Cầm Đế - Chương 9: Âm nhận ( phần 4 )
Âm Trúc hoàn toàn không để ý tới sự việc phát sinh trong đại sảnh , chỉ chuyên
tâm vào việc tấu đàn . ‘Dương quan tam điệp’ khúc bao gồm ba đoạn , vừa rồi
mới chỉ là đoạn khởi đầu , đoạn thứ ba mới chình là tâm điểm của cầm khúc .
Lúc này , đoạn đầu đã chấm dứt , chỉ thấy hai tay Âm Trúc lướt nhanh như chớp
trên dây đàn , nhất thời khiến tiết tấu tiếng đàn trở nên nhanh hơn , áp lực
đè nén càng ngày càng mạnh . Ngoại trừ Lỗ Phỉ Đặc còn tỉnh táo đôi chút , hai
gã lục cấp sơ giai ma pháp sư cùng ba gã hoàng cấp ma pháp sư đã hoàn toàn mất
đi tri giác , trầm mê trong tiếng đàn , không tỉnh lại được . Ngay cả ba người
bọn Địch Á Lạp đứng ở một bên cũng bị tiếng đàn ảnh hưởng , bất quá không phải
chịu hậu quả nặng nề như bọn Tô Phỉ Lặc . Chỉ riêng có Tử đứng sau lưng Diệp
Âm Trúc là không bị ảnh hưởng chút gì .
Thật ra khi đạt tới xích tử cầm tâm cửu phẩm , thực lực của Âm Trúc đã tương
đương với hoàng cấp cao giai , chỉ vì xích tử cầm tâm đột phá trước nên ma
pháp lực tỏa ra có màu đỏ , khiến đối thủ ngộ nhận . Với mười sáu năm chuyên
tâm tu luyện , thực lực của hắn lẽ nào có thể nhược ! Đừng nói là ma pháp sư
cùng cấp , một khi tiếng đàn của hắn phát huy thì cho dù hơn hắn ba cấp cũng
bị ảnh hưởng . Huống chi đối thủ lần này lại hoàn toàn không phòng bị gì cả ,
cho nên có là lục cấp ma pháp sư cũng bị thua thiệt .
Quang mang màu đổ sậm càng ngày càng mãnh liệt , ma pháp nguyên tố trong không
khí tựa hồ bị tiếng đàn ảnh hưởng mà dao động mãnh liệt .Tiếng đàn bi thương
nay đã ẩn dấu thêm vài phần sát khí , điều đó có nghĩa là Diệp Âm Trúc đã
quyết định toàn lực công kích . Xem ra kết quả của trận đấu hoàn toàn nghiêng
về phía Âm Trúc , một mình chiến đấu với sáu đối thủ thực lực xấp xỉ bản thân
mà thắng từ trước đến nay chỉ có mình Âm Trúc làm được mà thôi .
Lỗ Phỉ Đặc cảm thấy tiếng đàn có ảnh hưởng mỗi lúc một lớn đối với mình, trong
lòng thầm nghĩ bất hảo , bất quá hắn cũng là một lam cấp ma pháp sư, so với Âm
Trúc còn hơn ba cấp nên cũng gắng gượng ổn định được tinh thần lực . Lỗ Phỉ
Đặc tự cắn lưỡi , dùng cơn đau để giúp minh tỉnh táo thêm , ngay sau đó hữu
thủ hắn vung lên , một ma pháp trượng nhanh chóng xuất hiện trong tay .
Lỗ Phỉ Đặc vẫy cây ma pháp trượng , vô số hỏa cầu đã xuất hiện nhằm hướng Âm
Trúc bay tới . Hắn tin rằng với ma pháp đơn giản đó đủ để tiêu diệt Âm Trúc ,
dù thế nào đi chăng nữa thì sự chênh lệch đẳng cấp giữa lam cấp và xích cấp là
quá lớn , cho dù không thể ngâm xướng thì với thuận phát ma pháp cũng đủ rồi .
Lúc này trong mắt Lỗ Phỉ Đặc đã tràn ngập sát khí , đây là lần đầu hắn gặp một
tình huống như thế này , đối với ‘xích cấp’ thần âm sư trước mặt sinh ra cảm
giác trọng thị .
Các hỏa cầu bay đến tấn công Âm Trúc có màu chanh , xem ra thực lực của Lỗ Phỉ
Đặc cũng khá mạnh mẽ , có thể tùy tiện xuất ra chanh cấp ma pháp . Chanh sắc
hỏa cầu đã bay tới trươc mặ Diệp Âm Trúc . Địch Á Lạp từ thấy chanh sắc hỏa
cầu xuất hiện đã muốn ra tay ngăn cản , nhưng thực lực của hắn còn chưa đạt
tới thanh cấp , không thể xuất ra thuận phát ma pháp , chỉ có thể kinh hô một
tiếng cảnh tỉnh Diệp Âm Trúc .
Tử lặng lẽ nắm chặt tay chuẩn bị xuất thủ . Đúng lúc đó , Âm Trúc đột nhiên
giơ tay lên đầu , trong ánh mắt toát ra một tia quang mang kỳ dị . Hai bàn tay
bát chỉ đã ngừng đạn tấu , bất quá quang mang màu vàng từ hai tay hắn mãnh
liệt tỏa ra , tiếng đàn trong nháy mắt được phóng đại , ‘Oooong’ một tiếng .
Một đạo quang ba màu đỏ theo tiếng đàn lao ra nghênh tiếp những hỏa cầu chanh
sắc .
‘Phanh’ – một tiếng vang nhỏ phát ra trong không trung , chanh sắc hỏa cầu và
đạo quang ba cùng nhau biến mất . Tả thủ Âm Trúc đột nhiên biến đổi , trong
nháy mắt đã nắm một đầu bảy dây đàn , hữu thủ vẫn tiếp tục đạn tấu , tạo ra án
âm trong ‘dương quan tam điệp‘ khúc . Ngay sau đó tả thủ hắn buông ra , bảy
đạo hoàng hồng lưỡng khí quang mang xuất hiện , vô thanh vô tức , thâm trầm
hùng hậu như tiếng đàn .
Tốc độ của bảy đạo quang mang ngang với tốc độ của âm thanh , nhằm hướng sáu
gã ma pháp sư công kích . Đến đây tiếng đàn cũng dừng lại . Ngoại trừ Lỗ Phỉ
Đặc , năm gã ma pháp sư còn lại đều ngây ngốc đứng nhìn các đạo quang mang bắn
tới , thân thể không hề nhúc nhích . Tuy nhiên mọi động tác của Lỗ Phỉ Đặc là
quá chậm so với các đạo quang mang , thân thể hắn đã được hai đạo quang mang
‘chăm sóc’ kĩ lưỡng .
Địch Á Lạp và hai ma pháp sư bên cạnh cũng đã hoàn toàn tỉnh táo khi tiếng đàn
chấm dứt . Ngân quang chợt lóe , Xuân Lôi cầm đã được thu vào không gian giới
chỉ , Âm Trúc đứng lên phủi phủi quần , tự lẩm bẩm một cách ảo não : “ Ta còn
chưa thể duy trì tiếng đàn sau khi phát ra bảy đạo âm nhận , quả thực còn quá
kém a . Thảo nào mà Tần gia gia bảo ta còn phải luyện tập nhiều “ .
“ Bọn họ … bọn họ làm sao rồi ? “ . Địch Á Lạp có chút bất an hỏi .
“ Đã chết hết rồi “ . Diệp Âm Trúc thản nhiên nói ra một câu khiến cả bọn Địch
A Lạp nghe như sét đánh bên tai . “ Tần gia gia đã nói , phàm địch nhân nào
đón nhận âm nhận đều sẽ chết . Nhưng mà lam phục pháp sư kia cũng khá lợi hại
, thực lực ta so với hắn thì không bằng nên bắt buộc phải xuất ra âm nhận “ .
Địch Á Lạp hoảng sợ nhìn lại sáu người bên Lỗ Phỉ Đặc , chỉ thấy người nào ở
cổ cũng có một cái lỗ tròn nho nhỏ có thể nhìn xuyên qua bên kia , xem ra
nguyên nhân tử thương là đây . Tô Phỉ Đặc lúc này vẫn cầm ma pháp trượng trong
tay nhưng chỉ còn một nửa , đoạn còn lại lăn lóc dưới đất , hai mắt mở trừng
trừng , vẻ mặt đầy kinh hoàng , xem ra đến tận lúc chết hắn vẫn chưa biết mình
đã chết như thế nào .
“ Có phải ngươi phát tiếng đàn ra rồi dùng đấu khí của bản thân dung nhập vào
âm ba thì mới có thể tạo ra âm nhận ? Việc vừa rồi xảy ra quá nhanh , chắc tốc
độ của âm nhận cũng phải ngang với tốc độ của âm thanh ! “ . Tử cảm khái than
.
“ Lần này tựa hồ quá chậm , đầu khí dường như chưa dung hợp với âm ba thành
công tạo thành một thể thống nhất nên một chút uy lực cũng không có . Tần gia
gia , đến khi nào ta mới có thể thành công a ! “ . Âm Trúc vẫn tiếp tục lẩm
nhẩm , hoàn toàn không để ý đến lời của Tử .
Một lúc giết sáu người mà xem ra tâm tình của Âm Trúc hoàn toàn không bị ảnh
hưởng , cũng không thèm hỏi bọn Tô Phỉ Lặc từ đâu đến , chỉ biết đắm chìm vào
những khinh nghiệm qua trận đấu vừa rồi .
Thật ra thực lực của Lỗ Phỉ Đặc cũng vô cùng cường đại , chỉ bất quá hắn chứng
kiến thực lực của Âm Trúc là ‘xích cấp’ nên sinh ra coi thường , thậm chí ngay
cả ma thú , ma pháp quyển trục của mình cũng không kịp xuất ra , rất nhanh
chóng đã bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc đưa đi đầu thai .
Thanh âm Địch Á Lạp có chút run rẩy , hắn nhìn Diệp Âm Trúc giết một lúc sáu
người nhanh gọn như vậy không khỏi sinh ra sợ hãi : “ Có phải vị công tử này
được Tần Thương hội trưởng phái đến không ? Người dặn khi nào có thanh niên
hai tay chỉ có bát chỉ tìm đến thì đưa cho vật này “ . Vừa nói , hắn vừa lấy
ra một huy chương đại biểu cho xích cấp ma pháp sư đưa cho Âm Trúc .
Âm Trúc vội vàng tiếp nhận, chỉ thấy đó là một huy chương màu đỏ , hình dáng
giống lục vong tinh ( ngôi sao sáu cánh ) , mặt trước có khắc một cổ cầm . Hắn
mới cầm trong tay mà đã thấy ma pháp ba động tại huy chương lưu chuyển .
“ Đây là vật mà Tần gia gia nhờ ngừời chuyển đến cho ta ư ! Cám ơn Địch Á Lạp
gia gia , ta đi đây “ . Nói xong , Âm Trúc vội kéo Tử đi ra phía cửa .
“ A ! Ca ngợi Pháp Lam , ngươi chờ chút “ . Địch Á Lạp cuống quýt gọi Diệp Âm
Trúc quay lại .
Âm Trúc tò mò hỏi : “ Có chuyện gì thế ? “ .
Địch Á Lạp thì thào đáp : “ Tần gia gia của ngươi ngày hôm qua đã dặn ta đưa
ma pháp sư huy chương cho ngươi , sau đó phái một người giúp ngươi tới Mễ lan
, đồng thời có thể chỉ bảo cho ngươi một chút kiến thức về tình hình đại lục
hiện nay “ .
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!