Cầm Đế - Chương 25: Mễ lan ma vũ học viện ( phần 4 )
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Cầm Đế
- Chương 25: Mễ lan ma vũ học viện ( phần 4 )
Âm Trúc chăm chú nhìn thẳng vào nữ tử vận bạch y trên đài , ánh mắt không dấu
được vài phần mê ly , thì thào tự nhủ : “U hồn thiếu nữ “
‘U hồn thiếu nữ’ bốn chữ , cũng không phải là hình dung nữ tử trên đài , mà
dành cho tranh khúc trên tay nàng . Tốc độ hai tay nàng cực kỳ nhanh , hành
vân như nước chảy , thanh âm của cây đàn tranh du dương trầm bổng , mặc dù
chanh sắc ma pháp lực không thể bao trùm toàn trường , nhưng thanh âm vang
vọng , truyền vào tai của mỗi người . Khúc đàn bi thương ủy uyển đả động đến
tâm tình của mỗi người , thần sắc bắt đầu đầu hòa theo sự ba động của tranh
khúc mà phập phồng biến đổi , cho dù Âm Trúc cùng Bích Cơ sư phụ cũng không
phải ngoại lệ .
Ánh mắt của Âm Trúc phảng phất sự mê ly , những người khác đều vì âm ba bi
thương của tranh khúc mà mê đi , nhưng trong tâm của hắn , lại hoàn toàn đắm
chìm trong sự tuyệt vời của tranh khúc này cùng với tâm tình ở sâu trong khúc
ý . Có lẽ chỉ có duy nhất mình hắn có thể lý giải hoàn toàn nội ý của tranh
khúc này , “ Thanh như tiên ngọc , mãnh như rồng ngâm , hảo thủ ! “
Phảng phất như không thể kìm chế nổi cảm xúc , Âm Trúc đã tự mình gẩy Ngọc Vận
cầm trước mặt , hắn cũng không có điều âm , hai tay đã nhẹ phẩy trên dây đàn .
Ngón cái hữu thủ nhẹ nhàng nhấc lên , hai tay đã tự nhiên như ý , phiêu nhiên
lướt trên bảy dây đàn . Trong phút chốc , màu đỏ tím đơn thuần đã biến mất ,
mặc dù áo bào trắng trên người hắn đã vì lộ trình xa xôi mà có chút tổn hại ,
nhưng giờ phút này , khí chất nho nhã của Âm Trúc lại toát ra , khiến khuôn
mặt anh tuấn của hắn lại càng thêm hoàn mỹ .
Tiếng đàn chất phác lặng lẽ vang lên , động tác của Âm Trúc so với cô gái trên
đài chậm hơn rất nhiều , nhưng là , mỗi một tiếng đàn , đều mang theo dư âm
sâu sắc , chỉ pháp bất động thanh sắc khi nhanh khi chậm , khi nặng khi nhẹ ,
mang theo ý niệm quay về , liên miên không dứt . Tiếng đàn của Ngọc Vận cầm
thanh lãng du dương cùng với tranh âm giao hòa tương hợp , làm cho khúc nhạc
tăng thêm vài phần lắng đọng trong tâm .
Quang mang màu đỏ thắm nương theo tiềng đàn phát ra , cùng với chanh sắc quang
mang của nử tử vận bạch y một trước một sau , chiếu rọi khắp cả tòa lễ đường ,
tiếng đàn nhập vào trong , chẳng những không có cảm giác đột ngột , ngược lại
rất hài hòa . Nữ tử vận bạch y đang cúi đầu đánh đàn tranh , lần đầu tiên
ngẩng đầu lên . Mái tóc đen che nửa khuông mặt chỉ lộ ra một bên má , đã có
thể nhận diện nửa khuôn mặt , nhưng lại khiến cho Âm Trúc đang chú tâm đánh
đàn phải giật mình . Khuôn mặt tái nhợt , lạnh như băng , con ngươi sâu thẳm
mà u ám , chứng kiến Âm Trúc mà không nửa phần khinh ngạc , chỉ là trong đôi
mắt ấy băng lạnh thoáng tiêu tán đi vài phần . Cầm và tranh , vốn không thể
tương hợp , nay tựa hồ như có kỳ tích đã khiến mọi người rung động tâm hồn vì
âm thanh hợp tấu .
Bạch y nữ tử nhìn Âm Trúc , Âm Trúc cũng đồng dạng đang nhìn nàng , nhưng dây
đàn trên tay hai người không có nửa phần thác loạn . Ánh mắt giao nhau như màu
đỏ thắm cùng màu chanh giao hòa . Tư thế hai tay của Âm Trúc thay đổi , hướng
tới giữa dây đàn nhẹ nhàng gẩy , cầm tranh hợp bích trầm thấp thập phần ưu nhã
, giữa lúc đó có tiếng hát vang lên :
“ Nhân sinh
Mộng như lộ trường
Nhượng na phong sương, phong sương lưu kiểm thượng
Hồng trần lí
Mĩ mộng hữu đa thiểu phương hướng
Hoa si si mộng ảo đích tâm ái
Lộ tùy nhân mang mang.”
Giờ phút này , phảng phất trong cả lễ đường , chỉ còn lại có hai người bọn họ
, hai người bình thường , cổ cầm diễn tấu cơ bản có hai loại phương pháp , một
loại là độc tấu , một loại khác chính là cầm ca . Bạch y nữ tử trong đôi mắt
lạnh như băng tựa hồ đã bị hòa tan , chỉ còn lại là vô tận ưu thương .
“Nhân sinh thị
Mộng đích duyên trường
Mộng lí y hi, y hi hữu lệ quang
Hà tòng hà khứ
Nhĩ ngã tâm trung phương hướng
Phong du du tại mộng trung khinh thán
Lộ hòa nhân mang mang.”
Âm Trúc lại thay đổi thủ thế , ngón trỏ , ngón giữa hữu thủ gập lại thành nửa
vòng tròn , ngón cái , ngón giữa và ngón vô danh tả thủ đồng thời án ngữ trên
dây đàn , âm ba rung động , trở nên nhu hòa hơn so với trước vài phần , làm
cho ưu thương trong ‘ Thiếu nữ u hồn ‘ khúc được hòa tan đi chút ít . Cầm
tranh hòa tấu , cuối cùng hai người không tự chủ được , cùng cất tiếng ca :
“ Nhân gian lộ
Khoái nhạc thiểu niên lang
Tại na khi khu, khi khu trung khán dương quang
Hồng trần lí
Khoái nhạc hữu đa thiểu phương hướng
Nhất ti ti tượng mộng đích phong vũ
Lộ tùy nhân mang mang
Ti ti tượng mộng đích phong vũ
Lộ tùy nhân mang mang.”
Tiếng ca đã dứt nhưng tiếng đàn vẫn còn du dương , đồng thời một tiếng ‘tinh’
vang lên , mang theo vô tận lặng yên phủ lên cả lễ đường . Đôi mắt Âm Trúc
thanh như minh kính , còn trong con ngươi sâu thẳm của bạch y nữ tử thì mang
vài phần mê võng .
“ Dù con đường có gian nan , gập ghềnh thì cũng có ánh mắt trời chiếu rọi , tỷ
tỷ , tranh khúc của ngươi quá bi thương , vì sao không thể có một điểm vui vẻ
đây ? “ Hai tay án trên dây đàn , Âm Trúc đứng dậy mỉm cười nói . Xích tử khí
lại hiện ra , kết hợp cùng khí chất ưu nhã cao quý trên người hắn .
Bạch y nữ tử từ trong mê võng tỉnh lại , trong long thầm nghĩ , mình bị làm
sao vậy ? Cho tới bây giờ chưa từng xướng quá đoạn cuối của khúc ‘ U hồn thiếu
nữ ‘ , tại sao hôm nay lại bất tri bất giác xướng ra , chẳng lẽ là hắn mang
đến cho ta sao ?
“ Phong kinh hạc vũ thế , Phong tống kinh văn thế , Loan phượng hòa minh thế ,
Lạc hoa tùy thủy thế , ngươi dùng bốn loại thủ pháp này để hoàn thành một khúc
đàn , có thể dùng cổ cầm để phối hợp cùng cổ tranh , như thế là đủ rồi . Nhưng
ngươi vì cái gì ảnh hưởng tới tâm tình của ta ? “ Bạch y nữ tử thanh âm trở
lại lạnh lùng như trước , ánh mắt chằm chằm nhìn vào Âm Trúc .
“ Bởi vì ta nghe hiểu nỗi bi thương trong khúc đàn của ngươi a ! “ Diệp Âm
Trúc có chút không rõ , tại sao khi nhất khúc chấm dứt , bạch y nữ tử ngoài sự
bi thương còn có vài phần chìm trong mộng ảo quá khứ .
“ Ngươi hiểu ? Ngươi thực sự hiểu sao ? “ Hừ lạnh một tiếng , hai tay ôm cây
cổ tranh từ trên bàn , xoay người đi ra phía cửa sau
Chậm rãi ngồi xuống , Âm Trúc cẩn thận đặt lại cây Ngọc Vận cầm xuống trước
mặt cô gái , trong mắt toát ra nét suy tư .
“ Đương …..” một tiếng chuông vang lên , tại lễ đường chợt lóe lên một thanh
quang nhàn nhạt , Âm Trúc ngẩng đầu lên , phát hiện không biết từ lúc nào trên
đài đã xuất hiện một lão phụ vận một bộ quần sao màu xanh . Nhìn qua chí ít
cũng sáu , bảy mươi tuổi , tay phải hiển nhiên vừa mới kích vào chiếc chuông .
“ A “ Thanh âm như vừa tỉnh mộng vang lên tại toàn trường , kể cả cô gái ngồi
cạnh Âm Trúc lẫn Bích Cơ sư phụ . Lúc tranh khúc vang lên , bọn họ lập tức bị
trầm mê trong đó , mà sau đó Âm Trúc lại tham gia vào , đại đa số mọi người
căn bản là không biết , trong nhất thời , các nàng đều bị vây trong cảm giác
tựa như ảo mộng , chỉ có một vài nữ tử trong ánh mắt dường như tương đối thanh
minh , toát ra suy tư cùng loại với Âm Trúc .
Hết quyển 1
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!