CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ - Chương 8
_____________
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường.
Lúc chiều tối còn thấy ánh trăng, gió thổi nhẹ. Nhưng đến đêm mây đen giăng đầy, mưa rơi tí tách. Nửa đêm, Hứa lão tam buồn đi vệ sinh, loay hoay nửa ngày không nhịn được nữa, đành phải ngồi dậy.
Thời tiết này chẳng muốn đi ra ngoài!
Hứa lão tam thầm nghĩ: “Sớm biết thế thì đã không uống nhiều nước.”
Anh xuống đất, mặc áo tơi ra ngoài. Dù mưa nhỏ nhưng cũng dễ bị cảm lạnh. Anh chẳng muốn bị ốm đâu, nếu ốm biết đâu người phụ nữ nhẫn tâm kia sẽ mặc kệ anh cũng nên.
Còn đâu là địa vị của người chồng nữa!
Anh xỏ giày đi vào sân sau, nhìn lên trời thấy ánh trăng cũng không có, trời tối đen như mực. Anh chạy thật nhanh vào nhà xí. Vừa chuẩn bị cởi đai quần…..Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng khóc thê lương.
Tiếng khóc không to, nhưng vào ban đêm lại rất rõ, giống như tiếng sét nổ to bên tai Hứa lão tam. Hứa lão tam run bắn cả người, suýt nữa ngã xuống hố phân, ngay lập tức mồ hơi lạnh chảy ra.
“Huhu, huhuhu.”Tiếng khóc vẫn vang lên, Hứa lão tam tê cứng người, sau đó anh hét lên một tiếng: “AAAAAAAAAA!!!”
Anh chạy lảo đảo từ nhà vệ sinh ra, càng kêu to hơn: “AAAAAAA…..”
Lúc gần vào tới nhà, liền thấy một cái bóng không cao lắm đứng ở cửa, anh hét lên một tiếng thảm thiết: “AAA, có ma!!!!”
“Ba phát điên gì thế?” Một giọng nói của bé trai vang lên.
Hứa lão tam vừa nghe đã cảm thấy giọng của con ma này khá quen tai, anh kêu: “Ta………” Còn chưa nói xong đã bị ngắt quãng, cậu bé bất lực nói: “Ba sẽ không nghĩ rằng con là ma đâu nhỉ?”
Hứa lão tam run lẩy bẩy nhìn về phía “con ma” kia, nhìn kỹ lần nữa suýt thì ngã ngửa. Người đêm hôm khóc lóc lại là con trai anh!
Hứa lão tam trợn mắt lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này, đêm hôm khuya khoắt con khóc lóc giả quỷ dọa ba làm gì?”
Anh vừa tức vừa sợ, ngón tay run run chỉ con trai.
Tuyết Lâm nhìn anh không vui nói: “Khóc lóc cái gì chứ, con đang hát đấy! Với lại lúc ba đi từ phòng ra con đã ở đây rồi! Con còn vẫy tay chào ba đó!”
Hứa lão tam: “??????????”
Vẫy tay chào ư? Anh cũng không nhìn thấy.
Anh chỉ nghe thấy ma kêu. Nghĩ sao anh liền nói ra như vậy.
Tuyết Lâm cảm thấy giọng hát của mình đang bị nhục nhã, cậu trợn mắt không thể tin được nói: “Ba nói con hát như ma kêu quỷ khóc ư?”
Hứa lão tam gật đầu, anh thật sự không nghĩ tới đây là đang hát đó! Nhớ năm xưa, nhà anh cũng là địa chủ, cũng từng nghe được nhiều bài hát dân gian, mấy loại nhạc tao nhã cũng được nghe nhiều. Nhưng thực sự chưa nghe thấy bài hát nào khó nghe như thế!
Thực sự chưa nghe thấy bao giờ!
“Nhưng mà, con nói con đang hát….”
Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân, Thường Hỉ đi ra rất tức giận nói: “Hứa Kiến Vân! Đêm hôm anh còn gào cái gì đấy?!!!”
Hứa lão tam: “………..”
Anh vô tội nhất đó! Người bị hoảng sợ là anh mới đúng.
Hứa lão tam liền đỏ mắt kêu lên: “Không phải anh, buổi tới anh dậy đi vệ sinh……….”
Anh giải thích, thấy mình quá oan rồi, rõ ràng không phải anh làm sai. Thường Hỉ thấy người này khua khoắng, lại còn nước mũi nước mắt giàn giụa, kể mình bị oan thế nào, nhất thời liền không biết nói gì.
Đời trước, hai người họ ở bên nhau rất ít.
Mẹ chồng chị lúc nào cũng ở giữa tạo chướng ngại, chỉ sợ người con dâu này lấy mất con trai bà. Mà Hứa Kiến Vân thì muốn đi học ở thư viện, cũng không quan tâm đến cuộc sống thường ngày của chị, sống rất ích kỷ, chỉ biết bản thân mình. Vì thế, tình cảm giữa hai vợ chồng cũng rất nhạt nhẽo.
Dù sao cũng không thích nhau nên không muốn ở cạnh nhau.
Dù sao anh ta cũng không thích người vợ hơn mình ba tuổi này.
Nhưng khi tới đây, ở giữa đất trời rộng lớn này, cuộc sống cũng quá khổ cực, nên bọn họ liền bị buộc phải ở cùng nhau, không thể tách ra. Chị cũng chẳng muốn chịu đựng mấy cái tật xấu của anh ta.
Chị không muốn, nhưng người này lại chẳng biết xấu hổ.
Anh lùi thì tôi tiếng, anh tiến tôi lại lùi.
Anh ta cũng hiểu hoàn cảnh của mình. Nên từ đó về sau, chị cũng chẳng muốn cho anh ta mặt mũi.
Thực sự chẳng cần thiết.
Chị nhăn nhó nói: “Được rồi, anh lớn tiếng như thế làm gì, Nhu Nhu với Đào Đào còn đang ngủ đấy.”
Chị nhìn thấy trời vẫn đang mưa nhỏ liền nói: “Đi vào nhà rồi nói tiếp.”
Nhưng chị vẫn lo cho hai cô con gái, nhỏ giọng hết mức. Hứa lão tam nói: “Em nói xem! Em nói xem Tiểu Lâm mới là người sai đúng không!”
Thường Hỉ hỏi lại anh: “Tiểu Lâm sai chỗ nào? Tôi không nghe thấy tiếng hét nào từ Tiểu Lâm mà chỉ nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của anh thôi. Lại nói đầu anh bị ngập nước à? Ma quỷ gì chứ?Trên đời này làm gì có quỷ?”
So với ông chồng chẳng đáng tin, chị tin con trai hơn!
Hứa lão tam lắp bắp nói: “Nó nó nó….Anh anh anh…..”
Anh hít sâu một hơi, thấp giọng nói nhỏ: “Chẳng phải chúng ta cũng xuyên đến đây sao, sao lại không có ma chứ?”
Thường Hỉ đúng tình hợp lý nói: “Nếu chúng ta xuyên đến đây, thì cũng chẳng cần sợ ma quỷ, vậy anh sợ hãi cái gì chứ?
Hứa lão tam bị nghẹn, nửa ngày sau mới nói: “Nhìn không ra em cũng giảo biện giỏi vậy đấy.”
Thường Hỉ trừng mắt nhìn Hứa lão tam: “Làm gì thì làm đi, muốn đi vệ sinh thì đi, muốn ngủ thì vào nhà ngủ.”
Tuyết Lâm vừa muốn đi, Thường Hỉ liền gọi lại: “Tiểu Lâm, con chờ chút đã.”
Tuyết Lâm hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Thường Hỉ nói: “Tối rồi con ra ngoài làm gì? Cũng không biết mặc áo tơi vào, bị bệnh thì phải làm sao?”
Còn không bằng Hứa lão tam nữa, Hứa lão tam còn biết mặc áo tơi.
Áo tơi nhà mình cũng không tốt bằng áo tơi nilong nhà đại đội trưởng, áo nhà họ làm bằng cỏ khô, để dùng cũng che đậy được khá tốt. Dù sao có cũng hơn không.
“Thằng bé này chẳng biết nặng nhẹ gì cả, mới có mười tuổi, cơ thể còn yếu lắm!” Thấy con trai muốn cãi lại, chị nói nhỏ: “Con đừng nói rằng con đã lớn, đó là đời trước rồi, bây giờ con mới là đứa trẻ mười tuổi thôi!”
Thường Hỉ lấy khăn lông trên mắc phơi xuống đưa cho cậu lau mặt rồi hỏi: “Buổi tối con đi ra đây làm gì?”
Tuyết Lâm ngẩng mặt lên để mẹ dễ lau mặt cho cậu hơn, nói: “Nửa đêm con nghe thấy có tiếng mưa, đột nhiên nghĩ tới anh đào còn để ngoài cửa nên đi ra lấy vào.”
Thường Hỉ đau lòng nói: “Đứa nhỏ này……….”
Nhà họ có thể ổn định sớm như vậy ở đây, ngoài chị muốn liều mạng chống đỡ thì phải nói đến con trai con gái chị. Một đứa trẻ con tuy chẳng làm được việc gì, nhưng con trai chị rất thông minh, cái gì cũng biết.
Chị lau nước mưa trên người con trai nói: “Con vào ngủ trước đi, mẹ nấu cho con một bát canh gừng.” Sau đó lại dặn dò: “Mấy chuyện nhỏ này cứ để ba con làm. Nếu ông ấy dám ăn không uống không mẹ sẽ đập chết ông ấy.”
Hứa lão tam đang nghe trộm sau cánh cửa:………….. Bà vợ nhẫn tâm này!
Anh cẩn thận nói: “Vợ ơi, nấu cho anh một bát canh gừng nữa nhé?”
Thấy Thường Hỉ sắp điên lên, anh liền nói: “Anh cũng bị dính mưa mà, nếu anh bị cảm lạnh thì không có sức làm việc, anh cũng làm được nhiều việc mà.” Nói xong cảm thấy chưa đủ thuyết phục lại bổ sung: “Với lại sắp tới sinh nhật Đào Đào rồi, anh còn muốn tìm cho Đào Đào cái gì lạ lạ để tặng quà.”
Tới đây chưa đến một tháng, anh đã nhìn ra hoàn cảnh của mình.
Hắn biết mình là người thế nào, chỉ có kẹp chặt cái đuôi làm người thì mới dễ sống.
“Anh cũng không thể ốm được, chỉ một bát thôi, vợ ơi…..”
Thường Hỉ nhìn bộ dạng đáng thương của anh liền cười lạnh, quay đầu bỏ đi.
Hứa lão tam thấy chị không từ tối liền hết sức vui vẻ: “Mấy ngày tới anh sẽ cố hết sức làm việc.”
Hai mẹ con đều không thèm để ý đến anh.
Hứa lão tam: “……………”
Thường Hỉ vẫn nấu cho Hứa lão tam một bát canh gừng, cũng chẳng phải là chị thương anh ta mà vì người này vẫn còn có chỗ hữu dụng. Chưa nói đến có dùng được hay không. Bị ốm sẽ phải tốn tiền mua thuốc, thế nên cứ cho một bát canh gừng cho xong.
Tất nhiên, chị nấu cho con trai nên tiện nấu luôn cho anh ta, nếu chỉ mình anh ta thì nghĩ cũng không cần nghĩ.
Ở đó mà nằm mơ.
Thường Hỉ làm rất nhanh, nấu xong canh gừng mang vào trong phòng đưa cho mỗi người một bát, nhìn thẳng Hứa lão tam: “Sáng mai anh nấu cơm đi.”
Hứa lão tam: “……………Ừ, được rồi.”
Ngày trước lúc xây nhà học cũng không có nhiều tiền, làm được căn nhà ở như bây giờ đã là may mắn. Nếu muốn lớn hơn thì không thể, nhà họ xây được hai gian phòng là đủ dùng. Chị chăm sóc hai cô con gái ở một phòng; Tuyết Lâm ở một phòng chăm Hứa lão tam.
Đúng thế, không phải Hứa lão tam chăm sóc Tuyết Lâm, mà là Tuyết Lâm chăm Hứa lão tam.
Thật đúng là một người đàn ông vô dụng.
Chị về phòng mình, thấy Đào Đào ngủ dang tay dang chân ra như hình chữ X, chân cũng sắp đụng vào mặt chị gái, thay thì dúi xuống gối của mẹ. Chăn cũng bị hai người đạp xuống dưới chân.
Nhưng mà hai chị em cũng biết lạnh, đá chăn của mình đi nhưng lại cuốn lấy chăn của Thường Hỉ. Hai cô gái nhỏ rúc ở trong chăn to, càng dễ lăn lộn, ngủ ngon vô cùng.
Thường Hỉ cười ôn nhu, mắng yêu: “Hai con heo con.”
Chị đắp lại chăn cho hai con, một chút lạnh liền khiến Đào Đào hừ hừ một tiếng. Thường Hỉ vỗ vỗ con gái, chỉnh dáng ngủ cho bé con, tiểu nha đầu này ngủ rất say, không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Bé con ngủ say sưa, Thường Hỉ rất vui mừng. Chị vừa ru con ngủ, chính mình cũng chậm rãi ngủ theo.
Đào Đào quay người, lăn vào trong chăn của mẹ………cuộn tròn người lại như trái bóng.
Sáng sớm vẫn mưa, khi Đào Đào tỉnh đã không thấy mẹ và chị ở trên giường đất, cơ thể bé nhỏ ngồi im dụi dụi mắt một lúc rồi mới đi thay quần áo, rồi gập áo ngủ lại để cùng áo của chị gái.
“Đào Đào dậy rồi à?”
Hứa Đào Đào gật đầu, nhỏ giọng trả lời.
Tuy đã sáu tuổi rồi nhưng vừa ngủ dậy nên giọng bé con nghe rất nũng nịu non nớt.
“Hôm nay trời mưa nên không cần đi làm” Bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện cùng Thường Hỉ.
Thường Hỉ mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta không cần ra đồng.”. Rồi chị gọi cô bé: “Nào, tới đây ăn cơm đi.”
Sáng nay, Thường Hỉ rất vui.
Mưa xuân nhiều phù sa, lúc này có mưa thì rất tốt. Hơn nữa, ngày mưa thì có thể nghỉ ngơi, có ai không vui chứ.
Hứa lão tam không thích làm việc, chẳng nhẽ chị thích?
Đời trước dù gặp phải mẹ chồng thích làm khó người, nhưng chị cũng chỉ làm mấy việc trong nhà, từ sáng sớm lúc gà chưa gáy đã phải dậy nấu cơm sáng cho cả gia đình. Lúc chị trong tháng cữ đã phải giặt quần áo nấu cơm bằng nước lạnh, khi trăng lên mới có thể kéo lê thân thể mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi.
Việc nhiều, người cũng mệt mỏi,
Thế nhưng chị cũng không cần làm ruộng. Gia đình như họ, nếu để con dâu đi làm ruộng sẽ bị người khác mắng là không phải người.
Mà nhà mẹ để chị cũng có quyền thế hơn nhà chồng. Lúc nhỏ chị cũng không phải chịu khổ.
Với lại chị cũng chưa làm ruộng bao giờ. Chị cũng không muốn làm. Chẳng qua là do tình thế bắt buộc.
Dù sao cũng phải thích ứng hoàn cảnh như mọi người.
Hơn nữa, chị thấy cứ như bây giờ cũng tốt, dù phải làm việc thì cũng không sao! Năm dài tháng rộng cũng thành thói quen, quen rồi thì thấy cũng được.
Tóm lạị cũng thành thói quen.
Thế nhưng, dù có quen nhưng nếu không phải làm việc thì ai lại không vui chứ. Cả nhà vui vẻ ăn sáng, Thường Hỉ nhìn về bé con “chạy như điên” ngoài đường nhà chị dặn dò: “Hôm nay trời mưa con đừng đi ra ngoài chơi.”
Đào Đào cầm bát cháo uống, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu, lông mi dài chớp chớp, nghiêm túc đồng ý.
“Vâng ạ, con sẽ ở nhà làm việc giúp mẹ.”
Thường Hỉ bật cười hỏi: “Con còn bé như thế có thể làm gì chứ?”
Đào Đào kiêu ngạo, ưỡn ngực đáp: “Con có thể ủ rượu giúp mẹ.”
Mẹ bé từng làm rồi, bé có thể giúp mẹ. Cô bé trưng ra biểu tình “con có thể”.
Thường Hỉ lắc đầu cười: “Thế thì thôi! Con sao có thể làm được, đừng quấy mẹ làm việc.”
Hứa Đào Đào thực ra hiểu được, cô bé nói: “Con làm trợ thủ cho mẹ.”
Cô bé vén tay áo lên: “Chúng ta đi ủ rượu ba chí không đứng dậy được!” (Câu này mình không rõ lắm)
“Phụt!” Tiếng cười vang lên, Tuyết Lâm nhìn bộ dáng đáng yêu của em gái, cảm thấy tim cũng mềm đi! Cậu xoa mái tóc xù của cô bé nói: “Em đừng phiền mẹ ủ rượu nữa. Em đi giúp anh đi!”
Đào Đào nghiêng đầu hỏi: “Giúp anh á?Anh muốn em giúp việc gì?”
Cô bé nghi hoặc nhìn anh trai, cảm thấy anh trai nói không phải chuyện vui.
Quả nhiên, bé nghe thấy anh trai nói: “Chúng ta thử nuôi dế nhũi xem sao.”
Đào Đào nhìn cái túi đựng dế nhũi, da đầu liền tê dại, cô bé rụt vai lại nói: “Chiuchiuchiu! Ẩn thân! Anh trai không nhìn thấy mình!”
Tuyết Lâm mỉm cười nói: “Chúng ta nuôi dễ nhũi bán lấy tiền mua sữa mạch nha cho em uống!”
Đào Đào hít một hơi thật mạnh, lấy dũng khí nói: “Vậy em vẫn có thể nhịn một chút xíu!”
Lại hít sâu một hơi nữa, hai tay nắm lại thành nắm đấm cổ vũ chính mình, hài khí tận mây xanh: “Tất cả đều vì sữa mạch nha, tiến lên!!!”