CAFÉ VÀ EM! - Chương 39
Tần Tú Lệ cả người đầy vết thương, trên quần áo cô ta những vệt máu đã khô tạo thành những mảng loang lổ đáng sợ. Đôi mắt cô ta hằn lên những vằn đỏ hằn học nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt.
– Rốt cuộc vì sao bà lại đối xử với tôi như vậy. Chẳng phải tôi đã làm theo ý bà rồi sao?
– Vì cô là một quân cờ bỏ đi! – Bà ta dùng gót giày đạp vào người Tần Tú Lệ rồi xoay người ngồi về phía chiếc ghế đặt đó không xa. – Một quân cờ không thể sử dụng được nữa nó bắt buộc phải biến mất khỏi bàn cờ. Điều đơn giản như vậy mà cô không hiểu ra sao? – Người phụ nữ khẽ nhếch môi cười nói thêm.
– Nếu đã muốn tôi biến mất tại sao không thả tôi và thằng bé đi. Tôi nhất định sẽ đưa nó đi đến một nơi xa lạ. Xin bà. – Tần Tú Lệ lê người tới ôm lấy đôi chân của người phụ nữ kia.
– Nếu ta để cô và đứa bé đó rời đi, với bản tính ích kỷ, ham sống sợ chết và hám tiền tài của cô chắc chắn sẽ có một ngày cô đem những bí mật này bán cho người khác. Chi bằng để bí mật này mãi mãi chôn vùi nơi đây. – Người phụ nữ dùng ngón tay thon dài nắm chặt lấy cằm của Tần Tú Lệ rồi ra lệnh. – Đem cô ta buộc vào thùng thuốc nổ ở phía dưới kia mau lên.
– Xin bà nhất định tôi sẽ không như thế, xin bà hãy cho tôi một con đường sống, tôi van … – Một tiếng “bang” vang lên ngắt quãng tiếng kêu la thảm thiết của Tần Tú Lệ.
Sau khoảng nửa tiếng, một tên tay sai bước vào cùng với một đứa bé trai đã bị bịt mắt.
– Thưa phu nhân, đứa bé đó đây.
Bà ta vẫy tay ý bảo đưa đứa bé đến bên cạnh.
– Chú nói đưa con đến một nơi rất nhiều kẹo mà. Giờ con tháo bịt mắt xuống được chưa? – Giọng nói lanh lảnh non nớt vang lên.
– Lại đây bé con bà cho con kẹo – người phụ nữ kéo đứa bé lại gần, dùng tay vỗ nhẹ lên gương mặt phúng phính của đứa trẻ.
Đứa bé đưa tay kéo bịt mắt xuống. Trước mặt câu nhóc là một người phụ nữ trung niên rất đẹp với bộ đồ đỏ ôm sát. Gương mặt bà ta được tô điểm bằng một màu son đỏ rực rỡ.
– Con muốn ăn kẹo – Cậu nhóc lên tiếng đòi kẹo.
– Được nhưng con ăn một miếng bánh này trước nhé – Người phụ nữ với tay lấy một chiếc bánh cupcake trên khay rồi huơ huơ trước mặt cậu bé.
Cậu bé “ưm” một tiếng rồi cắn một miếng thật to. Chỉ sau vài phút, hai mắt cậu bé khép lại chìm vào giấc ngủ. Người phụ nữ bế đứa bé vào lòng rồi ra lệnh cho người đem Tần Tú Lệ ra.
Tần Tú Lệ bị đánh ngất vẫn chưa tỉnh lại. Khi bị lôi đến trước mặt người phụ nữ kia, cô ta liền bị hai thùng nước lạnh dội tỉnh. Cô ta bị tạt nước thẳng vào mặt khiến cho da mặt trở nên đau rát. Nước nhỏ giọt trên tóc chảy vào hốc mắt khiến mắt cô ta hơi nhòe đi.
– Đứa bé này thật đáng yêu. Hình như nó tên Mạc Thiên Thiên à … không phải là Tần Thiên Thiên chứ – Người phụ nữ cười lạnh.
Cái tên Thiên Thiên đã thu hút sự chú ý của Tần Tú Lệ. Đôi mắt cô ta mở to nhìn về đứa bé đang nằm yên trong lòng người phụ nữ kia. Sự chua xót xen lẫn phẫn nỗ dâng trào trong huyết quản của cô ta.
– Giang Phượng, mụ đàn bà chết tiệt! Bà dám làm hại đến thằng bé tôi sẽ liều chết với bà – Tần Tú Lệ gào lên. Cô ta định lao tới bóp cô Giang Phượng nhưng đã bị hai tên tay sai ghìm kẹp lại xuống.
– Thật đáng buồn, vốn ta đang muốn cho cô và đứa bé đáng yêu này một cơ hội mẹ con hội ngộ rồi cùng ra nước ngoài nhưng có vẻ như cô không muốn.
Tần Tú Lệ nghe thấy được cùng con trai rời đi liền cuống quýt quỳ lạy.
– Giang phu nhân, tôi xin bà, tôi làm gì cũng được xin bà đừng làm hại thằng bé – Nước mắt Tần Tú Lệ chảy dàu hòa cùng với những vết máu đang rỉ ra từ vết thương trên trán do đập đầu liên tục xuống nền đất cứng rắn.
– Được thôi – Nói rồi Giang Phượng ném một con dao về phía Tần Tú Lệ. – Một lát nữa khi Phong Lục Hàn đến hãy dụ tên nhãi đó đến gần rồi đâm cho hắn một dao.
Tần Tú Lệ tay cầm con dao, môi cắn chặt. Dù Phong Lục Hàn không còn yêu cô, và cô cũng chẳng còn tình cảm gì với anh ta nhưng anh ta không đáng bị chết. Nhưng nếu không đâm anh ta con trai cô sẽ nguy hiểm. Dù sao anh ta chắc chắn sẽ đem theo người nhiều vệ sĩ chắc chắn sẽ cấp cứu kịp thời cho anh ta nhưng con cô thì chỉ có mình cô bảo vệ. Phải, Thiên Thiên của cô quan trọng hơn.
Đắn đo vài giây, TầnTú Lệ tay nắm chặt con dao, mắt nhìn thẳng về phía đứa bé trên tay Giang Phượngbuông một chữ “Được”.