đó Vương Nguyên cũng sẽ thích hắn, giống như hắn thích cậu. Giả sử cậu vẫn ở bên cạnh hắn mà tâm không tình thân không nguyện, Vương Tuấn Khải hắn cũng đã rất hài lòng.
Không ai có thể sở hữu cậu, trừ hắn.
…
Vương Tuấn Khải vuốt ve da thịt non mềm trên thắt lưng Vương Nguyên, tà ác nhìn cậu ngủ không yên, nhíu mày vì bị quấy phá, cuối cùng hắn nhịn không được hôn lên đôi môi hơi hé mở, cướp đoạt hô hấp người ta. Mãi cho tới lúc Vương Nguyên chịu không được mở mắt, gò má đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, Vương Tuấn Khải mới nở nụ cười bá đạo, hôn cái chóc lên trán cậu xong chậm rì rì bỏ xuống giường.
“Em muốn ăn cái gì? Tôi nấu.”
Cậu dùng ánh mắt khinh bỉ chống lại dịu dàng quái lạ của hắn: “Anh nấu?”
“Thế nào?” Dã thú nhích lại gần, cắn vành tai cậu: “Em không tin?”
“Anh dùng thịt người nấu à?” Vương Nguyên đổ dầu vào lửa sợ thiên hạ bất loạn, vừa nói xong liền bị sàm sỡ, kẻ nào đó cười đến là khủng bố: “Thật ra tôi muốn nuốt em vào bụng lâu rồi, nếu em không ngại, chúng ta…”
“Đi đi!”
Vương Tuấn Khải hài lòng thu móng vuốt về, mỉm cười: “Thấy em phối hợp như thế này, hay là ăn cháo trứng đi.”
“Có gì ngon chứ?”
“Ăn gì bổ nấy.” Lão đại thò tay vào nơi nào đó, sờ sờ vuốt vuốt khiến đối phương đỏ bừng mặt mới thỏa mãn ra ngoài. Vương Nguyên vừa xấu hổ vừa giận dữ quơ tay lên đầu giường tìm thứ ném hắn, nhưng ngoài lọ bôi trơn thì có còn cái gì đâu? Cho nên cậu cực kỳ không cam tâm tình nguyện đi vào phòng tắm, sau đó đi về hướng nhà bếp.
Sốc.
Kinh ngạc nhìn bàn ăn tiêu chuẩn ba món mặn một món canh kèm theo cháo trứng thơm phức đặt ở trên bàn, Vương Nguyên quan ngại sâu sắc về vấn đề nữ công gia chánh của mình. Cứ nghĩ bản thân sống tự lập từ sớm hẳn là phải hơn cái kẻ lúc nào cũng chỉ biết dùng vũ lực bàn chuyện, nhưng cậu nhận ra mình sai rồi. Nhìn màu sắc cùng với hương vị quanh quẩn trong góc bếp, Vương Nguyên tò mò cầm một muỗng cháo trứng cho vào miệng, không khỏi nghi hoặc lẽ nào tên này gọi đồ bên ngoài? Nhờ người nấu thay?
“Em đừng có ngờ vực năng lực của tôi.” Vương Tuấn Khải nhét vào miệng cậu một miếng thịt mềm mềm: “Trước khi trở thành đầu gấu, tôi đã từng là một đứa phát tờ rơi.”
Vương Nguyên có nghe qua lịch sử làm thêm oai hùng của hắn, kỷ lục đổi hai mươi việc làm thêm trong một tháng, quét rác bán vỉa hè cộng tác viên báo chí gì đó rất nhiều. Nếu Vương Tuấn Khải giống như một người bình thường từ từ tiếp cận cậu, có khi cậu lại thích hắn cũng nên…
Nhìn gương mặt anh tuấn mang theo ý cười ở đối diện, Vương Nguyên mâu thuẫn, từ khi nào cậu lại có ý nghĩ “thích” hắn?
“Bảo bối, nếu em cứ nhìn tôi mãi, tôi sẽ hiểu lầm là em đang mời mọc tôi đó.”
“…” Quả nhiên không thể nói lý với cái kẻ được đằng chân lân đằng đầu này mà.
Bữa sáng trôi qua trong yên ả, càng tĩnh lặng thì giông tố phía sau càng khủng khiếp.
Vương Nguyên nhíu mày ngồi an vị trên ghế nhà bếp, chăm chú nhìn thủ hạ của Vương Tuấn Khải mang vào một đống hổ lốn nào bột nào bơ, sau đó quy củ thuần thục ra ngoài, chừa lại cậu cùng tên kia mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày. Vương Tuấn Khải phì cười cầm cái muỗng gõ gõ vào thau thủy tinh, nhướng mày: “Biết gì không?”
Vương Nguyên trân mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải không giận, ngược lại quẹt một miếng bơ bôi lên môi cậu, dí sát mặt vào: “Cho em đoán, đoán đúng, tôi hôn em một cái, đoán sai, em hôn tôi một cái, thế nào?”
“Không hứng thú.” Cũng chỉ có Vương Nguyên mới dám ở trước mặt hắn nói câu này.
Vương Tuấn Khải vui vẻ cười: “Đây là lệnh, không phải yêu cầu.”
“…” Đồ phát xít!
Cậu ở trong lòng đem hắn ra mắng nhiếc đủ kiểu, sau đó nhận mệnh chơi trò chơi tình thú với cái tên bá vương quân chủ chuyên chế, nhìn cả buổi trời, thấy thế nào cũng giống hắn muốn làm bánh. Nhưng tên này mà làm bánh ư? Nói con lợn leo cây còn có khả năng hơn, thiệt phi logic. Đối với hành vi của hắn, nhất định phải dùng lối nghĩ khác với bình thường để suy luận.
“Em đoán không ra?” Vương Tuấn Khải áp sát con mồi, hắn thích cảm giác dồn cậu vào chân tường sau đó hung hăng bóp véo. Vương Nguyên bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, chậm rãi mở miệng: “…Pháo sinh học?”
“…”
“…”
“Ha ha ha ha…” Hắn chống bàn cười đến gập lưng, sau đó thú vị nhìn cậu: “Em sai rồi.”
Gì chứ…Vương Nguyên nghiến răng ken két. Khỏi cần đoán tôi cũng biết mình không có cơ hội thắng được chưa? Tư sản gì đó đúng là đáng ghét!
“Cho em một cơ hội nữa.” Vương Tuấn Khải cười cười, chuẩn bị tinh thần nhận hình phạt ngọt ngào mà hắn đặt ra, con mồi của hắn do dự nửa phút, cắn răng thốt ra: “Tôi không biết!”
“Chậc, không hào hứng gì hết.” Hắn tiếc rẻ nói, kéo cậu lại gần, chỉ chỉ môi mình: “Nào, thực thi hình phạt của em đi.”
Nhìn gương mặt vô liêm sỉ gần trong gang tấc, Vương Nguyên có xúc động muốn giơ tay in năm dấu đỏ lên đó, tiện thể kiểm tra xem mặt biếи ŧɦái này dày đến mức nào, có vượt nổi tường thành hay không… Cậu miễn cưỡng rướn người hôn hắn, đầu lưỡi đảo quanh cố gắng cạy mở khớp hàm, Vương Tuấn Khải không chút nhúc nhích nhìn cậu nỗ lực tấn công mình, ương bướng không chịu phối hợp khiến Vương Nguyên tức xì khói. Cậu điên tiết muốn dời ra, hắn nào cho cậu cơ hội đó, ôm siết lấy cậu đảo khách thành chủ.
Lúc được thả ra, Vương Nguyên thở phì phì trắng mắt liếc hắn, tên nào đó đắc ý vô cùng, vuốt vuốt cậu: “Sao em lại khả ái như vậy…”
“…” Mẹ nó…
“Được rồi tiểu bảo bối, tôi nghĩ em biết tôi muốn làm gì, chỉ là em không tin tưởng tôi.”
“Tôi việc gì phải tin anh?” Anh hại tôi chưa đủ thê thảm?
“Aii, bảo bối, không ai nói với em, càng tỏ ra cứng đầu thì càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng tranh đấu của đàn ông sao?”
“…” Tôi cũng là đàn ông được chưa!?!
Vương Tuấn Khải đặt cậu xuống ghế, nhéo cằm cậu: “Tôi làm bánh kem.”
“…”
“Thấy chưa, tôi đã nói là em biết mà.” Nhìn vẻ mặt há hốc kinh ngạc lẫn uất hận bị chơi xỏ của Vương Nguyên, tâm tình Vương Tuấn Khải rất tốt, hỏi han: “Em muốn hương gì? Dâu? Nho? Chocolate?”
“Táo.” Tâm tình Vương Nguyên có thể dùng từ “phẫn nộ” để hình dung, được rồi, có thể bình tĩnh trả lời một câu thế này coi như định lực của cậu đã tăng lên gấp đôi, tốt lắm.
Thế mà Vương Tuấn Khải làm một cái bánh kem táo thật. Nhìn động tác lão luyện tuân thủ theo từng quy trình chế biến của hắn, Vương Nguyên không khỏi ngạc nhiên, trải qua hai tiếng đồng hồ, cái bánh kem rốt cuộc cũng cho ra là, mùi sữa hòa lẫn vị táo xanh thơm lừng khiến không khí trong nhà bếp ấm áp hẳn lên, ngay cả cậu cũng kìm lòng không đặng mà lén lút thó một miếng. Vương Tuấn Khải mắt nhắm mắt mở xoay lưng lại với cậu, trên môi là nụ cười ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Đến phần viết chữ.” Hắn bước ra phía sau Vương Nguyên, đặt bông kem vào tay cậu: “Em viết.”
“Vì sao?” Viết cái gì chứ?
“Khải Nguyên, KY, Ông xã đẹp trai yêu anh chết mất gì gì đó…”
Mặt Vương Nguyên không chút cảm xúc, cầm bông kem viết ba chữ “Đại biếи ŧɦái”.
“A…” Vương Tuấn Khải đột nhiên ngân dài không rõ nghĩa, ôm cậu từ phía sau, cắn cắn vành tai: “Xem ra em rất thích nói tôi biếи ŧɦái.”
“…” Đương nhiên, đại biếи ŧɦái, cả nhà anh đều biếи ŧɦái!
“Vậy tôi nên làm chuyện biếи ŧɦái nên làm chứ hả.” Hắn giật bông kem, viết lên cái bánh “Tiểu yêu tinh” sau đó bế bổng Vương Nguyên lên bàn, lập úp người cậu lại: “Bảo bối, là em tự rước họa vào thân đấy nhé, tôi sẽ cho cái miệng dưới của em ăn no để nó không làm bậy nữa.”
“…Hạ lưu, cút!.. A!”
Da thịt chạm vào bàn ăn lạnh lẽo, quần rơi xuống đầu gối, tiếp theo thứ gì đó theo ngón tay của hắn chui vào phía sau cậu, Vương Nguyên cắn môi, tên kia đang dùng tinh dầu táo thay thế gel bôi trơn!
Đợi đến khi bốn ngón tay có thể tự do ra vào, nội bích nóng rực đã mềm mại câu nhân, tinh dần chảy dọc theo đùi bị hắn liếm sạch sẽ, lưu lại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến run rẩy đánh sâu vào giác quan của Vương Nguyên.
Chết tiệt, cậu thế nhưng có phản ứng…
Nhìn rõ biến hóa của cậu, hắn chỉ cười khẽ, tà ác xoa bóp cửa động dụ hoặc mê người kia, thổi khí bên tai cậu: “Bây giờ tôi sẽ cho em biết, thế nào mới là biếи ŧɦái…”
“A…đừng!”
Không có đau đớn, cũng không có thô bạo. Vật thể mềm uốn lượn như con rắn không xương vờn quanh động nhỏ, chậm rãi tiến vào trong kéo căng toàn bộ nội bích, trêu đùa vách tràng ẩm ướt khơi dậy kɦoáı ƈảʍ tột cùng. Cậu run rẩy chôn mặt trong tay, cảm nhận đầu lưỡi của hắn không ngừng sục sạo nơi phía sau mình, trong thâm tâm vừa xấu hổ thẹn đỏ bừng vừa ngứa ngáy mong muốn, dường như kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hắn đem lại lần này còn lớn hơn trước kia, khiến cậu không khống chế được sinh ra ưa thích, thậm chí muốn hắn liếm cúc hoa sâu hơn.
Cậu rốt cuộc bị làm sao…?
“A…a….” Thần kinh nhanh chóng rơi vào trạng thái hưng phấn, cậu thở dốc, vật phía trước run run phun ra bạch dịch dinh dính. Hắn rời khỏi mông cậu, hài lòng cầm lấy khí quan vừa qua cao trào, sờ sờ lỗ nhỏ: “Em bị liếm bắn luôn sao…Chậc chậc, rốt cuộc ai mới hạ lưu đây?”
“…Câm.. câm miệng.. a…”
Vương Nguyên bị hắn nửa tha nửa bế ngồi lên đùi, trên người chỉ còn cái áo phông tạm coi là hoàn chỉnh. Cậu thở gấp một lúc mới ổn định thần trí, khó hiểu nhìn hắn.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, không nghe ra vui giận, hắn ôm cậu, đặt cằm lên vai: “Em là người đầu tiên cùng tôi làm sinh nhật.”
Nhìn bánh kem không nến cũng không ghi tên tuổi, lại nhìn người ngồi trong lòng mình, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên cười nhạt, nhắm mắt buông một tiếng thở dài: “Tôi cô đơn quá…”
Hắn leo lên được chức lão đại này, tay dính không ít máu, tâm sớm đã lạnh như băng. Mà người hắn thích chưa từng nghiêm túc đáp lại thổ lộ của hắn, cho dù là lúc này có cậu trong tay, nhưng không thể an tâm sau này có vụt mất cậu hay không…Hắn là con người, sẽ cảm thấy mệt, nhưng không cho phép mình bỏ cuộc, bây giờ chỉ là dừng một lúc chờ chặng đường tiếp theo mà thôi. Khi đó, hắn muốn có người cùng mình sóng vai kề bước, ngay cả khi người đó bắn chết mình, Vương Tuấn Khải cũng cam tâm tình nguyện…
“…Có tôi ở đây rồi.”
Hắn mở mắt nhìn chằm chằm Vương Nguyên, ở góc độ hiện tại chỉ thấy vành tai đỏ hồng và gò má dính mồ hôi nhợt nhạt của cậu. Tình nhân nhỏ bé không dám đối diện hắn nói câu này, nhưng mà…
“Sinh nhật này cũng không tệ.” Vương Tuấn Khải vùi đầu vào gáy Vương Nguyên, tham lam hưởng thụ chút cảm xúc như rượu chậm rãi lên men, chỉ một giọt cũng khiến hắn say mãi không dứt…