Cầm Đế - Chương 43: U Minh Tuyết Phách (P2)
Tuyển thủ hai bên cũng đã đến đông đủ, đứng ở khoảng giữa sân. Làm cho Diệp Âm
Trúc có chút kinh ngạc chính là người của hai bên tương phản hoàn toàn. Phía
Thần Âm hệ một nam bốn nữ, bên Ám Ma hệ bốn nam một nữ. Cái làm người ta kinh
ngạc chính là … nữ đệ tử bên họ mới là chủ tướng. Nhìn vào ký hiệu trên đồng
phục của nàng, rõ ràng vẫn còn là tân đệ tử năm thứ nhất.
“Đệ tử năm thứ nhất Ám Ma hệ , chủ tướng Nguyệt Minh. Mời lựa chọn cách thức
giao đấu.” chủ tướng Ám Ma hệ nói rất ngắn gọn. Mái tóc thật dài màu lam bay
bay sau lưng, ma pháp bào màu đen, cặp mắt to rung động lòng người ánh lên tia
tĩnh lặng chết người, toàn thân băng giá tựa hồ không hề có một tia sinh khí.
“Đệ tử năm thứ nhất Thần Âm hệ, chủ tướng Diệp Âm Trúc. Toàn đội.” Diệp Âm
Trúc trả lời cũng ngắn gọn không kém, đối mặt nữ hài tử Nguyệt Minh này hắn
đâm ra vô cùng cảnh giác. Trong lòng thầm nghĩ Mễ Lan Ma Vũ Học Viện quả nhiên
không hổ đại lục đệ nhất học viện, gần như trong số tân đệ tử năm thứ nhất bao
giờ cũng có những người xuất sắc. Ám Ma hệ ở trước mặt, rõ ràng Thủy hệ buổi
sáng không thể so sánh được.
Một gã đệ tử Ám Ma hệ vẻ khinh thường hừ một tiếng: “Thần Âm hệ các ngươi
thượng đài cũng phải mang theo bàn sao?”
Tuyết Linh đứng sau lưng Diệp Âm Trúc châm biếm bác lại: “Ngươi đã thấy qua
Thần Âm sư thượng đài chưa? Trước tiên hãy thắng được chúng ta rồi hãy ra vẻ
ngạo nghễ thối tha.”
Diệp Âm Trúc và Nguyệt Minh nhìn nhau gật đầu, dẫn bốn đệ tử cùng học hệ cùng
lùi lại phía sau. Hàng rào bảo vệ của thí luyện tràng số bốn mở ra, trọng tài
ra lệnh một tiếng, và trận đấu bắt đầu.
Trên khán đài, Ny Na và Ám Ma hệ hệ chủ ngồi cùng nhau, tuy nhiên trông khá
tương phản. Ám Ma hệ hệ chủ là một lão nhân, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, từ
đầu trận đến giờ chưa thốt ra một lời. Có lẽ thắng lợi của Thần Âm hệ làm lão
mất hứng. Viện trưởng Phất Cách Sâm đã xuất hiện trên khán đài.
“Nguyệt Minh cái con nhỏ này ngày càng xuất sắc, không biết trận đấu hôm nay
Thần Âm hệ có thể kiên trì được bao lâu.” Cho dù là lão cũng không dám cược
cho Thần Âm hệ, Nguyệt Minh là cháu gái của lão, thực lực nàng rất mạnh lão
cũng đã tỏ tường.
Sau khi trọng tài ra lệnh, mười khỏa quang cầu màu đỏ đầy tử khí xuất hiện
giữa không trung, hướng về năm người Thần Âm hệ vọt tới. Ánh vàng lóe sáng,
hiển nhiên là năm tên đệ tử Ám Ma hệ đã đạt hoàng cấp ma pháp sư. Cầm đầu là
Nguyệt Minh, trên người phát ra quang mang nguyên tố thậm chí đạt tới hoàng
cấp cao giai.
Ám chi cầu xuất ra, trong khoảnh khắc các đệ tử đang xem cuộc chiến xung quanh
thí luyện tràng cùng kêu lên kinh hãi.
“Hết thảy đã có ta.” Diệp Âm Trúc vẻ kiên định bình thản nói, từ giới chỉ ở
tay trái chợt lóe sáng một khối ngọc quý hình giọt nước, Hải Nguyệt Thanh Huy
đã xuất hiện trên bàn trước mặt hắn. Đối diện với áp lực từ Nguyệt Minh, Diệp
Âm Trúc trong lòng lúc này đã tràn ngập chiến ý.
Ngồi ngay ngắn trước đàn, cả người Diệp Âm Trúc dường như biến đổi, hai tay ưu
nhã thong dong nhấn lên dây đàn, lúc này, tâm hồn hắn đã hòa cùng cây đàn Hải
Nguyệt Thanh Huy cùng rung động một cách diệu kỳ.
Mắt thấy mười khối Ám chi cầu nọ đã lướt gió mà tới, Diệp Âm Trúc vẫn không hề
phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, tay phải gẩy nhẹ dây đàn, một tiếng ngân trầm mà
hùng hậu cất lên. Năm tên đệ tử Ám Ma hệ phía trước thân thể đồng loạt chấn
động, vừa mới mở miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ đã bị mạnh bạo cắt ngang.
Trên khán đài, Na Ny từ ghế của mình đứng bật dậy, giật mình nhìn Diệp Âm Trúc
tại thí luyện tràng. Bạo âm, chẳng lẽ là bạo âm? Nếu không sao có thể vừa cất
lên đã cắt đứt chú ngữ của đối phương? Nhưng dù hắn có cường thịnh trở lại
cũng không có khả năng so sánh với lục cấp ma pháp a!
Không phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, âm thanh trầm trầm cất lên, tiếng đàn hùng
mạnh vang xa, một ánh quang mang vàng đỏ xen lẫn, ánh như lưỡi thép theo tiếng
đàn vờn quanh dây đàn của Diệp Âm Trúc phá không vút lên, vẽ lên một đường
cong kỳ diệu, gần như không quá một cái chớp mắt, xuyên qua không trung lao
tới mười khối Án Chi cầu, đồng loạt phá hủy chúng không còn dấu vết.
Ny Na đột nhiên đứng lên, nhìn trên đài có chút đột ngột, nhưng lúc này, một
người đã hóa hai. Người thứ hai đứng lên chính là Mễ Lan Ma Vũ học viện Viện
trưởng, tinh thần hệ tử cấp Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm.
“Ma vũ hợp nhất.” Thanh âm từ miệng Phất Cách Sâm đầy vẻ ngạc nhiên. Xung
quanh không có ai so được với lão về cảm quan nhạy bén, lão cảm nhận được đạo
âm thanh Diệp Âm Trúc phát ra không phải ma pháp đơn giản. Đượm sắc hồng,
tiếng đàn khởi phát rõ ràng là tinh thần ma pháp lực, mà màu vàng nữa, cũng là
đấu khí thuần hậu a! Nhưng điều làm lão kinh hãi nhất là tiếng đàn cùng đấu
khí kết hợp hoàn mỹ, hình thành năng lượng đặc thù. Ám Chi cầu xích cấp ma
pháp có uy lực có một không hai trong các hệ, nhưng đối mặt với âm thanh Diệp
Âm Trúc nhẹ nhàng khảy lên, mười khối Ám chi cầu cũng không thể chống cự nổi.
Không ai ngờ cục diện lại trở nên như vậy, thậm chí bốn nữ tử sau lưng Diệp Âm
Trúc đều sợ đến ngây người. Nhưng sau một khắc, tâm trí các nàng được tiếng
đàn của Diệp Âm Trúc thức tỉnh.
Cùng là khúc Thiếu Nữ U Hồn, nhưng từ tay Diệp Âm Trúc tấu ra lại hoàn toàn
không giống với Hải Dương. Mang mác ưu thương, giống như rượu lâu năm để dư vị
thật dài, tiếng đàn mênh man mang theo dư âm bất tận, dù cho thanh âm không
lớn nhưng truyền rành rọt vào tai từng người, thậm chí đệ tử bên ngoài thí
luyện tràng đang xem cuộc đấu cũng cảm thấy tâm tình theo tiếng đàn mà trồi
sụt.
Trong số bốn nữ tử Thần Âm hệ Hải Dương vốn tu vi cao nhất, nàng là người đầu
tiên có phản ứng. Trong và ngân, tiếng đàn Tranh truyền cảm theo đôi tay nàng
dạo trên hai mươi mốt dây đàn phát ra tiếng long ngâm nhè nhẹ hòa hợp với
tiếng đàn. Ngay sau đó cất lên tiếng đàn giống hệt tiếng đàn của Diệp Âm Trúc
tuy có hơi giật, Lam Hi không hề nhìn vào Ngọc Cầm Vận trước mặt mình. Ánh mắt
nàng hoàn toàn tập trung lên hai tay của Diệp Âm Trúc, đến lúc này nàng mới
phát hiện ra Diệp Âm Trúc cả hai tay mỗi bàn chỉ có bốn ngón.
Như tiếng hạt châu lớn nhỏ rơi lên đĩa ngọc hòa vào đúng lúc, như thanh âm
bình bạc cùng vỡ tan xuyên vào nhạc khúc, nhất thời làm Thiếu Nữ U Hồn cảm
giác như thêm vài phần sát ý. Cùng lúc đó, tiếng tiêu hùng hậu, dài và du
dương nhưng lại tựa như phảng phất ẩn chứa bi thương phủ xuống.
Thần Âm hệ năm người bốn loại nhạc khí lúc này cùng thi triển, đúng là kỹ năng
hợp tấu của thần âm sư.
Hợp tấu nghĩa là nhiều Thần âm sư cùng tấu một khúc nhạc. Cho dù đẳng cấp ma
pháp không đồng đều, chỉ cần nhạc khúc phối hợp xảo diệu có thể phát huy điệp
âm rất hiệu quả.
Cùng lúc, bốn luồng sáng màu đỏ kết hợp với màu cam do Hải Dương xuất ra,
giống như dòng xoáy trào ra, tràn ngập tất cả ngõ ngách tại thí luyện tràng số
bốn. Điểm đáng sợ nhất của Thần âm sư ma pháp chính là bản chất không thể
kháng cự. Không có bất kỳ ma pháp hay đấu khí nào có thể ngăn trở thanh âm
truyền đến và tấn công tinh thần. Chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của bản
thân ngạnh chống mới có hiệu quả.
Khi tiếng đàn vang lên, Nguyệt Minh và bốn gã đệ tử Ám ma hệ cũng không quá để
ý. Năm người Thần Âm hệ trước mặt cao nhất mới chỉ đạt mức chanh cấp, cho dù
nhạc khúc có phát huy hiệu quả bọn họ cũng tin dựa vào tinh thần lực vẫn ngăn
cản được. Tuy nhiên, khi thấy Diệp Âm Trúc một đạo âm nhận xóa sổ những khối
cầu họ phóng ra, những đệ tử Ám Ma hệ này mới biết được Thần Âm hệ không hề
đơn giản. Ngâm xướng bị phá, phản ứng đầutiên của bon họ là nhất thời toàn lực
tập trung ma pháp lực của mình, trong chớp mắt ma pháp xích cấp điên cuồng
xuất ra, nhằm hướng Diệp Âm Trúc năm người đánh tới.
Kỳ thật, tiếng đàn Diệp Âm Trúc phát ra tịnh không phải bạo âm Thần âm sư
thông thường. Hắn quả thật còn không phát ra bạo âm của năng lực lục cấp.
Tiếng đàn đó hắn tự mình nghiên cứu xuất ra âm bạo, lấy âm làm trụ cột, lấy
đấu khí để phát ra. Lúc trước đối mặt với lam cấp ma pháp sư Lỗ Phỉ Đặc hắn đã
dùng chiêu thức ấy tập kích đột ngột mà chiếm thế thượng phong.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!