CÁI GỌI LÀ KHÔNG QUEN KHÔNG BIẾT - Chương 26: 26 Chương 25
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÁI GỌI LÀ KHÔNG QUEN KHÔNG BIẾT
- Chương 26: 26 Chương 25
Editor: Anh Anh
Lâm Mậu chuẩn bị thu âm ca khúc mới vào thời điểm sắp khai giảng, vì vậy thừa dịp xin nghỉ mấy buổi học quân sự, cả ngày ngâm mình trong văn phòng công ty thu âm với Mạc Sam.
Mạc Sam không chỉ đơn thuần dạy cậu ca hát, mà còn bao gồm rất nhiều kiến thức về nhạc lý, sáng tác, viết lời, anh cảm thấy hiện tại nên dạy cho Lâm Mậu, chứ không phải chờ sau này đứa nhỏ lớn hơn chút nữa, tấm lòng của Mạc Sam, đương nhiên Lâm Mậu hiểu được, cậu nghiêm túc chịu khó lại có thiên phú, Mạc Sam rất vui mừng.
Đáng tiếc Trần Lộ lại không vui.
“Tôi cho em ấy tới để ca hát.” Trần Lộ cách cách kính nhìn Lâm Mậu đang nói chuyện với kỹ thuật viên trong phòng thu âm, “Không phải để em ấy giống như đến làm việc, hôm nay phải hoàn thành xong cái này, ngày mai phải hoàn thành xong cái kia.”
Mạc Sam không đồng ý với thái độ chiều con này của anh: “Nếu anh muốn làm trời, anh phải cho phép đại bàng được sải cánh, còn nếu cậu ấy chỉ là một con chim hoàng yến, có lẽ anh cũng không có hứng cho cậu ấy bay.”
Trần Lộ sờ cằm, anh không nói gì, vẻ mặt suy tư, chờ khi Lâm Mậu ra khỏi phòng thu âm, Mạc Sam đã thức thời rời đi.
“Thầy đâu rồi?” Lâm Mậu giơ bảng viết chữ, cậu đã thay bằng một cái bảng có thể lau được, chỉ cần một cái bút dầu là đủ, không cần đổi giấy.
Trần Lộ có chút không vui: “Chú tới rồi, còn cần thầy làm gì nữa.”
“…” Lâm Mậu vẽ hình không chịu được vẻ mặt của chú.
Ngoại trừ việc ca hát, học nhạc lý không thể giúp được gì ra, Trần Lộ gần như bao hết chi phí ăn, mặc, ở, đi lại của Lâm Mậu, ngay cả quần áo hàng ngày cũng là hàng đặt may riêng.
Thợ may được mời đến đo hình thể của Lâm Mậu, cười nói với Trần Lộ: “Gần đây cậu chủ cao hơn rất nhiều.”
Trần Lộ nhíu mày: “Vậy sao?” Anh nghiên về phía trước, so chiều cao với Lâm Mậu, phát hiện đối phương đã đến ngực mình.
“Cao lên rất nhiều.” Trần Lộ nở nụ cười, anh thuận thế ôm Lâm Mậu lên ước lượng thử, “Ừm, cũng nặng hơn.”
Lâm Mậu không ngờ anh lại đột nhiên ôm mình, tuy trước kia quả thật cũng thường ôm, thế nhưng kể từ khi cậu lên cấp ba, Trần Lộ đã chú ý hơn, rất ít khi ôm cậu.
“Thả, thả…” Lâm Mậu đỡ vai Trần Lộ, cậu không dám giãy mạnh, vẻ mặt không có biểu cảm gì, vành tai lại đỏ lên.
Trần Lộ cười buông cậu xuống, để thợ may đo xong số đo cho cậu.
“Xấu hổ cái gì.” Người ngoài rời đi, Trần Lộ mới kéo Lâm Mậu ra khỏi phòng thu âm, Lâm Tử Kiến đứng chờ bên ngoài thấy hai người nắm tay nhau cũng không tỏ ra kỳ quái.
Lâm Mậu viết lên bảng: “Em đã là người lớn rồi o()︿︶)o “
Trần Lộ không đồng ý: “Người lớn thì sao, cho dù em tám mươi tuổi thì vẫn là Meo Meo của chú.”
Lâm Mậu há miệng, cậu hoàn toàn chịu với tính cách không biết xấu hổ và dục vọng độc chiếm như chuyện đương nhiên của Trần Lộ, chỉ có thể vẽ mấy cái biểu cảm hất bàn lên trên bảng.
Ngày đầu tiên Lâm Mậu khai giảng, để tránh tị hiềm mà Trần Lộ không đích thân đưa cậu vào phòng học, nhưng cả quá trình vẫn có Lâm Tử Kiến đi theo.
Tuy đã rất khiêm tốn, nhưng vẫn gây ra náo động không nhỏ.
Để sắp xếp chỗ ngồi, thầy giáo đã tốn rất nhiều chất xám, cuối cùng quyêt định cho Lâm Mậu ngồi bên cạnh một học sinh nam rất xinh đẹp.
“Vậy thì có thể chia sẻ chút giá trị thù hận.” Thầy giáo tỏ vẻ hiểu rõ.
Thay vì nói Lâm Mậu sợ người lạ, không bằng nói là sợ vừa nói chuyện sẽ bị lòi đuôi, dù sao bây giờ cậu cũng không còn nhỏ nữa, lời nói việc làm đều phải cân nhắc đến danh tiếng và hoàn cảnh hiện tại của mình, cậu đơn thuần chứ không ngu ngốc.
Bạn nam ngồi cùng bàn với cậu tên là Hoắc Tiêu Vân, ngoại hình không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào, lúc thấy Lâm Mậu còn mỉm cười.
Lâm Mậu không làm ra được biểu cảm sinh động gì, cậu chỉ có thể cố gắng để vẻ mặt của mình không quá cứng nhắc.
Cũng may Hoắc Tiêu Vân còn ôn hòa hơn cậu nghĩ, bạn nam cũng không hề có vẻ bị xúc phạm.
Hai người kết thúc một ngày bình an vô sự, giống như thầy giáo nói, hai người bề ngoài quá ưu tú trái lại kết hợp thành một lĩnh vực tuyệt đối, từ trong ra ngoài tỏa ra khí chất thần thánh không thể xâm phạm (…)
Đương nhiên, người không dám đến gần, thế nhưng quà tặng lại cuồn cuộn không dứt…!Bình thường Lâm Mậu rất bận rộn, ngoại trừ lên lớp còn phải chạy show, quà tặng hầu hết đều do Hoắc Tiêu Vân xử lý, có một lần lúc tan học Lâm Mậu bắt gặp Hoắc Tiêu Vân trên hành lang.
Bạn học nam ôm một đống hộp, gần như chắn hết cả tầm nhìn, Lâm Mậu bước nhanh tới nhận lấy một nửa từ trong tay cậu.
Hoắc Tiêu Vân thấy cậu thì hơi kinh ngạc, lập tức cười khách sáo: “Cảm ơn.”
Lâm Mậu lắc đầu, cậu giúp Hoắc Tiêu Vân chuyển quà tặng đến văn phòng giáo viên, lúc thả xuống mới phát hiện có không ít đồ ăn, Hoắc Tiêu Vân bắt đầu đóng gói phân loại, Lâm Mậu đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mà đưa tay ra.
“?” Hoắc Tiêu Vân thấy Lâm Mậu mở một hộp socola, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Cậu đói à?”
Lâm Mậu nuốt hết viên socola trong miệng xuống mới móc bảng viết chữ ra viết lên trên: “Tớ thích nhất là socola ~(≧▽≦)/~ “
Hoắc Tiêu Vân: “…”
Lâm Mậu tiếp tục vùi đầu viết: “Ăn ngon lắm, không ăn thì quá lãng phí (;′⌒) “
Bởi vì sự kiện đồ ăn vặt mà chẳng hiểu sao Lâm Mậu và Hoắc Tiêu Vân lại trở nên thân thiết, mỗi lần bạn học nam mang quà tặng đi đều sẽ giữ lại một phần đồ ăn cho Lâm Mậu, hai người nói chuyện nhiều hơn, đề tài tự nhiên chuyển đến việc Lâm Mậu viết chữ trên bảng.
“Gần đây cậu vỡ giọng à?” Hoắc Tiêu Vân hỏi, “Bình thường không thể nói chuyện?”
Lâm Mậu hơi do dự, cậu thật sự không muốn nói dối Hoắc Tiêu Vân: “Không phải…!Tớ không nói là có nguyên nhân khác.”
Hoắc Tiêu Vân ngạc nhiên: “Nguyên nhân gì?”
Lâm Mậu che bảng viết trước mặt: “Ừm…!Sau này sẽ nói cho cậu biết?(???? ω????)?”
Lúc Trần Lộ biết Lâm Mậu bạn tốt mới cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
“Có thời gian thì cùng ăn một bữa cơm.” Anh rất tự nhiên kéo Lâm Mậu ngồi lên đùi mình.
Lâm Tử Kiến đúng lúc tiến vào, thấy cảnh này theo bản năng giơ tay che mắt.
Trần Lộ ngược lại không có chút chột dạ nào: “Cái gì?”
Lâm Tử Kiến hắng giọng: “Có một chương trình tạp kỹ gửi thư mời tới.”
Trần Lộ nhíu mày, anh nhìn về phía Lâm Mậu, mặt đứa nhỏ đầy mờ mịt.
“Từ chối đi.” Trần Lộ lời ít ý nhiều, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Để hai người Ôn Ngôn và Lâu Phong Đài đi rèn luyện.”
Lâm Tử Kiến biết tính cách của anh, việc đã quyết định thì hoàn toàn không có cách nào thay đổi, vì vậy cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi liên hệ với người ta.
Lâm Mậu hơi bất an, cậu muốn đứng lên, bị Trần Lộ siết lấy eo.
“Thành thật chút.” Trần Lộ vỗ mông cậu một cái.
Lâm Mậu cũng không quan tâm đến việc nói lắp, vội vội vàng vàng nói: “Vừa, vừa nãy là, là công việc…!Không, không thể…”
Trần Lộ: “Không thể cái gì?”
Lâm Mậu cố hết sức nói: “Tùy, tùy tiện…!Từ, từ chối…”
Trần Lộ vô lại nói: “Chú là ông chủ đương nhiên là do chú quyết định.”
Lâm Mậu cau mày nhìn anh không bằng lòng.
Trần Lộ chọc lên mi tâm của cậu một cái: “Em chỉ cần làm chuyện em muốn làm là đủ rồi.”
Khi Lâu Phong Đài nhận được lời mời tham gia chương trình tạp kỹ cũng không tỏ ra hào hứng cho lắm.
“Tôi đi là được.” Lâu Phong Đài bĩu môi: “Sao phải mang theo tên ngốc kia.”
Đương nhiên Trần Hồng biết trong lòng cậu đang nghĩ gì: “Bảo vệ người ta cũng không phải bảo vệ như thế, tham gia chương trình tạp kỹ quả thật sẽ bị bàn tán, nhưng đó cũng là cái giá của sự nổi tiếng.”
Lâu Phong Đài bị vạch trần cũng không hề lúng túng, cậu cười miễn cưỡng: “Ôn Ngôn không cần phải trả cái giá đó cũng có thể hot, tôi sẽ khiến anh ấy hot.”
Hiển nhiên Trần Hồng không nhượng bộ: “Hot là chuyện sau này, trước tiên cậu phải làm tốt việc của mình đã.”.