Cẩm Y Vệ - Chương 1134: Tranh bá tân đại lục
chết hết khiến cho Manila hoàn toàn đánh mất năng lực chống cự, Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân ủ rũ cúi đầu bị áp giải lên mũi Lâm Anh hiệu
cho quân coi giữ Manila nhìn thấy, sau đó chiến đấu liền kết thúc. Trong tiếng chuông trầm thấp của giáo đường, quân coi giữ địa phương mở cửa
thành đầu hàng.
Kim Anh Cơ chạy khắp nơi Đông Tây lưỡng dương, Du Tư Cao và Trầm Hữu
Dung cũng ra biển, đã đến Xiêm La, Miến Điện, khoang sau chở mọi người
Bạch Liên giáo. Bọn Ngả Khổ Thiền tới đây nhìn thấy phong cách kiến trúc cực kỳ khác biệt Trung Nguyên, trên đường phố người đi đường kỳ trang
dị phục, cùng với Hoa kiều da ngăm đen miệng nói tiếng Quảng Đông Phúc
Kiến nhất thời tặc lưỡi lấy làm kỳ. Cả cuộc đời này bọn họ không ra
biển, cũng không biết hải ngoại tuyệt vực có một vùng trời đất như vậy.
– Đây đã đáng kể gì…
A Sa bĩu môi, thuật chuyện thần kỳ nghe được từ trong miệng Tần Lâm:
– Nơi đây đi về phía Đông vạn dặm lại có hai mảnh đại lục Nam Bắc, địa
phương lớn hơn xa Trung Quốc, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú. Bây giờ Tây Di cũng lục tục kéo qua, Manila chất đống như núi bạc, chính là từ
Tây Di vận chuyển tới…
Bạch Sương Hoa gật đầu một cái:
– Không sai, quả địa cầu mà người Tây Dương tặng cho Tần Lâm thật ra là bản đồ, trên đó vẽ mặt đất lớn nhỏ, lộ trình xa gần.
Đám người Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên nghe vậy trở nên mơ màng, nơi đó
không có triều đình câu thúc, đất trống vạn dặm, tự do tự tại không
khoái hoạt sao?!
– Nhưng nghe nói địa phương kia ở bên ngoài vạn dặm, ở giữa có đại dương ngăn cách, chúng ta muốn vượt qua đại dương tuyệt không phải chuyện
dễ…
Ngả Khổ Thiền tính tình nóng nảy, nói tới chỗ này biểu lộ trở nên có hơi nhăn nhó, ánh mắt vừa chạm với Bạch Sương Hoa liền vội vàng né tránh.
Dưới mắt người có thể trợ giúp Bạch Liên giáo vượt qua đại dương, khắp
thiên hạ chỉ có một vị Tần Lâm Tần Bá gia. Đánh một trận định thế cục
Nam Hải, đánh bại thế lực Tây Ban Nha, lại đính ước với Bồ Đào Nha, từ
vịnh Hàng Châu đến Malacca đều trở thành thiên hạ của Ngũ Phong hải
thương, cũng giữ trong tay Manila là điểm cực Đông của con đường biển từ châu Á sang châu Mỹ.
Huống chi, Bạch Liên giáo ngay cả một chiếc hải thuyền cũng không có!
Kế hay hiện tại không thể làm gì khác hơn là mời Bạch Sương Hoa ra tay
đi cầu Tần Lâm. Lúc ở kinh sư, Tần Bá gia đã từng đáp ứng cho mọi người
một câu trả lời, tưởng nhờ nàng đi thỏ thẻ bên gối một chút, coi như
chuyện này được định.
Chỉ bất quá ban đầu ép Bạch Sương Hoa phá cửa ra giáo, bây giờ lại muốn
người ta thi hành mỹ nhân kế, chuyện này làm sao Ngả Khổ Thiền có thể mở miệng được?
Đám người Tử Hàn Yên, Luyện Ích Trần nhất thời tỉnh ngộ, biểu lộ cũng
hết sức khó xử. Bạch Liên Thánh giáo luân lạc tới nỗi tiền nhiệm giáo
chủ phải thỏ thẻ bên gối nam nhân, không khỏi quá mất mặt.
Trong lòng bọn họ lại đang vô cùng khao khát.
Mục tiêu cuối cùng của Bạch Liên giáo ở thế tục chính là thành lập
thượng thiên quốc quang minh chiếu khắp, nhưng hy vọng thực hiện ở triều Đại Minh cũng đã càng ngày càng mong manh. Lúc trước Cao Thiên Long
phản bội cố nhiên đáng hận, nhưng lão nói những lời đó thật sự không
sai, đám người Ngả Khổ Thiền tự hỏi lòng mình, nếu thật sự đấu với triều đình tới mức lưỡng bại câu thương, giết thành núi thây biển máu, sẽ có
mấy phần cơ hội thành tựu đại nghiệp bá vương?!
Huống chi thời thế đổi dời, từ khi ra đại dương tới nay mới biết thiên
hạ hiện tại sớm không phải là mấy trăm năm trước, giang sơn Trung Nguyên chẳng qua là một góc nhỏ của thế giới, thuyền cứng pháo mạnh của Tây
Dương hoành hành trên biển…
Đi ngang qua Nhai Sơn trông nay nhớ xưa, chẳng khác nào một gậy nện thẳng vào đầu.
Thay vì ở Trung Nguyên tự giết lẫn nhau không bằng dương oai dị vực, như Cầu Nhiêm Khách năm xưa xây dựng một mảnh giang sơn thật lớn cho riêng
mình, xây dựng quang minh thiên quốc thuộc về Bạch Liên giáo.
– Sư phó tỷ tỷ, tỷ đi van cầu Tần đại thúc đi, nói chuyện với tỷ, chắc chắn hắn sẽ đáp ứng.
A Sa cố ý giúp đỡ đám người Ngả Khổ Thiền khẩn cầu Bạch Sương Hoa, nắm
lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng lay lay, còn nhìn nàng nghịch ngợm nháy mắt
một cái.
Gương mặt lạnh như băng của Bạch Sương Hoa nổi lên một vệt đỏ bừng, lần
này ra biển, ngay trước mặt giáo chúng bộ hạ cũ nàng không tiện biểu lộ
quan hệ tình cảm với Tần Lâm.
Giơ chỉ nhẹ nhàng điểm lên trán mịn màng của Bạch Linh Sa, Bạch Sương Hoa khẽ quát:
– Muội không đi cầu xin Tần đại thúc của muội, lại dây dưa ta làm gì!
– Ta vốn có ý đó, cần gì cầu xin!
Tần Lâm cười ha hả sải bước đi nhanh vào khoang thuyền.
Đả kích thế lực Tây Ban Nha, công chiếm Manila, cố nhiên Tần Lâm có cân
nhắc ích lợi xây dựng lại hệ thống triều cống Trung Quốc — Nam Dương,
đồng thời khuếch trương phạm vi mua bán Ngũ Phong hải thương, chộp lấy
hải mậu hải ngoại. Nhưng ở trên tầng cao hơn, những ích lợi nhìn như
phong phú này thật sự nhỏ bé không đáng kể.
Hai mảnh tân đại lục Nam Bắc lớn hơn chừng gấp bốn bản thổ Trung Quốc,
đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, đất rộng người thưa, lấy được nó
sẽ có khả năng quyết định thắng bại trong cạnh tranh văn minh Đông Tây,
quyết định số phận các đại dân tộc trên thế giới.
Tần Lâm nhắm vào Nam Dương, thật ra thì ý túy ông bất tại tửu mà quan
tâm sơn thủy, mục tiêu trọng yếu nhất là chiếm Manila, lấy được con
đường vận chuyển trên biển bí mật duy nhất Manila – Acapulco vượt qua
Thái Bình dương, cũng nắm giữ khởi điểm con đường này ở châu Á, khiến
cho lực lượng cự long Đông phương có thể vượt qua đại dương tới châu Mỹ, mưu một phương bờ cõi mới cho con cháu Viêm Hoàng.
Thực hiện kế hoạch này cũng không dễ dàng gì.
Với quốc lực của triều Đại Minh vào lúc cường thịnh, muốn chiếm Maila
không phải là chuyện khó. Đừng nói năm đầu Vạn Lịch, lúc Vạn Lịch tuổi
già, thế nước bắt đầu suy giảm cũng đã có ý viễn chinh Luzon. Cho dù là
tới cuối thời Minh, nếu không phải Trịnh Thành Công qua đời sớm vào năm
ba mươi tám tuổi, Phi Luật Tân cũng đã trở thành vật trong túi của họ.
Dù sao kỹ thuật cuối thế kỷ Mười Sáu còn hạn chế, đế quốc Tây Ban Nha
cường thịnh thật nhưng cũng chỉ có thể đưa lực lượng ra ngoài vạn dặm
bản thổ tương đối có hạn. Đây cũng là nguyên nhân sau khi Tần Lâm liên
hiệp Bồ Đào Nha, chỉ cần đánh bại hải quân Tây Ban Nha ở Viễn Đông, bắt
sống Phí Địch Nam Đức, lực lượng Tây Ban Nha ở Viễn Đông lập tức đứng
bên bờ vực sụp đổ.
Mấu chốt là châu Mỹ ở ngoài vạn dặm, Trung Quốc không hề được hưởng ưu
thế về khoảng cách nữa, thậm chí có thể nói còn giảm đi không ít: Tây
Ban Nha vượt Đại Tây Dương đến châu Mỹ sẽ dễ dàng hơn không ít so với
Trung Quốc vượt qua Thái Bình dương đến châu Mỹ.
Thật may là còn chưa muộn, thế lực Tây Ban Nha ở châu Mỹ còn tương đối nhỏ yếu.
Sáu mươi năm trước Hernán Cortés dùng hơn năm trăm tên lính, trong đó
chỉ có mười ba người có hỏa thương, chinh phục Aztec đế quốc Mễ Tây Cơ.
Francisco Pizarro mang theo một trăm bảy mươi bảy người, chinh phục đế
quốc Inca có dân số sáu triệu, bốn vạn tên lính.
Thắng lợi huy hoàng, đối thủ ngu muội và yếu đuối làm cho Tây Ban Nha hoàn toàn không có động lực
tăng cường lực lượng quân sự ở châu Mỹ, cho tới bây giờ dân số của mỗi
thành thị Nam Mỹ chỉ có vài ngàn vài vạn, số lượng quân đội lấy trăm làm đơn vị.
Về phần Bắc Mỹ hoàn toàn còn là thiên hạ của người Indians, chiến hạm
Mayflowers đặt nền móng cơ sở ban đầu cho Mỹ phải hơn ba mươi năm sau
mới có thể ra lò ở Plymouth nước Anh.
Tuy nhiên muốn chân chính thực hiện kế hoạch lại không dễ dàng gì, hành
trình vượt qua Thái Bình dương nhanh thì ba bốn tháng lâu thì nửa năm,
xây dựng thuộc địa cần phải phá núi phá rừng làm đường, quần thể thực
dân nhất định phải có được tính kiên nhẫn chịu đựng vất vả. Còn phải dẫn dắt hữu hiệu mạch lạc mấy chục trên trăm vạn di dân trong tương lai mấy chục năm…
Ngay cả Ngũ Phong hải thương cũng không thể nào làm được!
Thủ hạ Kim Anh Cơ vì lợi nhuận có thể liều mạng với hải tặc, có thể tác
chiến cùng hải quân chính quy, nhưng muốn bọn họ đi Nam Bắc châu Mỹ khai hoang, giao thiệp với người Indians, tới hoang nguyên Bắc Mỹ chăn bò,
thật sự vô cùng khó chịu.
Thật may là lịch sử chỉ rõ phương hướng cho Tần Lâm: Thiên Chúa giáo đồ
chiếm cứ Nam Mỹ, Thanh giáo đồ lấy được Bắc Mỹ, dưới lực hiệu triệu của
tín ngưỡng tôn giáo và nhiệt tình truyền giáo khích lệ, những dân thuộc
địa ban đầu này có lực ngưng tụ và tinh thần khai hoang cực cao.
Được rồi, châu Âu có Thanh giáo đồ, ta có Bạch Liên giáo, từ Phương Tịch năm cuối Bắc Tống đến Vương Thông Nhi khởi nghĩa năm Gia Khánh triều
Thanh, Bạch Liên giáo đồ vẫn duy trì đại nghiệp tạo phản, cho dù là mất
đầu cũng không tiếc. Tinh thần anh dũng hy sinh bất khuất như vậy chẳng
lẽ kém hơn Thanh giáo đồ sao?!
Lực ngưng tụ tôn giáo siêu cường, chịu khổ chịu khó, sức chiến đấu mạnh
mẽ, mấy chục vạn giáo đồ nghèo khổ không được xã hội bản thổ dung
chứa… Bạch Liên giáo thật sự chính là nhân tuyển khai phá tân đại lục
có một không hai!
Nghĩ đến kế hoạch này, ngay cả Tần Lâm nằm mơ cũng cười trộm, Bạch Liên
giáo đồ và tín đồ Cơ Đốc châu Mỹ tranh bá, Vô Sinh Lão Mẫu vs Giê Su Cơ
Đốc, tương lai tân đại lục sẽ diễn ra màn kịch vui. Mà chiếc bánh ngọt
lớn nhất do phát hiện địa lý mang tới, con cháu Viêm Hoàng sẽ không bị
đứng ngoài, mắt nhìn người Tây phương ngồi không mà hưởng.
Nói trước với thầy trò Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa làm cho trong lòng
các nàng có phần nắm chắc. Chờ đến khi các cao thủ Bạch Liên giáo sinh
ra hứng thú với tân đại lục, Tần Lâm mới nói hết rõ ràng.
Lúc ở kinh sư đã nói tới chuyện này, khi đó mọi người Bạch Liên giáo còn nửa tin nửa ngờ. Cho đến ngày nay đi tới đảo Luzon nói chuyện với Hoa
kiều địa phương, sau khi biết được tình huống cặn kẽ không còn bất kỳ
nghi ngờ gì nữa, ai nấy đều nhìn về phía Tần Lâm với ánh mắt nóng bỏng.
Tần Lâm không có ý úp mở, cười nhìn hai thầy trò Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa gật đầu một cái, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
– Kim Tuyên Úy sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với hành động của các ngươi, trợ giúp vận chuyển giáo đồ bằng lòng ra đại dương đến đảo Luzon Manila tập trung, sau đó đi theo con đường biển mà người Tây Ban Nha vẫn quen
đi vượt qua Thái Bình dương đến tân đại lục. Người trong nước di cư, Tào Bang cũng có thể giúp một tay, dĩ nhiên ta cũng sẽ phát động lực lượng
trong triều đình âm thầm tương trợ.
– Bên Thổ Mặc Xuyên có thể cung cấp ngựa và dê bò từ Liêu Đông theo hải
vận tới nơi này, sau khi các ngươi tới đó khai hoang sẽ cần tới số gia
súc này. Ngoài ra ta còn tài trợ mười vạn lượng bạc trắng, hai ngàn khẩu Tấn Lôi Thương cải tiến cùng năm mươi vạn viên đạn… Ta hy vọng đến
ngày này năm sau có thể hoàn thành toàn bộ công việc chuẩn bị, có một
vạn tên Bạch Liên giáo đồ chỉnh trang chờ lệnh ở đảo Luzon.
Tần Lâm nói một hơi ra hết thảy kế hoạch, ánh mắt lấp lánh quét nhìn mọi người Bạch Liên giáo, ý bảo bọn họ có thể đưa ra câu hỏi.
Không một người nói chuyện, trong khoang thuyền yên lặng không tiếng động.
Không phải là phản đối kế hoạch này, mà là kinh ngạc vì kế hoạch nghiêm
chỉnh hoàn bị. Mọi phương diện đều được cân nhắc, thật sự là đo ni đóng
giày cho Bạch Liên giáo, lại vô cùng cẩn mật, căn bản không cần bổ sung
sửa đổi.
Ngả Khổ Thiền suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng:
– Triều đình có thiết lập quan phủ nơi hải ngoại hay không, Tần Bá gia có khả năng khống chế ngoài vạn dặm chăng?
Tần Lâm cười:
– Chuyện liên quan tới dân chúng vượt đại dương vẫn phải cần lập ra
Tuyên Phủ ty, Chiêu Thảo ty trên danh nghĩa. Nhưng xa xôi vạn dặm làm
thế nào khống chế, trời cao Hoàng đế xa, đương nhiên là chính các ngươi
làm chủ.
Đám người Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên mở to hai mắt không dám tin nhìn Tần Lâm, vị Tần Bá gia này cho người ta ấn tượng tính toán hết sức chi li,
thua thiệt nửa phần không chịu, lúc có tiện nghi có thể chiếm thì chạy
nhanh hơn bất kỳ ai khác, vì sao lão nhân gia lại đột nhiên đổi tính như vậy?
A Sa chớp chớp mắt đi vòng quanh Tần Lâm một vòng quan sát hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải:
– Tần đại thúc, thúc… không uống lộn thuốc chứ, chậc chậc, sư phó tỷ tỷ, công phu thổi lỗ tai bên gối của tỷ thật là lợi hại!
Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, trừng mắt A Sa một cái, những ngày qua
ta đều ở khoang sau, chưa hề thỏ thẻ bên gối chuyện gì cả. Nàng lại
truyền âm nhập mật, lặng lẽ hỏi Tần Lâm:
– Này, ngươi đổi tính rồi sao?
Tần Lâm khẽ mỉm cười, ghé vào tai nàng thì thầm nho nhỏ:
– Bình thời dĩ nhiên phải mượn chuyện này bắt chẹt lão bà tỷ tỷ, không
ép nàng giở thêm vài chiêu trên giường, khó mà thỏa mãn tâm nguyện của
ta. Duy chỉ có chuyện lần này liên quan đến vận nước Hoa Hạ mấy trăm
năm, tự nhiên không thể so với dĩ vãng, bất kể thế nào cũng phải hành sự theo đúng quy củ trình tự, nếu lấy chuyện này ra ép nàng coi như không
thành tâm với nước, cũng không thành tâm với nàng.
Bạch Sương Hoa hơi chấn động một chút, ánh mắt nhìn Tần Lâm chợt trở nên dịu dàng hơn, vẫn truyền âm nhập mật:
– Thật ra thì… Ngươi không cần bắt chẹt, ta cũng tự nguyện…
Trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng chợt hiện ra sắc đỏ.
May là Tần Lâm Tần Bá gia thưởng thức hoa đã nhiều, lần này cũng không
nhịn được tâm tình dao động, bắt đầu tính toán một vài chủ ý xấu xa.
Trong lúc Tần Lâm lấy danh nghĩa viễn chinh tân đại lục để thương nghị
chi tiết cụ thể, mang Bạch Sương Hoa đi, tiếng bước chân nhanh nhẹ của
Kim Anh Cơ cùng tiếng lộp cộp Minh Trí Ngọc Tử mang guốc gỗ đồng thời
vang lên bên ngoài khoang thuyền:
– Bên Nhật Bản vừa có động tác!
———–
Giữa bán đảo Đông Nam Triều Tiên và Cửu Châu đảo Nhật Bản, được Đối Mã
đảo (đảo Tsushima), Nhất Kỳ đảo hai bên bảo vệ, eo biển Tsushima sóng
trắng xóa trào dâng vỗ bờ liên tiếp, cuộn sóng vừa thoáng qua đã tiêu
tan mất.
Năm xưa lúc triều Đường, liên quân Oa quốc, Bách Tế đại chiến với liên
quân đại Đường, Tân La ở Bạch Giang khẩu. Lúc đó là lúc Đại Đường cường
thịnh, danh tướng Lưu Nhân Quỹ đánh cho quân Oa thây chất thành núi máu
chảy thành sông, tàn binh bại tướng trải qua nơi này chạy về ba đảo Đông Doanh, Nhật Bản, eo biển Tsushima còn giữ lại nỗi sợ hãi và buồn bã của bọn họ mỗi lần quay đầu nhìn về Đông.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!