CAFÉ VÀ EM! - Chương 34
Đường An Nhiên rời khỏi phòng bếp trở lên tầng hướng về phía phòng làm việc của Giang Bạch Kiều. Cô định mở cửa bước vào thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa. Sau chuyện tối hôm qua có lẽ đã khiến Giang Bạch Kiều cảnh giác. Vậy điều đó chứng minh suy đoán của cô là chính xác. Trong căn phòng chắc chắn có thứ quan trọng hắn không muốn người ngoài biết. Nhưng cô không thể chỉ ngồi chờ đến khi căn phòng được mở lại. Thời gian hiện giờ là thứ cô không thể lãng phí. Đường An Nhiên liền đi tới phòng ngủ của Giang Bạch Kiều có lẽ ở đó sẽ tìm được vài manh mối hữu ích. Thật may hắn không khóa phòng ngủ. Căn phòng của hắn bao phủ toàn sắc xám từ ga trải giường đến rèm cửa đem đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Cô bắt đầu tìm ở gầm giường và chiếc bàn nhỏ cạnh giường cũng không hề có thứ gì đáng nghi. Gầm giường khá sạch sẽ có lẽ là do dì Lan thường xuyên cho người dọn dẹp. Khả năng Giang Bạch Kiều cất giấu đồ vật ở đây không lớn. Suy tính một hồi cô cảm thấy tủ quần áo đặt ở vị trí đối diện giường sẽ có khả năng lớn hơn. Đường An Nhiên liền nhanh chóng tiến tới mở tủ quần áo. Bên trong tủ quần áo cũng không có quá nhiều ngăn chứa đồ, quần áo cũng được sắp xếp gọn gàng. Nhưng khi vừa định đóng tủ lại, một chiếc hộp giấy màu xanh lam giấu trong góc tủ lại thu hút sự chú ý của cô. Cô kéo chiếc hộp ra khỏi tủ. Mở chiếc hộp ra bên trong là chiếc túi xách cô dùng khi đến gặp Tần Tú Lệ ngày hôm đó. Bên trong túi vẫn còn điện thoại, ví và giấy tờ tùy thân cùng sạc điện thoại và một ít đồ trang điểm cô đem theo ngày hôm đó. Ngày cô trốn khỏi căn nhà của hắn ở Đức cô cũng cầm theo chiếc túi này chạy trốn nhưng sau khi bị bắt lại cô cứ nghĩ chiếc túi đã bị thất lạc hoặc bị vứt ở xó nào đó rồi. Nhưng thật không ngờ, Giang Bạch Kiều vẫn luôn giữ những thứ này. Có lẽ ông trời vẫn muốn cho cô cơ hội trốn thoát lần nữa nên mới giúp cô như vậy bằng không tại sao hắn lại giữ những vật có thể chứng minh thân phận thực sự của cô khi không muốn cô nhớ lại mọi chuyện trước kia. Cô lén lút lấy điện thoại, sạc điện thoại, giấy tờ tùy thân và ví bỏ vào trong túi áo rồi đặt cái túi vào nguyên vị trí khi cô lấy ra khỏi hộp. Nhưng cô nhận ra trong hộp còn một vật nữa. Khi nãy lúc nhìn thấy chiếc túi của mình cô đã vô vui mừng mà không để ý đến một khung ảnh bị úp mặt xuống trong hộp. Cô lấy khung ảnh ra xem. Đó là ảnh chụp gia đình gồm bốn người đang cười vui vẻ nhìn vào ống kính. Trong ảnh có một cặp vợ chồng phúc hậu và hai đứa nhỏ một trai một gái. Đứa bé gái trông có vẻ lớn hơn nên chắc là người chị. Còn đứa bé trai cười nghịch ngợm kia cô trông thật quen mắt. Nghĩ kĩ lại Đường An Nhiên mới nhận ra đây là Giang Bạch Kiều lúc nhỏ có lẽ khi đó hắn tầm khoảng mười một hoặc mười hai tuổi. Đứa bé trai đó trong hình vẫn toát lên sự ngây thơ trong sáng không giống như vẻ nguy hiểm của hắn bây giờ. Có lẽ đây là gia đình của hắn trước khi một biến cố gì đó xảy ra khiến hắn trở thành trẻ mồ côi và được vị Giang phu nhân của nhà này nhận về nuôi lớn dạy dỗ. Ngắm bức ảnh lại khiến cô nhớ gia đình mình. Không biết liệu hiện giờ ba mẹ cô có ổn không. Đường An Nhiên cất khung ảnh và chiếc túi vào hộp rồi đặt chiếc hộp vào vị trí cũ rồi trở về phòng mình. Từ trước khi trí nhớ trở lại, cô đã chú ý đến việc phòng ngủ của mình có lắp đặt camera theo dõi và cũng chỉ có duy nhất phòng cô có gắn camera trong nhà. Vì vậy cô phải tìm nơi camera khồng thể quay tới hoặc không quay được trong phòng cô để sử dụng điện thoại của cô tránh cho Giang Bạch Kiều phát hiện việc cô đã nhớ lại mọi chuyện. Sau khi trở về phòng mình, Đường An Nhiên đem toàn bộ đồ của mình vừa lấy được đem giấu vào trong phòng tắm để tránh camera trước tiên. Thật may trong phòng tắm có một ổ cắm điện ở gần cửa ra vào nên nhân đó cô liền sạc điện thoại cũ của cô. Sau đó cô rời khỏi phòng tắm trở về giường đọc sách như thường ngày.
————————
Từ căn phòng ở tầng cao nhất tập đoàn Phong thị, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian im lặng.
– Giám đốc, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. – Tiếng người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.
– Thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. – Đường Hạo phân phó cho người đàn ông kia.
– Vâng, thư giám đốc.
Đường Hạo đặt máy điện thoại xuống hướng phía người đàn ông đang nhắm nghiền mắt ngồi ngả lưng vào ghế nói:
– Lục Hàn, cá cắn câu rồi. – Đường Hạo nhếch mép cười. Trong nụ cười toát ra khí lạnh. Anh thầm tự nhủ nhất định phải xử lý thật tốt kẻ đã khiến em gái và em rể anh chịu khổ như vậy.
– Rất tốt – Phong Lục Hàn vẫn không mở mắt.
– Có lẽ tôi sẽ mượn người bạn Minh Học Vũ của cậu vài hôm đi Pháp. Không phiền chứ?
– Cậu ấy sẽ đồng ý thôi.
– Vậy được, tôi đi đây. – Nói rồi Đường Hạo rời khỏi phòng làm việc của Phong Lục Hàn.
Ngày hôm đó, khi gặp lại Đường An Nhiên, Phong Lục Hàn đã vô cùng xúc động nhưng cũng đau đớn vô cùng khi cô không nhớ ra anh. Nhưng trong tờ giấy cô để lại cho anh trong bệnh viện, anh biết cô đã nhớ lại tất cả. Có lẽ là nhờ bản nhạc kia và hương café từ quán café hai người dừng bước lại vào ngày hôm ấy đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cô nhớ lại. Nhưng trong tờ giấy đó, cô nói muốn quay lại đó trong vòng ba tháng khiến lòng anh lại trở nên hụt hẫng. Vì sao đã gặp lại nhau rồi lại lướt qua nhau nhanh như vậy. Tuy khi đó anh không hiểu lý do vì sao cô lại trở lại với kẻ đã đưa cô rời khỏi anh nhưng anh vẫn chấp nhận chờ cô vì bản thân anh rõ hơn ai hết cô làm vậy chắc chắn có lý do. Chiều muộn hôm ấy, anh nhận được cuộc điện thoại của ba cô. Trong điện thoại ông nói muốn gặp anh. Phong Lục Hàn liền rời khỏi thành phố Marseille đến dinh thự Đường gia ở Paris. Tối hôm đó, ba cô đã thuật loại toàn bộ cuộc nói chuyện lúc chiều với cô cho anh nghe. Cuối cùng, anh cũng biết được lý do cô muốn quay trở lại nơi đã giam giữ cô suốt hai năm thay vì lựa chọn trở về nhà ngay. Trong một thoáng anh cảm thấy người vợ anh đã chọn không phải là một cô gái nhỏ bé yếu đuối mà là một nữ hán tử thực sự. Nhưng phần lo lắng trong lòng anh vẫn nhiều hơn. Anh lo nếu kế hoạch của cô không thành sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Bởi vậy, sau khi biết được tên thật của kẻ giả thần giả quỷ Elvis, anh cùng với Đường Hạo và Học Vũ lên kế hoạch gây tác động lên hắn khiến hắn phân tâm để cô có thời gian điều tra về động cơ của Giang Bạch Kiều và nhân cơ hội gài người vào bên cạnh hắn nhằm âm thầm bảo vệ cô. Dù cô muốn tự bản thân tìm ra nguyên nhân khiến cho Giang Bạch Kiều kia hành động như vậy nhưng anh cũng sẽ nhất quyết không thể để cho cô gặp bất kỳ tổn hại gì vì anh và cô còn có một tương lai dài phía trước cùng nhau bước tiếp.