Cầm Đế - Chương 29: Báo danh phong ba ( phần 4 )
Mặc dù phải nghe một tràng dài những lời giả thích của Tư Thiết Lạp nhưng trí
nhớ của Âm Trúc quả thật siêu cường , không bỏ sót một từ . Hắn trong lòng
thầm nghĩ xem ra lần này tham gia có chút khó khăn đây , nếu chỉ có một mình
tham gia thì không có vấn đề gì nhưng bây giờ phải kiếm cả một đội ngũ năm
người a ! Vừa rồi Tuyết Linh , Lam Hi và Hải Dương đều đồng ý tham gia , ngoại
trừ Hải Dương ra thì Tuyết Linh cùng Lam Hi tinh thần lực rõ ràng không cao ,
huống chi đội ngũ còn thiếu một người , khó trách La Lan tỏ ra coi thường đến
vậy . Không được , bất cứ giá nào cũng phải tham gia , cho dù chỉ có mình ta
vẫn cứ đi . Nghĩ tới đây , hắn hỏi tiếp : “ Tư Thiết Lạp , vậy quy tắc so tìa
là sao đây ? Năm người chỉ cần ba người thắng là được sao ? “ .
Tư Thiết Lạp đáp : “ Việc này có thể lực chọn , có ba phương thức tất cả . Nếu
song phương từng người một ra thi đấu thì năm trận chỉ cần thắng ba . Phương
thức thứ hai là sau một trận , nếu người thắng có thể tiếp tục thi đấu có thể
yêu cầu được đấu tiếp với các thành viên còn lại của đối phương , cứ như vậy
cho đến khi bị đánh bại mới thôi . Nếu ngươi có thực lực , thậm chí cỏ thể
tiếp nhận sự khiêu chiến của đối phương . Phương án còn lại là cả hai đội cùng
lên một lúc , hỗn chiến “ .
“ Hảo , ta đã hiểu rồi “ . Nghe qua các loại phương thức , Diệp Âm Trúc trong
lòng đã có quyết định , chuyện này do mình đáp ứng cứ để một mình bản thân lên
ứng phó được rồi , có thể lần lượt đánh bại từng đối thủ . Lúc này hắn hoàn
toàn không ý thức được thực lực của đối thủ mình , cho rằng mình có thể đảm
đương tất cả .
Mễ lan học viện quả thực quá lớn , từ khu báo danh đến khu túc xá hỗn hợp ,
hai người phải chạy mất nửa canh giờ . Điều khiến Tư Thiết Lạp kinh ngạc là
ngay cả hắn khi chạy đến nơi cũng phải thở dốc , mặt hơi đỏ , vậy mà hô hấp
của Âm Trúc lại hoàn toàn bình thường , ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi .
“ Đây chính là phòng 623 “ . Tư Thiết Lạp chỉ vào một gian phòng , trên cửa có
ghi con số 623 .
“ Cảm ơn ngươi , Tư Thiết Lạp “ . Âm Trúc có chút cảm kích nói .
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc , nói : “ Ta không nhận đâu . Nếu ngươi thật sự muốn
cảm ơn ta , sau này nếu ngươi cùng các mỹ nữ có hoạt động ngoại khóa gì cứ kêu
ta qua là được a ! Thế nhé “ .
“ A , cũng được “ . Diệp Âm Trúc cũng không rõ hàm ý trong lời của Tư Thiết
Lạp , tưởng rằng hắn là một người ham vui , muốn hòa đồng cùng bạn bè liền gật
đầu đáp ứng .
Sau khi Tư Thiết Lạp rời đi , Âm Trúc dùng chìa khóa mở cửa đi vào . Nhìn căn
phòng sẽ gắn bó với cuộc đời mình ở Mễ lan học viện , hắn không khỏi có chút
cảm giác bùi ngùi . Phòng nội miễn cưỡng có thể chen vào thêm một người nữa để
rửa tay , phòng khách có đúng một cái ghế dài đủ cho hai người ngồi , phòng
ngủ có kê hai cái giường cũ kĩ , một bên có cửa sổ nhìn ra bên ngoài là một
khoảng đất trống . Cuối phòng ngủ có một gian cửa sau thông ra ngoài . Bên
ngoài cửa sổ đang có một tiểu thân ảnh quét dọn , động tác rất nhanh nhẹn .
Người đó cao đến ngực Âm Trúc , mặc một bộ quần áo màu xám , nhìn qua có vẻ
nhếch nhác nhưng rất sạch sẽ . Cả khu vực quanh đây cũng tương đối rộng lớn
nhưng đại bộ phận đã được hắn quét dọn sạch sẽ .
“ Ngươi hảo “ . Âm Trúc bước tới gần thân ảnh đang làm việc cất tiếng chào ,
hắn đoán đây là bạn cùng phòng của mình .
Nghe tiếng bước chân lại gần , người nọ xoay người lại . Một khuôn mặt anh
tuấn nhưng có chút nhợt nhạt khí sắc hiện ra trước mặt Âm Trúc . Mái tóc màu
nâu khoát lên trên vai , một đôi mắt to hiện lên vẻ tức giận vì bị phá đám khi
đang làm việc . Nhưng khi nhìn thấy Âm Trúc , chiếc chổi trên tay người đó rơi
phịch xuống , người đó cũng không nhặt lên , cứ trân trối nhìn Âm Trúc .
Âm Trúc còn tưởng bản thân đã làm đối phương sợ hãi , vội nói : “ Ta cũng ở
tại gian phòng này , có lẽ chúng ta là bạn cùng phòng “ .
“ A ! “ . Lúc này người bạn cùng phòng với Âm Trúc mới phản ứng lại . “ Đúng
vậy , địa phương này hơi bẩn , ngươi hãy tránh ra để ta quét dọn cho sạch đã “
. Hắn khom lưng cúi xuống nhặt cây chổi , quay lưng về phía Âm Trúc giả bộ
tiếp tục làm việc để che dấu đôi mắt đang tràn đầy sự ngạc nhiên của mình .
Âm Trúc quay trở lại phòng ngủ , hành lý hắn chả có gì , chỉ có mỗi bộ giáo
phục đặt trên giường . Đúng lúc đó, người bạn cùng phong của hắn cũng đã quay
trở về .
“ Ta tên là Diệp Âm Trúc , ngươi tên gì ? “ . Âm Trúc hướng tới người bạn cùng
phòng hỏi . Vừa nói , hắn vừa đưa tay định bắt tay người bạn cùng phòng .
“ Ngươi cứ gọi ta là Tô Lạp là được . A ! Tay ngươi ? “ . Tô Lạp bắt tay Diệp
Âm Trúc , phát hiện tay hắn chỉ có bốn ngón .
Âm Trúc thản nhiên nói : “ Không có gì , trời sinh ta đã như vậy , chỉ có tám
ngón tay “ . Nói xong , hắn đưa nốt tay kia ra trước mặt cho Tô Lạp xem . “
Nhưng không sao đâu , tám ngón hoàn toàn không gây ảnh hưởng bất lợi gì cho
bản thân ta “ .
To Lạp tươi cười hỏi : “ Ngươi thuộc hệ gì ? “
Diệp Âm Trúc đáp : “ Ta thuộc thần âm hệ “ .
“ Thần âm hệ ? Ngươi là thần âm sư ? “ . Tô Lạp trợn tòn mắt nhìn Âm Trúc .
Âm Trúc cười khổ hỏi : “ Tại sao ai biết ta thuộc thần âm hệ cũng kinh ngạc
vậy nhỉ ? “ .
Tô Lạp cố nén cười trả lời : “ Ai mà chả kinh ngạc khi có một nam nhân theo
học thần âm hệ . Đây là một trường hợp vô cùng đặc biệt “ .
Âm Trúc nở nụ cười : “ Chắc vậy , bọn họ đều bảo nam nhân theo học thần âm hệ
rất hiếm . Mà ngươi quét dọn nưh vậy đã xong chưa ? Có cần ta giúp không ? “ .
Tô Lạp cuống quít khoát tay , nói : “ Không cần đâu , mình ta làm là được .
Nếu ngươi thật sự muốn giúp thì hãy cho ta một ngân tệ đi “ .
“ Một ngân tệ ? “ . Diệp Âm Trúc sửng sốt .
Tô Lạp có chút xấu hổ nói : “ Đúng vậy ! Trên toàn đại lục này , vật gì cũng
đều có giá cả , ngươi xem ta mất không ít công phu mới có thể quét dọn nơi này
sạch sẽ , ta đòi một ngân tệ là hơi ít đấy “ .
Diệp Âm Trúc lúc này mới hiểu được , nhìn bộ dáng của Tô Lạp , cũng không nói
nhiều xuất ra một kim tệ đưa cho Tô Lạp : “ Ta chỉ có loại này , không có ngân
tệ “ .
Tô Lạp đón nhận kim tệ trong tay Âm Trúc , trong mắt tràn ngập vẻ say mê : “
Như vậy là tốt lắm , coi như là tiền công ta quét dọn ba tháng đi . Sau này
chúng ta tại đây sinh hoạt , tốt nhất là nên tự nấu mà ăn , không cần ra thực
đường cho tốn kém . Ta nhận trách nhiệm nấu nướng , một tháng chỉ cần ba kim
tệ là được , ở thực đường học viện một tháng mười kim tệ sợ rằng cũng không đủ
“ . Vừa nói , hắn vừa giơ ba ngón tay trước mặt Âm Trúc , lộ vẻ hưng phấn .
“ Được rồi “ . Âm Trúc lại móc ra ba kim tệ đưa cho Tô Lạp .
“ Tô Lạp , ngươi học hệ gì ? “ .
“ Ta ư ? Ta thuộc thích khách hệ , coi như là thiên môn học hệ . Ngươi xem ,
vóc dáng ta nhỏ thế này , làm thích khách không phải rất thích hợp sao ! “ .
“ Thích khách a ! “ . Âm Trúc không nhịn được có chút hâm mộ nhìn Tô Lạp . Ông
nội hắn từng nói : thích khách là một môn tu luyện phi thường gian khổ , chú
trọng vào tấn công và khả năng ẩn dấu . Khi đạt tới thời điểm thích hợp sẽ một
kích tiêu diệt đối thủ , nếu không thì chính mình sẽ xong đời bởi khả năng
phòng thủ của thích khách rất kém , đối thủ không chết tất sẽ phản công lại .
Vóc người nhỏ bé của Tô Lạp quả phi thường thích hợp cho chức nghiệp này .
“ Vậy thích khách hệ của các ngươi có thâm gia đại hội tân sinh so tài không ?
“ .
Tô Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc : “ Ngươi nói gì vậy ? Có thích khách nào lại
quang minh chính địa thi đấu trên lôi đài đâu . Như vậy sẽ không gọi là thích
khách nữa . Đừng nói với ta là lần này ngươi cũng tham gia nhé ? “ .
Diệp Âm Trúc gật đầu : “ Đúng vậy ! Ta đã quyết định tham gia đại hội so tài
tân sinh lần này “ .
Năm chương tiếp theo sẽ do các dịch giả khác dịch và post . Hẹn gặp lại các
bạn ở chương 14 :00 (3):
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!