CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ - Chương 27: Chương 29
Kỷ Tầm khi trở về, vệ sĩ bên ngoài cũng đã đi hết, tất cả đều như thường, hai con chó ở tại trong vườn hoa chơi đùa.
Kỷ lão gia cũng nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bày ván cờ, nhìn thấy Kỷ Tầm từ trên xe bước xuống, liền cười vẫy tay làm cho cậu đến chơi ván kế tiếp.
Phảng phất cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Kỷ Tầm rất vui vẻ cùng gia gia chơi cờ, dù sao cũng đều là cậu thắng.
Nhưng bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, từ trong tay mẹ tiếp nhận một cái túi giấy, bên trong chứa khắn quàng cổ thêu cậu mua cho Giang Mính.
Hiện tại liền muốn đem vậy này đưa cho lão công.
Đây là lần đầu tiên cậu tặng đồ cho Giang Mính, rất hưng phấn mong đợi.
Bởi vậy cùng gia gia chơi cờ chuyện này liền một cách tự nhiên để sau.
“Gia gia, con một phút chốc lại tới tìm người chơi nha!” Cậu phất tay một cái, sau đó liền chạy bước nhỏ vào trong nhà.
Vừa vào nhà liền nghe thấy một luồng mùi cơm, cậu liền biết đang chuẩn bị cơm tối.
Kỷ ba ngồi ở trên ghế sa lon xem một quyển tạp chí, vừa thấy được nhi tử hứng thú bừng bừng chạy vào phòng, liền để tạp chí xuống cười nhìn cậu.
Kỷ mẹ chân sau cũng cùng vào phòng, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, liền phối hợp diễn một chút.
“Đi dạo một ngày cũng mệt mỏi, chúng ta ăn cơm trước đi?” Tống Uyển kéo lại Kỷ Tầm đang muốn vội vội vàng vàng chạy lên lầu nói.
Kỷ Triệu Đình cũng phối hợp theo nói: “Đúng a, quản gia mau dọn cơm lên a!”
Một bên cạnh quản gia đáp một tiếng, chạy vào phòng bếp giục.
Kỷ Tầm không cảm thấy ra có cái gì không đúng, vẫn như cũ rất vui vẻ mà nói: “Vậy con đi gọi lão công xuống cùng ăn “
Có thể mẫu thân vẫn luôn lôi kéo tay cậu, cầu thang đều lên không được.
Tống Uyển không biết nhi tử phát hiện Giang Mính không ở trong nhà sẽ làm ra phản ứng gì.
Mẹ con đồng lòng, bà chính là có một loại trực giác không tốt.
Cho nên làm sao cũng không dám buông tay, thậm chí có điểm hối hận ngày hôm nay đem Kỷ Tầm lừa gạt đi ra ngoài.
Mãi đến tận chẳng biết lúc Kỷ lão gia đi vào lên tiếng nói: “Để cho nó lên tìm đi.
Sớm muộn cũng phải biết.”
Tống Uyển lúc này mới buông lỏng tay, Kỷ Tầm cảm thấy được gia gia lời này có chút kỳ quái, mà không có ngẫm nghĩ, cậu nhấc theo cái túi nhỏ chạy lên lầu.
Đến gần phòng ngủ còn cố ý thả nhẹ bước chân, đem cái túi nhỏ để phía sau lưng muốn tạo cho Giang Mính một niềm vui bất ngờ.
Cậu như vậy khống chế tâm lý kích động đang chạy loạn, hô hấp đều thả nhẹ, cậu cẩn thận từng li từng tí một đẩy ra cửa phòng ngủ, lại phát hiện trong phòng không có ai.
Phòng ngủ nhìn rộng rãi thật nhiều, đồ vật cũng không thiếu, chỉ là trên đất không thấy tấm chăn lớn kia, thay vào đó là một tấm thảm trải sàn lớn.
Kỷ Tầm nụ cười trên mặt cứng lại một chút, liền đi ra phòng ngủ, vừa gọi tên Giang Mính vừa đem những phòng Giang Mính hay vào tìm hết một lượt, cũng không có phát hiện người.
Cậu chạy xuống lầu, ba mẹ cùng gia gia đều đứng ở ngay cầu thang như là đang tận lực chờ như vậy.
Kỷ Tầm ý thức được xảy ra chuyện gì, mờ mịt bất lực mở miệng: “Mọi người nhìn thấy chồng con đâu sao? Hắn không ở trên lầu, con không tìm được “
“Hắn về nhà” Kỷ gia gia nói: “Vốn là đến đem con trả cho chúng ta, hiện tại nhiệm vụ dã xong, còn ở đây làm cái gì?”
Gia gia nói tiếp: “Con không nên gọi hắn như vậy nữa, hắn tên Giang Mính, không cho phép lại kêu thân thiết như vậy.
Hắn không là người tốt lành gì.”
Kỷ Tầm lui về sau một bước dựa vào tường, đối mặt với những người thân thiết, lại cảm thấy được chính mình tứ cố vô thân, người luôn đứng phía sau để cậu dựa vào cũng không thấy đâu nữa.
Cái túi nhỏ cậu cầm ở trong tay xem như bảo bối rớt xuống, bên trong một cái khăn quàng cổ màu nhạt rơi ra.
Cậu cảm thấy bản thân như bị rút hết khí lực.
Cần gấp bám vào thứ gì đó để chống đỡ cơ thêt lảo đảo của chính mình.
Cậu đỡ vách tường nhìn vào người nhà nói: “Là mọi người đem hắn đuổi đi có đúng không? Không thích hắn cho nên đem hắn đuổi đi!”
Kỷ Triệu Đình giải thích: “Tiểu Tầm, con bị hắn lừa, hắn không phải người tốt, hắn hại con…”
“Con không nghe! Không nghe!” Kỷ Tầm che lỗ tai điên cuồng lắc đầu: “Mọi người đem hắn đuổi đi không tìm được hắn con làm sao bây giờ.
Con, con tại sao muốn trở lại cái nhà này, nơi này không phải nhà! Không phải!….” Cậu đầu đau như búa bổ, đột nhiên ngã xuống.
“Tiểu Tầm!!!” Kỷ Triệu Đình xông lên đem Kỷ Tầm ngất đi ôm vào trong lồng ngực.
Kỷ lão gia gấp đến độ âm thanh đều run rẩy: “Đi, đi gọi bác sĩ!”
Kỷ mẹ ngã nhào trên đất, khóc không thành tiếng, con trai của bà làm sao liền biến thành như vậy?
Bác sĩ rất nhanh được mời tới, hắn không có biện pháp gì.
Kỷ Tầm như vậy là bị kích thích dẫn đến ngất, thuốc chỉ là phụ trợ tác dụng, tỉnh lại tâm tình không thể ổn định.
Hắn thẳng thắn kiến nghị Kỷ lão gia đi tìm bác sĩ tâm lý đến càng tốt hơn một chút.
Như bác sĩ đoán, Kỷ Tầm rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng không khóc không nháo, chỉ là yên lặng ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người khác nói chuyện cùng cậu cũng không phản ứng.
Cơm tối là Tống Uyển bưng vào, làm những món đều là Kỷ Tầm thích ăn.
Kỷ Tầm chỉ liếc mắt nhìn, liền táo bạo giơ tay đem đổ, nước canh nóng bắn tóe đến tay cũng không biết đau.
Tống Uyển nhìn cơm nước làm cho khắp nơi bừa bộn, không nổi giận, chỉ đau lòng đem tay của cậu qua bôi thuốc.
Kỷ Tầm không cảm kích, cậu rút tay về được, không cho bất luận người nào đụng đến.
“Tâm lý khó chịu liền không muốn nói chuyện với mẹ?” Kỷ mẹ đau lòng nói.
Kỷ Tầm nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn tới bà.
Là mẹ kiếm cớ đem cậu lừa gạt đi ra ngoài cả ngày, cho nên Giang Mính mới có thể ở trong tình huống không biết gì bị đuổi đi.
Cậu liền không thích mẹ.
Nếu như lúc trước như vậy cậu đã sớm khóc, nhưng bây giờ không có, bởi vì Giang Mính không ở bên cạnh cậu, không ai dỗ cậu cũng chỉ có thể chính mình kiên cường.
Kỷ mẹ cuối cùng cũng chỉ có thể lén lút lau nước mắt.
Ngày hôm sau, lão gia mời bác sĩ tâm lý đi đến phòng ngủ.
Bảo là muốn cho cậu làm khai thông tâm lý.
Kỷ Tầm không muốn phối hợp chút nào.
Bác sĩ kia hỏi đông cậu đáp tây, tình cờ cũng tranh luận, đến bác sĩ không lời nào để nói.
Cậu cùng Giang Mính ở nơi gọi là “nhà của chính cậu” quá ấm áp, cũng nghĩ đến nơi này cũng như vậy.
Hiện tại ở đây không cho cậu được cảm giác an toàn, cậu chỉ có thể chính mình bảo vệ mình, lấy ra ác ý lớn nhất tới đối phó với nhứng người muốn kề cận mình.
Kỷ Tầm không khóc không làm khó, cũng không ăn cơm không uống nước.
Gia gia kêu tìm bác sĩ lại truyền dịch dinh dưỡng, cậu hiếm thấy yên tĩnh phối hợp, chờ đến khi bác sĩ ghim kim vào trong tay, hắn bỗng nhiên giơ tay đi xoay cái kia ống tiêm.
Cuối cùng kim tiêm đoạn tại trong da, tia máu phun dính lên mặt bác sĩ.
Lão gia liền cực sợ, không còn dám cho người tiêm cho cậu.
Kỷ Tầm cũng không uống thuốc.
Thuốc bác sĩ đưa cho đều bị cậu ném đi, đưa mấy viên vứt mấy viên.
Ba mẹ đưa đến cậu cũng vứt đi, chính là muốn để cho người trong nhà ghét bỏ cậu, sau đó mới có thể buông tha cho cậu.
Tống Uyển là người thứ nhất nhẹ dạ, Kỷ Tầm là bà thân sinh cốt nhục, không có cách nào nhìn con trai tự dằn vặt mình.
Nhưng Kỷ lão gia thái độ cứng rắn cực kỳ, dù như thế nào ông cũng không thể để cho Kỷ Tầm cùng người như Giang Mính cùng nhau, càng không thể để Kỷ Tầm muốn một người như vậy.
Muốn cho Kỷ Tầm quên Giang Mính rất khó, đối với hiện tại Kỷ Tầm mà nói chính là róc xương liệu độc.
Nhưng ông nhất định phải làm như thế.
Đến buổi tối ngày thứ ba, tiểu thiếu gia đang nháo tuyệt thực bỗng nhiên hô đói bụng, nói muốn ăn đồ ăn.
Kỷ mẹ mừng rỡ, cho là nhi tử cuối cùng cũng đi ra được.
Tự mình xuống bếp làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Kỷ Tầm ăn như hùm như sói mà toàn bộ ăn sạch hết, Kỷ mụ mụ cầm giấy ăn muốn lau mỡ dính ở miệng cậu, lại bị cậu phòng bị né tránh, bà chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi ăn xong, Kỷ Tầm vô tội hỏi mẹ có thể hay không không khóa cửa phòng ngủ, Kỷ mẹ nhất thời nhẹ dạ, đáp ứng, đến buổi tối đến nhìn cậu một lúc, thấy cậu đang ngủ say mới yên tâm rời đi.
Tất cả mọi người cho là đây là một cái điềm tốt.
Thời điểm trời tối người yên, trong vườn hoa chó bỗng nhiên sủa lên, Hòn Than cùng Than Cầu chưa từng có kịch liệt như vậy kêu lên.
Cả nhà đều thức tỉnh, rất nhanh, Kỷ ba liền phát hiện Kỷ Tầm không có ngủ say ở trên giường, người không thấy, mà cổn lớn ngay tại vườn hoa bị mở toang..