CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ - Chương 31: Đồng hồ
__________
Mặc dù nhảy loạn lên như con tôm tích.
Nhưng Hứa Đào Đào vẫn ngoan ngoãn đem túi nhỏ cho anh trai, nói: “Cũng khá nặng ạ.”
Hứa Tuyết Lâm nhận lấy túi, nói: “Hai đứa ngồi đây chờ một chút, anh đi châm đèn.”
Hai bạn nhỏ: “Vâng ạ.”
Bọn họ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, chống cằm đầy thịt, động tác hai người đều như nói trước.
Đào Đào: “Cũng không biết là có bắt được lợn rừng chưa.”
Nếu bắt được lợn rừng sẽ lại được chia thịt, Đào Đào cảm thấy cuộc sống này quá tốt đẹp. Rất lâu trước kia nhà mình cũng bắt được lợn rừng, là chị mình bắt được. Chị mình quá siêu.
Dù còn nhỏ nhưng Đào Đào biết cũng biết là dù chị mình bắt lợn rừng rất dễ nhưng mà hôm nay thì chị mình không thể bắt được.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều người ở đó.
Chị mình chỉ là một cô gái nhỏ, bọn họ sẽ không để cô gái nhỏ đi bắt.
Bởi vì như vậy có vẻ bọn họ rất vô dụng.
Đào Đào cảm thấy mình siêu cấp thông minh.
Lượng từ ngữ mà mình biết quá nhiều, hi hi!
Hạ Gia nghĩ linh tinh: “Nếu chia thịt heo thì có thể ăn bún thịt heo hầm rồi.”
Đào Đào xoa xoa mặt nhỏ, nói: “Chị thích ăn thịt vụn nhất. Không cần cho gì cả, cứ thể ăn là thơm ngon nhất.”
Mắt Hạ Gia sáng long lanh: “Em cũng thấy thế!”
Cậu nói rõ ràng rành mạch: “Mẹ em thích thêm đường, nhưng mà em không thích, vị ngọt ảnh hưởng tới vị thơm nguyên bản.”
Đào Đào gật đầu, vươn tay ra đập tay với cậu nhóc: “Cùng quan điểm!”
Từ xa đã truyền đến âm thanh ầm ĩ, hình như rất náo nhiệt. Đào Đào rướn cổ nhìn quanh, nói nhỏ: “Bắt được rồi phải không nhỉ?”
Hạ Gia: “Em không biết, nhưng mà nhất định là có thể bắt được, ở đó có nhiều người như vậy mà.”
Nói tới phim. tiểu cô nương cảm thấy hụt hẫng, cảm khái: “Phim hay như vậy mà chúng ta không được xem.”
Một năm cũng chỉ có một lần, cô bé cảm thấy buồn cực kỳ.
Hạ Gia nháy mắt nhìn cô bé, Đào Đào lại thở dài một tiếng, miệng nhỏ xị xuống, nhìn rất đáng thương. Hạ Gia nhìn chị Đào Đàng đáng yêu như vậy thì nắm chặt tay cô bé, nghiêm túc nói: “Chị Đào Đào, em mời chị xem phim nhé.”
Hứa Đào Đào: “Gì cơ?”
Hạ Gia chân thành nói: “Em có tiền mà, chúng ta đi Công Xã xem phim đi.”
Đào Đào: “!!!!!”
Cô bé nhìn Hạ Gia đầy khiếp sợ, cậu nhóc giơ ngón tay út lên, nói: “Trước kia ba mẹ cho em đi xem phim rồi, mỗi người 1 xu, em đủ cho hai chúng ta.”
Hứa Đào Đào: “Em quá hoang phí.”
Hạ Gia nhếch miệng cười tủm tỉm: “Em mời chị đi xem phim thì chị sẽ lại được xem phim rồi.”
Trong mắt Đào Đào tràn đầy mong muốn nhưng mà đầu nhỏ lại quả quyết lắc đầu, không chút chần chừ: “Chị không đi đâu.”
Tiểu cô nương xoắn xuýt, tay nhỏ vặn qua vặn lại, nhưng vẫn kiên định. Cô bé nói: “Gia Gia, chị không thể tiêu tiền của em.”
Hứa Đào Đào: “Trẻ con không thể muốn tiền của người khác, chiếm tiện nghi của người khác đâu, đứa trẻ như vậy sẽ không được yêu thương. Như thế sẽ làm chị nuôi thói xấu, sau này thành đứa trẻ chỉ thích hưởng thụ mà không làm thì phải làm sao? Với lại, người lớn kiếm tiền rất khó, Gia Gia đừng tiêu tiền lung tung.”
Lông mi Hạ Gia run run, nhìn chằm chằm Đào Đào không chớp mắt, Hứa Đào Đào: “Chị biết em coi chị là bạn tốt nhất, nhưng mà anh chị nói là anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng. Thế nên dù là bạn tốt nhất cũng không thể như vậy.”
Mắt Hạ Gia lại càng sáng hơn.
Đào Đào để ý vậy, cô bé đột nhiên tới gần, nói: “Gia Gia, em thật quá đáng, em là con trai mà, lông mi cần gì dài vậy chứ! Thực sự khiến người khác đố kỵ mà.”
Khóe miệng Hạ Gia vểnh lên, nói: “Em giống mẹ em đó.”
Nghe vậy, Đào Đào gật đầu: “Đúng, em có vẻ giống mẹ em hơn.”
Cô bé đưa mặt ra, nói: “Chị thì giống ba chị hơn. Anh chị của chị cũng đều giống ba hơn.”
Hạ Gia gật đầu: “Anh chị đều giống chú.”
Thực ra đứa nhỏ đâu biết chỗ nào giống hay không giống đâu chứ, cái gọi là giống ai trong miệng bọn nhỏ là nói về màu da thôi.
Như Nhị Cẩu lái xe bên ngoài cả ngày, lại là đàn ông, nên dù không đen như đàn ông làm ruộng nhưng cũng đen hơn phụ nữ nhiều. Không thể so với người làm việc văn phòng. Mà vợ anh ta là Giang Thiền trước kia làm văn phòng, mới chạy xe ba bốn tháng nay thôi, bình thường cũng chú ý chăm sóc nên trắng hơn nhiều.
Hạ Gia có bộ dạng sạch sẽ trắng trẻo, nên mọi người cũng thấy cậu nhóc giống mẹ hơn.
Nhưng thật ra ngũ quan của cậu nhóc giống ba mình hơn nhiều.
Mà mấy chị em Đào Đào cũng vậy.
Da Thường Hỉ quá đen, mà Hứa lão tam lại là người có làn da không dễ rám nắng, cũng không phải là do anh ra nhàn hạ mà là trời sinh đã trắng. Ba đứa nhỏ cũng trắng nên nhìn ra là biết giống ba.
Hai bạn nhỏ ngồi tán dóc, ra vẻ rất hiểu: “Chị nghe nói là con trai giống mẹ, con gái giống ba thì có phúc khí. Chúng ta đều là người có phúc khí.”
“Đúng đó…đúng đó, em cũng nghe nói vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài ồn ào hơn chút, Đào Đào chạy ‘lịch bịch’ ra cửa, dựng lỗ tai nhỏ lên nghe động tĩnh bên ngoài, y như tên trộm.
Hạ Gia cũng chạy tới, khom lưng, dựa trên người Đào Đào.
“Đào Đào….Đào Đào ơi….là bọn anh đây.”
Tiếng chạy bộ dồn dập, theo sau là tiếng nói của nhóm tiểu đồng bọn.
Đào Đào lập tức lên tinh thần, nói: “Là anh Tiểu Lãng.”
Cô bé mở cửa, nói: “Anh Tiểu Lãng ơi!”
Hứa Lãng: “Là anh đây! Đã bắt được heo rồi, là một con heo mập, đã nhốt nó lại rồi!”
Cậu nhóc khoa tay múa chân, nói: “Ba anh nói sáng mai sẽ thịt heo, đội đội chúng ta mỗi nhà đều được chia.”
Đào Đào nhảy cẫng lên nói: “Quá tuyệt vời!”
Hứa Lãng cũng kích động, mặt đỏ bừng: “Đúng vậy…đúng vậy!”
Mậu Lâm cũng chạy tới cùng Hải Phong và Hải Lãng, ba cậu nhóc khoa tay múa chân: “To như thế này này, to lắm đó! Mấy đại đội khác hâm mộ chúng ta lắm. Bọn họ còn muốn được chia cơ. Nhưng thôn chúng ta đều nó họ nằm mơ!”
Đào Đào chống nạnh, hùng hổ nói: “Tất nhiên là nằm mơ rồi, đại đội họ bắt được lợn rừng cũng đâu có chia cho chúng ta! Bằng gì mà muốn chúng ta cho họ chứ, hão huyền!”
“Đúng, hão huyền!”
Các bạn nhỏ khí thế hung hăng, một đám hận không thể vì bảo vệ thịt heo mà chiến đấu anh dũng!
Các bạn nhỏ trở về xong thì người lớn cũng theo về.
Mọi người đều vui vẻ không nhịn được, Nguyệt Quý nói: “Cháu trai em quả là phúc tinh, nếu không phải nó phát hiện thì chúng ta cũng đâu có biết đâu!”
Công lao này phải ghi cho Tuyết Lâm.
“Còn có cháu, còn có cháu nữa!” Đào Đào dùng sức giơ tay lên, nói: “Cháu với Gia Gia cũng phát hiện, bọn cháu cũng là phúc tinh.”
Cô bé có phúc khí như vậy, không thể bị bỏ quên.
Gia Gia cũng thế.
Mấy người phụ nữ bật cười, nói: “Đúng rồi, Đào Đào nhà chúng là là bảo bối siêu phúc khí.”
Đào Đào: “Đúng vậy!”
Nguyệt Quý: “Đều có phúc khí, đều có hết! Năm nay thôn chúng ta may mắn quá, có thể gặp chuyện tốt như vậy. Cũng không biết mỗi nhà được chia bao nhiêu.”
Thường Hỉ: “Chị thấy, con heo này mập, mỗi nhà cũng có thể được chia hơn một cân, có khi được hai cân ấy.”
Nguyệt Quý: “Mẹ ơi, quá may rồi! Mọi người nói sao lợn rừng này có thể chạy đến thôn ta chứ? Chắc phong thủy thôn ta tốt đó.”
Thím Quế Hoa: “Lợ rừng gì chứ. Mắt cô có tốt không vậy, rõ ràng là lợn nhà nuôi…..”
Những người khác cũng ý vị thâm trường gật đầu, đồng ý.
Lợn rừng hay lợn nhà nuôi, dù trời tối chút nhưng nhìn qua cũng nhận ra.
Nhưng mà lợn nhà nuôi sao có thể chạy được đến đội đại họ chứ? Chuyện này quá đáng ngờ, nhưng dù đáng nghi ra sao thì cũng không có ai đem chuyện ‘lợn nhà nuôi’ này nói ra ngoài.
Nếu là lợn rừng thì mọi người trong thôn này đều được chia phần.
Nhưng nếu là lợn nhà nuôi thì ai biết lai lịch thế này, chuyện này không thể nói bừa. Nếu đại đội khác tìm đến thì lại thêm chuyện. Đừng thấy bình thường mọi người anh đạp tôi một cái, tôi mắng anh một câu, chứ trong trường hợp mấu chốt thế này lại không có ai phá hoại hết. Trước lợi ích chung thì mọi người đều miệng cứng khép chặt như vỏ sò.
Người ngoài đừng mong cạy miệng.
Nhưng mỗi người về nhà đóng cửa tán dóc ra sao thì cũng khó nói.
Dù sao đối ngoại đều cắn chặt không buông.
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, nói nhỏ: “Khụ khụ, thôi đừng nói nữa.”
Trời cũng không còn sớm nữa, lúc chiếu phim cũng đã muộn, bây giờ lại có thêm chuyện này nữa, cùng tầm 10 giờ rồi. Mấy người phụ nữ nói: “Thôi đi về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn tới chỗ giết heo chia thịt đó.”
Cách nói này càng làm mọi người hưng phấn hơn.
Nhị Cẩu và Giang Thiền không có hộ khẩu trong thôn nên không được chia.
Nhưng mà ông Hạ có nha!
Bình thường ông Hạ cũng không làm công, chỉ lĩnh đủ lương thực theo đầu người kiểu ‘không làm bốn, lao động sáu’. Lần này cũng vậy, ba anh không có công điểm nên không nhiều như mọi người nhưng vẫn có thể được chia một ít.
Nhà họ không thiếu thốn như người trong thôn, cũng tốt hơn nhà người khác nhiều. Nhưng mà được cho thì ai không vui chứ?
Với lại, anh cảm thấy lễ Quốc khanh mà mình được một con heo mập như vậy là điềm may.
Bánh từ trên trời rơi xuống, dù lớn hay nhỏ đều làm họ vui vẻ.
Ông bà Giang cũng vậy, bọn họ đều ở trong thành phố, đâu được chứng kiến cảnh vây chặn bắt heo như vậy bao giờ. Lần này được mở rộng tầm mắt, hai vợ chồng già hận không thể ở lại đây luôn! Trong thành phố tuy tốt nhưng cũng chẳng có heo mập từ trên trời rơi xuống như vậy.
Nhà họ đưa Gia Gia về, cũng hưng phấn ngất trời.
Nói chung thì thôn họ Hứa vui sướng còn hơn năm mới thì những thôn khác lại là ghen ghét cực kỳ. Mắt sắp rỉ máu tới nơi rồi, hận sao lợn rừng không chạy tới thôn mình chứ.
Thôn họ Hứa bắt heo cũng không cho người ngoài thôn qua hỗ trợ.
Nếu để họ hỗ trợ, chẳng may để người ngoài thôn bắt được thì tính sao?
Cho nên bọn họ chỉ có thể đứng xa nhìn, cụ thể tình huống thể nào thì không rõ. Nhưng mà biết được thôn họ Hứa bắt được lợn rừng!
Đây là chuyện lớn đó.
Người ta may mắn chưa kìa!
Cũng chẳng biết đêm nay bao nhiêu người mất ngủ.
Người trong thôn thì nghĩ tới sáng sớm mai phải ra chỗ giết heo, hưng phấn không ngủ được.
Mà người ngoài thôn có người thân ở đây nên ở nhờ một đêm, nhưng đa số là đi về nhà, đường đi dù mệt mỏi nhưng cũng chẳng ngủ nổi. Vẫn còn nghĩ tới chuyện lợn rừng.
Trong bầu không khí dầu sôi lửa bỏng này, nhà Hứa lão tam đóng chặt cửa, dỗ dành tiểu cô nương đi ngủ.
Cũng may hôm nay nhiều chuyện, Đào Đào chơi đùa cả ngày mệt mỏi, nên cũng ngủ rất nhanh.
Mà lúc này, người lớn trong nhà im lặng đi tới phòng Hứa lão tam và Tuyết Lâm, bốn người ngồi vây quanh đèn dầu.
Tiệc trà lần thứ ba năm 1969 chính thức bắt đầu.
Hứa lão tam: “Khụ khụ, Tuyết Lâm, có chuyện vì vậy?”
Tuyết Lâm nhìn qua mọi người một lượt, nói: “Hôm nay lúc đi về, Đào Đào có nhặt được một cái túi.”
Cậu cúi người, lấy đồ mình nhét chỗ đầu giường ra: “Chính là cái này.”
Mọi người cùng nhìn vào cái túi, không hiểu gì.
“Trong này có……”
Trước mặt mọi người, Tuyết Lâm mở dây thừng buộc túi ra, đổ hết đồ bên trong, nói: “Mọi người nhìn xem đi.”
“Trời ạ!”
Tròng mắt mọi người khiếp sợ đến trợn tròn.
Hóa ra trong túi này đựng một đống đồng hồ.
Đồng hồ cũng không giống đồ giả, được buộc chồng lên nhau bằng sợi dây cao su, cứ hai cái buộc một dây. Đếm đếm, được 15 cặp, cũng chính là 30 chiếc.
“Ai da, đây là đồng hồ phải không?” Hứa lão tam đã sớm nghe nói đến đồng hồ, không nói đâu xa mà hai vợ chồng Nhị Cẩu nhà đối diện cũng có. Nhưng mà nhìn ở khoảng cách gần như vậy thì là lần đầu tiên.
Anh cầm lên lắc lắc vài cái, cả người đều kích động.
Đồ hiếm nhưng vậy thời trước bọn họ không có.
‘Thời đại’ này làm cho người ta tràn đầy kinh hỉ. Dù có thiếu thốn vật chất, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng mà có nhiều thứ họ chưa được nhìn thấy bao giờ. Những vật này đều là sự tồn tại thần kỳ.
Chưa nói tới gì khác nhưng mà Hoàng Đế là tôn quý nhất phải không? Nhưng Hoàng Đế được đi xem đạp chắc? Được đi xe ô tô chưa? Được nghe đài radio chưa? Nhìn thấy máy may chưa? Rồi được đeo đồng hồ chưa?
Chưa bao giờ!
Tất cả đều chưa được nhìn thấy, chưa được trải nghiệm!
Chưa được thấy thì là chưa gặp chuyện đời.
Tầm mắt của Hoàng Đế còn chẳng bằng anh đâu!
Hứa lão tam cảm thấy quá sảng khoái!
Anh vuốt ve đồng hồ nói: “Chất liệu này chạm qua đã thấy là hàng tốt.”
Hứa lão tam chấn kinh lại kích động, tay cũng run run. Mà Thường Hỉ và Hứa Nhu Nhu cũng thế. Mấy đồ này với họ mà nói đều là đồ vật mới mẻ, bọn họ chưa được thấy bao giờ, đồng thời cũng là đồ vật đắt đỏ mà họ không với tới.
Nhưng mà bây giờ nó lại ở trong tay họ.
Trong! Tay! Họ!
Hứa Nhu Nhu nói nhỏ: “Thì ra đây là đồng hồ.”
Cô chỉ từng nghe qua chứ chưa được chạm vào bao giờ.
Hứa Nhu Nhu không khỏi nghĩ tới đời trước, ngày đó chị họ cô có cài một chiếc trâm trân châu, lúc cô nhìn chiếc trâm ấy cũng là tâm trạng này. Cảm thấy họ không thể chạm tới, nhưng mà rất thích.
Hiện tại không thịnh hàng đeo trang sức như vậy, không ai cài trâm trân châu gì cả.
Nhưng mà nếu có thể đeo một chiếc đồng hồ thì chính là có thể diện nhất thời đại này.
Hứa Nhu Nhu nhẹ nhàng vuốt ve: “Sao mà đẹp vậy nhỉ!”
Thường Hỉ không thất thố như Hứa lão tam và Hứa Nhu Nhu nhưng mà ngón tay chị cũng run nhẹ. Hơn nửa ngày sau, chị cũng phản ứng kịp: “Những thứ này là Đào Đào nhặt được ư?”
Tuyết Lâm gật đầu: “Vâng.”
Thường Hỉ cau mày, nói: “Nếu là đồ nhặt được thì phải trả về cho người mất, chúng ta dù nghèo cung không thể làm chuyện như chiếm làm của riêng được.”
Đồng hồ dù quý hiếm nhưng cũng không phải là của mình. Thường Hỉ nói vậy như chậu nước lạnh tạt vào làm Hứa lão tam và Hứa Nhu Nhu tỉnh táo lại. Đồ này dù có tốt nhưng không phải là của họ!
Hứa lão tam bĩu môi, nói: “Nếu chúng ta nhặt được thì tất nhiên là của chúng ta rồi.”
Thường Hỉ: “Vậy người làm rơi sẽ khổ biết bao chứ?”
Dù chị cũng rất thích nhưng mà chị vẫn hiểu đạo lý này.
Chị nói: “Tôi cũng biết đây là đồ tốt, nhưng mà…..”
“Mẹ.” Tuyết Lâm đánh gãy lời Thường Hỉ, cậu nói: “Chỗ đồng hồ này chúng ta tạm giữ lại đã.”
Thường Hỉ: “Sao cơ?”
Chị không nghĩ con trai sẽ nói lời này nên kinh ngạc nhìn cậu, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tuyết Lâm nói: “Chỗ đồng hồ này chắc chắn không phải của bọn họ, chúng ta có giữ lại cũng không tính là lấy trộm của người ta! Mọi người nhìn xem, đây đều là của hãng Hải Âu, ai có thể mua nhiều đồng hồ này một lúc chứ? Có thể sao? Con nghĩ, lai lịch những cái này có khi cũng không tốt lắm đâu. Đen ăn đen, không có gì sao trái hết!”
Cậu cân nhắc một chút, nói tiếp: “Mấy người làm rơi đồ hôm nay con chưa gặp qua bao giờ. Không phải người trong thôn chúng ta. Nếu đã không phải người trong thôn thì sao lại cầm đồ quý như vậy đến đây chứ? Con nghĩ cũng không hợp lý lắm. Không phải con nhất định muốn lấy chỗ đồng hồ này mà là chúng ta không thể làm việc tốt lại rước họa vào thân được. Con nhớ là mấy người kia đều đeo túi xách. Nếu đeo túi xách thì có thể còn nhiều thức khác trong đó. Dù chúng ta có nộp lên thì có khi có người hoài nghi chúng ta đó. Con không muốn người ta nhìn chằm chằm nhà mình. Dù sao nhà mình cũng có vài thứ khác.”
Nghe vậy, Thường Hỉ quyết định: “Vậy thì nghe theo con đi.”
Hứa lão tam: “… …”
Thế nên con anh nói một câu còn hữu dụng hơn 100 câu của anh góp lại!
Nhưng mà cũng chẳng quan trọng.
Hứa lão tam cao hứng xoa tay, nói: “Con trai! Có thể cho ba một chiếc được không?”
Nếu có thể đeo đồng hồ này thì vinh dự bao nhiêu chứ,
Tuyết Lâm kinh ngạc nhìn ba mình hỏi: “Ba điên à?”
Cậu lạnh lùng nói: “Ba sợ người khác không biết đồ này đang ở trong tay chúng ta phải không?”
Lời này thì Hứa lão tam cũng không thích nghe!
Anh nói: “Con nghĩ ba ngu à? Tất nhiên ba không phải là muốn đeo ra ngoài khoe rồi! Ba chỉ muốn đeo trong nhà một chút thôi.”
Anh mơ mộng nói: “Ba chưa được đeo đồng hồ bao giờ.”
Tuyết Lâm: “………………”
Cậu nói nhỏ: “Một thời gian nữa đi, tạm thời đừng để lộ gì.”
Cậu nói tiếp: “Dù sao cũng chẳng biết là chuyện gì, đừng vì lợi nhỏ mà chịu thiệt lớn. Chúng ta cứ xem tình hình một chút đã, cẩn thận vẫn hơn. Với lại đeo trong nhà thì có ý nghĩa gì chứ, chờ thêm một hai năm nữa, không chừng chúng ta có thể tìm lý do đeo công khai đó. Mọi người thấy đúng không?”
Mọi người nghĩ cũng đúng.
“Chuyện này cứ theo lời con đi.”
Hứa lão tam: “Chuyện hôm nay Hạ Gia cũng biết phải không?”
Anh cười mờ ám: “Có cần uy hiếp nó một chút không?”
Tuyết Lâm: “……………………”
Khóe miệng cậu run rẩy, nói: “Ba, ba có thể đừng cứ trưng bộ dạng trùm phản diện ra như vậy không? Gia Gia căn bản không biết bên trong có gì. Nếu chúng ta không nhắc tới thì ba nghĩ lâu dần Gia Gia có thể nhớ được bao nhiêu chứ? Với lại, nó còn là một đứa trẻ con, dù có nói gì cũng không ai nghĩ là thật. Ba càng nghiêm túc trịnh trọng thì ngược lại nó càng có ấn tượng sâu. Ba không nhắc tới có khi còn chẳng có việc gì đâu.”
Hứa lão tam: “……..Cũng đúng.”
Tuyết Lâm thu lại đồng hồ, nói: “Cứ cất đi trước đã, sau này hãng nói tiếp.”
Mấy người nghiêm túc gật đầu.
Tuyết Lâm: “Còn có một việc nữa……”
Cậu nhìn mọi người, càng thêm nghiêm túc hơn.
Tuyết Lâm: “Tuyệt đối không được để Đào Đào biết chuyện này.”
“Đó là tất nhiên!”
Đứa trẻ nhỏ như thế không thích hợp biết bí mật này.
Bí mật lớn này cứ để bọn họ gánh chịu đi.
Dù ngủ muộn nhưng khi trời còn chưa sáng Thường Hỉ đã dậy. Cũng chẳng phải chị không ngủ được mà là từ sáng sớm, mấy người hàng xóm đã đứng cửa gọi chị. Thường Hỉ vội vàng thay đồ đi ra.
Thím Quế Hoa: “Đại Hỉ ơi, em còn có thể ngủ được à. Nhanh cầm chậu đi nhận huyết heo đi.”
Thường Hỉ: “Ừ, mọi người chờ em chút!”
Chị vừa đi vào nhà vừa nói: “Mọi người dậy đi, sắp giết heo rồi!”
Nghe vậy, Hứa Nhu Nhu bật dậy, nói: “Con cũng muốn đi xem.”
Cô dụi mắt, vội thay đồ, cũng chẳng rửa mặt mà đi luôn. Mà cùng đi theo còn có Hứa lão tam. Nông thôn cũng chẳng có thú vui gì, chuyện giết heo là việc lớn rồi. Với lại, anh cũng phải nhìn chằm chằm không thể bị thua thiệt.
Dù sao, cũng là con trai con gái anh phát hiện ra, coi như không cho nhà mình nhiều thịt hơn thì cũng phải cho nhà mình chút huyết heo đúng không?
Hai cha con đi sau mấy người phụ nữ, vừa đi vừa dụi dụi, móc gỉ mắt, cũng không rửa mặt mà cứ đi luôn.
Thím Quế Hoa nhìn sau lưng, nói: “Hứa lão tam nhà em làm sao vậy?”
Nguyệt Quý tỏ ra hiểu rõ: “Chắc chắn là sợ bị thiệt thòi.”
Thường Hỉ nhịn không được bật cười, nói: “Hai người đúng là anh em ruột!”
Rõ ràng là bọn họ xuyên tới, Hứa lão tam cũng chẳng phải Hứa lão tam thật, nhưng mà anh ta với Nguyệt Quý cố tình cứ đối đầu. Thường Hỉ không nhịn được cười, nói: “Hai người đúng là rất có duyên anh em đó.”
Nguyệt Quý xù lông: “Ai muốn có duyên với anh ấy chứ!”
Cô rất giận: “Từ bé anh ấy đã hay bắt nạt em rồi.”
Mấy người khác cũng bật cười, nhìn Hứa lão tam kia, anh ta chỉ bắt nạt ngoài miệng cho đã đời chứ khẳng định không dám động tay động chân. Trong thôn làm gì có người đàn ông nào không dám giết heo?
Chỉ có mình anh ta thôi!
Chỉ có anh ta.
“Thực ra người này cũng chẳng phải xấu.”
Nguyệt Quý ‘hừ’ một tiếng.
Thường Hỉ cùng không muốn nói thêm mà chuyển đề tài: “Nhanh lên đi, đi lấy huyết heo quan trọng hơn.”
Thím Quế Hoa cười thần bí: “Mọi người yên tâm đi, lão Hứa nhà tôi chắc chắn sẽ chờ chúng ta đến.”
Dù đại đội trưởng là người chính trực nhưng mà có chút chuyện nhỏ vẫn ưu tiên người nhà. Một nhóm rất nhanh đã tới nơi, đồ tể trong thôn đã chuẩn bị xong, đại khái là ‘lợn rừng’ cũng biết mình sắp xong đời rồi nên phát ra âm thanh rất lớn.
Trong sân đã có mấy chục người ở đây, cũng có mấy người phụ nữ khác cầm chậu, đều là chờ nhận huyết heo.
Đại đội trưởng nói: “Lợn rừng xuống núi sẽ hại hoa mầu, đã bị chúng ta bắt được rồi. Vụ mùa chúng ta làm việc mệt mỏi, cũng cần chút dầu mỡ. Đây đúng là chuyện tốt, nếu đã tới cửa thì cũng không cần khách khí!”
“Đúng, là tự mình đưa tới cửa, ha ha ha ha!”
“Đại đội trưởng, nhanh xuống tay đi!”
Đại đội trưởng bị ngắt lời cũng không giận, tâm tình anh rất tốt.”
“Được, bây giờ bắt đầu luôn đi lão Vương.”
Lão Vương: “Được!”
Đại đội trưởng: “Tất cả những gia đình hôm qua tham gia bắt heo tới xếp làng lấy huyết đi, nhưng mà Tuyết Lâm phát hiện lợn rừng, nếu không có nó thì chúng ta cũng chưa chắc có chuyện tốt này. Vợ lão tam đứng lấy đầu tiên đi.”
Anh nhìn về phía quả phụ Vương và hai người phụ nữ bên cạnh nói: “Ba nhà này cũng không cần nhiều lời, tới xếp hàng đi.”
Ba nhà này đều không có đàn ông, là cô nhi quả phụ. Gia đình như thế, trong lúc thích hợp đại đội trưởng sẽ có một số ưu đãi trong trường hợp nhất định. Mọi người đều hiểu nên sẽ không quấy phá lúc này.
Mấy người phụ nữ lập tức xếp thành hàng. Không thể không nói đại đội họ vẫn rất nghe lời, nếu ở đại đội khác sẽ có tình trạng anh tranh tôi đoạt loạn lên rồi.
Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
Thường Hỉ đứng đầu tiên nhanh chóng hứng huyết heo, dù chị cầm chậu nhưng cũng không lấy đầy, tự mình ước lượng một chút rồi lập tức thu chậu lại. Mọi người xếp hàng theo thứ tự, rất nhanh đã lấy huyết heo xong.
Mỗi người lấy một ít, không có ai tham lam, lúc này mà tham lam thì sợ là lần sau không đến lượt mình. Thế nên mỗi người tự ước lượng rồi để cho người tiếp theo.
Đại đội trưởng gật đầu: “Mọi người cũng đừng gấp, chờ lát nữa sẽ cầm được thêm chút nội tạng.”
Mặc dù trong lòng mọi người đều có chút phỏng đoán rồi, nhưng mà đại đội trưởng nói vậy vẫn làm mọi người kinh hỉ. Dù sao ai cũng chẳng muốn làm việc không công.
Thím Quế Hoa nói: “Lão Hứa nhà tôi chắc chắn sẽ để tôi xếp cuối cho xem.”
Thường Hỉ thấp giọng nói nhỏ: “Chị muốn lấy gì, lúc sau chúng ta đổi.”
Thím Quế Hoa cười nói: “Cũng không cần đâu, cho gì chị cũng muốn.”
Thường Hỉ cũng nghĩ vậy.
Dù được chỗ nào cũng rất tốt.
Mấy năm này, thịt lợn quá khó mua. Dù có chút xương cũng có thể bán, có thể thấy được trong lúc không đủ vật tư thì không có gì là không ăn được.
Bởi vì bọn Tuyết Lâm phát hiện ‘lợn rừng’, nên Thường Hỉ được lấy đầu tiên, Thường Hỉ nói: “Em không cần lấy nội tạng đâu, cứ cho em tất cả xương được không?”
Chị giải thích: “Cứ đem thịt lọc hết cũng được, em chỉ muốn lấy xương thôi.”
Lão Vương: “Thế thì không hợp lý lắm.”
Chỉ lấy xương thôi chứ không lấy nội tạng thì làm sao mà được?
Nếu muốn lấy chút tai heo gì đó mới làm được ra chút hương vị.
Thường Hỉ: “Không sao đâu, em chỉ muốn lấy ít xương hầm canh thôi, sau vụ mùa nhiều người nhờ em là tiệc mừng, em hầm ít canh để lúc đó cần dùng tới.”
“Được!”
Vì Thường Hỉ chỉ lấy xương mà mọi người không thích lắm nên lão Vương không tính toán mà cho chị rất nhiều.
Thím Quế Hoa nói: “Đại Hỉ tốt tính quá, sợ chúng ta xếp sau không được chia đồ gì tốt nên chỉ lấy xương thôi.”
Thím Thúy Hoa lập tức phối hợp: “Còn không phải sao? Em ấy chính là người như thế. Mà người nhờ em ấy làm tiệc cũng chiếm được lợi lớn rồi, nào có ai như em ấy còn mang canh nhà mình tới làm đồ ăn.”
Hai người tán gẫu với nhau.
Nếu nói ra như vậy, thì dù Thường Hỉ là người trầm lặng trong thôn thì danh tiếng cũng rất tốt.
Có thể không tốt sao?
Chị chị có tuổi trong thôn, không keo kiệt khích lệ Thường Hỉ, xây dựng danh tiếng tốt cho Thường Hỉ, Thường Hỉ làm tiệc giúp người ta vẫn luôn rất ngon, cũng chẳng lấy đồ về. Mọi người đều tán thành.
Lúc sau, mọi người trong thôn cũng dần dần đến đủ.
Dù nhiều nhà không nhận được huyết heo, nội tạng, nhưng mà thịt heo thì có thể. Như nhà Thường Hỉ được chia cho một cân rữa thịt. Vì Thường Hỉ làm người hiền hậu, lão Vương chủ động cắt cho chị một miếng thịt dày.
Nói đến con heo này cũng rất mập.
Nếu nói là ‘lợn rừng’ thì quá vô căn cứ.
Người nào có mắt đều nhìn ra đây là heo nhà nuôi.
Nhưng chẳng ai nói toạc ra.
Mấy người Thường Hỉ thu hoạch tương đối tốt, mỗi người xách phần của mình về nhà, vừa vào cổng đã thấy Đào Đào ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn cực kỳ.
Thường Hỉ: “Đào Đào dậy rồi à?”
Hứa Đào Đào lập tức ngẩng đầu lên, chạy ‘bịch….bịch’ đến cạnh Thường Hỉ, cô bé nhón chân lên nhìn chậu mà Thường Hỉ cầm theo, ‘nha’ một tiếng vui sướng.
‘Thịt heo mập!”
Thường Hỉ gật đầu: “Đúng vậy, là thịt heo mập, chút nữa mẹ sẽ cho con ăn tóp mỡ, được không nào?”
Đào Đào vui sướng quay vòng vòng, nói: “Vâng ạ!”
Cô bé phấn khởi: “Quá tốt rồi.”
Cô bé nuốt nước miếng nói: “Mẹ ơi, nhiều vậy đều được ăn hết sao ạ?”
Thường Hỉ: “Con nghĩ hay nhỉ.”
Chị nói: “Đi chơi đi, trưa về rồi ăn.”
Đào Đào quả quyết lắc đầu, đi chơi gì chứ??
Không thể đi chơi, làm gì có ăn biết được ăn ngon mà không ngóng chứ, để tới tận trưa thì đâu còn thơm ngon giòn rụm nữa?
Không đi, kiên quyết không đi.
Đào Đào lắc đầu như trống gỏi, Thường Hỉ bật cười: “Vậy được, con ở đây chờ chút.”
Miếng thịt này có chị cũng được ⅔ mỡ, đặc biệt ngon.
Chị cắt hết mỡ ra, để thịt lạc lại. Sau đó cắt thịt mỡ thành từng miếng nhỏ, xếp vào nồi, một lát sau đã phát ra âm thanh ‘lốp bốp….lốp bốp…’, mùi thơm cũng chậm rãi bay ra.
Đào Đào nuốt nước miếng, cô bé ngồi trên ghế không làm gì.
Nhưng cũng tò mò vì hôm nay không có bạn nhỏ nào tới tìm Đào Đào chơi.
Nhưng ngồi trong sân cũng có thể ngửi được hương thơm nức mũi của thịt heo, có thể thấy nhà nào cũng ăn thịt. Thịt vừa được chia là tươi ngon nhất. Sao có thể không ăn chứ! Mà rất nhiều nhà dựa vào việc chia thịt heo hàng năm mới được ăn chút dầu mỡ.
Đừng nói là ngõ bọn họ mà cả làng đều có hương thơm của thịt heo.
Thường Hỉ cầm đĩa nhỏ đưa cho Đào Đào, nói: “Đây, cho con ăn này.”
Hứa Đào Đào lập tức nhận lấy, bên trong có mấy miếng tóp mỡ, Đào Đào không kịp đợi đã ăn luôn một miếng, nhóp nhép không rõ tiếng: “Ôi, ngon quá!”
Cô bé chạy ‘bịch bịch’ ra sân sau: “Anh ơi, anh ơi, anh mau ăn thử tóp mỡ đi.”
Một lát sau, lại chạy về sân trước hỏi: “Mẹ ơi ba với chị con đâu ạ?”
Sao không thấy ai nhỉ?
Thường Hỉ lúc này mới kịp phản ứng: “Ừ, hai người này đâu rồi nhỉ?
Nhưng mà chị cũng không nghĩ nhiều, nói: “Không có chuyện gì đâu, hai người họ cũng không lạc được, một lúc nữa sẽ về thôi.”
Đào Đào: “À, vậy con chỉ có thể tự ăn hết rồi.”
Thường Hỉ cười nói: “Ừ con ăn đi, vẫn còn đây mà!”
Người nhà họ, trừ Đào Đào ra thì không phải đi tìm ai. Dù sao tới giờ cơm sẽ tự về thôi.
Chỉ có con nhóc con Đào Đào này mới cần để ý.
Đúng là chỉ có người trong nhà mới hiểu nhau.
Quả nhiên lúc gần ăn trưa, Hứa lão tam và Hứa Nhu Nhu về nhà. Thường Hỉ cũng không nhìn mà nói: “Hai người đi cùng nhau, có chuyện gì à?”
Hứa lão tam uống nước ‘ừng ực’, nói: “Hai ba con anh làm người tốt, giúp người làm vui.”
‘Giúp người làm vui’ – bốn chữ này sẽ không xuất hiện trên người Hứa lão tam.
Thường Hỉ liếc xéo anh một cái, ‘hừ’ nhẹ.
Hứa lão tam: “Thật đó, em không tin à? Đại đội trưởng không an tâm chuyện ‘lợn rừng’ này nên đúng lúc Nhu Nhu ở đây, bọn anh đi quanh làng một vòng.”
Nói tới đây, anh thần bí nói tiếp: “Nhưng mà đúng là có chút thu hoạch.”
Thường Hỉ: “Sao vậy?”
“Con heo này đúng là từ trên núi xuống, em thấy có lạ không chứ.”
Nói tới đây, Hứa lão tam cũng có chút khó hiểu.
Rõ ràng là heo nhà nuôi mà sao có thể chạy từ trên núi xuống chứ?
“Hay là có người nuôi heo trên núi?” Tuyết Lâm đột nhiên nói chuyện, dọa Hứa lão tam giật mình, nhưng rất nhanh, Hứa lão tam nghĩ thấy cũng đúng: “Có thể vậy đó, rất có khả năng.”
Dù có chính sách không được tự nuôi heo nhưng mà có chút người làm chuyện mờ ám thì có khả năng.
Nhưng cũng quá lớn gan đi.
“Sao lại có người to gan vậy nhỉ?”
Tuyết Lâm bình tĩnh nói: “Gan lớn no bụng, gan nhỏ chết đói. Dù là thời đại nào thì cũng có người cần tiền không cần mạng thôi. Chuyện này không liên quan tới chúng ta, chúng ta không cần quan tâm. Dù có chuyện này hay không cũng chẳng có quan hệ gì tới chúng ta hết.”
Đừng thấy cậu chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, nhưng rất có tiếng nói trong nhà này.
Ngay cả Hứa lão tam cũng phải nghe theo.
“Con nói đúng, chúng ta cũng chẳng phải không sống được, không thể làm bừa.”
Tuyết Lâm bình tĩnh nói: “Chuyện nguy hiểm như vậy chúng ta dính vào làm gì. Mấy ngày nữa kết thúc vụ mùa ba lên trạm thu mua ở huyện xem có chai lọ vại bình gì không mang về làm dưa muối đi. Quản làm gì người ta thế nào, cứ làm thêm dưa muối để mùa đông ăn ngon là được. Còn thế thể đổi thêm chút đồ ăn vặt với thanh niên trí thức.”
Hứa lão tam nhíu mày, cười nói: “Ba biết rồi, lúc ấy ba sẽ đi cùng mẹ con.”
Tuyết Lâm đối diện với ánh mắt ba mình, cười lên ý vị thâm trường: “Việc này mà không có ba thì đúng là không làm gì được.”
Hứa lão tam đắc ý: “Còn không phải sao, chỉ bằng ánh mắt mắt độc đáo này thì ba mạnh hơn con nhiều.”
Tuy nói con trai mình thông minh nhạy bén, học gì cũng nhanh. Nhưng mà mỗi người một tài riêng nha!
He he, anh cũng không kém đâu!
Hứa lão tam đắc ý, Hứa Tuyết Lâm cũng không nói thêm gì mà quay người ra sân sau. Mấy ngày này cũng sắp thu hoạch được lứa dế nhũi thứ hai rồi, Tuyết Lâm lúc này đang quan sát xem bọn chúng ăn bao nhiêu, tính xem phơi khô luôn hay để thêm thì phù hợp.
Cuộc nói chuyện của hai ba con kết thúc.
Đào Đào ngồi trên ghế, nhìn trái nhìn phải một chút, hiếu kì hỏi: “Ba, chỉ là mua vài cái bình đựng dưa muối thôi mà. Sao ba đắc ý vậy ạ? Con cũng mua được nha!”
Hứa lão tam: “…”
Sao có thể nói vậy chứ?
Đào Đào mơ hồ: “Chẳng biết ba kiêu ngạo gì nữa.”
Hứa lão tam: “…”
Kiêu ngạo gì ư?
Kiêu ngạo vì ba có thể nhìn ra tuổi thọ của mấy thứ đó!
Nhưng mà ba có thể nói ra sao?
Không thể nói!
Hứa lão tam mặt nhăn như khổ qua nhìn con gái nhỏ.
Đào Đào chớp đôi mắt to, nói: “Thôi được, ba không cần khổ sở, con không hỏi nữa. Lần sau ba lại đắc ý.”
Hứa lão tam: “…”
Không phải là như thế!!!
_____