CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ - Chương 33: Bướng bỉnh
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ
- Chương 33: Bướng bỉnh
__________
Mùa thu hàng năm là lúc nhà nông bận nhất.
Thứ nhất là đến vụ mùa thu hoạch làm người ta mệt đến mức như lột một tầng da, sau vụ mùa sẽ chia lương thực, sau đó cũng chẳng yên tĩnh mà còn bận rộn hơn. Tất nhiên bận rộn vì nhà nhỏ của mình. Như là tu sửa nhà cửa, lên núi nhặt củi, làm rau dưa muối dự trữ.
Mỗi việc đều phải làm.
Chỗ bọn họ là phương Bắc, không so được với phương Nam, dù vào đông cũng có thu hoạch nhưng chỗ họ mùa Đông có tuyết lớn chắn cửa, chỉ có hai ba ngày sẽ không xong, lúc ấy mới là thời điểm nhàn hạ. Nhưng mà ngày mùa thu là bận nhất.
Cũng có vài nhà khôn khéo, bốn mùa đều chuẩn bị củi chứ không chỉ là mùa thu. Nhưng mà dù là lúc nào cũng càng nhiều càng tốt, tóm lại cứ chuẩn bị thêm không thừa.
Nhưng mà năm nay xảy ra một chuyện lớn khiến mọi người đều vui vẻ.
Thôn họ thành lập tập thể Hợp Tác Xã nông nghiệp.
Nông dân bọn họ cũng chẳng hiểu đó là cái gì, nhưng mà dế nhũi có thể đổi tiền, mà Hợp Tác Xã của bọn họ là nuôi dế nhũi. Dế nhũi đổi được tiền còn phải nói sao? Tất nhiên là không cần.
Nhưng mà có thể nuôi không?
Những câu hỏi như vậy không thiếu.
Đại đội trưởng cầm loa, nói: “Việc nuôi dưỡng này tôi đã thuyết phục được mấy nhà thử nghiệm trước để mọi người không cần chịu tổn thất. Sự thật chứng minh là có thể nuôi được. Tiếp theo tôi sẽ tổ chức cho mọi người theo lượt qua nhà tôi tham quan. Trước đây, mọi người bắt dế nhũi trên núi tự đổi tiền, dù được bao nhiêu thì cũng là của mình. Mọi người bán thế nào đều là chuyện trong nhà mình. Nhưng nếu mọi người tham gia nuôi theo hình thức số lượng lớn thì sẽ không thể có giá tiền như hiện tại. Cho nên thứ này phải mang đi nơi khác bán, đồng thời cũng phải đặt ra điều khoản quy định trong thôn.”
“Đại đội trưởng nói xem quy định gì.”
Đại đội trưởng: “Đầu tiên chúng ta nói trước về quy trình nuôi dế nhũi đi, muốn nuôi chung một chỗ là không thực tế, cho nên chúng tôi đã nghĩ là sẽ phân phối đến các nhà. Nhà nào tự nguyện tham gia thì qua chỗ tôi ghi danh. Nhưng sau khi báo danh thì không thể tự bán dế nhũi mà phải giao cho đại đội, để đại đội điều phối. Nếu ban cán bộ phát hiện nhà nào không theo mà học trộm cách nuôi, hoặc là gia nhập nhưng bán trộm thì sau này sẽ không cho họ tham gia nữa.”
“Giao hết cho đại đội ư?”
“Vậy đại đội đưa gia giá tiền như thế nào?”
“Như vậy có hợp lý hay không?”
“Thứ này quá nhiều thì giá sẽ thấp đi nhiều đúng không?”
“Nếu trộm làm thì đại đội cũng chưa chắc đã bắt được mà?”
……………..
Loại câu hỏi nào cũng có.
Cũng may là đại đội trưởng đã sớm chuẩn bị cho tình huống này, anh giơ loa lên nói: “Mọi người trật tự một chút!”
Anh chăm chú nhìn mọi người nói: “Đại đội có thể biết hay không thì mọi người cứ thử một lần xem. Tôi nói hơi khó nghe một chút thế này, nếu nguồn cung quá lớn thì giá sẽ phải rẻ. Đến lúc đó trạm thu mua bị bão hòa rồi, dù mọi người có tự nuôi cũng chưa chắc đã bán được đâu. Hợp Tác Xã thôn ta cũng sẽ cân nhắc nuôi trồng thêm thứ khác, nhưng lúc ấy không có phần của mấy người nữa! Mọi người cũng đừng nói đến chứng cứ xác thực gì đó, chỗ chúng ta cũng chẳng phải sở cảnh sát, không cần chứng cứ. Chỉ cần để tôi biết thì về sau cũng không thể tham gia nữa. Tôi cũng chẳng tin nếu mọi người nuôi trộm chút dế nhũi có thể giàu đâu! Thôn chúng ta muốn thành lập Hợp Tác Xã là vì để dẫn dắt mọi người có cuộc sống tốt. Nhưng mà nói tới cùng có muốn tham gia hay không là do sự tự nguyện của mọi người.”
Anh cầm giấy bút: “Bây giờ tôi nói một chút về quy trình chung, nếu mọi người muốn tham gia thì ngày mai đến dây báo danh với tôi. Việc này cũng chẳng phải muốn là làm được luôn mà phải bỏ vốn. Tôi nói trước một chút, Hợp Tác Xã của đại đội thôn họ Hứa có tôi kiêm nhiệm chức trưởng xã, kế toán là kế toán Chương thôn ta, đội trưởng đội bảo vệ Tiểu Hứa. Ngoài ra còn có đồng chí Hứa Kiến Vân đảm nhiệm chức nhân viên tiêu thụ.”
“Hứa Kiến Vân? Hứa Kiến Vân là ai vậy?”
“Anh bị ngu à? Là Hứa lão tam đó!”
“Ớ, sao lại vậy, sao lại là Hứa lão tam chứ!”
Đại đội trưởng nhìn qua, gằn từng tiếng: “Chỉ bằng việc nuôi dế nhũi là do con trai người ta nghiên cứu ra. Nhà người ta có thể kiếm tiền một mình nhưng mà lại cống hiến công thức để tạo phúc cho mọi người.”
Hiện trường lập tức an tĩnh lại, trong lúc nhất thời mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: khó trách!
Đại trưởng trưởng của bọn họ là một người tốt nhưng nếu nói đến là người nghiên cứu ra cách nuôi dế nhũi thì không giống lắm. Nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý, chỉ có bọn trẻ mới thích nghịch mấy cái kia.
“Với lại, mọi người thấy ai có thể biết ăn nói hơn Hứa Kiến Vân chứ.”
Lúc này mọi người cũng đều kiên định lại, không dám không dám. Ai có da mặt dày như anh ta chứ.
Đại đội trưởng: “Hợp Tác Xã nông dân của đại đội chúng ta cũng không phát tiền lương, nhân viên tiêu thụ ra ngoài phải chi bao nhiêu thì báo bấy nhiêu. Chỉ được tính tối đa 10 công điểm một ngày thôi, không có phụ cấp khác.”
Nghe vậy, mọi người liền lắc đầu, không có chút hứng thú nào.
Dù có 10 công điểm nhưng mà họ đều là người thật thà, bảo bọn họ xa nhà đi chào hàng thì cũng thấy quá khó khăn, cũng không vượt qua được chính mình. Với lại, ai biết bên ngoài thế nào chứ, nghĩ chút thôi đã thấy sợ rồi.
Đứng trên sân phơi lúa, đại đội trưởng cầm loa nói những chi tiết khác.
Thường Hỉ nói thầm với thím Quế Hoa: “Lão Hứa nhà chị cũng thật kiên nhẫn, tốt tính.”
Thường Hỉ chưa từng thấy trưởng thôn thời trước nhưng mà chị có nghe nói quan tri huyện một năm thu vào được mười vạn lượng bạc trắng. Làm quan ai không vì nhà mình mà chiếm lợi chứ. Nếu không phải thượng bất chính hạ tắc loạn thì kinh thành cũng không bị phản quân đánh vào.
Nhưng người ở thời đại này không như vậy.
Dường như mọi người đều nhiệt tình, chân thành thuần khiết.
Thím Quế Hoa: “Lão nhà chị là người ngốc nghếch thế đó.”
Nói thì nói vậy nhưng vẫn cười, rõ ràng là không nghĩ thế.
Thường Hỉ: “Chị cứ mừng thầm đi.”
Thím Quế Hoa bật cười, nói: “Em chỉ biết nói lời hay thôi.”
Nếu nói vậy Thường Hỉ cũng không đồng ý, chị mỉm cười: “Không ai thành thật như em đâu. Chị cũng biết em ít nói mà. Đúng rồi, mai em vào huyện đó, chị có muốn mua gì về không?”
Thím Quế Hoa nhíu mày hỏi: “Em vào huyện làm gì vậy?”
Thường Hỉ nói: “Chị dâu hai có giới thiệu cho em một nhà làm tiệc rượu, hôm Quốc khánh có nói rồi, chút nữa em sẽ sang nhờ đại đội trưởng viết giấy giới thiệu cho em.”
Thím Quế Hoa lắc đầu nói: “Chị cũng không cần mua gì đâu, mấy hôm trước lão Hứa lên Công Xã nên mua đủ tương dấm dầu muối rồi, tạm thời trong nhà không thiếu gì. Với lại có thiếu thì chị cũng không cần gấp, em cũng không ít việc đúng không? Lần này không mua lần sau mua cũng được.”
Mỗi năm cứ khi kết thúc vụ mùa thì có rất nhiều tiệc cưới, Thường Hỉ cũng bận rộn lên.
Thường Hỉ: “Ừ, bây giờ có sáu nhà đặt rồi, có một nhà còn ở trong huyện, một nhà ở Công Xã.”
Thím Quế Hoa: “Việc này của em cũng không ít, tay nghề tốt nên nổi tiếng gần xa. À, chị nghe Tiểu Lãng nói nhà em còn nấu cơm giúp hai ông cháu nhà họ Hạ à?”
Thường Hỉ: “Bọn họ mang đồ qua, em nấu cơm thì thuận tiện nấu thêm phần hai ông cháu họ thôi. Cũng không cố ý làm, nhà em ăn gì nhà họ ăn nấy. Em cũng có nói với họ là nếu muốn ăn gì ngon thì phải tự làm thêm. Em cũng chỉ dựa theo trình độ thôi.”
Thím Quế Hoa: “Kiểu đó cũng tốt, chị thấy Gia Gia gầy quá, lúc đầu chị còn tưởng nó chạy theo bọn trẻ trong xóm cả ngày nên không ăn ngon nữa.”
Nói tới đây, chị cũng thấy buồn cười: “Em nói xem, ai mà nghĩ tới đứa nhóc này còn là ăn không đủ no chứ.”
Nói cho cùng là người với người không giống nhau.
Các nhà trong thôn đều là ăn cơm no bảy phần là tốt rồi, nhưng nhà người ta có điều kiện, vì nấu không ngon mà không ăn. Cho nên mới nói, người với người có sự khác biệt.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, thấy chuyện lớn đã nói xong, mọi người vây quanh đại đội trưởng hỏi này kia, Thường Hỉ nói: “Chúng ta về đi?”
Thím Quế Hoa: “Đi thôi!”
Mấy ngày nay nhà trong xóm họ đều đang phơi dế nhũi. Mà dù có không phơi thì cũng bận việc nọ việc kia chứ không rảnh rỗi chút nào.
Thưởng Hỉ: “Em muốn lên núi xem có quả dại gì không, chị có muốn đi cùng không?”
“Đi chứ sao không, đi về gọi mấy người khác nữa.”
“Được!”
Lên núi kiếm ăn – lời này không sai chút nào, dù không tìm được gì quý hiếm thì họ cũng có thể hái chút quả dại. Dù không phải đồ quý gì nhưng mà Thường Hỉ khéo tay nên cũng làm thành đồ ăn vặt ngon lành.
Nhóm phụ nữ trung niên xuất hành.
Người lớn đều bận rộn, bôn ba vì cuộc sống, nhưng mà bọn trẻ thì không hiểu mấy chuyện đó, chuyên tâm đi học đã là rất tốt rồi. Bạn học Hứa Đào Đào là đứa trẻ hoạt bát nhất lớp, lại còn rất thông minh. Làm giáo viên, không ai không thích học trò thông minh, nhưng mà đối với vài bạn nhỏ trong lớp, cô giáo Chương vừa yêu thích lại vừa sầu muộn.
Dù mấy bạn nhỏ thông minh nhưng mà dù sao tuổi còn rất nhỏ, khó có thể ngồi im một chỗ.
Trong lớp này có bạn nhỏ lớn nhất là chín mười tuổi mới có thể ngồi im nghe một chút. Dù có thất thần nhưng vẫn ngồi im, chỉ có tinh thần là bay đi đâu mất. Nhưng mà mấy bạn nhỏ năm, sáu, bảy tuổi thì khó hơn. Nếu bọn chúng có phâm tâm thì người sẽ động đậy tới lui.
Loại này dễ bị phát hiện nên còn sửa chữa sớm.
Nhưng mà nhiều lần như vậy thì cô cũng không thể tùy tiện phê bình được.
Đừng nghĩ các bạn nhỏ còn bé không hiểu chuyện, mấy bạn nhỏ đó còn rất có thể phản bác đó.
Cũng vì vậy nên cô giáo Chương mới rối rắm. Nhưng mà dạy mấy đứa trẻ thông minh thì vẫn rất có cảm giác thành tựu. Tóm lại là đau mà vui. Như bây giờ đây, cô giáo Chương thấy Hứa Đào Đào bắt đầu vặn vẹo mông nhỏ.
“Hứa Đào Đào.”
Hứa Đào Đào lập tức: “Có con ạ!”
Cô giáo Chương: “Con trả lời cho cô biết, 7 cộng 2 bằng mấy?”
Hứa Đào Đào liền trả lời: “Chín ạ!”
Cô giáo Chương gật đầu, nói: “Đúng rồi.”
Cô nói tiếp: “Bạn học Trương Đại Hổ cho cô biết 7 trừ 2 bằng bao nhiêu?”
Trương Đại Hổ đứng lên, mặt đỏ bừng bừng, không nhịn được đếm ngón tay.
Cô giáo Chương nhìn về bạn nhỏ đang bắt đầu nhẩm bằng ngón tay, nói: “Cô giáo đã nói là không thể dùng tay đếm rồi. Bây giờ mới là cộng trừ mười chữ số thì con đếm tay, sau này lớn hơn thì phải làm sai? Con lại đếm bằng cả chân à?”
Ánh mắt cô lướt qua Hạ Gia, thế mà thấy cậu nhóc gục đầu xuống bàn, rút tranh mình vễ ra.
Giỏi lắm, nhóc con này còn dám vụng trộm vẽ tranh.
Cô nói: “Hạ Gia, con trả lời cho cô.”
Hạ Gia: “Bằng 5 ạ.”
Cô giáo Chương: “………..”
Đắng ghét là nhóc con này lại trả lời đúng.
“Vậy 5 thêm 4 bằng bao nhiêu?”
Hạ Gia: “Bằng 9 ạ.”
Cô giáo Chương: “Tốt lắm, con ngồi xuống đi. Đừng có làm bây trong lớp đó, cất tranh vẽ đi nghe chưa.”
Hạ Gia chép miệng không vui.
Đào Đào đá vào ghế Hạ Gia, Hạ Gia lập tức quay đầu lại, Đào Đào giơ hai đầu ngón tay ra với cậu nhóc, nói khẩu hình ‘Giỏi lắm!’.
Hạ Gia lập tức tức cười vui vẻ.
Cô giáo Chương: “…………………..”
Hai đứa coi như cô không tồn tại à?
Cô hít sâu một hơi, cô là một cô giáo tốt, dạy dỗ bọn trẻ bằng tình yêu, không thể tức giận với bọn trẻ! Không thể!
Cô phải dịu dàng!
Cô giáo Chương nhìn về phía Hạ Gia và Hứa Đào Đào, nói: “Các con trật tự một chút.”
Sau đó nhìn lại Trương Đại Hổ: “Bạn học Trương Đại Hổ ngồi xuống đi, về nhà phải ôn bài, luyện tập thật kỹ.”
Thực ra cô giáo Chương cũng phát hiện nhóm nhỏ của Hứa Đào Đào học tốt môn toán hơn chút, học rất nhanh, cũng giải bài rất tốt.
Cô biểu đạt sự ‘hiền lành và dịu dàng’ của mình, nói: “Bạn họ Hứa Đào Đào, con đứng lên nói cho cả lớp một chút cách học toán của con đi.”
Hứa Đào Đào bị điểm danh lập tức đứng dậy, kiêu ngạo ưỡn ngực, cô bé thích được gọi lên.
Bởi vì, cô bé đều biết đáp án!!!
Cô bé thích được nổi bật.
Cô bé nói rõ ràng: “Lúc bọn con chơi cũng sẽ luyện tập. Anh con nói rằng dù thế nào thì bạn nhỏ phải học toán thật tốt, bé có thể đếm rõ ràng một cái kẹo, một cái bánh quy, phải biết rõ bao nhiêu tiền, nếu không có tiền cũng không biết đếm. Như thế chắc chắn bị người ta lừa! Sau này con muốn làm người giàu, nên con muốn học tập thật chăm chỉ, không thể qua loa!”
Cô giáo Chương: “……….Lý tưởng của con rất lớn.”
Đào Đào thận trọng gật đầu nói: “Đúng thế ạ.”
Cô giáo Chương: “Được, vậy con nói về cách học ngữ văn của của một chút đi.”
Hứa Đào Đào: “Con học nhiều chữ, dù không viết được nhưng sẽ nhận ra. Anh con nói, dù thế nào thì các bạn nhỏ phải học tốt ngữ văn, nếu không không biết chữ, sau này ra ngoài không biết nhìn tên đường, tên hàng quán, ngay cả quán cơm quốc doanh trên Cung Tiêu Xã cũng không nhận ra. Với lại bị người khác bán còn không biết bị bán đến đâu. Muốn viết thư gửi ra ngoài cầu cứu cũng không được!”
Cô giáo Chương: “………………”
Sao cô cứ cảm thấy đây là kịch bản anh trai dạy em gái ngốc nghếch nhỉ?
Nhưng mà lời này rất có đạo lý.
Cô nói: “Bạn học Hứa Đào Đào nói đúng, cô hy vọng các con đều nhớ kỹ lời bạn học Hứa Đào Đào nói. Cô giáo không nói các con phải học giỏi thế nào, nhưng mà mấy thứ đơn giản các con phải biết. Nếu không các con mua một viên kẹo cũng có thể bị lừa. Đó chính là chênh lệch đấy.”
Các bạn nhỏ bị dọa sợ rồi!
Bọn họ không thể tin nổi mình nghèo như vậy mà vẫn bị lừa.
Quá đáng sợ!
Hứa Đào Đào giơ tay, cô giáo Chương chần chừ một chút, nói: “Bạn học Hứa Đào Đào có gì muốn nói nữa sao”
Hứa Đào Đào: Nếu không biết chữ, khi đi quán cơm quốc doanh ăn cơm cũng chẳng biết trên bảng viết là tên món gì, cũng chẳng biết tốn bao nhiêu tiền.”
Cô giáo Chương: “………………”
Khóe miệng cô co quắp một chút, hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy.”
Hứa Đào Đào kiêu ngạo ngồi xuống, mình quá thông minh mà!
Chắc nhờ Đào Đào thể hiện quá sinh động nên lúc tan tầm, mấy bạn học xông tới, hỏi: “Hứa Đào Đào, cậu vào quán cơm quốc doanh rồi ư?” Ngay cả quán cơm quốc quanh thế nào cũng biết, hâm mộ quá.
Hứa Đào Đào thành thật gật đầu, nó: “Hồi tớ còn rất nhỏ đã vào một lần rồi.”
Cô bé diễn tả: “Có một cái bảng đen ở đó, viết món ăn mỗi ngày. Lúc ấy tớ còn quá nhỏ nên không biết chữ. Anh tớ nói ở đó viết thịt nướng, còn có cả rau trộn khoai tây.”
Cô bé nhớ rất rõ ràng.
Tiểu cô nương nói: “Nếu không biết chữ thì trên có có món gì cũng không biết. Nhân viên phục vụ của quán cơm quốc doanh hung dữ lắm, nếu hỏi nhiều một câu liền mắng người. Nhưng mà nếu mình biết chữ sẽ không phải hỏi họ rồi.”
Mặc dù lúc ấy cô bé rất nhỏ nhưng mà cô bé cũng không quên dì phục vụ hung dữ ấy!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, trong lớp họ cũng có mấy người từng ăn ở quán cơm quốc doanh, cảm thông gật đầu: “Cậu nói đúng, chú hai tớ có một lần dẫn tớ đi cùng, dì đó hung dữ lắm.”
“Đúng đó, đúng đó, còn quăng chổi nữa!”
Đào Đào trừng lớn mắt: “Đó các cậu thấy không, nếu như mình biết chữ thì sẽ không cần hỏi rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Phải biết chữ!”
“Đúng thế đó!”
Mặc dù đa số bạn nhỏ không có cơ hội ăn cơm trong tiệm cơm quốc doanh nhưng mà nghe thế thì quyết định phải học thật nhiều chữ. Bọn họ không muốn bị dì phục vụ kia hung dữ mắng đâu. Bọn họ cũng phải học giỏi toán để không bị lừa tiền khi mua kẹo.
Mấy người lớn kia xấu quá, ngay cả tiền bạn nhỏ mua kẹo mà cũng lừa.
Quá xấu xa!
“Hứa Đào Đào, cậu hiểu biết thật nhiều!”
Hứa Đào Đào kiêu ngạo: “Bởi vì mọi người trong nhà sẽ nói cho tớ biết nha! Anh tớ nói là bạn nhỏ cũng phải hiểu biết nhiều!”
“Anh cậu thật tốt!”
Nhưng mà, có người hâm mộ thì cũng có người quấy phá.
“Anh cậu cũng không đi học, lại còn nói một đống đạo lý. Hay là lừa gạt người khác đó!” Đây là cô bé thôn khác tên Thúy Thúy, trong nhà có một người công nhân, gia đình cũng giàu có. Cũng vì giàu có nên mới một hai phải tranh cao thấp với Hứa Đào Đào.
Ngày đi học đầu tiên, cô bé mặc váy công chúa và đeo cặp sách mới tinh xinh đẹp, nhưng mà mọi người vẫn chú ý tới quần áo màu đỏ và cặp sách hai quai của Hứa Đào Đào. Hừ, chỉ là đổ tự làm thôi mà, đồ của cô bé là mua ở Cung Tiêu Xã đó.
Mọi người đều không có ánh mắt chút nào.
Mà sau này, Hứa Đào Đào cũng luôn nổi bật ở khắp nơi.
Tiểu cô nương cảm thấy mình bị cướp mất sự nổi bật nên không thích Hứa Đào Đào. Cũng vì khác thôn nên không hiểu được gốc rễ.
“Tôi thấy anh cậu cũng chẳng phải là giỏi giang gì.”
Hứa Đào Đào nâng cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hất hàm, nói: “Anh tớ không đi học vì anh ấy đều biết cả rồi. Trong thôn đều biết là anh tớ chỉ nhìn một lần đã biết sửa xe đạp. Anh tớ không giỏi thì cậu giỏi chắc? Vậy cậu sửa xe đạp đi cho tớ xem nào!”
Đào Đào cảm thấy mình phải bảo vệ danh dự cho anh trai!
Hứa Đào Đào nói tiếp: “Anh tớ còn tự nghiên cứu xem làm thế nào để nuôi dế nhũi đấy! Cậu thông minh thì cậu thử xem!”
Tiểu cô nương: “Cậu!”
Hứa Đào Đào: “Cậu cậu tớ tớ cái gì! Cậu thử xem đi!”
Hứa Lãng: “Anh Đại Lâm quả thực là rất thông minh, xe đạp nhà tớ cũng là anh Đại Lâm hỗ trợ sửa. Ba tớ nói là không khác gì đồ mới hết.”
Mấy bạn nhỏ khác cũng gật đầu, đồng ý: “Đúng vậy, chuyện này bọn tớ đều biết.”
“Các cậu đều ủng hộ cậu ta! Tôi không chơi với các cậu nữa!” Thúy Thúy tức muốn khóc rồi, cô bé quay người lại chạy ra ngoài.
Hứa Đào Đào nhíu mày, nói: “Không có đạo lý xong lại quay qua uy hiếp người khác, như vậy là không tốt.”
Hạ Gia nói nhỏ: “Cậu ta ngốc quá.”
Một đám bạn học nhìn về phía cậu nhóc nhỏ nhất lớp.
Cậu nhóc giảng giải: “Bọn tớ là bạn thân Đào Đào, nếu không ủng hộ Đào Đào chẳng lẽ lại ủng hộ cậu ta chắc? Đúng là ngốc mà.”
Các bạn nhỏ: “……………..”
“Với lại, vốn dĩ tớ cũng chẳng chơi với cậu ta, uy hiếp vậy làm gì chứ?”
Thúy Thúy cũng không chạy xa mà trốn ở cửa, đợi mọi người đuổi theo mình.
Kết quả là nghe được những lời này.
Tiểu cô nương òa khóc.
Cô bé hùng hổ xông tớ đẩy ngã Hạ Gia: “Hạ Gia, tôi ghét cậu nhất!”
Hạ Gia bị ngã ‘bịch’ xuống đất.
“Gia gia!”
Hạ Gia cũng rất nhanh chìa tay ra túm về phía cô bé Thúy Thúy, ‘ầm’ một tiếng, Thúy Thúy cũng bị túm ngã: “Aaaa!”
Chuyện xảy ra đột ngột nên dọa các bạn nhỏ rồi, Đào Đào chạy nhanh tới đỡ Hạ Gia: “Gia Gia có sao không? Để chị xem xem, em có đau không?”
Cô bé nổi giận: “Lý Thúy Thúy, sao cậu có thể đẩy người khác chứ?”
Lý Thúy Thúy cũng khóc thật to, cô bé bị ngã cũng rất đau.
Cô giáo Chương không ngờ tới lúc tan học mà các bạn nhỏ lại gây gổ, nên vội vàng chạy tới: “Có chuyện gì xảy ra!”
Lý Thúy Thúy càng khóc to hơn.
Các bạn học khác lập tức mồm năm miệng mười cáo trạng. Nhưng mà các bạn nhỏ ấy mà, nói năng có chút loạn.
Lý Thúy Thúy khóc to hơn nữa.
“Tất cả im lặng cho cô!” Cô giáo Chương cảm thấy đầy mình sắp nổ tung rồi, mấy cái đứa nhỏ này!
Nhưng mà cũng may là vẫn còn uy nghiêm của giáo viên.
Váy nhỏ của Lý Thúy Thúy đã bị bẩn rồi, cô bé khóc nức nở.
Trong lòng cô giáo Chương cũng có chút chênh lệch về một bên rồi, cô nói: “Bạn học Hạ Gia sao lại túm bạn học Lý Thúy Thúy? Con nhìn bạn ấy khóc rồi kìa.”
Hạ Gia ngẩng đầu, mắt to đen nhánh, chậm rãi mà rõ ràng nói: “Không phải cứ khóc to mới là người đúng ạ.”
Cô giáo Chương sững sờ.
Hạ Gia: “Là bạn ấy đẩy con trước! Là bạn ấy động thủ trước ạ!”
Các bạn nhỏ líu ríu: “Đúng vậy ạ, là Lý Thúy Thúy chạy vào đẩy Hạ Gia trước ạ.”
Cô giáo Chương nhìn về phía Lý Thúy Thúy, Lý Thúy Thúy lại muốn khóc to hơn.
Đào Đào đột nhiên hét lên: “Cậu ta là đứa trẻ 8 tuổi rồi, Hạ Gia mới 5 tuổi thôi! Trẻ lớn đánh trẻ nhỏ mà còn giả vờ khóc lóc, nếu làm sai thì chỉ cần khóc là xong đúng không!”
Cô bé xắn tay áo nói: “Đừng ai cản tôi, tôi muốn đánh cho cậu ta rơi răng đầy đất! Dù sao cứ khóc to là có lý! Chẳng nhẽ tôi không biết khóc chắc? Tôi giỏi nhất là khóc đó!”
Cô bé y như cái tàu hỏa, lập tức lao về phía Lý Thúy Thúy.
Cô giáo Chương hoảng sợ, may mà kịp ôm lấy Đào Đào, nói: “Hứa Đào Đào ngoan nào, các bạn nhỏ không được đánh nhanh.”
Hứa Đào Đào: “Nhưng mà cậu ta bắt nạt người khác, cậu ta bắt nạt Gia Gia! Cậu ta nói xấu anh con thì con cũng chẳng so đo, bởi vì cậu ta nói sai, con cũng chẳng cãi nhau với cậu ta. Nhưng mà cậu ta lớn vậy còn bắt nạt Gia Gia thì con không thể để yên! Con là chị Gia Gia mà.”
“Con cũng không nhịn được nữa, con là anh của Gia Gia.”
Hứa Lãng cũng bắt đầu xắn tay áo.
Mấy đồng bọn nhỏ khác cũng dữ dằn nhìn chằm chằm Lý Thúy Thúy, cả hội xắn tay áo.
Mậu Lâm nói: “Để anh đi gọi chị họ!”
Sau đó lập tức chạy vào đi, cô giáo Chương còn chưa kịp phản ứng liền thấy Hứa Nhu Nhu vội vàng xông tới: “Ai dám bắt nạt em gái tôi! Muốn chết ư!”
Cô giáo Chương: “…………….”
Cô day day huyệt thái dương: “Bạn học Hứa Nhu Nhu à, không có ai bắt nạt ai hết.”
Cô buông Hứa Đào Đào ra, sau đó lại ôm Hạ Gia, nói: “Để cô nhìn xem con có bị thương không nào, con có đau không?”
Dù ban đầu do Lý Thúy Thúy khóc quá to, theo phản xạ nên cô cảm thấy là bạn học nam bắt nạt bạn học nữ. Nhưng mà mấy bạn nhỏ nói rõ ràng xong, cô cũng có chút phán đoán của mình.
Làm giáo viên không thể không công bằng chính trực được!
Cô phủi phủi bụi bẩn trên quần áo cậu nhóc, nói: “Để cô xem nào.”
Hạ Gia mím môi, không khóc mà trừng mắt nhìn Lý Thúy Thúy.
Từ nhỏ Lý Thúy Thúy đã được chiều chuộng, sau này không được mọi người yêu thích thì ủy khuất, không khóc thành tiếng mà cứ không ngừng rơi nước mắt. Cô giáo Chương: “Bạn học Lý Thúy Thúy đừng khóc. Em nói xem có phải em đẩy Hạ Gia trước không? Sao em lại đẩy bạn ấy?”
“Cô ơi, bởi vì Hạ Gia nói không muốn chơi với bạn ấy.” Mậu Lâm lập tức nói.
Cô giáo Chương: “Bạn học Lý Thúy Thú, có phải như vậy không?”
Lý Thúy Thúy: “Ai bảo….ai bảo bọn họ nói vậy chứ! Ai bảo bọn họ nói không muốn chơi với con! Ai bảo bọn họ cứ theo Hứa Đào Đào chứ!”
Cô giáo Chương nhíu mi: “Bạn học Lý Thúy Thúy, suy nghĩ này của con không đúng rồi! Đầu tiên, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn bạn chơi cùng. Cũng không thể con thích ai thì mọi người phải chơi với con. Sau đó, người ta cũng không nói lời khó nghe, dù có nói đi nữa thì không thể xem là lý do để con đẩy người khác. Tất nhiên, Hạ Gia túm ngược lại em cũng là không đúng. Còn chưa kể em lớn hơn bạn ấy 3 tuổi, em phải hiểu chuyện hơn bạn mới phải. Nhưng mà chuyện lại bắt nguồn từ em mà ra. Em nói xin lỗi Hạ Gia trước đi.”
Lý Thúy Thúy trề miệng, cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Nhưng mà cô giáo Chương đã nói vậy rồi thì cô bé chỉ có thể xin lỗi: “Hạ Gia, tớ xin lỗi.”
Hạ Gia: “Tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
Lý Thúy Thúy lại sắp khóc tới nơi!
Cô giáo Chương: “………………”
Sao mà mấy đứa trẻ này lại không giống người khác vậy!
Không phải mấy bạn nhỏ đều rất sợ giáo viên ư?
Giáo dục bằng yêu thương, cô phải giáo dục bằng yêu thương!
Không thể hung dữ được.
Hạ Gia: “Cậu đẩy tôi nên tôi không muốn tha thứ cho cậu. Không phải cứ xin lỗi là sẽ được tha thứ đâu. Cậu không thích chị Đào Đào, tôi cũng không thích cậu.”
Hứa Lãng ở một bên còn cho thêm dầu vào lửa: “Ừ đúng thế, tôi cũng không thích cậu, bắt nạt Đào Đào của bọn tôi chính là đứa con gái xấu.”
Lý Thúy Thúy bị chọc giận muốn xỉu tới nơi, cô bé muốn cắn chết thằng nhóc kia!
Cô giáo Chương hít sâu một hơi, nói: “Hạ Gia, vừa nãy con cũng cố ý túm ngã Lý Thúy Thúy, bây giờ con cũng xin lỗi bạn học Lý Thúy Thúy đi.”
Hạ Gia do dự một chút, nhưng hình như nghĩ tới gì đó, vẫn xin lỗi: “Xin lỗi bạn học Lý Thúy Thúy.”
Lý Thúy Thúy học bộ dạng của cậu nhóc: “Tôi cũng không tha thứ cho cậu.”
Hạ Gia không chút chần chừ: “Được.”
Lý Thúy Thúy: “?????????”
Cô giáo Chương: “……………………..”
Không phải là nên bắt tay giảng hòa, sau đó làm bạn tốt với nhau sao?
Lúc này, Hứa Nhu Nhu đang đứng trước cửa lớp cảm thấy làm giáo viên thật khó! Nếu sau này tìm việc, cô nhất định sẽ không chọn nghề giáo!
Nhất định không chọn!
Quá vất vả!
Cô cảm thấy các bạn nhỏ không khóc nhưng mà cô giáo Chương khóc tới nơi rồi!
Hứa Đào Đào: “Vậy cô giáo ơi, chúng con ta học nhé ạ?”
Cô giáo Chương gật đầu: “Ừ, các con về đi.”
Cô nhìn bọn nhỏ, đột nhiên nói: “Các con không được ra ngoài lại đánh nhau đâu đấy!”
Hứa Đào Đào và Lý Thúy Thúy liếc nhau một cái, đồng thanh nói: “Không đâu ạ!”
Chúng con muốn bí mật đánh nhau!
Nhưng những việc này không thể nói với cô giáo!
Cô giáo Chương nghi ngờ nhìn bọn họ, thực sự không tin tưởng, cô luôn cảm thấy mấy đứa trẻ này không ngoan ngoãn như vậy!
Cô giáo Chương: “Các con cam đoan với cô đi là sẽ không đánh nhau.”
Đào Đào: “Vì sao phải cam đoan ạ?”
Đôi mắt to trong nhìn cô giáo Chương.
Lý Thúy Thúy: “Chuyện sau khi tan học cô giáo không cần quan tâm ạ.”
Đôi mắt đỏ vì khóc cũng nhìn cô giáo Chương.
Cô giáo Chương suýt nữa thì không thở nổi.
Đồ lừa đảo này, mấy đứa này đều là đồ lừa đảo! Các con rõ ràng muốn đánh nhau mà còn che dấu? Lại còn muốn lừa cô à?
Mấy đứa trẻ này —— nằm mơ!
Cô giáo Chương bốc cháy hừng hực ý chí chiến đấu.
“Mấy đứa đều đứng đây cho cô, hôm nay nếu không cam đoan không đánh nhau cả trong cả ngoài trường học thì cô sẽ không cho mấy đứa về nhà! Cô không tin là còn không dạy được mấy đứa!”
Mấy bạn nhỏ đều mím môi lại tỏ vẻ đáng thương.
Cô giáo Chương cứ như thấy được trên mặt bọn nhỏ viết: “Mình cứ giả vờ nghe lời cô giáo Chương, nhưng mà sau đó ra khỏi trường cứ đánh nhau cô chẳng quản được.”
Thực sự cô nhìn được cảm xúc phức tạp này từ bọn trẻ.
“Trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa trẻ, sao các con không thử nghĩ xem vì sao các con có thể học chung một lớp chứ? Đây không phải là duyên phận ư?” Cô giáo Chương nói thấm thía.
Đào Đào giơ tay: “Thưa cô, chẳng phải bọn con học cùng lớp vì bọn con đều cùng làng sao ạ?”
Cô giáo Chương suýt thì phun máu: “Vậy cả làng có nhiều bạn nhỏ như thế sao không học cùng một lớp chứ!”
Đào Đào lại giơ tay nói: “Cô ơi, đó là vì bọn họ lớn tuổi ạ!”
Cô giáo Chương: “!!!!!”
Hu hu hu, cô không muốn làm nữa rồi!
Mười công điểm, một ngày mười công điểm đó, hôm nay mới được có nửa ngày thôi, còn chưa làm đủ 10 công điểm nữa.
Cô giáo Chương, em phải tỉnh táo lên! Tỉnh láo lên!
Cô nói dịu dàng: “Nhưng mà trên thế giới này có nhiều người như thế mà các con có thể ở chung một làng thì cũng là duyên phận mà. Chúng ta phải quý trọng tình nghĩa tuổi học trò. Sau này các con lớn lên sẽ biết tình cảm này rất đáng trân trọng.”
Đào Đào nói: “Nhưng con vẫn là trẻ con, đợi lớn lên rồi biết cũng không muộn ạ! Ba con nói là trẻ con phải làm việc mà trẻ con nên làm, trẻ con mà quan tâm việc của người lớn thì sẽ không cao được.”
Lý Thúy Thúy trừng mắt: “Ba mẹ con cũng nói vậy! Trẻ con mà quản nhiều chuyện sẽ không lớn được.”
Hai bạn nhỏ nhìn nhau sau đó rất nhanh nghĩ đến bọn họ đang là ‘kẻ địch’ đó, vì thế lại ‘hừ’ mạnh một tiếng, cùng quay đầu đi chỗ khác.
Cuối cùng cô giáo Chương cũng không nhịn được nữa mà nổi giận: “Mấy đứa nghe không hiểu tiếng người phải không? Nếu còn đánh nhau thì đứng xó cho cô! Một đám trẻ con mà sao lắm đạo lý vậy? Cô không cho phép mấy đứa đánh nhau, nhớ lấy cho cô. Có nghe không?!!”
Các bạn nhỏ đồng loạt: “Vâng ạ!”
“Nếu cô mà biết mấy đứa đánh nhau thì cô sẽ đánh tay mấy đứa. Rõ chưa?”
Các bạn nhỏ: “Rõ rồi ạ!”
Nhớ rất rõ!
“Còn bây giờ tan học đi! Nếu lần sau còn gây chuyện nữa thì biết tay cô!”
Các bạn nhỏ đều nhút nhát nói: “Vâng ạ.”
Cô giáo Chương nổi giận đùng đùng, quả nhiên là không thể giáo dục bọn nhỏ bằng tình yêu được.
Mấy đứa nhóc con này cứ cho vài gậy xem có nghe lời không.
Bọn trẻ đeo cặp sách đi ra ngoài, vừa ra tới sân trường, Đào Đào và Lý Thúy Thúy nhìn nhau tóe lửa.
Đào Đào: “Tôi là người lấy đức thu phục người chứ không động võ.” Thực ra là không muốn bị cô giáo phạt đánh tay.
Lý Thúy Thúy: “Tôi, tôi cũng chẳng sợ cậu!” Tôi cũng không muốn bị phạt đứng xó, đánh tay đâu.
Hứa Lãng: “Tôi quan tâm cậu sợ hay không làm gì, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám bắt nạt Đào Đào của chúng tôi thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi bị rụng răng đấy.”
Cậu nhóc nắm chặt tay Đào Đào, quay đầu nhìn thấy Hạ Gia đang nhìn mình, cậu nhóc lấy tay còn lại nắm chặt tay Hạ Gia: “Cũng không thể bắt nạt Gia Gia!”
Thúy Thúy Thúy: “Hừ!”
“Hừ cái rắm mà hừ!” Hứa Lãng dữ dằn, muốn cho cậu ta biết sự lợi hại của mình.
Đào Đào túm tay Hứa Lãng lại, nói: “Anh Tiểu Lãng, để em!”
Cô bé hất mặt lên, dù còn nhỏ tuổi nhưng khí thế không nhỏ chút nào.
Đào Đào nói: “Nếu có bản lĩnh thì hãy thi xem cuối kỳ này ai mới là người đứng đầu!”
Lý Thúy Thúy: “Thi thì thi.”
Đào Đào: “Người thua phải gọi người thắng là chị.”
Lý Thúy Thúy: “Ha ha, cậu là con nhóc con mà tôi lại không bằng cậu chắc? Nào ngoéo tay ấn định đi!”:
Hai người vươn tay, ngoéo tay quá khí thế: “Ngoéo tay ấn định 100 năm không được thất hứa!”
Nói xong, hai người ‘hừ’ mạnh, đường ai nấy đi.
Hứa Đào Đào vỗ bả vai Gia Gia nói: “Chờ chị sẽ đòi lại công bằng cho em, cứ xem xem, chị sẽ thi tốt hơn cậu ta, nghiền cậu ta thành vụn.”
Hạ Gia ‘vâng’ một tiếng thật mạnh, sau đó bật cười, nói: “Em cũng có thể tự thi với cậu ta.”
Đào Đào lắc đầu: “Không được đâu, chuyện này từ chị mà ra. Với lại, con gái thi với con gái thì mới có sức thuyết phục, còn em là con trai mà. Nếu con trai thi với con gái thì người ta sẽ nói em bắt nạt bạn nữ. Mà em cũng nhỏ như vậy, mới có 5 tuổi sao mà thi với đứa nhỏ 8 tuổi được? Như thế sẽ bị thiệt thòi lớn đấy, nhưng mà chị thì khác. Chị 6 tuổi rồi! Với cả anh chị chị đều rất thông minh, họ có thể dạy cho chị!”
Hạ Gia cười cong tít mắt: “Chị thật thông minh.”
Đào Đào: “Tất nhiên rồi.”
Cô bé xóc xóc cặp sách trên lưng, nói: “Chị siêu cấp vô địch lợi hại!”
Hứa Lãng: “Đào Đào, em bị nặng à? Anh cầm giúp em nhé.”
Đào Đào: “Không cần đâu ạ!”
Cô bé lắc lắc cái cặp, nói: “Bên trong cũng chẳng có nhiều đồ.”
Cô bé cười hì hì: “Nhưng mà em đói đến sắp không đi nổi rồi!”
Cô bé tỏ vẻ cá muối: “Không đi nổi ~~ Không đi nổi nữa!”
Tiểu cô nương nghịch ngợm, Hứa Lãng chân chó nói: “Vậy để anh cõng em.”
Đào Đào lập tức hồi sinh nói: “Quá tốt!”
Hứa Lãng khuỵu gối, Đào Đào nhảy lên một cái lên lưng cậu nhóc, suýt thì làm Hứa Lãng ngã sấp xuống. Cậu nhóc quay đầu lại nói: “Đào Đào, có phải em lại béo lên hay không?”
Đào Đào lập tức nói: “Không thể nào! Em ăn rất ít cơm.”
Mậu Lâm nhìn bạn thân bày ra vẻ mặt thống khổ, nói thầm: “Em họ ăn còn nhiều hơn cả tớ đấy.”
“Em ăn ít!”
Hứa Lãng cõng Đào Đào, nhe răng trợn mắt nói: “Anh có ngốc mới tin em.”
Đào Đào cười hì hì: “Anh Tiểu Lãng tốt nhất!”
Hứa Nhu Nhu đi sau mấy bạn nhỏ, cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Hứa Đào Đào, em xuống cho chị. Từ mình đi đường cho tốt đi.”
Đào Đào: “Em không thích.”
Hứa Nhu Nhu giơ nắm đấm ra: “Chị thấy là em muốn cảm nhận nắm đấm chính nghĩa của chị…….”
Đào Đào lập tức: “Em có thể tự đi được!”
Cô bé nói thầm: “Chị hung dữ qua đi.”
Cô bé trượt từ trên lưng Hứa Lãng xuống, dắt tay Hứa Lãng, nói: “Anh Tiểu Lãng, cảm ơn anh nhé.”
Hứa Lãng phóng khoáng nói: “Đừng khách khí, em là em gái anh mà.”
Cậu nhóc nhìn về Hứa Nhu Nhu nói: “Chị Nhu đừng dọa Đào Đào ạ, em ấy còn nhỏ mà.”
Khóe miệng Hứa Nhu Nhu co giật, cảm thấy thằng nhóc này bị sai xử thành nghiện rồi, đáng đời! Mình xen vào chuyện của người khác mà.
“Ha ha, có phải em muốn tự cảm nhận một chút…..”
Hứa Lãng: “Em không muốn cảm nhận gì hết…..”
Nói xong thì vắt chân lên cổ mà chạy.
Mấy bạn nhỏ khác cũng lao về phía trước: “Xông lên! Về nhà ăn cơm thôi!”
Hứa Nhu Nhu nhìn bọn nhỏ, chậm rãi nở nụ cười……