Cầm Đế - Chương 10: Tử đích lực lượng ( phần 1 )
Tử đứng một bên thầm nghĩ : Tần Thương quả nhiên là rất quan tâm tới Diệp Âm
Trúc , không an tâm cho Âm Trúc đi một mình tới Mễ lan nên đã cử người đi cùng
. Không đợi Âm Trúc mở miệng , hắn đã cướp lời : “ Ta nghĩ không cần đâu . Có
ta đi cùng Âm Trúc là đủ rồi . Âm Trúc , chúng ta đi thôi “ . Đến phiên hắn
kéo Âm Trúc rời khỏi ma pháp sư công hội .
Địch Á Lạp muốn ngăn cản lại nhưng khi nhìn thấy đạo hàn quang trong mắt Tử ,
hắn biết là mình không nên nói lúc này . Quay đầu nhìn lại sáu thi thể , Địch
Á Lạp vô cùng bối rối : “ Làm sao bây giờ ? Ta nên làm gì đây ? Ba bàng sứ giả
đều đã chết ở nơi này … “ .
Bỉ Nhĩ Lạc đi tới bên cạnh Địch Á Lạp , thấp giọng nói : “ Phó hội trưởng ,
hẳn là không có người nào chứng kiến việc bọn họ đến nơi này , chúng ta cũng
có thể không thừa nhận a ! Tốt nhất là bây giờ ngài nhanh cho người xử lý chỗ
này , sau đó hồi báo lại với hội trưởng , để người tự mình định đoạt chuyện
sau này “ .
Địch Á Lạp ngần ngừ hỏi lại : “ Ý ngươi là hủy thi diệt tích ? “ .
Bỉ Nhĩ Lạc liếc nhìn lại sáu thi thể , gật đầu đáp : “ Bọn họ chết như vậy là
đáng , chỉ là không thể ngờ rằng thực lực của đệ tử hội trưởng lại cường đại
như vậy , hình như hắn mới chỉ là xích cấp thôi a ! Thực là khó để có thể tin
chuyện này “ .
Địch Á Lạp dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm , lúc này tâm trạng cũng
dần dần ổn định , tỉnh táo nói : “ Chuyện ngày hôm nay các ngươi không được
truyền ra ngoài , nhất là chuyện về người đệ tử của hội trưởng . Tốt nhất là
các ngươi hãy quên chuyện này đi . Bây giờ chúng ta phải xử lý cái đống này ,
nhớ làm sạch sẽ một chút “ .
Bỉ Nhĩ Lạc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang : “ Hủy thi diệt tích , chúng
ta là hỏa hệ ma pháp sư nên chuyện này cũng không khó “ .
Âm Trúc không hề biết rằng bản thân mình vừa mang cho ma pháp sư công hội một
đống phiền toái , vẫn vô tư đi trên đường , đến một ngã tư đường ở Lộ na thành
chợt quay sang hỏi Tử : “ Tử , vừa rồi ta đã giết người . Ta làm như vậy có
đúng không ? “ .
Tử nhìn Âm Trúc với ánh mát nhu hòa , gật gật đầu công nhận : “Đối với địch
nhân phải trảm thảo trừ căn , nếu không chỉ gây hại cho bản thân mình . Hủy
diệt địch nhân là biện pháp tốt nhất . Ngươi hôm nay đã làm rất tốt “ .
Nghe Tử nói vậy , một chút ăn năn hối lỗi trong lòng Âm Trúc nhất thời tiêu
biến , mỉm cười nói : “ Vậy là tốt rồi . Sau này có địch nhân nào , ta sẽ giết
hết . Tuy nhiên Tần gia gia đã cử một người đi theo để cho chúng ta biết thêm
kiến thức về đại lục , chúng ta từ chối và đi luôn như vậy có chút không đúng
a ! “ .
Tử chợt dừng cước bộ , nghiêm mặt hỏi : “ Âm Trúc , ngươi có tin tưởng ta hay
không ? “ .
Âm Trúc không chút do dự gật đầu trả lời : “ Đương nhiên là ta tin ngươi .
Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta mà ” .
Tử nở một nụ cười : “ Nếu như vậy , ngươi hãy cứ theo ta , ta sẽ dạy cho ngươi
mọi kiến thức về đại lục . Đi thôi . Chúng ta trước hết hãy đến mãi điếm ( cửa
hàng vũ khí ) đã “ .
Nhìn Tử cười , Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp , tiếp tục đi theo
hắn mà không cần suy nghĩ . Sợ rằng ngay cả Tần Thương và Diệp Ly cũng không
thể ngờ là Âm Trúc lại đi theo một người dạy hắn giết người là đúng , sự việc
hoàn toàn không theo sự an bài của hai người .
Tử dẫn Âm Trúc đi tới ngã tư đường , đến một mãi điếm liền dừng cước bộ lại ,
hỏi : “ Âm Trúc , trên người ngươi có mang theo tiền hay không ? “ .
Âm Trúc gật đầu , ngân quang chợt lóe trên tay , đã xuất hiện một túi kim tệ :
“ Diệp gia gia hình như đã cấp cho ta mấy trăm kim tệ , như vậy đã đủ hay chưa
? “ .
Tử gật đầu , tiếp nhận kim tệ từ tay Diệp Âm Trúc , rồi dẫn hắn đi vào mãi
điếm . Vừa bước vào đã có một trung niên nhân đến bên hai người cung kính hỏi
: “ Hai vị cần gì a ? “ .
Âm Trúc tò mò nhìn quanh bốn phía , chỉ thấy trên vách tường treo đầy các loại
binh khí cùng áo giáp , đều là những thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng
thấy qua , không nhịn được quay sang hỏi Tử : “Tử , kia là thứ gì vậy ? “ .
Tử nói : “ Đấy là những khôi giáp cùng vũ khí để chiến sĩ sử dụng “ .
Âm Trúc bảo : “ Nếu vậy thì ta không cần những thứ này . Ngươi cần gì cứ mua
đi “ .
Tử gật đầu , hướng tới trung niên nhân nói “ Cho ta một thanh đại kiếm “ .
Trung niên nhân hỏi lại : “ Đại kiếm cũng có nhiều loại , không biết vị tiên
sinh này cần loại nào ? Các vị lựa chọn cửa hàng của chúng tôi là rất đúng đắn
, nơi này chuyên sản xuất binh khí , nổi danh nhất A tạp địch á “ .
Tử có chút không kiên nhẫn nói : “ Bớt nói nhảm đi , ta dùng loại gì cũng được
, miễn là có sức nặng , càng nặng càng tốt “ .
“ Vậy xin mời các vị theo ta “ . Vừa nói , trung niên nhân vừa xoay người
hướng đến gian phòng phía trong đi tới , chỉ thấy đó là một lò rèn vô cùng
rộng lớn , bên trong có vài tên tráng hán mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang chế tạo
vũ khí .
A tạp địch á vốn là một quốc gia thuộc vùng nhiệt đới , tại lò rèn nhiệt độ
lại càng cao , càng đi sâu vào trong lại càng nóng , bất quá Âm Trúc và Tử đều
cảm thấy bình thường , tiếp tục theo sau trung niên nhân . Trung niên nhân chỉ
vào một binh khí để trong góc , nói : “ Đây là đại kiếm nặng nhất , nếu hai vị
có thể nhấc nó lên , ta sẽ bán “ . Vừa nói , trong mắt hắn vừa toát một tia hí
quang .
Trong góc phòng có một vũ khí đen sì sì , thẳng thắn mà nói nó tuyệt đối không
thể coi là kiếm mà giống một thiết côn hơn , dài chừng hai thước , đầu hơi
nhọn , thân tròn như một cây gậy , phía cuối có một bộ phận tạm cho là phần
ngăn cách với cán kiếm , mà cán kiếm cũng chả khác gì thân kiếm cả . Đây giống
như là một phế phẩm trong quá trình chế tọa vũ khí , bị vứt lay lóc một chỗ ,
bụi bám dầy đặc .
“ Thế này mà cũng có thể gọi là kiếm à ? “ . Âm Trúc có chút phẫn nộ nói . Mặc
dù đây là lần đầu hắn rời Bích không hải , đối với mọi thứ còn lạ lẫm nhưng
với kiếm thì hắn biết rất rõ , ông nội hắn chẳng phải là một tử cấp chiến sĩ
sao ?
Trung niên nhân trả lời : “ Cái này là một thanh kiếm đặc thù không phải các
vị yêu cầu một thanh trọng kiếm sao ? Nơi này chỉ có nó là nặng nhất , chỉ cần
nhấc được nó lên , ta sẽ tặng các vị luôn “ . Ánh mắt đùa cợt của hắn càng trở
nên rõ ràng . Từ lúc nãy hắn đã rất ức chế với lời nói , thái độ của Tử , chỉ
vì nhìn thấy đạo hàn quang trong ánh mắt và thân hình lực lưỡng của Tử nên hắn
mới không dám phản kháng lại .
Ánh mắt Tử vẫn rất bình tĩnh nhưng Âm Trúc mơ hồ cảm giác được tâm trạng Tử
lúc này không tốt . Tiến lại gần cây thiết côn ( giờ tạm gọi thanh kiếm kì dị
ấy là vậy đi ) , hắn dụng lực nhấc lên . Bỗng hắn phát ra một tiếng hô thể
hiện sự kinh ngạc của mình , ánh mắt cũng tràn ngập những tia quang mang thể
hiện sự ngạc nhiên , miệng nở ra một nụ cười , nhấc thiết côn lên làm vài động
tác đơn giản : “ Không sai , đúng loại ta cần rồi “ .
Trung niên nhân nhìn Tử dễ dàng cầm thiết côn trong tay kinh ngạc đến nỗi hai
con mắt suýt rớt ra khỏi hốc mắt . Hơn ai hết hắn hiểu rõ được sức nặng của
thiết côn đáng sợ đến mức nào . Thiết côn này được làm từ một loại khai thải
thiết quặng do người làm của hắn vô ý thu thập được, ngay từ đầu đã có hình
dáng là một cây gậy nhọn đầu , sức nặng so với các loại thiết quặng khác gấp
mấy chục lần , ít nhất vượt qua năm trăm cân . Hắn hy vọng với lọai thiết
quặng này , hắn có thể chế tạo một loại vũ khí siêu hạng khiến cửa hàng hắn
dương danh trên toàn đại lục . Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng thất vọng bởi
cho dù hỏa lực có mạnh thế nào , thậm chí đã mời tới hỏa hệ ma pháp sư cũng
không thể đem nung chảy thiết côn này đúc lại . Hắn đành vứt thiết côn này một
góc xem như phế phẩm . Vậy mà bây giờ ngay trước mặt hắn đây , một người còn
rất trẻ đã dễ dàng nâng nó lên , thậm chí còn không dùng cả đấu khí .
“ Chúng ta đi “ . Tử đơn giản nói ba chữ , dẫn Diệp Âm Trúc đi thẳng ra ngoài
.
“ A , xin chờ một chút “ . Trung niên nhân vội ngăn cản .
Tử nhíu mày hỏi : “ Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý sao ? “ .
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!