Cầm Đế - Chương 7: Âm nhận ( phần 2 )
Âm Trúc tựa hồ đã biết hắn ở sau lưng , cúi đầu nói : “Tiểu tử , ta phải đi
rồi “ .
Thân ảnh chợt lóe , trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc . Người
này rất cao lớn , so với Âm Trúc còn cao hơn hẳn một cái đầu , mái tóc tím bù
xù , thân thể cường tráng , tựa hồ tràn ngập sức mạnh , khuôn mặt rắn rỏi tạo
cho người ta cảm giác hắn là loại người cứng rắn , đôi mắt màu tím sáng như
ngọc .
Diệp Âm Trúc đã rất quen thuộc với khuôn mặt này , trong suốt mười năm cùng
hắn lớn lên , tình cảm của hắn và Diệp Âm Trúc không thể diễn tả bằng lời .
Hắn là người bạn đầu tiên của Diệp Âm Trúc , là người động viên Âm Trúc trong
quá trình tu luyện gian khổ , tuy hắn chưa hề nói với Diệp Âm Trúc một câu nào
nhưng Âm Trúc rất hiểu hắn .
Nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn , Diệp Âm Trúc nhận ra được sự nghi hoặc muốn
hỏi . Cảm nhận hai bàn tay nóng rực của hắn trên bả vai , Diệp Âm Trúc cảm
động nói : “ Ta thật sự phải đi . Nếu không phải đang tu luyện cầm pháp , ta
sẽ không phải cáo biệt ngươi . Hai vị gia gia nói ta tu luyện xích tử cầm tâm
đã đạt đến cửu phẩm , sắp tiến vào cảnh giới kiếm đảm cầm tâm , không cần ngăn
cách với ngoại giới nữa . Bọn họ cho ta đi thượng học , vừa giúp ta học hỏi
thêm tri thức , vừa thích ứng được với xã hội bên ngoài . Cho nên bây giờ ta
phải đi . Tiểu tử , thê giới bên ngoài như thế nào a ? Ta chưa ra ngoài bao
giờ , chỉ mới nghe hai vị gia gia kể lại . Để cho ta cảm thụ ngoại giới tốt
nhất , họ sẽ không đi cùng ta “ .
Ánh mắt nghi hoặc của người được gọi là ‘tiểu tử’ biến mất , hắn chậm rãi gật
đầu , buông tay khỏi bờ vai Diệp Âm Trúc . “ Ta sẽ đi cùng ngươi “ .
“ Thật vậy sao ? Nếu vậy thì tốt quá “. Âm Trúc mừng rỡ nhảy lên như đứa nhỏ
nhận được quà , bất quá hắn nhanh chóng ý thức được sự quái dị , kinh hãi nhìn
tiểu tử hỏi : “ Ngươi … ngươi vừa nói đó sao ? “ .
Đây là lần đầu tiên tiểu tử mở miệng nói với hắn trong suốt mười năm tại bích
không hải . Trước đây , cơ hồ mọi người đều nghĩ rằng hắn bị câm . Vậy mà bây
giờ hắn đã nói chuyện , thanh âm trầm thấp , hung hậu , khiến cho người nghe
cảm thấy áp lực phi thường . Thế nhưng loại âm thanh này khi vào tai Âm Trúc
lại trở nên vô cùng ấm áp , dễ nghe . Tiểu tử vỗ vào bả vai Âm Trúc , nói : “
Đi thôi “ . Vừa nói , hắn đã đi về phía lối ra của bích không hải .
Vốn sắp phải một mình ra đi nên trong lòng Diệp Âm Trúc có chút cảm giác sợ
hãi , nay có thêm người đồng hành khiến cho hắn vô cùng hưng phấn . Trong mười
năm gần đây , cơ hồ mỗi ngày Diệp Âm Trúc cùng tiểu tử đều cùng ở chung một
chỗ , hai người không nói chuyện nhiều , chỉ dùng ánh mắt để trao đổi với nhau
. Hắn rất tín nhiệm tiểu tử , khi có tiểu tử đi cùng , thế giới bên ngoài tựa
hồ chả còn đáng sợ gì với hắn nữa .
Âm Trúc lắc mình một cái đã ở bên cạnh tiểu tử . Cả hai song song bước ra thê
giới bên ngoài .
“ Tiểu tử , ngươi vốn tên gọi là gì ? “.Vừa đi , Âm Trúc vừa tò mò hỏi . Ngoại
trừ việc học tập cầm pháp cùng trúc tông vũ kĩ , hắn chẳng biết gì về ngoại
giới , cuộc sống vô ưu vô lo , có thể nói hắn tuy đã lớn mà tâm hồn chỉ bằng
một đứa trẻ . Sự sợ hãi khi phải đi ra ngoài một mình đã được thay thế bằng sự
tò mò , hưng phấn bởi vì đã có tiểu tử bên cạnh . Dù sao đây là lần đầu tiên
hắn rời khỏi bích không hải .
“ Ngươi gọi ta là Tử đi “ .
“ Vậy ngươi từ đâu đến ? Ta nghe ông nội nói , ngươi không phải là người của
bích không hải . Tần gia gia nói ngươi đối với cũng không có ác ý , chỉ vì
thích tiếng đàn của ta cho nên mới mãi ở đây , có đúng vậy không” .
Câu trả lời của Tử rất đơn giản , chỉ là gật đầu .
Âm Trúc có lẽ rất hưng phấn nên hôm nay nói hơi nhiều , trên đường đi hỏi
không ngừng , nhưng Tử cũng mở miệng rất ít , thường chỉ gật đầu hoặc lắc đầu
. Mãi cho đến khi bọn họ tiến vào Lộ na thành , Âm Trúc mới nói bớt đi một
chút : “ Oa ! Đây gọi là thành thị sao ? Vừa hùng vĩ , lại vừa đẹp “ .
Nhìn Lộ na thành rộng lớn , tường thành nối liền không dứt , Âm Trúc hưng phấn
không nói nên lời , bước nhanh tới cửa thành .
“ Bích không hải mới là địa phương đẹp nhất “ . Nhìn Diệp Âm Trúc ở phía trước
, Tử nhẹ nhàng lấc đầu .
Tất cả những thứ ở Lộ na thành cơ hồ Âm Trúc đều chưa từng thấy qua . VÌ tu
luyện xích tử cầm tâm cho nên tới tận bây giờ hắn mới rời khỏi bích không hải
, nhìn thấy cai gì cũng tò mò , chỉ hận không mọc thêm hai mắt để quan sát .
“ Ngươi muốn đi đâu thượng học ? “ . Tử khó nhọc đặt câu hỏi hướng tới Diệp Âm
Trúc .
Âm Trúc trả lời : “ Tần gia gia trước tiên bảo ta tới ma pháp sư công hội của
Lộ na thành để lấy đồ . Ở đây sẽ có bản đồ , theo bản đồ sẽ tìm được học viện
, đến đó chỉ cần giao một vật cho viện trưởng là được “ .
Tử vươn tay , nói : “ Bản đồ ! “ .
Âm Trúc đối với Tử rất tín nhiệm , đó là cảm giác xuất phát từ nội tâm , không
ngần ngại lấy ra từ trong người bản đồ đặc chể đưa cho Tử .
Tử khai triển bản đồ , phát hiện đây là toàn đồ Long khi nỗ tư đại lục , phía
trên bên phải có một vòng hồng tuyến chỉ địa điểm xuất phát là Lộ na thành ,
theo mũi tên chỉ đường đến địa điểm cuối cùng có ghi Mễ lan ma võ học viện .
Tử nhíu mày nói : ‘ Nơi ngươi phải đến là Mễ lan đế quốc , xem ra ông nội
ngươi rất quan tâm đến ngươi đấy “ .
Âm Trúc đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có khái niệm , tò mò hỏi :
“ Mễ lan đế quốc ? Có phải cách đây rất xa không ? “ .
Tử gật đầu : “ Muốn tới Mễ lan , phải xuyên qua ba vương quốc thuộc A tạp á
tại đại lục , nhằm hướng bắc mà đi . Mễ lan giáp biên giới phía bắc Toán đắc
thượng thị đại lục hay chính là cực bắc hoang nguyên “ .
Khi nói tới cực bắc hoang nguyên , đồng tử của Tử thoáng co lại một chút nhưng
rất nhanh chóng đã trở về bình thường , tuy vậy Diệp Âm Trúc vẫn nhìn thấy .
“ Tử , ngươi không cần sợ , cho dù nơi đấy có nguy hiểm đến đâu thì đã có ta
đây , ta sẽ bảo vệ ngươi “ . Vừa nói , Âm Trúc vừa vỗ ngực .
Tử sửng sốt : “ Ngươi ? ” .
Âm Trúc gật đầu : “ Đúng vậy ! Ta sẽ bảo vệ ngươi . Tần gia gia đã nói đẳng
cấp hiện nay của ta là ma pháp sư “ .
Nhìn Diệp Âm Trúc hăng say nói , Tử không khỏi cảm thấy buồn cười . Một nụ
cười hiếm hoi xuất hiện trên miệng hắn , khiến vẻ cương nghị của hắn trở nên
nhu hòa rất nhiều .
“ Oa ! Tử , ngươi cười kìa , thật khó tin ! Từ trước đến nay hình như ta chưa
thấy ngươi cười bao giờ “ . Âm Trúc như thể mới phát hiện ra một sự kiện mới
gây chấn động cả đại lục , nhìn chằm chằm vào Tử .
Tử bất đắc dĩ nói : “ Được rồi . Chúng ta trước tiên đến ma pháp sư công hội “
.
Ma pháp sư công hội ở Lộ na thành có thể coi là địa danh nổi tiếng nhất , Tử
tùy tiện hỏi một người bên đường cũng đã biết địa chỉ , dẫn Âm Trúc đi . Mặc
dù đã trôi qua hơn mười năm nhưng ma pháp sư công hội vẫn tĩnh lặng như trước
, ngay cả khan môn cũng không có .
Âm Trúc theo sau Tử , rất nhanh đã tới trước cửa đại sảnh công hội . Chưa đi
đến nơi , bọn họ đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong , trong đại sảnh có
chín người chia làm hai phe đang gay gắt tranh luận . Một bên do Địch Á Lạp
cầm đầu , sau lưng hắn là Bì Nhĩ Lạc Hòa cùng một gã hỏa hệ ma pháp sư , bên
kai có sáu người cũng đều là ma pháp sư , mặc ma pháp bào không đồng nhất về
màu sắc . Bọn họ bao gồm một người lam cấp đạo sư , hai người lục câp đại ma
pháp sư , còn lại ba người đều là hoàng cấp cao cấp ma pháp sư
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!