Cẩm Y Vệ - Chương 1140: Đốc sư kiếm chác
Bởi vì Nam Cương bình định biên cảnh vô sự, Vĩnh Xương hậu chiến xây dựng lại rất nhiều công việc bề bộn, địa phương Vân Nam chi tiêu thật lớn, vì giảm bớt gánh nặng địa phương, Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long dời sang trấn Tứ Xuyên, điều đi phía Bắc ngược lại gần hơn không ít.
May là như vậy, cũng không phải mười ngày nửa tháng có thể tới được.
Chiến thuyền Doanh Châu và Thủy sư Phúc Kiến vừa đại chiến với hạm đội Tây Ban Nha, lại viễn hành Luzon đảo, thân thuyền phải sửa chữa, buồm thuyền phải khâu vá lại, thủy thủ mệt nhọc cũng phải nghỉ ngơi và hồi phục.
Sự vụ điều vận lương thảo, chinh tập dân phu vân vân, Tần Lâm truyền hịch cho Tuần Phủ Liêu Đông, Thuận Thiên Bảo Định, Sơn Đông Đăng Lai Đạo… lo liệu. Hiện tại chư đại thần Giang Lăng đảng đã trở lại triều, quan viên địa phương đa số là môn sinh cố lại bọn họ, lo liệu việc cũng không hề qua loa có lệ.
Triều Minh phân chia thanh lưu trọc lưu là tương đối, đều là khảo thủ công danh, Tiến Sĩ là thanh lưu, Cử Nhân là trọc lưu, nhưng so có công danh và không có công danh, vậy Cử Nhân cũng là thanh lưu, mua quan, lại viên, tạp chức là trọc lưu. Tại triều đình, Hàn Lâm là địa vị cao quý, khoa đạo ngôn quan là thanh lưu, quan Bộ Đường chấp sự là trọc lưu, nhưng nếu bàn về phân biệt trung tâm hay địa phương, quan viên Bộ Đường cũng coi là thanh lưu, quan địa phương phủ châu huyện là trọc lưu.
Cựu đảng tự xưng thanh lưu, Giang Lăng đảng cũng chỉ có thể nhận danh trọc lưu, bên trong quan địa phương phần lớn là phe bọn họ.
May là như vậy, các hạng sự vụ trước khi xuất chinh tuyệt không phải có thể làm được ngay tức khắc, Tần Lâm vui vẻ ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Dù sao quân Nhật tiến nhanh, sau khi chiếm lĩnh ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên cũng đã trở nên như nỏ mạnh hết đà, trong thời gian ngắn tuyệt không có khả năng đánh qua sông Áp Lục xâm nhập vào lãnh thổ Trung Quốc.
Nghĩa quân bên trong lãnh thổ Triều Tiên bắt đầu nổi lên, mặc dù không thể tạo ra đả kích mang tính hủy diệt cho quân Nhật nhưng cũng khiến cho bọn họ đối phó mệt mỏi. Toàn La Đạo Tả Thủy Sứ Lý Thuấn Thần điều khiển quy thuyền trứ danh đạt được thắng lợi liên tiếp trên biển.
Nhưng quân thần Triều Tiên bên bờ sông Áp Lục đã vô cùng nóng nảy, không biết Tần Lâm bày ra dáng vẻ ngắm Đông sơn rốt cuộc là vì cái gì, ba đô thất thủ, tám đạo thất thủ chỉ trông cậy vào vị Tần đốc sư này.
Sứ giả Triều Tiên thỉnh viện binh tập trung hết ở cửa chính Tần phủ, lấy khí thế Thân Bao Tư khóc Tần đình: Tần Hầu không ra, trăm họ chịu khổ!
– Hừ, sau này xem các ngươi còn dám giở trò không?!
Tần Lâm nằm nghiêng trên giường, nuốt quả bồ đào Vĩnh Ninh đã lột xong vào miệng, còn thừa dịp liếm liếm mấy ngón tay trắng như ngọc của nàng.
———–
Tần Lâm trì hoãn không ra, dư luận trong ngoài triều không chút phật lòng, bởi vì trì hoãn kéo dài đá quả bóng da tới lui qua lại vốn chính là bí mật bất truyền để lăn lộn trong quan trường triều Đại Minh. Tuy trải qua Trương Cư Chính lấy Khảo Thành Pháp chỉnh đốn lại trị nhưng thủy chung không thể hoàn toàn thay đổi được.
Trước kia Tần Lâm làm việc lần nào cũng nhanh nhẹn dứt khoát, ngược lại là cá biệt trong chốn quan trường.
Hiện nhiệm nội các Tam Phụ Thái Tử Thái Bảo Vũ Anh Điện Đại Học Sĩ Vương Tích Tước, chiêu đãi thái thương Vương thị cùng tông, Vương Sĩ Kỳ con của lãnh tụ văn đàn Vương Thế Trinh ngồi trong văn hội uống chút rượu, giọng ngà ngà say đánh giá:
– Tần Hầu ngày xưa hành sự dũng mãnh tinh tiến, gần đây càng ngày càng lão thành mưu quốc, rất có khí độ danh thần. Lần này Tần Hầu ám hợp Dịch lý đại thành nhược khuyết, chẳng lẽ sau khi bình Triều trở về sẽ giải giáp quy điền an hưởng giàu sang chăng?!
Cố Hiến Thành tụ hội cựu đảng thanh lưu, cười lạnh nói với đồng liêu:
– Tần tặc dụng tâm hiểm độc, dĩ vãng làm việc cực kỳ nôn nóng, hôm nay đã hứa tháng Năm bình Triều lúc thiên tử triệu kiến bình đài, hiện tại lại ẩn nấp tiêu cực như vậy. Có lẽ là hắn tự biết tới thời hạn tháng Năm khó có thể thắng giặc, cho nên mới rút người ra lui bước.
– Cứ chờ xem hắn có thể kéo dài đến khi nào?
Môn sinh đắc ý của Cảnh Định Hướng, Lưu Thể Đạo rất có lòng tin lớn tiếng nói:
– Rốt cục Tần tặc cũng phải rời kinh đốc sư, hắn không ở trong triều, gian đảng như quần long không đầu, chúng ta có thể thừa thế xông lên bài xích gian đảng, định quốc bản!
———–
Tần Lâm không vội, các phái triều đình không vội, nhưng phe Triều Tiên gấp gáp, Quốc vương Lý Công ở Khoan Điện bảo chờ tới mức trong lòng bốc lửa. Nhưng lại không làm gì được Tần đốc sư, hỏi thăm được vị cao quan thiên triều này từng cai quản Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, có công lao hiển hách định Mạc Bắc, bình Nam Cương, phủ Doanh Châu, khắc Tây Di. Mới đây lại được tấn phong Vũ Xương Hầu, thiếu niên đắc chí, quyền thế hiển hách, sợ rằng kiêu ngạo không ít, sứ giả bình thường thật sự khó lòng mời được người ta.
Y vỗ đùi một cái đi ra ngoài.
Lĩnh Nghị Chính Lý Sơn Hải, Tả Nghị Chính Liễu Thành Long, Hữu Nghị Chính Doãn Đấu Thọ, ba vị Tể tướng Triều Tiên cùng nhau đi tới kinh sư, cung thỉnh hổ giá Tần đốc sư.
Nếu không phải là ngoại phiên Quốc vương không được tùy ý vào kinh sư, Lý Công hận không được tự mình chạy tới cửa Tần phủ.
Ba vị Tể tướng cùng đi thỉnh mời là vô cùng nể mặt, có lẽ Tần đốc sư cũng nên di giá Liêu Đông…
Bây giờ toàn bộ ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên chỉ còn lại một dãy Hàm Kính Đạo, Bình An Đạo ở gần biên giới Trung Quốc dọc theo sông Áp Lục, cộng thêm các khu vực lẻ tẻ nghĩa quân khống chế, là thật sự mất nước. Ba vị Lý Sơn Hải, Liễu Thành Long, Doãn Đấu Thọ thân mang trách nhiệm phục quốc nặng nề, không dám chậm trễ chút nào, từ Khoan Điện bảo Liêu Đông ngày đêm kiêm trình chạy tới kinh sư, chạy thẳng tới Vũ Xương Hầu phủ hẻm Thảo Mạo.
Trước đó bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật, phái người khệ nệ khuân vác hòm rương. Ba vị Tể Phụ thân mặc quan phục đội mũ ô sa, áo cổ tròn, ai nấy mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm hết sức có thành ý. Nhìn dáng vẻ bọn họ chỉ còn thiếu tắm rửa xông hương, trai giới ba ngày.
Hết thảy lễ nghi chế độ Triều Tiên đều bắt chước theo Trung Quốc, theo lẽ thường thì tùy tùng tiến lên đưa thiếp.
Nhưng không ngờ Tả Nghị Chính Liễu Thành Long khoát khoát tay, nhận lấy thiếp từ trong tay tùy tùng, đích thân tới cửa đưa lên.
Hiện tại đã là thần tử vong quốc, còn ra vẻ làm gì nữa…
Lý Sơn Hải và Doãn Đấu Thọ cũng bắt chước làm theo.
Mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao đang đứng trước cửa Tần phủ, ai nấy hất mặt lên trời, dáng vẻ người hầu kiêu ngạo mười phần.
Người hầu nhà khác bất quá áo xanh nón nhỏ, Tần Lâm là Vũ Xương Hầu, Tả Đô đốc chưởng Cẩm Y Vệ, người giữ cửa toàn là Đề Kỵ.
Tên mập mặt tròn cầm đầu càng vênh mặt hất hàm, xa xa nhìn thấy Tể Phụ Triều Tiên cẩm bào ngọc đái tới vẫn không thèm liếc nhìn bọn họ lần nào.
Ba Phụ Thần ở Triều Tiên tôn vinh bực nào, nhưng giờ khắc này ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, Lý Sơn Hải cầm danh thiếp đại hồng đưa tới, cười bồi nói:
– Tiểu thần mất nước không dám vô lễ, cầu kiến thiên triều thượng bang Tần Hầu gia. Hy vọng trưởng quan phương tiện cho, thông báo cho tiểu thần một chút.
Triều Tiên thi hành chánh sách Hán hóa toàn diện, nhân vật thượng tầng rất giỏi Hán ngữ, Lý Sơn Hải nói hay hơn hát, còn toát ra giọng điệu xuất thân hoàng thất triều Minh, Phượng Dương phủ.
Liễu Thành Long càng không hàm hồ, giơ tay ra phía trước, một đĩnh vàng đưa ra từ trong tay áo rộng thùng thình.
Lòng bàn tay Doãn Đấu Thọ cũng nắm sẵn vàng, không nghĩ tới Liễu Thành Long tranh trước, rất khó chịu trợn mắt nhìn đối phương một cái.
Đảng tranh Triều Tiên còn lợi hại hơn triều Minh rất nhiều, hơn nữa rối như mớ bòng bong. Bắt đầu là Tây Nhân đảng cùng Đông Nhân đảng đánh nhau vỡ đầu chảy máu, mười năm trước Đông Nhân đảng lại chia rẽ thành Bắc Nhân đảng và Nam Nhân đảng. Trong ba vị Nghị Chính, Lý Sơn Hải là lãnh tụ Bắc Nhân đảng, Doãn Đấu Thọ là thủ khoa Tây Nhân đảng, Liễu Thành Long lại là thủ lĩnh Nam Nhân đảng, cộng thêm Quốc vương Lý Công xui xẻo vừa đủ thành một bàn mạt chược.
Dù là bây giờ luân lạc tới mức độ mất nước nhưng vẫn còn tranh chấp với nhau, chuyện này đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu bọn họ.
Liễu Thành Long tranh trước một bước, còn đang đắc ý, không nghĩ tới tên mập giữ cửa nhẹ nhàng đẩy đĩnh vàng trở lại, mặt mập run lên nghiêm giọng nói:
– Đi đi đi, chớ có quấy nhiễu nơi này, Hầu gia nhà ta trong như nước sáng như gương, đã sớm dặn dò hết thảy, xin miễn tất cả tiền vào cửa thường lệ. Các ngươi làm hỏng danh tiếng Hầu gia ta, đúng lý ra phải đánh loạn côn mới được, nhưng niệm tình là phiên bang tiểu quốc, tha cho trận đòn này!
Liễu Thành Long thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, tên mập này rõ ràng là đang nói nhảm.
Doãn Đấu Thọ ở bên cạnh toét miệng cười lạnh không ngừng, nhìn đối thủ thua thiệt, trong lòng thầm thoải mái.
Rốt cục Lý Sơn Hải lão thành hơn, cau mày lắc đầu một cái, cũng đã mất nước rồi, cần gì tỏ vẻ vui mừng trước tai họa của người khác như vậy.
Y nặn ra sắc mặt tươi cười:
– Đã như vậy, xin phiền các vị thông truyền một tiếng, cứ nói quốc chủ tiểu bang nghe thấy Tần Tước gia sẽ đốc sư Triều Tiên, đặc biệt lệnh cho đám thần tử mất nước chúng ta tới cung nghênh hổ giá!
Tên mập ngước mũi lên trời, tỏ vẻ hết sức khinh thường hừ lạnh một tiếng:
– Hầu gia nhà ta dùng binh tự có đạo lý, trong vòng mười năm trăm trận trăm thắng, tên Bình Tú Cát thật sự không đáng kể gì. Các ngươi không cần tới nói bậy, đợi Hầu gia nghĩ xong kế sách tự nhiên sẽ tiêu diệt giặc Oa, khôi phục giang sơn Triều Tiên các ngươi.
Lý Sơn Hải bất đắc dĩ, chỉ đành phải thi lễ lui ra, Liễu Thành Long và Doãn Đấu Thọ còn muốn tranh cãi nữa, bị Lý Sơn Hải kéo tay, thấp giọng nói:
– Người canh cửa cố ý làm khó, chắc là Tần đốc sư đã dặn dò, tranh cãi nữa cũng uổng công, không bằng đi hỏi Tống Kinh Lược một chút.
Binh bộ Thị Lang Kinh Lược Liêu Đông quân vụ Tống Ứng Xương chìm nổi quan trường đã lâu, các đại thần Triều Tiên thường làm cống sứ qua triều kiến, tương đối quen thuộc với y.
Thái độ Tống Ứng Xương cũng tốt hơn nhiều, vui vẻ hàn huyên với bạn cũ, còn ngâm nga mấy bài thơ Hán mà trước kia Liễu Thành Long và Doãn Đấu Thọ tới kinh sư triều kiến đã làm.
Thấy tựa hồ Tống Ứng Xương không hề tỏ ra nóng nảy, ba vị từ Triều Tiên tới không chịu được nữa, đành phải kể rõ ngọn ngành tình huống quẫn bách Triều Tiên thất thủ cả nước, cùng với hôm nay bị đối xử lạnh nhạt ở Tần phủ.
Bọn họ vốn đều là cao thủ đỉnh phong trong quan trường Triều Tiên, bàn về bản lãnh đảng tranh nội đấu cũng không thua gì chư công triều Đại Minh. Nhưng bây giờ nước mất nhà tan, vì tình thế bức bách không giở ra được thủ đoạn gì cả, chỉ có thể tỏ ra thành thật ngoan ngoãn.
– Sai, sai rồi!
Tống Ứng Xương hơi nghĩ ngợi một chút, thình lình lớn tiếng kêu lên, dọa người Triều Tiên sợ hết hồn.
Sau đó y mới từ từ nói:
– Triều Tiên các ngươi, ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn, hai mươi ba vạn đại quân, tất cả đều không chịu nổi một đòn, bị tiểu Nhật Bản chiếm mất giang sơn, ngày hôm trước Tần đốc sư còn mắng các ngươi là hôn quân dong thần, cũng không phải là Tống mỗ mắng. Còn chưa hết, các ngươi vứt bỏ giang sơn Triều Tiên, bất quá sau đó Tổ Thừa Huấn dẫn quân cứu viện, vì sao các ngươi còn cung cấp tin tình báo giả, hãm hại binh tướng thiên triều ta?!
Doãn Đấu Thọ mặt đỏ lên chuẩn bị tranh cãi, rõ ràng là thiên triều mải lo đảng tranh, cựu đảng thanh lưu chỉ huy mù quáng, nói xằng kẻ xâm lược bất quá là một nhúm giặc Oa, phái Tổ Thừa Huấn mang theo hai ba ngàn binh mã chạy thẳng tới Hán Thành. Bên Triều Tiên chúng ta bất quá chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Lý Sơn Hải vội vàng ngăn y lại, hiện tại nói những chuyện này có ích lợi gì, cười bồi nói:
– Quân thần mất nước nhất thời hồ đồ, không thể tra rõ hư thật của quân Nhật, liên lụy đến tướng sĩ thiên triều, có tội, có tội… Bọn ta muốn phụ kinh thỉnh tội, không biết Tần đốc sư có người thân cận nào có thể thuyết phục được chăng, kính xin Tống Kinh Lược không tiếc chỉ giáo.
Tống Ứng Xương vuốt râu mỉm cười, nói ra một người.
———–
Chỗ ở Ngũ Phong hải thương bên cạnh Thập Sát Hải, ba Phụ Thần Triều Tiên do do dự dự giống như ăn trộm ở xa xa nhìn lại, hồi lâu sau Lý Sơn Hải giậm chân một cái, nhắm mắt đi tới.
Triều Tiên bị văn hóa Nho gia ảnh hưởng rất sâu, thân là phụ chính đại thần lại phải đi giao thiệp với hải thương kiêm Thổ Ty, còn là một nữ tử, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy khó khăn.
Trước kia Ngũ Phong hải thương có mua bán lui tới với Triều Tiên, nhưng cũng là lui tới với thương nhân, lúc nào có thể đến phiên phụ chính đại thần ra mặt?
Rất nhanh bọn họ gặp được Doanh Châu Đô Thống Sứ Kim Anh Cơ, nữ Thổ Ty thịnh trang tiến ra vô cùng nổi bật, khiến cho trước mắt ba lão đầu tử hoa lên. Đối phương nói tiếng Triều Tiên vô cùng lưu loát lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Triều Tiên cũng coi như là nửa nhà mẹ Kim Anh Cơ, thái độ nàng vẫn tốt vô cùng:
– Bản phiên cùng chư vị có chút uyên nguyên, nhà mẫu thân ta là Tùng Bình Kim thị Triều Tiên.
Nghe nói là người bản quốc, ba vị Phụ Thần lập tức thẳng lưng lên.
Giọng điệu Doãn Đấu Thọ không còn mềm mỏng như mới vừa rồi, mà toát ra vẻ chỉ trích:
– Kim Đô Thống đã là người Triều Tiên, trong lúc nước mất nhà tan như vậy phải ra sức vì nước! Bình Nhưỡng thất thủ, quân Nhật thi triển dâm uy, có liệt nữ ôm giặc Nhật rơi từ trên đầu thành xuống mà chết, anh dũng tráng liệt bực nào…
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!