CẤM PHẠM QUY - Chương 19: Chồng của em
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 19: Chồng của em
Phòng không lớn, Diệp Từ đến gần thêm vài bước.
Đêm nay lăn lộn như vậy, dường như giá trị của một thứ nào đó được tăng lên mạnh mẽ. Tuy rằng giọng nói khô khốc đến cậu cũng cảm thấy xa lạ, nhưng tình huống trước mắt cậu vẫn có thể biểu đạt rõ ràng: “Lại ôm, ôm thêm lát nữa đi, chú Hoắc… Không thể, cứ, cứ nhịn như vậy…”
Ngay cả khi gạt cảm giác đau đớn chủ quan sang một bên, hội chứng cực đoan trong kỳ nhạy cảm có thể khiến người ta lên cơn sốc, nguy hiểm vô cùng.
Đây là một cơ chế tiến hóa đã sớm lỗi thời, dã man đến phi lý.
Trong thời kỳ nguyên thủy, nó khiến cho gen Alpha nổi bật để tìm kiếm một Omega có độ phù hợp cao với bản thân, không biết thỏa mãn mà cướp đoạt, chiếm hữu, đánh dấu, sinh sản.
Đối với nhân loại trong thời nguyên thủy, khi mà bản năng chiếm ưu thế, thì đây là một cơ chế có ý nghĩa tích cực.
Nhưng mà, cộng đồng văn minh ra đời cùng với pháp luật, đạo đức, lý trí cùng với tâm hồn tinh tế, tình cảm phong phú, đã cản trở sự di truyền ích kỷ này.
Quá quý trọng, quá thích.
Vì thế trong mắt của tình nhân, người yêu chưa trải sự đời chẳng khác gì một nụ hoa mới chớm nở.
Anh nhẹ ngửi, khảy, có khi khó lòng kìm nổi mà mò vào nhụy hoa trộm chút mật ngọt… nhưng vẫn không đành lòng bẻ cành.
Chỉ là…
Sức chịu đựng có giới hạn.
Hơn nữa…
Đây là do cậu tự tìm tới cửa.
Hoắc Thính Lan rũ mắt, không nhìn Diệp Từ, dưới mí mắt khép hờ là một đôi con ngươi đang run rẩy.
Cả người anh dường như đang lượn lờ ở một ranh giới nào đó.
Chạm vào sẽ cháy ngay.
“Tôi đã, chuẩn bị tốt tâm lý.” Thấy Hoắc Thính Lan không chút sứt mẻ, Diệp Từ lại bước lên vài bước, đứng trước mặt anh.
Cổ và cổ tay lộ ra dưới lớp áo ngủ xanh đậm, trắng như bạch ngọc.
Như có như không, cậu dùng thái độ “ra vẻ thản nhiên” để pha loãng ý vị ái muội vốn có trong phương pháp trị liệu này: “Lần này ngài tùy, tùy tiện ôm, không sao, trước đó chỉ là do tôi không, không quen…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên trời đất quay cuồng, tốc độ và sức mạnh của Alpha cấp A+ ở thời khắc này hiển lộ không bỏ sót, rầm một tiếng, Diệp Từ bị ném lên giường, đệm đàn hồi mềm mại, không đau, nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.
“Chú Hoắc!” Diệp Từ đang định đứng dậy, lại bị bàn tay nóng bỏng của Hoắc Thính Lan cầm sau gáy.
Cả người cậu cứng đờ.
Giống đực họ nhà mèo sẽ cắn sau gáy giống cái trong thời điểm nào đó để tránh giống cái bỏ chạy, có lẽ có liên quan với cấu tạo sinh lý của Omega, nhóm Alpha cũng có bản năng giống như thế, sẽ dùng phương thức tương tự để kiềm chế Omega khi tiến hành hành vi thân mật.
Mà nhóm Omega cũng rất phối hợp, thể hiện ra phản xạ sinh lý tương ứng. Khi gáy bị kiềm chế bởi Alpha có độ xứng đôi cao và có quan hệ tin tưởng nhau, họ sẽ rơi vào trạng thái đầu hàng không phản kháng do một loạt phản ứng như cơ bắp co rụt… Với Alpha mà nói thì vô cùng tiện lợi.
“Ưʍ…” Diệp Từ cắn răng muốn né tránh, nhưng biên độ rất mỏng manh.
Trong cuốn sách phổ cập kiến thức sinh lý được lựa chọn tỉ mỉ kia, Hoắc Thính Lan cũng có chú thích cái này, nhưng cậu không đọc.
Cậu cho rằng chỉ cần nắm tay cậu đủ cứng là đã có thể tự bảo vệ mình, nhưng thực tế, cậu đang phải trả giá đắt vì đã xem nhẹ nó…
Cậu sắp bị “ức hiếp”.
Như thể bị tra tấn bởi một loại công cụ ngọt ngào và sắc bén, bên gáy Hoắc Thính Lan hiện lên gân xanh, khớp hàm cắn chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng cạch cạch.
Việc đã đến nước này, anh đang kiên nhẫn chịu đựng.
Anh mạnh mẽ kéo phần áo ngủ vướng víu sau gáy của Diệp Từ xuống, dùng lòng bàn tay thong thả tinh tế vuốt ve hai bên cột sống cổ, kiểm tra sự trưởng thành của tuyến thể Omega ẩn dưới làn da mịn màng: Cảm giác không đúng, thể tích quá nhỏ, phản ứng chậm với sự đụng chạm của Alpha… đều chứng minh rằng nó vẫn chưa phát triển thành thục, cho dù đánh dấu tạm thời cũng sẽ dẫn đến tổn thương.
Thành hôn lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên họ trực tiếp đụng chạm lẫn nhau.
Cảm giác ấm áp làm hai người đồng thời rùng mình.
Hoắc Thính Lan đã không khống chế được lực tay, có hơi thô lỗ.
Vì thế, Diệp Từ phản ứng rất nhanh.
Ở hai bên cột sống cổ, nơi chứa tuyến thể của Omega nổi lên màu hồng phấn mất tự nhiên, bị mạch máu dưới da thúc đẩy, cựa quậy ra một biên độ mỏng manh, từng chút từng chút tỏa ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.
—— Đây là một minh chứng cho khả năng phản ứng với Alpha.
Mà độ mềm hóa và thể tích của nó, cũng đã nằm trong phạm vi có thể chịu được một lần đánh dấu tạm thời.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Lúc trước Hoắc Thính Lan vẫn luôn muốn tìm cơ hội để mang Diệp Từ đi làm kiểm tra toàn bộ phương hướng phát triển của Omega, biết da mặt Diệp Từ mỏng, cho nên vẫn không nhắc tới, không ngờ tới lúc này phải dùng một phương thức trắng trợn hơn để tự mình làm kiểm tra sơ bộ.
Bởi vì gầy, lớp mỡ dưới da thiếu, cho nên làn da Diệp Từ có vẻ rất mỏng.
Tuyến thể Omega của cậu đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hơi sưng lên, giống một quả mọng sắp chín muồi.
Làn da hơi mỏng kia đang cố sức chịu đựng, sưng đỏ đáng thương, dường như đang dụ dỗ người ta đến cắn.
Mùi hương cũng như thế…
Hơi thở ướp đầy hương tử lan quen thuộc, còn trộn lẫn mùi tanh ngọt mỏng manh.
Đó là hương vị của tìиɦ ɖu͙ƈ.
“Chú Hoắc…”
Nhiệt độ của tuyến thể Omega tăng lên, cùng với một loại xao động xưa nay chưa từng có thổi quét toàn thân.
Xương cốt cậu đều tê dại.
Không cần Hoắc Thính Lan kiềm chế cậu, cậu cũng tránh không nổi.
Cậu không biết đây là làm sao, còn khó chịu hơn cả bị sốt cao, suy nghĩ hỗn loạn gấp đôi, độ bão hòa của màu sắc trong tầm nhìn của cậu tăng lên, thậm chí những vỏ bọc mềm màu kem bao phủ bức tường và sàn nhà cũng ánh lên vẻ hoa lệ lạ lùng dưới ánh đèn.
Cảm giác nhộn nhạo khó tả trong bụng lúc trước cũng ập đến lần nữa.
Diệp Từ nôn nóng không nhịn được quay đầu lại, muốn xem thử cái gáy mình bị sao rồi, giống một con mèo ngốc chạy đuổi theo cái đuôi.
Tất nhiên là nhìn không thấy.
Vì thế cậu chỉ có thể nhìn Hoắc Thính Lan xin giúp đỡ.
Dù cậu chậm hiểu tới đâu cũng nhận thấy được ai là đầu sỏ gây tội của các thay đổi này.
Nhưng hiện tại cậu cũng chỉ có thể nhờ đầu sỏ gây tội đó xin giúp đỡ.
“Chú Hoắc… Rốt cuộc thì tôi, làm, làm sao vậy…”
Hoắc Thính Lan im lặng, hầu kết trượt lên xuống.
Vốn dĩ chỉ là trông mơ giải khát, nhưng miệng lưỡi anh cũng có thể nếm được mùi ngon.
Nhưng Diệp Từ chịu quá nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong lúc mấu chốt này, đột nhiên tiến vào kỳ nóng lên đầu tiên…
Lại cố tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ từng câu từng câu gọi anh.
Mắt Hoắc Thính Lan sáng quắc nhìn sau cổ Diệp Từ, ánh mắt nóng bỏng đến nỗi có thể thiêu cháy người khác.
“Chú Hoắc, tôi không, không thoải mái… Ngài ôm, ôm tôi một cái là dược, đừng, đừng làm gì khác… được không?”
Để tránh né, Diệp Từ uốn éo như một cành liễu đong đưa trong gió, ép ra mồ hôi mỏng, thấm ướt thái dương.
Cậu bất lực gọi quý ông tốt bụng trong cảm nhận của cậu, lắp bắp xin tha, muốn đánh thức “lương tâm” và lý trí đang ngủ yên của Hoắc Thính Lan. Nhưng mũi tên đã bắn ra đâu thể thu hồi? Kết cục đã định sẵn từ khoảnh khắc cậu bước vào phòng an toàn, cậu lại cho rằng người ta có thể tha cho cậu.
Mà cơn sốt cao kéo dài kia, bị một tiếng “chú Hoắc” cùng với cụm từ “ôm tôi một cái” mà đại não tự tiện lấy ra từ cả một câu nói dài, đốt cháy mọi thứ dễ cháy trong cơ thể Hoắc Thính Lan.
Màng nhĩ ầm một tiếng, tầm nhìn nổ mạnh sáng như tuyết, máu chảy mạnh mẽ, khi hoàn hồn lại, răng nhọn của anh đã đâm thủng làn da, ghim vào tuyến thể sau gáy Diệp Từ, rót vào đó một lượng pheromone nhỏ.
Mùi Tequila thơm ngào ngạt và hương tử lan ngọt ngào trộn lẫn vào nhau, sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, kết quả tạo ra một hợp chất mới, hợp chất này phát ra một thứ gì đó giữa hai pheromone, nhưng mang theo mùi không giống mùi thơm của pheromone hai người.
Loại hợp chất tượng trưng cho đánh dấu tạm thời này có thể giải quyết tận gốc vấn đề của kỳ nhạy cảm.
Hoắc Thính Lan thở sâu, cơn đau giống như bị tra tấn, khối lượng lớn thông tin hỗn độn do ngũ quan siêu nhạy cảm mang đến, những suy nghĩ điên cuồng và hỗn loạn đều bị cắt đứt một phần lớn.
Thoải mái như vừa được sinh ra lần nữa.
Chóp mũi xẹt qua đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi của Diệp Từ, Hoắc Thính Lan rũ mắt, nhẹ nhàng vặn khuôn mặt đang chôn trong gối của Diệp Từ qua.
Hai má Diệp Từ ửng hồng như trái đào xuân.
Lần đầu nóng lên của Omega sẽ đến khá kịch liệt, trạng thái tinh thần bị ánh hưởng, Diệp Từ lúc này đây là một ví dụ cụ thể, cậu trợn mắt, con ngươi nhạt màu toát lên vẻ mơ màng như đang say rượu, hiển nhiên đã không còn tỉnh táo nữa.
Nhờ sự thiếu tỉnh táo này, chút ngụy trang cuối cùng của cậu cũng đã biến mất, cậu không chỉ quên rằng mình từng là một Alpha, thậm chí quên che lấp đi khát vọng của mình với Hoắc Thính Lan bởi sự hấp dẫn về mặt sinh lý.
Một ánh mắt đong đầy hơi nước, vừa nhìn đã rõ.
Đánh dấu tạm thời mới tiến hành một nửa, lượng pheromone Alpha rót vào vẫn rất nhỏ.
Vốn dĩ có lẽ Hoắc Thính Lan làm đến đây sẽ ngưng lại, suy cho cùng thì các triệu chứng bệnh của anh đã giảm không ít, nhưng hiện tại anh đang phải dùng nghi lực gom hết cả đời mới có thể kiềm chế xúc động húp trọn Diệp Từ vào bụng.
Anh lật Diệp Từ qua, một tay chống bên tai cậu, như trêu đùa một con tôm say rượu, thấp giọng hỏi: “Tôi là ai?”
“Ngài, ngài là chú Hoắc…” Diệp Từ thành thật đáp lại, cánh mũi mấp máy, cách một khoảng an toàn mà ngửi anh.
Cậu bé ngoan, người đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn không quên dùng kính ngữ.
“Chú Hoắc là gì của em?”
“Chính là… chú.”
“Sai.”
Diệp Từ mắc kẹt, do dự một lát, thử thăm dò: “Hay là, người, người cùng lãnh giấy hôn thú…”
“Người cùng lãnh giấy hôn thú với em gọi là gì của em?”
“Nhưng mà,” Tuy rằng Diệp Từ không tỉnh táo, lại theo bản năng tránh vấn đề sắc bén này đi: “Tôi, tôi với chú Hoắc chỉ là liên hôn… Liên, liên hôn chính là kết hôn giả, không tính gì hết…”
“Ở cấp độ pháp lý không có kết hôn giả, quan hệ hôn nhân của chúng ta là hợp lệ.” Hoắc Thính Lan buồn bã nói.
“…”
Diệp Từ im lặng.
“Người cùng lãnh giấy hôn thú với em, là gì của em?” Hoắc Thính Lan khàn giọng hỏi lại câu hỏi này.
Cố chấp lạ thường, tựa như phải xin được một danh phận cho việc làm sắp tới.
Đáp án rõ ràng, Alpha cùng lãnh giấy hôn thú là chồng mình.
Loại thường thức này con nít mẫu giáo cũng biết, Diệp Từ lại mới mẻ nhướng mi, có chút thẹn thùng, lại có hơi né tránh đánh giá Hoắc Thính Lan.
“Là chồng của em.” Hoắc Thính Lan gằn từng chữ một.
Giây tiếp theo, ngực Hoắc Thính Lan trầm xuống.
Diệp Từ thật sự xấu hổ chết đi được, muốn trốn tránh ánh mắt mang mười phần xâm lược của Hoắc Thính Lan, lại không có chỗ để trốn.
Cái đầu nhỏ kia mơ màng suy nghĩ, nhưng đầu óc choáng váng rồi không biết phải làm sao, nên chui luôn vào lòng anh.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Chương sau đặt pass:
Pass: Tên của mẹ Hoắc Thính Lan.
Pass 6 chữ, không dấu, không hoa, không cách.
Gợi ý: l*****