CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ - Chương 17-2
_______________
[……..continue]
“Đào Đào, Đào Đào ơi…………….” Chắc nghe được mấy tiếng hét chói tai liên tiếp của Đào Đào, Hứa Lãng chạy thình thịch sang, vừa tới cửa nhà, cậu nhóc đã phanh lại, phát ngốc nhìn ngựa gỗ của Đào Đào.
Đào Đào đang ngồi trên ngựa gỗ lắc lư trước sau, ngựa gỗ lắc lư cũng chậm. Nhưng mà bọn nhỏ lại cho rằng đây là đồ vật quá thần kỳ.
Hứa Lãng khiếp sợ nhìn đồ chơi mới của Đào Đào, lắp bắp hỏi: “Đây…đây….đây là cái gì vậy?”
Đào Đào quay đầu lại, kích động nói: “Anh Tiểu Lãng, mau tới đây xem đi, đây là ngựa gỗ.”
Trong thôn này, đứa nhỏ nào có cây gậy bắt ve đã được xem là bảo bối rồi.
Chứ đừng nói tới con ngựa gỗ có thể ngồi. Hứa Lãng nhìn đát rát cả mắt, chạy nhanh tới, giơ tay ra muốn sờ thử nhưng lại không dám.
Cậu nhóc nuốt nước miếng: “Anh, anh có thể sờ thử không?”
Ba của Hứa Lãng là đại đội trưởng, cậu nhóc lại là con trai duy nhất trong nhà, nhưng cậu nhóc bị quản rất nghiêm, không những không hư mà còn rất ra dáng anh cả. Như lúc này, dù cậu nhóc nhìn ngựa gỗ cũng thèm thuồng đến mức dính chặt lại, nhưng cũng không nói là muốn ngồi. Chỉ sờ nhẹ, cứ làm như như vậy là đã tốt rồi.
Hơn nữa cậu nhóc muốn sờ thử cũng nghiêm túc hỏi xem Đào Đào có đồng ý không.
Đào Đào gật đầu: “Tất nhiên là có thể rồi.”
Hứa Lãng gấp không chờ được mà chạm vào, cậu nhóc cảm thấy quá mỹ mãn cười lên: “Đây là ngựa bằng gỗ.”
Đào Đào gật đầu: “Đúng vậy, ngựa gỗ tất nhiên phải làm từ gỗ rồi.”
Bé con kiêu ngạo nói: “Đây là quà sinh nhật ba tặng em đó.”
Cũng không ngoài ý muốn chút nào, Hứa Lãng hâm mộ: “Ba em thật tốt.”
Đây cũng là lý do bọn nhỏ rất thân với Hứa lão tam, tuy người lớn đều thấy anh ta qua lười biếng, không học vấn không nghề nghiệp vô dụng. Nhưng trong lòng các bạn nhỏ, đây là một người ba tốt.
Bọn nhỏ cũng không hiểu mấy thứ như làm việc, nhưng lại biết ba Đào Đào sẽ tìm đồ ăn ngon cho cô nhóc, sẽ tặng bé quà, còn kể chuyện, hát cho bé nghe.
Như thế mới là người ba tốt.
Hứa lão tam đắc ý khoe khoang: “Thế nào? Không tồi đúng không? Ngựa gỗ này trẻ con trong thành phố cũng không có đâu! Không tin mấy đứa hỏi Gia Gia xem.”
Đây là đồ anh tự thiết kế rồi tìm người có chuyên môn làm, tất nhiên không ai bán rồi.
Đây là bản giới hạn độc nhất vô nhị trên đời đấy.
Hai đứa nhỏ càng thêm yêu thích không buông, Đào Đào nói: “Con quá hạnh phúc rồi!”
Bé con lắc lư, đã nắm bắt được tiết tấu của ngựa gỗ, bé con hưng phấn bừng bừng, nhưng Đào Đào cũng là bé ngoan hiểu chuyện, không có giữ đồ riêng.
Bé con ngọt ngào nói: “Anh Tiểu Lãng ơi, đây là quà sinh nhật của em, em muốn ngồi thêm một lúc nữa. Chờ một lát rồi anh ngồi nhé, được không ạ?”
Hứa Lãng suýt nữa thì hét chói tai:: Được được được, Đào Đào là em gái tốt nhất trên đời.”
Mình….mình…. mình cũng được chơi!
AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Em ấy là em gái tốt nhất trên đời!
Hai bạn nhỏ chơi với nhau, Thường Hỉ xoay người đi xuống bếp, bắt đầu chặt gà.
Chị nhìn Hứa lão tam đang đứng một chỗ cười tủm tỉm nói: “Vào đây nhóm lửa đi.”
Hứa lão tam: “……”
Người phụ nữ này!!
Quá quá đáng rồi!
Nhưng dù trong lòng mắng thềm bao nhiêu lần thì thân thể cũng rất tự giác đi làm việc.
Hai vợ chồng bắt đầu làm việc, Hứa Nhu Nhu nhìn Hứa Tuyết Lâm ra hiệu, kéo cậu vào trong nhà, thì thầm hỏi: “Có phải em giúp ba không?”
Tuyết Lâm gật đầu.
Hứa Nhu Nhu hừ một tiếng, nói: “Nếu là em giúp thì ông ấy đắc ý gì chứ? Với lại sao em lại cho ông ấy mượn tiền?”
Tuyết Lâm ý vị thâm trường nói: “Sinh nhật Đào Đào, ông ấy rất muốn tặng quà em ấy. Với lại như thế cũng thúc đẩy ông ấy năng động một chút. Nếu không người này chỉ ăn không ngồi rồi. Bây giờ ông ấy nợ em, phải nỗ lực kiếm tiền trả nợ, ít nhất cũng biết kiếm tiền mới có tiền tiêu.”
Hứa Nhu Nhu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừ đúng là có chút đạo lý.”
Nói xong cô lại hỏi: “Vậy em cho ông ấy mượn bao nhiêu?”
Tuyết Lâm trả lời: “Bản vẽ thì không cần tiền, coi như thành ý của em. Ông ấy mượn em năm đồng.”
Tạm dừng một chút, cậu lại nói: “Ông ấy nhờ bác Kiến Nghĩa làm, tất cả là tám đồng.”
Hứa Nhu Nhu cảm khái: “Nhìn vô dụng như vậy mà có thể tích cóp được tiền. Tiền năm trước ông ấy mượn em cũng trả đợt cuối năm đúng không?”
Tuyết Lâm gật đầu: “Đúng vậy. Thế nên chị thấy đó, nếu không có động lực thì cũng không kiếm được tiền. Năm ngoái ông ấy mượn em bảy đồng, nửa năm đã trả lại em. Nhưng nửa năm sau không có áp lực nợ nần, ông ấy chỉ kiếm được có ba đồng.”
Hứa Nhu Nhu: “Đúng vậy.”
Tuyết Lâm mỉm cười nói: “Chị, em làm việc mà chị còn không yên tâm sao?”
Cậu ý vị thâm trường: “Có một số người giống y như con lừa, nếu không đánh nó sẽ không đi. Nên thỉnh thoảng cho ông ấy động lực. Mà nợ lần chính là động lực tốt nhất.”
Hứa Nhu Nhu bật cười: “Có người nào nói ba mình như vậy chứ?”
Tuyết Lâm nhướng mày: “Dù ông ấy nghe được cũng chẳng để ý đâu.”
Hứa Nhu Nhu: “Ừ đúng vậy.”
Ba của cô mặt quá dày! Ông ấy chẳng so đo mấy chuyện này.
Điều mà ông ấy quan tâm là có phải làm việc không, cho cho ông ấy ăn cơm không.
Não của người này cũng quá đơn giản rồi.
Hai chị em đi ra sân đã thấy thím Quế Hoa và cô ruột tới rồi, hai người đều đang hỗ trợ ở dưới bếp, bé cô lại không biết đã chạy đi đâu rồi. Người này chính là như thế, tìm mọi cơ hội để lười biếng.
Hứa Nhu Nhu yên lặng đi vào, thím Quế Hoa liền sang sảng: “Con nít con nôi không cần vào đây, đi vào sân chơi đi, chỗ này có mấy thím rồi.”
Hứa Nhu Nhu chần chừ, Thường Hỉ mỉm cười nói: “Con đi chơi đi, không cần ở đây đâu.”
Vừa dứt lười, quả phụ Vương và thím Thúy Hoa cũng sang tới nơi, ngõ này có năm người phụ nữ, nhà khá gần nhau, nhưng cũng cách nhau một đoạn.
Nhu Nhu và Tuyết Lâm đi ra sân, thấy bọn nhỏ đều đang tụ tập trong sân.
Mậu Lâm, Hải Phong và Hải Lãng quay quanh ngựa gỗ tíu tít không ngừng.
Còn Hạ Gia lại khá an tĩnh, không ồn ào như những đứa nhỏ khác, nhưng mà cậu nhóc cũng rất hưng phấn, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn ngựa gỗ, miệng cũng cười rất tươi.
Đào Đào chơi vui vẻ xong mới nhớ ra đám bạn mình.
Bé con xuống ngựa nói: “Em chơi lâu rồi, nhường cho mọi người chơi đó.
“AAAA!!!:
“Đào Đào, em tốt quá!”
Em họ, anh thích em nhất, em vừa đẹp lại còn lương thiện nữa.
“Đào Đào tốt quá!”
“Tớ muốn ngồi, tớ muốn ngồi…….”
Mỗi người một câu, ồn ào như cái chợ.
Tất nhiên rồi, ai cũng muốn được chơi trước.
Thấy sắp có chiến tranh giữa các các bạn nhỏ, Đào Đào nói: “Không cần tranh nhau, không cần tranh nhau nữa.”
Bé con ngây thơ nói: “Chúng ta không được tranh nhau.”
Hứa Lãng nói: “Vậy Đào Đào chia đi, em quyết định xem ai sẽ được chơi trước.”
Đào Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chơi đoán số đi! Người nào thắng sẽ được chơi trước, sau đó xếp hàng chờ lượt.”
Như thế rất công bằng.
Mấy bạn nhỏ sôi nổi gật đầu: “Tốt quá, Đào Đào thật thông minh.”
Mấy bạn nhỏ chơi trò chơi rất náo nhiệt, Hứa Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn về phía em trai, Tuyết Lâm nói: “Chị cứ thoải mái một chút đi, cùng là trẻ con mà. Không cần quá nghiêm khắc với bản thân.”
Hứa Nhu Nhu vỗ tay cậu, nói ẩn ý: “Chẳng phải em không biết………”
Cô bé cũng không còn là đứa trẻ từ lâu rồi!
Dù cô cũng chịu chút ảnh hưởng từ đám trẻ bằng tuổi thân thể này nên tâm thái có chút trẻ con, nhưng cũng không phải là trẻ con thật.
Hứa Tuyết Lâm ngồi cạnh sóng vai cùng cô, nói nhỏ chỉ hai người mới nghe được: “Chị thấy mình không phải trẻ con à?”
Hứa Nhu Nhu: “Đương nhiên!”
Cái này còn phải hỏi chắc?
Đương nhiên là vậy rồi.
Tuyết Lâm mỉm cười mười phần toan tính: “Thế chúng ta chứng mình đi, thật ra chị cũng chẳng phải người lớn.”
Hứa Nhu Nhu: “……???”
Tuyết Lâm: “Nào, em đố chị biết cái này nhé!”
Hứa Nhu Nhu: “………………………………………………………………”
Trên đời này có một câu nói từ em trai mà cô bé sợ nhất là “em đố chị một câu”.
Đời trước, cô bé đã biết câu nói này đã quá đáng sợ rồi.
Cô lắp bắp nói: “Thực ra, thực ra cũng không cần đâu…….”
Hứa Tuyết Lâm nhẹ nhàng nói: “Chị à, chị không thể có mắt mà giả mù được.”
Cậu nhặt lên một nhánh cây nói: “Nào, qua đây, chúng ta cùng làm đề toán này.”
Hứa Nhu Nhu: “………………………………………………………………”
Em trai cô lại bắt đầu rồi.
Cô không muốn học mà!
Không ai hiểu một học tra(*học sinh dốt đó mấy cậu ơi) bị bắt học khổ sở thế nào. Đời trước cô đã từng trải nghiệm, viết chữ quá đáng sợ!
Hứa Nhu Nhu thật sự cảm thấy mỗi người có một con đường riêng, mà con đường hợp với cô là luyện võ cơ.
“Chị…………………”
Tuyết Lâm cắt lời: “Chị, chị muốn trở thành người đến chữ cũng không biết đọc à? Vậy thì chỉ là một người có sức lực nhưng không có đầu óc. Dù thời này đi nữa, sức lực cũng chỉ là phụ thôi. Quan trọng nhất là phải có đầu óc. Nếu không người ta bán chị, chị còn giúp người ta đếm tiền đấy.
Hứa Nhu Nhu: “………………………………………………………………”
Tuyết Lâm tiếp tục nói: “Chị nhìn ba xem, dù rất vô dụng nhưng vẫn biết kiếm tiền, còn chẳng phải vì ông ấy có đầu óc hay sao?”
Hứa Nhu Nhu: “Không phải vì ông ấy khôn lỏi ư?”
Tuyết Lâm hỏi lại: “Nếu không có cái đầu thông minh thì dù có khôn lỏi hơn nữa cũng có ích gì chứ?”
Hứa Nhu Nhu: “………………………………………………………………”
Tuyết Lâm mỉm cười: “Năm nay Đào Đào cũng đi học, chị đi cùng em ấy nhé?”
Hứa Nhu Nhu: “Không được!!!”
Cô chẳng muốn đi học chút nào, cô bé nghĩ có trường dạy võ thì tốt biết mấy. Cô bé thích nhất là giơ đao múa kiếm.
Bởi vì đây là việc duy nhất mà cô bé có thể làm tốt.
Mấy cái khác thì cô bé lại không có ưu thế.
Hứa Tuyết Lâm bắt đầu giảng đạo lý, nhưng cũng rất chân thật đáng tin: “Chị có thể học không giỏi, nhưng không thể không đi học được.”
Hứa Nhu Nhu: “…………….hu hu, thôi được rồi.”
Bình thường cô bé không sợ em trai chút nào, trong nhà chỉ có cô bé khỏe nhất. Nhưng cứ nói đến chính sự thì tất cả đều phải dẹp sang một bên, nhà ho đều hiểu rằng Tuyết Lâm là người thông minh, khôn khéo nhất.
Đời trước, cả nhà họ đã biết việc này.
Mà lúc xuyên không tới thế giới này, để nhanh chóng ổn định sinh hoạt được cũng là nhờ Tuyết Lâm bày mưu tính kế.
Cho nên nếu có việc, Hứa Nhu Nhu sẽ không làm trái ý em trai.
Nói cho cùng thì cô cũng chẳng phải người kiên định.
“Vậy thà em nói chị đi học sớm một chút có phải tốt hơn không, bây giờ còn phải đi học cùng bọn Đào Đào nữa. Phải cùng mấy đứa nhỏ đi học thì xấu hổ lắm.”
Tuyết lâm mỉm cười: “Không phải làm muốn chị làm quen với mọi thứ rồi mới nhắc đi sao? Nếu giục chị đi học chị lại không vui.”
Bây giờ mới mười tuổi thì cũng không phải quá muộn.
Nếu hai năm trước, cô bé mới tới đây 4-5 năm, dù đã thích ứng được với môi trường mới nhưng cũng chưa đủ. Tuyết Lâm thấy nếu bảo chị ấy đi học sẽ gây áp lực lớn cho chị ấy. Nếu áp lưc quá lớn thì đi học cũng không hiệu quá.
Nhưng bây giờ đã ổn định nhiều rồi.
Chị cậu hiểu được mọi thứ, cũng đã thích nghi với hoàn cảnh nơi này, đi học sẽ tốt hơn nhiều.
Cô bé gục đầu phiền muôn: “Hay là chị ở nhà rồi em dạy chị? Nếu cùng lớp Đào Đào, chị thấy xấu hổ lắm.”
Tuyết Lâm cười tươi: “Được thôi, chị muốn học là được.”
Dừng một chút, cậu nói: “Hoặc là chị có thể nhảy lớp.”
Cậu nói: “Dù sao chị cũng không phải Đào Đào, không hoàn toàn là đứa trẻ. Nếu học cao hơn vẫn được.”
Hứa Nhu Nhu trừng mắt: “Nhưng mà kiến thức lúc trước khác bây giờ! Chữ viết cũng khác nữa.”
Tuyết Lâm nói: “Cũng không khác nhiều, chị sẽ quen dần thôi. Với lại, bây giờ trường học cũng dạy rất dễ.”
Hứa Nhu Nhu: “Thế………được rồi.”
Cô bé ngẩng đầu nhìn trời, không thể tưởng tượng được, tới nơi này mình có thể đi học.
Nơi này dù có hơi nghèo nhưng lại có rất nhiều ưu điểm.
Con gái cũng có thể đi học!
Tuy ở đây cũng vẫn có rất nhiều nhà trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không giống nhau.
Ở đây, chỉ cần mạnh mẽ kiên cường thì sẽ nhận được đối xử bình đẳng.
Kể cả cha mẹ cũng không thể bán con cái!
Cũng không có luật lệ không cho phụ nữ ra khỏi cửa.
Tuy cô chẳng muốn đi học, nhưng từ đấy lòng vẫn cảm thấy điều này rất tốt!
Hai chị em nói chuyện xong, Hứa Nhu Nhu hỏi em trai có muốn đi cùng không. Cô bé nghĩ dù em không đi học cũng sẽ là người thông minh nhất. Nếu cậu không đi cũng có lý do của mình.
Cũng không cần phải hỏi.
Hai chị em dừng câu chuyện, nhìn về phía ngựa gỗ náo nhiệt, lúc này đã đến lượt Hạ Gia. Bạn nhỏ khẩn trương tối nỗi khuôn mặt trắng nõn đỏ lên như qảu táo.
Đào Đào nói: “Gia Gia đừng sợ, em để chân ở đây, sau đó lắc lư là được rồi.”
Hạ Gia càng ngày càng vui vẻ, cậu nhóc mềm mại đáp: “Vâng ạ.”
Ngồi lên ngựa, cậu bé học theo động tác của các bạn mình, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó mở mắt thật to hét lên: “Lắc rồi, thật sự lắc lư này!”
Đào Đào nói: “Đúng vậy, vừa nãy cũng vẫn đung đưa mà? Thụ ví đúng không? Đây là quà của ba chị tặng đó.”
Ánh mắt Hạ Gia sáng lắp lanh: “Em, em cũng muốn ba em tặng cho em.”
Cậu nhóc nói lời này đã mở ra một thế giới mới cho mọi người.
Các bạn nhỏ nghĩ, hóa ra còn có thể như thế.
Mậu Lâm lập tức nói: “Tớ…..tớ cũng phải xin ba………”
Hải Phong và Hải Lãng trầm mặc, bọn họ không có ba.
Nhưng bọn họ cũng không cần khổ sở quá lâu, bởi vì Hứa Lãng đã phiền muộn nói: “Ba tớ cũng cho làm cho tớ đâu.”
Cậu nhóc khoa tay múa chân nói: “Ba tớ nhất định sẽ nói thế này…………………..”
Cậu nhóc học theo biểu tình của ba mình, chống éo nói: “Hứa Lãng, ai cho con cái lá gan đấy mà dám đòi hỏi! Chơi chơi chơi, chỉ biết chơi thôi, con còn biết làm cái việc gì ngoài chơi chứ? Có thời gian đòi đồ chơi mà không có thười gian chuẩn bị bài trước à? Với lại Đào Đào nhà người ta ngoan ngoãn như thế mới có quá. Còn con? Con chỉ biết làm ba tức giận thôi! Chỉ biết leo lên nóc nhà lật ngói. Muốn quà à? Không có cửa đâu!”
“Ha ha!!!”
Diễn sinh động như vậy khiến nhóm bạn nhỏ đều phải bật cười, mọi người đều bụm mặt lại cười không dừng được.
Mà đúng lúc này, đại đội trưởng vừa từ cửa vào, đúng lúc nghe được toàn bộ.
Mặt anh đen như đáy nồi.
Đại đội trường xụ mặt, chắp tay sau lưng, cười gằn: “Hứa Lãng!”
Hứa Lãng đang nói: “Ba tớ………..AAAAAAAAAAA, ba, ba ba ba, sao ba lại tới đây? Con …..con….con….Ba nghe được gì rồi?”
Đại đội người: “Vừa kịp lúc nghe thấy toàn bộ!”
Hứa Lãng hét thảm một tiếng: “Ba ơi, con sai rồi!”
Sau đó lại chạy đi: “Mẹ ơi cứ con! Ba muốn đánh con!”
Nhất thời, mọi người đều loạn lên.
Đào Đào chống tay lên đầu ngựa gỗ, cười không ngừng được, rấ đồng tình với cậu nhóc.
“Anh Tiểu Lãng thảm quá!”
Hạ Gia sợ ngựa gỗ lắc lư sẽ va vào bé con liền dừng lại, cũng nằm bò ra. Cậu bé cười tủm tỉm, hiểu chuyện nói: “Thực ra bác ấy chỉ dọa anh Tiểu Lãng thôi.”
Đào Đào tròn xoe mắt: “Sao em biết?”
Hạ Gia nói: “Vì bác ấy cũng đâu có cố sức đuổi.”
Mắt Đào Đào mở lớn hơn nữa: “Gia Gia, em thật thông minh!”
Hạ Gia cong khóe miệng…
***********