Cẩm Y Vệ - Chương 1146: Dừng binh dưới thành
Thậm chí chưa kịp tổ chức binh lực ra khỏi thành cứu viện, quân Tùng Phổ Trấn Tín đã chết hết trên Mẫu Đơn phong.
Trên Phong Nguyệt lâu, chủ tướng đệ nhất quân đoàn Tiểu Tây Hành Trường hai tay vịn lan can, đôi mắt đầy vẻ lo lắng nhìn về Ất Mật đài nơi xa. Nơi đó chiến kỳ Tùng Phổ gia tung bay phách lối nhiều ngày nay đã đổi thành nhật nguyệt kỳ của quân Minh, bên cạnh là một cây cọc bêu thủ cấp của Tùng Phổ Trấn Tín.
– Tần Lâm vô cùng giảo hoạt! Thích Kế Quang vô cùng lợi hại!
Tiểu Tây Hành Trường ngây người sợ run hồi lâu, mới thốt ra một câu như vậy.
Thích Kế Quang có danh xưng là hổ tướng, năm xưa đánh giặc Oa lập được uy danh hiển hách, người Nhật Bản cũng không xa lạ gì lão. Ngược lại tên Tần Lâm Tần đốc sư kia làm bộ trầm mê nữ sắc ở Liêu Dương, khiến cho quân Nhật buông lỏng cảnh giác, sau đó cho Thích Kế Quang dẫn dắt quân lấy thế sấm sét lôi đình nhanh chóng chạy thẳng tới Bình Nhưỡng.
Thật may là Gia Đằng Thanh Chính đoán được quỷ kế, nếu không trong thành chỉ có đệ nhất quân của Tiểu Tây Hành Trường, chẳng phải bị Thích Kế Quang dễ dàng chiếm sao?!
Tiểu Tây Hành Trường cảm thấy rùng mình sợ hãi, nhất là thấy thủ cấp Tùng Phổ Trấn Tín bị treo trên cọc làm hiệu lệnh, lập tức thấy sau gáy mình lạnh toát.
Kế sách hiện tại là chiến là thủ hay lui?
Các tướng lãnh Hắc Điền Trường Chính, Oa Đảo Trực Mậu, Nội Đằng Như An không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Gia Đằng Thanh Chính. Bọn họ đều đã nhìn ra Tiểu Tây Hành Trường xuất thân thương nhân này có lẽ giảo hoạt có thừa, nhưng bàn về hiểu biết binh pháp không bằng đối thủ cũ.
Gia Đằng Thanh Chính có danh xưng là Quỷ Gia Đằng, có thể biết phá quỷ kế Tần Lâm trăm trận trăm thắng, có danh xưng là đệ nhất dũng sĩ triều Minh. Hiện tại y cũng có mấy phần đắc ý, khẽ phe phẩy tướng quân phiến có vẽ hình Đại Nhật Như Lai, dõng dạc nói:
– Rút đi tất không thể được, kỵ binh quân ta suy nhược, thiết kỵ giặc Minh mạnh mẽ, nếu như rút lui ắt sẽ bị chúng bám đuôi truy kích, hy sinh vô ích tánh mạng bốn vạn tướng sĩ!
Lời này đúng như sự thật, thời này Nhật Bản chỉ có ngựa lùn, không lớn hơn lừa bao nhiêu, quân Nhật vóc người thấp bé cỡi trên đó giống như khỉ cỡi lừa, không có khả năng đánh thắng được thiết kỵ quân Minh.
Gia Đằng Thanh Chính lại nói:
– Ra khỏi thành lãng chiến cũng không được, Thích Kế Quang xua quân tiến nhanh công phá Mẫu Đơn phong, binh phong quá mức sắc bén, tuy quân ta gấp ba lần bọn chúng nhưng chỉ sợ cũng không có cơ hội thắng.
Đám người Oa Đảo Trực Mậu, Hắc Điền Trường Chính gật đầu liên tục, há chỉ không có cơ hội tất thắng, sợ rằng thua nhiều thắng ít mới là thật, Thích Kế Quang lợi hại thật!
Chẳng lẽ chỉ có thể nằm trong thành cố thủ sao? Có binh lực gần gấp ba, bị người ta vây trong thành đánh thật đau, thể diện võ sĩ Nhật Bản còn đâu nữa…
Gia Đằng Thanh Chính cười, ung dung điềm tĩnh phe phẩy tướng quân phiến:
– Chư quân chư quân, chẳng lẽ các ngươi còn không nhìn ra dụng ý Tần Lâm sao? Hắn thân là đốc sư, hội tập năm đại danh tướng, điều động tinh nhuệ cả nước, nhưng vì sao không hội tập đại quân từ từ tiến tới, mà cố ý trầm mê nữ sắc thi triển kế kiêu binh, để cho Thích Kế Quang cô quân xâm nhập như vậy?
Chẳng lẽ là…? Tiểu Tây Hành Trường cũng không phải ngu ngốc, lập tức kịp phản ứng.
Gia Đằng Thanh Chính đắc ý nhìn đối thủ cũ:
– Nghe nói nội bộ triều Minh phân hóa, quân thần đang tranh quốc bản chọn Thái tử gì đó, tên Tần Lâm này hứa tháng Năm bình Triều, thật ra thì một tay khó vỗ nên kêu. Sợ rằng lúc này chính địch trong triều đang cực lực công kích, cho nên hắn không đợi được đại quân tụ tập liền sử xuất gian kế, muốn mau chóng đánh hạ Bình Nhưỡng, ngăn chặn miệng của chính địch trong triều.
Chúng tướng đều cảm thấy hăng hái, như vậy xem ra Tần Lâm và Thích Kế Quang cũng không phải là không có sơ hở.
– Nếu gian kế Tần Lâm bị mỗ vạch trần, Thích Kế Quang bôn tập Bình Nhưỡng thất bại, bọn họ đối mặt với áp lực triều đình cũng chỉ có thể thay đổi tập kích thành cường công. Thừa dịp mấy đường đại quân khác của giặc Minh còn ở trên đường, chúng ta chỉ cần thủ vững không ra, sau đó âm thầm điều động mấy đường đại quân chạy tới tăng viện. Đợi Thích Kế Quang dừng binh dưới thành lâu ngày mệt mỏi, quân ta đột nhiên xông ra, nội ứng ngoại hợp chắc chắn sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Gia Đằng Thanh Chính nói xong, tướng quân phiến chém xuống như đao thật mạnh.
Dừng binh dưới thành mà không đánh chiếm được là đại kỵ binh gia, trước mắt quân Minh chỉ có quân Thích Kế Quang, quân Nhật tại Triều Tiên lại có chín quân đoàn, ở Danh Hộ ốc còn có mười vạn quân dự bị. Người Nhật Bản có thể điều mấy quân đoàn ở miền Trung lên phía Bắc, lặng lẽ mai phục bên trái Bình Nhưỡng, Tiểu Tây Hành Trường Gia Đằng Thanh Chính dẫn quân bám thành tử thủ. Đợi đến khi Thích Kế Quang kiệt sức, toàn quân Nhật Bản sẽ dùng ưu thế tuyệt đối hợp vây, tiêu diệt quân Thích Kế Quang dưới Bình Nhưỡng thành.
Chiến cuộc kế tiếp thật sự giống như suy đoán của Gia Đằng Thanh Chính, sau khi Thích Kế Quang đánh hạ Mẫu Đơn phong lập tức lập soái trướng trên cao điểm Ất Mật đài, quan sát bố trí trong thành, sau đó xua quân cường công.
Quân Nhật mới vừa trải qua trăm năm thời Chiến Quốc, trình độ cường hãn vượt qua bất cứ lúc nào trong lịch sử. Huống chi bọn họ rất rõ ràng nếu như bỏ thành chạy trốn cũng khó tránh khỏi kết cục bị thiết kỵ quân Minh đuổi giết, cho nên cắn răng thủ vững, dùng máu thịt lấp vào họng pháo quân Minh.
Thích Kế Quang mãnh công liên tục hai ngày, nhân số quân Minh và quân Nhật hy sinh gia tăng, đến ngày thứ ba bất ngờ phái Lý Công phối hợp binh Triều Tiên, dùng thủ đoạn leo lên thành cường công. Quân Minh đốc chiến đội giết không ít binh Triều Tiên lâm chiến lùi bước, đầu thành xếp thành núi thây biển máu, trình độ thảm thiết làm mấy đại thần Triều Tiên phái tới đều nghiến răng than thở không ngừng.
Quân Nhật trả giá bằng thương vong cực kỳ thảm trọng, cố gắng thủ vững trước sức tấn công mạnh mẽ của quân Minh.
Rốt cục thế công quân Minh có hơi yếu bớt, lại mang pháo Bồ Đào Nha lên đỉnh Mẫu Đơn phong ngày đêm oanh kích vào thành, tiếng pháo từ sớm đến tối không dừng lại chút nào, nhưng không dùng thủ đoạn cho quân leo lên thành nữa. Quân Nhật xa xa nhìn thấy đại thần Triều Tiên cãi vã với Thích Kế Quang, hiển nhiên không muốn để cho quân đội còn lại không nhiều của vương triều Lý thị làm chốt thí, hy sinh vô ích kéo dài mãi như vậy.
Hết thảy đều đang phát triển theo phương hướng Gia Đằng Thanh Chính dự đoán.
Danh Hộ ốc, Phong Thần Tú Cát thân mặc Hòa phục dang ngây người quan sát bản đồ ba đô tám đạo Triều Tiên, bên cạnh y là các Đại Danh quyền thế rất lớn ở lại thủ như Đức Xuyên Gia Khang, Tiền Điền Lợi Gia, Thượng Sam Cảnh Thắng…
– Trong lòng Thái Các còn có nghi ngờ gì sao?
Đức Xuyên Gia Khang nắm chiết phiến, tỏ vẻ ân cần hỏi.
Người nghi ngờ chính là ngươi… Phong Thần Tú Cát nhìn bạn cũ kiêm đối đầu một cái, ánh mắt lướt qua đầu Đức Xuyên Gia Khang, rơi vào một bóng người ẩn tàng trong đám võ tướng của y, giống như bóng ma.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Phong Thần Tú Cát tập trung tinh thần trở lại bản đồ, hồi lâu sau rốt cục không chống đỡ nổi cám dỗ vây diệt danh soái triều Minh Thích Kế Quang, hạ quyết tâm nói:
– Đảo Tân, Phúc Đảo và Tiểu Tảo Xuyên, đi Bình Nhưỡng đi… Chậm đã, bảo Vũ Hỉ Đa Tú Gia chú ý phòng thủ mấy cửa cảng, đặc biệt là Hải Châu bờ biển phía Tây Triều Tiên.
———–
Không thể không thừa nhận Gia Đằng Thanh Chính thật không hổ danh Quỷ Gia Đằng, đoán trúng phần lớn. Vào giờ phút này đám cựu đảng thanh lưu kinh sư đang dốc hết toàn lực công kích Tần Lâm, nói hắn ham chơi lười biếng, ngày đêm ân ái triền miên với mỹ cơ ở Liêu Dương, đắm chìm trong hương ôn nhu không chịu tiến binh, một mực kéo dài thời gian.
Lúc này Vạn Lịch ngược lại có vẻ khoan dung, không có hạ chỉ thúc giục Tần Lâm, tất cả tấu chương đạn hặc đều lưu trung bất phát.
Nhưng nếu thật sự cho rằng y có lòng tin nơi Tần Lâm vậy hết sức sai lầm, Trương Tử Huyên từ kinh sư gửi mật thư tới nói rất rõ ràng, đây là chuyện xưa Trịnh Bá khắc Đoạn.
Đệ đệ của Trịnh Trang Công là Thái Thúc Đoạn muốn mưu phản, Trịnh Trang Công giả bộ ngây thơ làm như không biết, còn bày ra sắc mặt Đại ca ca hiền lành, dung túng đệ đệ làm loạn. Đợi đến khi tội của Thái Thúc Đoạn lộ rõ rành rành mới nhất cử đánh bại, giết chết, làm cho người trong thiên hạ không có lời nào phản bác.
Vạn Lịch am tường tâm thuật đế vương, Trịnh Trang Công làm thế nào, y cũng chuẩn bị làm theo y như vậy. Tần Lâm đã nhiều lần lập công lớn vì nước, nếu tùy tiện bãi miễn không tránh khỏi thiên hạ gièm pha. Cho nên cứ để mặc Tần Lâm tự tiện chuyên quyền, bày ra vẻ hết lòng tin tưởng, nếu không thể thực hiện lời hứa tháng Năm bình Triều, đến lúc đó hãy nghiêm trách trọng phạt. Khi ấy e rằng ngay cả bản thân Tần Lâm cũng chỉ có thể cam tâm nhận tội, còn phải hô to một tiếng thiên ân cao dày.
Sau khi Tần Lâm ở Liêu Dương phủ nhận được phong thư này, cười lắc đầu một cái, hắn biết thanh lưu cựu đảng trong triều sẽ không bỏ qua cơ hội công kích mình, cũng sớm đoán được bài toán nho nhỏ này của Vạn Lịch. Vì vậy hắn không hề tỏ ra tức giận hay kích động, ngược lại nội tâm hết sức bình tĩnh.
Vốn là làm rất nhiều chuyện vì dân vì nước, cũng liều một trận vì mình, lại không phải là vì Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân.
Trong tay của hắn cũng có một tấm bản đồ còn tỉ mỉ hơn của Phong Thần Tú Cát, ghi chú thành trì hiểm yếu, sơn xuyên địa lý Triều Tiên, là Quốc vương Triều Tiên Lý Công dâng lên.
– Có lẽ đệ tứ, ngũ, lục quân đoàn giặc Nhật một dãy Khai Thành, Hán Thành, đã trên đường Bắc thượng Bình Nhưỡng rồi…
Cũng giống như Phong Thần Tú Cát, Tần Lâm cũng nhìn chăm chú vào bờ biển Trung Tây bộ Triều Tiên.
Bạch Sương Hoa si ngốc nhìn Tần Lâm, không nghi ngờ chút nào, lúc nam nhân chuyên chú một sự kiện nào đó sẽ giàu lực hấp dẫn nhất. Nhất là khi hắn chỉ điểm giang sơn, ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên, nắm hàng chục vạn đại quân Trung Triều Nhật trong tay, khí thế phong vân tế hội như vậy không phải là người trong cuộc khó có thể lĩnh hội được.
Bạch Linh Sa hai tay chống cằm phục trên bàn, miệng nhai mứt ngọt, lúc nhìn sư phó lúc nhìn Tần Lâm. Gần đây nàng và sư phó giả trang làm cơ thiếp Tần đại thúc, chơi rất vui vẻ, hì hì, vạn nhất lộng giả thành chân… ôi chao, mình nghĩ loạn gì vậy…
Thiếu nữ vốn tính tình tinh quái chợt cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Bên ngoài Ngưu Đại Lực cất giọng ồm ồm bẩm báo:
– Khải bẩm Hầu gia, quân của hai vị tướng quân Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh đã từ Vận Hà vào Sơn Đông Đăng Lai, Ma Quý Ma tướng quân cũng đã dẫn quân đến Hải Châu vệ.
Cộng thêm một vạn thiết kỵ Liêu Đông Lý Như Tùng tới chậm hơn Thích Kế Quang, tinh binh dưới quyền bốn viên Đại tướng đã tới đầy đủ.
Tần Lâm đang định hạ lệnh, Ngưu Đại Lực lại bẩm:
– Lại có vị Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ, Long Hổ tướng quân, gọi là Nỗ Nhĩ Cáp Xích gì đó, tới đây xin đầu quân trợ chiến.
———–
Trong thiên sảnh ngoài cùng hành dinh Khâm Sai, có không ít khách nhân đang chờ cầu kiến đốc sư. Có văn võ đại thần Triều Tiên, có quan viên bản địa Liêu Dương, có tướng quân ngoại địa phụng mệnh điều tới, đông nghịt chen chúc.
Một viên võ quan nhị phẩm trong đó mặc bào phục màu đen, ngực đeo bổ phục tướng quân hình sư tử, dung mạo khác người, mặt ngựa thật dài cộng thêm mắt ti hí cũng ít khi thấy ở Trung Nguyên. Đầu y đội mũ ô sa nhỏ trên búi tóc, nửa đầu trước trọc lóc, tóc phía sau để đuôi chuột, trông khác xa Hán quan đương thời.
Vị lão huynh này chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau đó nổi danh vang dậy, y đã từng bị Tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương bắt lại, sau đó lại để cho chạy, lấy mười ba bộ khôi giáp triển khai chinh chiến thống nhất các bộ Nữ Chân. Bây giờ đã bước đầu dung hợp Kiến Châu Nữ Chân dưới quyền, được triều Minh sắc phong làm Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ, Long Hổ tướng quân.
Nếu như lịch sử không phát sinh thay đổi, mười hai năm sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ đi kinh sư triều cống, cười ha hả tiếp nhận triều Minh ban thưởng. Lại qua mười lăm năm sau tự xưng Phúc Dục Liệt Quốc Anh Minh Hãn, dựng quốc hiệu Đại Kim, không lâu sau tuyên bố ‘Thất đại hận’ khởi binh phản bội Minh, lấy được thắng lợi ở cuộc chiến Tát Nhĩ Hử triều Minh chinh phạt y. Sau khi y chết Mãn Thanh nhập quan, được tôn là Thái tổ Hoàng đế.
Dĩ nhiên bây giờ còn chưa có gì xảy ra, Nỗ Nhĩ Cáp Xích là quan Thổ Ty triều Đại Minh, y chạy đến Liêu Dương tới là tự thỉnh ra sức vì nước, xuất binh dưới quyền Tần đốc sư.
– Tổ tướng quân, Đông tướng quân, nghe nói đốc sư Tần Hầu gia chính là đệ nhất dũng sĩ thiên triều, chẳng hay tướng mạo thế nào?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích tỏ vẻ cẩn thận, cười hì hì hỏi hai người quen cũ dẫn y tới.
Phó Tổng binh Liêu Dương Tổ Thừa Huấn là người Hán Liêu Đông, ông ngoại của đại Hán gian Ngô Tam Quế. Phó Tổng binh Khoan Điện Đông Dưỡng Chính, phụ tổ bối là người Nữ Chân Hán hóa, sau đó y đầu hàng Mãn Thanh, cháu gái Đông Giai Thị gả cho cháu trai Nỗ Nhĩ Cáp Xích Thuận Trị Hoàng đế, sinh con trai chính là Khang Hi Hoàng đế Huyền Diệp.
Bất quá bây giờ hai người bọn họ đều là trung thần triều Đại Minh, Tổ Thừa Huấn không ngờ tới mình sẽ có ngoại tôn giận dữ xung quan vì hồng nhan, Đông Dưỡng Chính cũng tuyệt không thể nào nghĩ đến mấy chục năm y sẽ giơ hai tay lên đầu hàng Phúc Dục Liệt Quốc Anh Minh Hãn Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sau đó lại bị Mao Văn Long bắt lại, buộc tội Hán gian chém đầu.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!