CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ - Chương 46
Kỷ Tầm ôm con mèo nhỏ xuống lầu trước, để cho quản gia đem hai con chó mang đi ra ngoài sân.
Nãi Cầu vùi ở trong lồng ngực của cậu, đặc biệt ngoan ngoãn.
Đi tới hoa viên, đem con mèo nhỏ thả phóng xuống trên đất, cho nó tự do hoạt động.
Lão gia ngồi ở vòm cây trong hoa viên, bày xong ván cờ.
Hóng khí trời tốt đẹp, ngồi ở trong tiểu đình trò chuyện, đây là sở thích chung của hai ông cháu.
Kỷ Tầm biết đánh cờ là do gia gia dạy dỗ, trò giỏi hơn thầy, lão gia cũng chưa chắc mỗi một ván cờ đều có thể thắng cậu.
Trước đó lúc Tiểu Tầm mất trí nhớ đều là lão gia cố ý nhường một bước. Hiện tại Kỷ Tầm khôi phục, dĩ nhiên là đánh thật.
Ông xếp đặt một ván cờ, chờ Kỷ Tầm đến phá.
Không phải là một ván quá khó khăn.
Kỷ Tầm ngồi ở trước bàn, lại do dự mất tập trung.
Trước đây gia gia cho cậu nan đề cậu đều tình nguyện khiêu chiến, ngày hôm nay tâm lại không ở chỗ này.
Lão gia nhìn cậu nửa ngày không có cái mới chú ý, liền đem kẽ hở chỉ ra, Kỷ Tầm lúc này mới chợt hiểu ra, thuận dòng suy nghĩ gọn gàng giải ván cờ khó.
“Lại một ván nữa đi, gia gia” Kỷ Tầm nói: “Ván này con thua.”
“Trong lòng con có việc, tuy rằng bị vây ở trong ván cờ, tâm tư đã sớm bay ra ngoài, như vậy chơi tiếp cũng không thắng được.” Lão gia tử cười bát quái, “Nghĩ tới ai?”
“…” Kỷ Tầm cầm trên tay quân cờ buông xuống, hơi cúi đầu, nỗ lực phủ nhận, “Không nghĩ tới ai cả.”
Cách đó không xa tiểu Nãi Cầu tại vui vẻ chạy theo bươm bướm nhỏ.
Kỷ lão gia liếc mắt nhìn cười nói: “Con mèo nhỏ này vừa đến nhà chúng ta, Hòn Than cùng Than Cầu địa vị liền giảm xuống.”
“A? Gia gia” Kỷ Tầm không rõ.
“Trước đây không phải đều là con dắt chúng nó ra ngoài chơi sao? Hiện tại trực tiếp tìm người trông giữ, hai con chó kia rất là ủy khuất đấy.”
Kỷ Tầm nỗ lực giải thích: “… Bởi vì Nãi Cầu khá là nhỏ mà.”
“Trước đây con cũng từng nuôi qua thỏ nha, con thỏ kia cũng nhỏ. Cũng không phải mỗi ngày đều ôm hai chú chó kia chơi đùa sao, tiểu thỏ cùng Nãi Cầu giống nhau, lại nhỏ vừa đáng yêu, cũng không thấy con thiên vị như vậy a.”
“…”
Kỷ Tầm nhớ tới, là ba mẹ mua cho cậu con thỏ nhỏ kia để chạy đua cùng rùa đen. Sau đó biến thành thỏ nướng, bởi vì cậu không cẩn thận nuôi dưỡng quá mập.
***khóc một dòng sông thay bé thỏ, thương em.
Lão gia một bên thu thập lại bàn cờ, lời nói chọc thủng tim đen của cậu: “Có phải là còn nhớ Giang Mính?”
“… Không có “
“Chuyện kiện cáo, cứ tính như vậy sao?”
“Gia gia cảm thấy, con làm không đúng sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, gia gia vẫn luôn tôn trọng quyết định của Tiểu Tầm, con cũng cực ít khi phạm sai lầm. Xử lý những chuyện trọng đại chưa bao giờ để cho gia gia thất vọng. Chỉ ngoại trừ, lúc trước quyết định kết hôn cùng với Giang Tiều, là sai triệt để.” Lão gia tử thở dài nói: “Hiện tại thì tốt, Giang Tiều đi, lại tới một tên Giang Mính.”
“Nhà chúng ta chẳng lẽ là cùng Giang gia đối nghịch hay sao?”
Kỷ Tầm thay Giang Mính cải chính nói: “Kỳ thực, Giang Mính cùng Giang gia không có bao nhiêu quan hệ, hắn rất sớm đã thoát ly cái kia gia đình. Con cùng Giang Tiều, tốt xấu cũng chung sống mấy năm, đối Giang gia cũng coi như biết rõ, có thể cư nhiên cũng không biết Giang gia còn có một người con riêng. Hắn chưa bao giờ thừa nhận Giang gia, cho nên vẫn là không nên đem Giang Mính cùng người nhà họ Giang nói làm một.”
“Được, vậy thì tách ra nói.” Lão gia tử nói: “Vậy con đến cùng nghĩ như thế nào? Hắn bắt cóc con, việc này sẽ không dự định truy cứu?”
“… Không truy cứu, thôi, ngược lại con hiện tại cũng rất tốt.”
“Bây giờ là rất tốt, nhưng khi đó lúc chuyện xảy ra, thiếu chút nữa làm mất mạng. Con bị thương nặng như vậy, Giang Mính có một nửa phần trách nhiệm.”
“Hắn đã, đã đền bù, không phải sao?” Kỷ Tầm nói: “Đền bù liền tính, con chính là nuốt không trôi cơn giận này, hiện tại, trút giận là tốt rồi.”
“Hắn đã nhận lỗi với con?”
“… Là con chính mình nghĩ thông suốt.” Kỷ Tầm không dám cùng lão gia nói việc Giang Mính đem chứng cứ giao cho mình.
“Chỉ cần chính ngươi không cảm thấy oan ức, gia gia cũng không có gì đáng nói.” Lão gia tử nói: “Giang Mính người này, nói hắn đối với con có thể cố tình liều mình cứu ngươi người. Nói hắn tốt với con, lúc trước làm hại con mất trí nhớ mất tích cũng là hắn. Món nợ này có thể liền cho qua, gia gia người ngoài cuộc này là xem không hiểu. Chỉ có chính con, đôi mắt thật rõ, lòng như gương sáng, đi suy nghĩ thật kỹ, người này, có phải là đáng giá để con giao phó cả đời hay không.”
“Trải qua này một lần, gia gia chỉ hy vọng Tiểu Tầm có thể bình an mà sống một đời vui vẻ.” Lão gia tử vỗ vỗ lên bàn tay của Kỷ Tâmg, nói: “Không quản con có quyết định gì, gia gia đều chống đỡ. Chỉ cần là người mà Tiểu Tầm thích, gia gia cũng nguyện ý thả xuống phiến diện, một lần nữa đối xử tốt với hắn.”
“Con đã hiểu, cảm tạ gia gia.” Kỷ Tầm trong lòng có chủ ý, không còn tâm sự nặng nề, cười nói: “Chúng ta lại chơi them ván nữa đi. Ván này con nhất định có thể thắng.”
Lão gia tử vui vẻ nói: “Đến.”
Có thể ván cờ còn chưa có bày ra xong, Kỷ Tầm liền phát hiện, Nãi Cầu ở bên kia đùa chạy với bươm bướm không thấy nữa.
Lão gia tử cũng phát hiện, ông biết đến Kỷ Tầm yêu thích con mèo nhỏ này, liền nói: “Đi tìm mèo của con đi, chơi cờ lúc nào đều được.”
Kỷ Tầm đặt con cờ xuống đứng dậy nói: “Vậy gia gia con đi tìm trước.”
Trong vườn hoa bụi cây nhiều, hoa hồng có nhiều gai nhọn, còn có một cái đài phun nước. Ở bên trong có thông điện, tất nhiên có thiết bị an toàn, mà Kỷ Tầm vẫn là lo lắng Nãi Cầu sẽ bị thương, vạn nhất dưới chân đứng không vững như cậu trơn trượt ngã trong nước thì làm sao bây giờ. Cậu càng nghĩ càng sợ, chạy chậm đến đài phun nước, nhìn thấy trong ao không có con mèo nào rơi xuống, lúc này mới yên lòng.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Kỷ Tầm theo tiếng tìm đi, rất nhanh liền phát hiện mèo con lông bù xù, tiểu Nãi Cầu thời điểm vui vẻ liền chạy bước đến bên hồ của rùa đen.
“…”
Dọa con rùa đen sợ mất mật luôn rồi!
Rùa đen vì kinh sợ nên đã rúc đầu vào trong mai không dám thò đầu ra, tiểu Nãi Cầu lấy móng vuốt đá đá mai rùa nhỏ chơi đến không biết trời đất gì.
Kỷ thiếu gia tức giận muốn đi đem hai con động vật nhỏ đều mang trở về bên trong nhà. Đột nhiên cảm giác thấy trước mắt tình cảnh này một trận thú vị, liền đứng ở một bên cạnh nhìn một phút chốc. Vậy mà con mèo nhỏ đem con rùa đá một cái đụng sườn núi nhỏ phía trước, mai rùa liền ùng ục ùng ục lăn xuống. Nãi Cầu cũng chạy chậm xuống dốc, Kỷ Tầm sợ hết hồn, sườn núi nhỏ kia đối diện với cửa sau hoa viên, cổng lớn là có rất lớn khe hở, cậu sợ con rùa cùng Nãi Cầu đều chạy ra ngoài, chạy ra ngoài có thể thì liền nguy hiểm!
Kỷ Tầm chỉ có thể chạy chậm theo sau.
Con rùa đen vẫn luôn lăn vẫn luôn lăn về phía trước, lăn đến cửa, bị người ngoài cửa nhặt lên.
Nãi Cầu meo một tiếng, khom lưng chui ra cửa, đứng ở bên chân Giang Mính.
Kỷ Tầm đuổi tới, chỉ thấy Giang Mính ngây ngốc mà đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm lấy con rùa đã thò đầu ra, bên chân còn có một con mèo nhỏ đứng cạnh.
Kỷ Tầm: “…”
Cậu bắt đầu hoài nghi này có phải là một hồi âm mưu. Nãi Cầu cùng Giang Mính đồng thời lên kế hoạch!
“Rùa nhà em làm sao chạy ra bên ngoài?” Giang Mính thấy Kỷ Tầm chạy đến, không còn ngây cả người phản ứng lại, lập tức nở nụ cười.
Bên tay hắn còn có một túi thức ăn cho mèo mà Nãi Cầu thích ăn. Vốn là muốn dựa vào mỹ thực đem con mèo nhỏ dẫn ra, mèo nhỏ đi ra, Kỷ Tầm tự nhiên cũng sẽ cùng đi ra.
Một chiêu này thật sự có hiệu quả, còn tiện thể lượm một con rùa đen.
Kỷ Tầm cũng không né, đi đến trước cửa, đưa tay qua khe hở cửa: “Con rùa đưa tôi, mèo cũng đưa cho lại cho tôi.”
“Không trả, chúng nó chính mình chạy bên cạnh tôi.” Giang Mính bắt đầu nguỵ biện.
Tiểu Nãi Cầu meo một tiếng, như là đang lên tiếng ủng hộ ba ba.
Kỷ Tầm nỗ lực lấy tay đi cướp, nhưng cậu đứng ở bên trong vườn, Giang Mính đứng ở bên ngoài hoa viên. Giữa hai người cách một cánh cửa, Giang Mính cao hơn cậu, tay còn so với cậu dài hơn, người này cố tình làm chuyện xấu mà lui về sau một bước. Kỷ thiếu gia cố gắng thế nào đều với không tới rùa đen nhỏ.
“Em ra đây, tôi liền đem con rùa trả lại cho em.” Giang Mính nói.
“….” Kỷ thiếu gia ngẩng khuôn mặt nhỏ quật cường nói: “Tôi không ra.”
“Vậy tôi mang theo con rùa cùng Nãi Cầu về nhà.”
“Anh dám!”
“Tôi làm sao không dám, hiện tại liền đi.” Giang Mính thật sự khom lưng đem Nãi Cầu cũng ôm bên trong ngực, làm ra một bộ dáng sắp phải đi.
“Anh đứng lại! Anh cái này là cướp rùa của tôi!” Kỷ thiếu gia cuống lên, cậu vừa giận liền không có lý trí, không có lý trí, liền dễ dàng kích động. Biết rõ là đối phương dụ cậu ra ngoài, cậu vẫn là cầm chìa khóa mở cửa, chạy đến trước mặt Giang Mính.
Nãi Cầu từ trong lồng ngực Giang Mính nhảy nhót xuống dưới, ngoắt ngoắt cái đuôi đứng qua một bên xem cuộc vui.
“Hiện tại có thể đem con rùa tra cho tôi chưa?”
“Tiểu Tầm, em rút đơn kiện.” Giang Mính hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tại sao rút đơn kiện, em có phải là trong lòng có ta, có phải là không nỡ ?”
“…” Kỷ Tầm như là giả bộ không nghe: “Anh trả con rùa cho tôi!”
“Em không để tôi ngồi tù, vậy em phải thu nhận tôi.”
Kỷ Tầm nhón chân lên, Giang Mính liền đem bàn tay giơ lên cao, Kỷ thiếu gia làm sao đều với không tới.
“Em chính là yêu thích tôi.” Giang Mính nói, tự nhiên đến như là tại thuật lại một cái sự thực đã được xác nhận.
Kỷ Tầm chiều cao thực sự không chiếm ưu thế, thêm vào cái Alpha da mặt dày tận lực làm khó dễ, cậu nhiều lần cố với lấy đều không thể thành công. Rốt cục tức điên, mạnh mẽ đạp lên chân phải Giang Mính: “Yêu thích anh thì thế nào, ỷ vào tôi yêu thích anh, là có thể đến cướp con rùa của tôi sao? !” Vừa nói vừa đạp một chân.
Giang Mính gào gào gọi đau, mu bàn chân đau khiến hắn không thể không cúi người xuống. Tự nhiên cũng không đoái hoài tới con rùa trên tay, Kỷ thiếu gia lúc này mới đem rùa đen nhỏ một lần nữa đem về trong tay mình.
Con rùa nhỏ vừa đến tay, cậu liền muốn chạy, một bước đều chưa kịp bước đi, liền bị Giang Mính chặn ngang ôm trở về.
“Tôi có thể hôn em sao? Tiểu Tầm.”
Kỷ Tầm phía sau lưng bị ép dựa trên tường, eo bị đối phương ôm chặt, nghe thấy Alpha dùng giọng trầm thấp hỏi một câu như vậy.
“Chỉ có thể một chút.”
Kỷ thiếu gia tức giận trả lời.
——–
Lời của editor:
Ủa là sao??? Là huề chưa tiểu thiếu gia sữa bò???