Cầm Đế - Chương 5: Cầm Trúc Hợp Bích( phần bốn)
Từ sau ngày Tần Thương bị Diệp Li lừa đưa vào tròng, Diệp Trọng đối với phụ
thân của hắn có thể nói là bội phục tới mức đập đầu sát đất, hắn cười hắc hắc,
vội vàng kéo Mai Anh đang ôm trong lòng Diệp Âm Trúc tiến tới cảm tạ.
Tần Thương sửng sốt, đến lúc này lão mới hiểu được, nguyên lai lão cũng thật
là dại dột, không ngờ lại bị Diệp Li lừa gạt hết lần này tới lần khác, mà
không làm gì được hắn , lão chỉ vào Diệp Li nói: “Nguyên lai ngươi đã đoán
được ta sẽ dùng Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc, ngươi ! Ngươi ! Ta bây giờ rốt cục
đã hiểu được cái gì gọi là lão gian cự hoạt ( càng già thì càng nham hiểm).”
Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc, đối với võ giả thật có lợi ích cực tốt , không chỉ
không phải lo lắng tốc độ vận hành của vũ kĩ khiến bản thân bị tẩu hỏa nhập ma
mà còn bài trừ tạp niệm trong lòng, hai hạng mục này chính là mơ tưởng của võ
giả, huống chi tiếng đàn còn dẫn động khí tức của những nguyên tố trong thiên
địa , đối với thính giả có tác dụng thiết lập một nền tảng vững chắc và bồi
dưỡng nguyên thần , càng có thể khiến tốc độ tu luyện của võ giả tăng lên rất
nhiều. Là tông chủ của Cầm Tông,Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc do chính tay Tần
Thương diễn tấu, không có mấy người có thể nghe được.
Cứ như vậy, Tần Thương , vị tân nhiệm hội trưởng của ma pháp công hội A Tạp
Địch Á, đã ở lại Bích Không Hải. Còn tiểu Âm Trúc của chúng ta, theo dòng thời
gian như ngọn gió xuân cuốn đi lá cây , nước chảy đá mòn, từ từ trưởng thành……
Sáu năm sau.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào trúc ốc, theo tiếng đàn vừa trầm
thấp lại nhu hoà, Diệp Âm Trúc đã từ từ trong trạng thái minh tưởng ( suy nghĩ
sâu ,đây là một phép nhập định ) mà tỉnh lại, toàn thân thông suốt sảng khoái
khiến nó nhịn không được mà rên rỉ một tiếng.
Diệp Âm Trúc lúc này đã được sáu tuổi, nó trông thật xinh đẹp giống như một nữ
hài tử vậy, mái tóc đen nhánh tung bay sau lưng, đôi mắt to đen láy lấp lánh
có thần, bạch bào mặc trên người nhìn qua mặc dù có chút hơi rộng, nhưng lại
không hề ảnh hưởng tới khí chất nhanh nhẹn và vẻ tuấn tú của nó. Khi giơ tay
hay nhấc chân , đều phát tán ra loại khí tức ưu nhã, cho dù những người trưởng
thành trong giới quý tộc, vị tất có thể so sánh được với nó. Mặc dù nó vẫn chỉ
là một tiểu hài, nhưng khi ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm trang không dao động,thần
sắc vừa trấn tĩnh lại vừa thong dong thật khiến người khác phải kinh ngạc, bao
xung quanh thân thể là một tầng thanh hồng sắc khí lưu đang từ từ biến mất,
thanh quang rõ ràng là nhiều hơn một chút , nhưng màu sắc của hồng quang lại
đậm hơn một chút.
Tiếng đàn từ từ ngừng lại, Tần Thương thu hồi song thủ,thần sắc hơi có thêm
chút mệt mỏi, “Âm Trúc, đấu khí của con tựa hồ lại tiến bộ rồi.”
” Đúng vậy! Tần gia gia, ngày hôm qua khi đến thăm con có nói, con hình như đã
tiến vào thanh trúc tam giai rồi.” Tiểu Âm Trúc hưng phấn bật dậy khỏi mặt
đất, trên khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ trẻ con, chạy đến bên Tần Thương cầu xin:
“Tần gia gia, người hôm nay có phải sẽ dạy con một tân khúc hay không,con đã
theo học người một năm rồi, người vẫn chỉ dạy con một thủ khúc mà thôi.”
Tần Thương mỉm cười, đáp: ” Vẫn còn chưa phải lúc, Âm Trúc, con phải nhớ, nhất
pháp thông tắc bách pháp minh ( hiểu được một thứ tất sẽ hiểu trăm thứ khác),
số khúc nhạc con học dù nhiều, nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, chỉ có khi
con chính thức lĩnh ngộ được sự ảo diệu của cầm tâm, mới có thể tiếp tục học
thêm.”
Sáu năm đã qua, Tần Thương đã đặt bao nhiêu tâm huyết trên người của Âm Trúc,
mỗi ngày, lão ít nhất cũng có một nửa thời gian ở bên cạnh Âm Trúc , đánh đàn
cho nó nghe.Được tiếng đàn bồi dưỡng, khí chất ưu nhã mà linh tú của Âm Trúc
lại càng trở nên rõ ràng hơn. Khi bắt đầu được ba tuổi, Diệp Âm Trúc đã đi
theo Diệp Li tu luyện Trúc Đẩu Khí, Diệp Li trong một năm này, đã sử dụng đấu
khí cường đại của bản thân lão trợ giúp tôn tử của mình đả thông kinh
mạch,khiến Diệp Âm Trúc trong giai đoạn tiền kì tu luyện đã rất dễ dàng tìm
được khiếu môn ( phương pháp , bí quyết). Bắt đầu từ khi lên năm, Tần Thương
mới chánh thức truyền thụ cho nó sự huyền bí của cầm ma pháp, cho đến bây giờ,
cũng mới được một năm. Nhưng trong một năm này, Tần Thương mới chỉ dạy cho
Diệp Âm Trúc chỉ pháp cơ bản nhất để diễn tấu cổ cầm, và một đoạn cầm khúc đơn
giản nhất ” Lục Thuỷ” mà thôi.
Diệp Âm Trúc bất mãn nói: ” Không được, con đã học hết rồi mà!”
Tần Thương cười nhẹ, đáp: ” Con thật sự đã học hết rồi sao ? Tốt lắm, con theo
ta tới đây.” Hơi chuyển thân, Tần Thương ôm cây cổ cầm Xuân Lôi, dẫn theo Diệp
Âm Trúc đi ra khỏi trúc ốc.
Gia đình Diệp Li rất tuân thủ lời hứa, từ khi Âm Trúc bắt đầu theo Tần Thương
học tập cầm khúc , về sau, bọn họ cứ mỗi một tháng mới đến thăm Âm Trúc một
lần, đương nhiên, việc trốn ở một bên xem trộm cũng không thể tránh được.
Ra khỏi trúc ốc, tới một mảng rừng trúc xum xuê, cước bộ của Tần Thương dừng
lại, hỏi : “Âm trúc, cổ cầm có ba loại âm sắc nào và ý nghĩa của chúng ra
sao?”
Diệp Âm Trúc hiển nhiên đã có thói quen bị Tần Thương khảo hạch, không chút do
dự đáp: ” Ba loại âm sắc lần lượt là tán âm, án âm và phiếm âm. Tán âm chính
là âm thanh do hữu thủ đàn trên dây đàn mà tạo thành, âm sắc hùng hậu mà khoan
hòa. Án âm lại là do tả thủ ấn trên mặt dây đàn, hữu thủ gẩy dây đàn mà phát
ra tiếng, âm sắc mềm mại mượt mà , phiếm âm lại là do tả thủ hơi điểm nhẹ dây
đàn, đồng thời hữu thủ gảy trên dây đần, âm sắc trong trẻo. Ba loại âm sắc
được kết hợp với nhau, mới hình thành nên cầm khúc.”
Tần thương gật gật đầu, đáp: ” Không sai, đàn tấu cổ cầm, cơ hồ là khó khăn
nhất trong tất cả các loại nhạc khí, chỉ đơn giản là phiếm âm , với bảy dây và
mười ba cách gảy thì đã có tới chín mươi mốt loại khác nhau, hơn nữa nếu phối
hợp thêm tán âm và án âm, tổ hợp rất nhiều, số lượng nhiều tới mức kinh ngạc.
Nếu con không chịu luyện tốt phần cơ bản, tương lai làm sao có thể có thành
tựu được?”
Âm Trúc ngoan ngoãn gật gật đầu, đáp: “Tần gia gia, con biết sai rồi, con sẽ
tiếp tục luyện tập phần cơ bản.”
Tần Thương mỉm cười, ngoài miệng mặc dù lão có phê bình Âm Trúc, nhưng trong
lòng lại rất là hài lòng với nó, mặc dù Diệp Âm Trúc chỉ theo lão học đàn được
một năm, nhưng trong thời gian năm năm từ lúc nó đầy tháng cho đến khi được
năm tuổi, thủy chung đã lớn lên trong tiếng đàn, đối với tiếng đàn đã rất quen
thuộc , có thể nói là không phụ công sức của lão. Mà thiên phú của nó trong
việc học đàn lại cao chưa từng có từ trước đến nay, tuổi còn nhỏ,đã hiểu rất
rõ tam vị âm sắc, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Tần thương giao cây Xuân Lôi cổ cầm cho Diệp Âm Trúc, rồi bảo nó ngồi xuống
chiếc bàn trúc được đặt trong rừng trúc, nói: “Như vầy đi, nếu con có thể dùng
khúc ‘ Lục Thuỷ ‘, khiến cho tất cả đám động vật trong sâm lâm này tới bên
cạnh con, coi con như một vị bằng hữu thân thiết nhất , thì ta sẽ dạy con tân
khúc. Được rồi, con bắt đầu luyện tập đi, ta đi làm điểm tâm cho con.”
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, đặt ngay ngắn Xuân Lôi Cầm trên bàn, ngồi nghiêm
chỉnh, khi song thủ tám ngón của nó đặt trên cây đần, khí chất toàn thân lại
xảy ra biến hóa, vẻ ngây thơ chất phác trên khuôn mặt mặc dù vẫn còn, nhưng
nhưng lại có thêm vài phần trầm ổn và ưu nhã không hợp với lứa tuổi của nó,
song thủ bát chỉ khẽ động,khúc ‘ Lục Thuý ‘ đã được diễn tấu.
Tiếng đàn tuy uyển chuyển êm tai, nhưng Tần Thương ở bên cạnh nhíu mày, “Tâm
cùng ý hợp, ý cùng cầm hợp, nếu con không thể giao cảm cùng cầm khúc, thì
tiếng đàn của con , sẽ vĩnh viễn không thể khiến cho tinh thần của bất cứ một
loại sinh vật nào nảy sinh dao động.”
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn Tần Thương một chút, động tác cũng không hề ngừng
lại, nhưng mà, nó rất nhanh đã nhắm mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn
nở một nụ cười nhẹ, tiếng đàn mặc dù vẫn là khúc ‘ Lục Thuỷ’ như trước, nhưng
thời khắc này khí tức đã có chuyển biến, toàn thân phảng phất như đắm chìm
trong non xanh nước biếc, một tầng thanh hồng sắc quang mang phóng ra từ người
nó, nhẹ nhàng phóng ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Thương mới hài lòng mà gật gật đầu, trong lòng
thầm than một tiếng, Diệp Li a! Ngươi chỉ biết là cầm ma pháp của Cầm tông
chúng ta là loại ma pháp mạnh nhất trong tất cả các loại ma pháp, mà lại không
biết rằng, tinh thần hệ ma pháp mới là chỗ đặc biệt của Thần Âm sư chúng ta,
tu luyện nó khó khăn thế nào, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!