CẢ NHÀ ĐỀU LÀ DÂN XUYÊN KHÔNG, CHỈ CÓ TÔI LÀ DÂN BẢN XỨ - Chương 13
_____________
“Các bạn nhỏ có biết chú là ai không?” Nhị Cẩu cười hỏi.
Biết thì có biết, nhưng mọi người đều nhìn vào chiếc Rolls-Royce xa hoa của những năm 60 —- xe phượng hoàng.
“Chú là chú Nhị Cẩu ạ.” Hứa Lãng trả lời.
“Cháu chào chú Nhỉ Cẩu ạ.” Đào Đào ngọt ngào chào hỏi
Bọn họ đều biết chú Nhị Cẩu.
Nhưng không biết cũng chẳng sao.
Bé con vừa chào, mấy bạn nhỏ khác cũng chào theo, ríu rít kêu: “Cháo chào chú ạ.”, Nhị Cẩu cười càng thêm tươi, anh nghiêng người, lộ ra cậu bé ngồi yên xe sau ra, nói: “Đây là Tam Cẩu nhà chú, mấy đứa cho nó chơi cùng với nhé?”
Anh lấy ra một túi kẹo nói: “Chú Nhị Cẩu mời mấy đứa ăn kẹo nha.”
Nhóm bạn nhỏ ai nấy cũng kích động, một đám mặt bừng bừng, quá là động tâm rồi. Rồi lại thành thực nói: “Nhung chúng cháu không đi chơi nữa, chúng cháu phải về nhà ăn cơm rồi.”
Nhị Cẩu ngạc nhiên, mỉm cười: “Thế buổi chiều mấy đứa dẫn nó đi chơi cùng nhé, được không?”
Con anh không có bạn chơi cùng, Nhị Cẩu hy vọng có thể giúp con trai nhanh chóng hòa nhập với đám bạn nhỏ này.
Hứa Lãng nhìn về phía bạn mình, mọi người đều gật đầu, quay đầu lại nói: “Vâng ạ.”
Mấy đứa trẻ này đều rất ngoan.
Nhị Cẩu cầm túi kẹo đưa cho Hứa Nhu Nhu nói: “Nhu Nhu chia cho các em nhé.”
Hứa Nhu Nhu an tĩnh gật đầu, cô bé cũng không cần, mấy đứa nhỏ mỗi đứa hai chiếc là vừa đủ.
Nhị Cẩu kinh ngạc nhìn cô bé hỏi: “Cháu không ăn sao?” Theo anh, Hứa Nhu Nhu mười một tuổi vẫn là một đứa trẻ mà!
Hứa Nhu Nhu: “Cháu là người lớn rồi.”
Nhị Cẩu: “………………….”
Hứa Nhu Nhu nhắc nhở: “Lúc này nên về nhà ăn cơm rồi.”
Nếu còn không đi nhanh, về nhà muộn sẽ bị mắng.
Đám trẻ nhỏ đều rụt cổ lại sợ hãi.
Nhị Cẩu hỏi: “Chú và em ăn cơm trưa ở Hứa gia, Đào Đào dắt em trai Tam Cẩu về nhé, được không?”
Nghĩ cũng biết, “người lớn” Nhu Nhu sẽ không muốn chơi cùng bạn nhỏ này, nên anh đặt mục tiêu lên người Đào Đào, bạn nhỏ đều thích cùng bạn nhỏ chơi.
Đào Đào ngẩng đầu nhìn bé trai đang ngồi yên sau xe đạp, cậu bé gầy hơn bọn họ, mặc áo sơ mi trắng giống ba, không có một hạt bụi, là một cậu bé trắng nõn sạch sẽ. Đào Đào chớp đôi mắt to, ngọt ngào hỏi: “Em ấy tên là Tam Cẩu ạ?”
Nhị Cẩu gật đầu: “Đúng thế, nào, con trai, con xuống đi.”
Cậu bé an tĩnh nhìn Đào Đào, không nhúc nhích. Ba cậu cũng không ngoài ý muốn, trực tiếp bế cậu xuống, Tam Cẩu xoắn hai tay lại với nhau. Cậu bé vừa sợ hãi, lại vừa tò mò nhìn về phía nhóm bạn nhỏ kia.
Nhị Cẩu đỡ bả va con trai, nhẹ đẩy về phía trước nói: “Đây là các anh chị, con nên nói thế nào?”
Con trai anh, hướng nội hơn người khác nghĩ.
Tam Cẩu nhấp miệng nhỏ, nhưng lại không nói chuyện, nhìn vào búi tóc của bé gái.
Đào Đào thấy cậu bé cứ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn về phía mình, liền chủ động giới thiệu: “Chào em Tam Cẩu, chị là Đào Đào, năm năm sáu tuổi.”
Lại suy nghĩ, cô bé bổ sung: “Về sau chúng ta là hàng xóm đấy!”
Cậu bé nhấp miệng, ngay lúc Nhị Cẩu cho rằng cậu bé không trả lời, cậu bé lại nhỏ giọng đáp: “Em tên là Hạ Gia.”
Hứa Đào Đào: “Hả?”
Bé con nghi hoặc nhìn cậu bé, sau đó lại quay sang nhìn ba cậu, nhìn qua nhìn lại, đôi mắt mở to, mang đầy hoài nghi.
Không chỉ một mình Đào Đào mà các bạn nhỏ khác cũng hoài nghi theo. Bạn thân, thường tâm linh tương thông. Mọi người chần chờ nhìn Nhị Cẩu, Hứa Lãng nghiêm túc nói: “Chú Nhị Cẩu ơi, em ấy là con trai chú thật ạ?”
Ánh mắt kia, phảng phất như đang nghi ngờ Nhị Cẩu là “mẹ mìn”.*
*Mẹ mìn: tên buôn người.
Nhị Cẩu: “…………………..”
Ngàn lần không nghĩ tới, chính mình cũng có ngày bị bọn trẻ con nghi ngờ.
Lại còn là đứa trẻ mới sáu bảy tuổi.
Anh thấy buồn bã, nhưng lại càng thấy thú vị, anh ra vẻ ai oán liếc mắt nhìn con trai mình: “Tên nhãi con này, con xem con hố cha kìa.”
Anh xoa mạnh đầu tóc cậu bé nói: “Đây là con trai Hạ Gia nhà chú, tên ở nhà thường gọi là Gia Gia, Tam Cẩu….”
Mấy người Đào Đào liền hiểu rõ.
Bé con nói: “Chị tên Hứa Đào Đào, tên ở nhà là Đào Đào, chị không có tên ở nhà thứ hai đâu.”
Hứa Lãng: “Anh là Hứa Lãng, ở nhà mọi người hay gọi là Khang Khang, nghĩa là khỏe mạnh an khang.”
Ba cậu nhóc Mậu Lâm, Hải Phong và Hải Lãng cũng ríu rít giới thiệu.
“Anh là Lý Mậu Lâm, tên ở nhà là Thạch Đầu.” *
*Thạch đầu: cục đá
“Anh là Hứa Hải Phong, đây là em trai anh Hải Lãng, bọn anh không có tên ở nhà, ở nhà thường gọi là Hải Phong và Hải Lãng…..”
Một đứa nhóc có thể bằng 500 con vịt.
Nhị Cẩu cảm thấy bên tai toàn là âm thanh của bọn nhỏ, anh cười nói: “Em trai hơi nhát nên không thích nói chuyện, mấy đứa chủ động hơn được không?”
“Vâng ạ!”
Hứa Lãng là “lão đại” của nhóm trẻ này, cậu nhóc đi lên, vỗ vai bạn nhỏ Tam Cẩu.
Đào Đào đối mặt với bạn nam mới vẫn có chút khẩn trương.
Nhưng nghĩ tới hai người họ muốn tới nhà mình ăn cơm, bé con liền cảm thấy mình là chủ nhà thì phải nhiệt tình tiếp đãi. Bé con dũng cảm tiến lên một bước, kéo tay bạn nhỏ Tam Cẩu, Tam Cẩu khẩn trương cứng người lại, nhưng cũng không rút tay mình về.
Đào Đào nói: “Chị dắt tay em.”
Vừa nói xong, chính mình lại cười, đắc ý nhìn chị gái mình, tuyên bố: “Em cũng làm chị rồi.”
Hứa Nhu Nhu cười: “Ừ.”
Cô bé nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Mấy đứa nhóc chân ngắn cũn, lập tức muốn về nhà ăn cơm.
Hứa Nhu Nhu đi đầu tiên, mấy đứa nhóc đi phía sau. Mà con trai mình bị Đào Đào nắm tay dắt đi, cứ thế đi theo……đi tới.
Đi rồi!!!!
Nhị Cẩu khiếp sợ nhìn con trai, chính mình cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế!
Không nghĩ tới!
Đám nhóc lững thững đi tới ngõ nhỏ nhà mình, vừa tới gần liền nghe được mấy người phụ nữ mắng.
“Thằng nhóc kia không biết lại chơi ở chỗ nào, không biết nhìn giờ giấc, không muốn ăn cơm phải không?”
“Lại đi nghịch ngợm chỗ nào, nhìn ống quần ướt kia xem, con thấy mình khỏe lắm đúng không? Mẹ thấy mày đang thèm ăn đòn đấy!”
“Nếu không về thì com cũng đừng ăn nữa!”
Một đám phụ nữ cùng nói, thâm âm đan xen, mười phần đinh tai nhức óc.
Nhị Cẩu nghĩ: Một đứa nhóc như 500 con vịt, thế một người phụ nữ chắc phải là một nghìn con.
“Ơ, đây là bé con nhà ai? Không phải trẻ con thôn chúng ta! Mấy đứa nhặt được ở đâu vậy?”
Lúc này Nhị Cẩu rốt cuộc cũng đuổi tới nơi, anh nói: “Chị dâu, đây là Tam Cẩu nhà em. Tâm Cẩu chào hỏi đi con.”
Cậu bé đứng sát bên người hứa Lãng và Hứa Đào Đào, an tĩnh như mèo con.
Thím Quế Hoa nói: “Nhà chú đặt tên kiểu gì vậy chứ, ba chú tên Đại Cẩu, chú thì tên Nhị Cẩu, con trai lại đặt tên là Tam Cẩu, vậy sau này cháu chú sẽ tên Tú Cẩu à? Đặt tên thế con trai chú sao mà cưới vợ được chứ? Nhà ai muốn để con mình con chưa sinh đã bị gọi là Tứ Cẩu? Kêu Tứ Cẩu đã đành, nghe như mấy anh em. Không biết còn tưởng là anh em cùng thời đấy.”
Thím Quế Hoa tính ra cũng là cô họ hàng xa của mẹ đẻ Nhị Cẩu, cho nên lời này thím nói cũng không sao.
Nhị Cẩu cười nói: “Mọi người không muốn gọi là Tam Cẩu thì có thể gọi Gia Gia, ở nhà vợ em thường gọi thằng bé là Gia Gia.”
Hạ Gia đứng giữa đám nhóc, vẫn rất an tĩnh.
“Đứa nhỏ này cũng quá yan tĩnh rồi.” Thím cười tươi, khom lưng nói: “Gia Gia đã lớn như vậy rồi à, lúc cháu còn nhỏ thím từng bế cháu đấy.”
Hạ Gia im lặng lùi lại phía sau nửa bước.
Đào Đào tỏ vẻ hiểu rõ nói: “Thím Quế Hoa ơi, em ấy không thích nói chuyện đâu, hơi nhát một chút.”
Thím Quế Hoa cười nói: “Cũng không sao, cùng mấy đứa điên mấy ngày thì gan sẽ lớn lên thôi.”
Đào Đào đắc ý: “Đúng vậy, chúng cháu vừa hoạt bát lại đáng yêu nữa.”
Câu nói này khiến người lớn đều phải bật cười.
Hạ Gia nghiêng đầu nhìn Đào Đào, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thường Hỉ tuy đang ở trong sanan nhà mình nhưng vẫn nghe được bọn họ nói chuyện, chị chạy ra nói: “Nhị Cẩu tới rồi à, trưa rồi, đi vào nhà ăn cơm đi!”
Chị quay sang nhìn bọn nhỏ nói: “Đào Đào đưa em trai vào ăn cơm nhé.”
Thấy đồng đội sắp phải giải tán, Hứa Lãng nói: “Vậy đỉa của chúng ta………..”
Nhóm bạn nhỏ dừng lại, Đào Đào phóng khoáng phất tay: “Đều để ở chỗ anh Tiểu Lãng đi, chúng ta gom rồi bán cùng nhau!”
Hứa Lãng gật đầu: “Được, nếu chia ra thì ít quá. Anh sẽ thay mọi người bảo quản!”
Hứa Lãng được mọi người tín nhiệm nên rất vui vẻ, kiêu ngạo ưỡn ngực đi về nhà.
Thím Quế Hoa: “……….Đám trẻ nghịch ngợm này.”
Mấy người phụ nữ cũng chia nhau xách con mình về nhà ăn cơm.
Tính ra, sân nhà Thường Hỉ rất náo nhiệt, mọi người giúp xây nhà đều tới đây ăn cơm trưa. Vì không đủ chỗ nên có vài người còn ngồi trong sân nhà đại đội trưởng ăn cơm. Đương nhiên, đồ ăn là Thường Hỉ làm mang qua.
Xây nhà cũng chẳng phải việc nhỏ, Nhị Cẩu gần như mỗi ngày đều tới xem.
Nhưng đây là lần đầu anh mang theo con trai.
Nhị Cẩu nói: “Em nghĩ cho nó về đây cho quen với bọn nhỏ, về sau dọn về cũng có bạn chơi cùng. Lúc ấy cũng không cần thời gian thích ứng. Mọi người cũng thấy đó, đứa nhỏ này hướng nội quá. Em làm ba cũng không thể không tính toán.
Thường Hỉ gật đầu nói: “Ừ. Nhưng chú cũng không cần lo lắng quá đâu, trẻ con hướng nội cũng không sao, Tuyết Lâm nhà chị cũng không thích ra ngoài.”
Dù thường về thôn, cũng làm bà con xa của nhà đại đội trường, Nhị Cẩu vẫn biết một chút về Tuyết Lâm nhà bọn họ.
Anh nói nhanh: “Ai nha, chị ba này, em cũng không dám so sánh với Tuyết Lâm nhà chị đâu. Nếu Tam Cẩu nhà em có năng lực như Tuyết Lâm thì nằm mơ em cũng có thể cười.”
Không ai không thích nghe lời hay, Thường Hỉ cũng bật cười vui vẻ.
“Không nói đến cái khác, chị cũng kiêu ngạo nhất là con trai con gái đều ngoan.”
Đang nói, Hứa lão tam vừa lúc đi ra nghe được lời này, anh nói: “Anh không tốt chắc? Tìm được người đẹp trai như anh em cũng cười trộm ấy chứ.”
Thường Hỉ: “Ha ha, gối thêu hoa.”
Hứa lão tam bị lạnh mặt, nhưng cũng không dám phản kháng.
Anh cảm thấy mình bị xem nhẹ rồi.
Anh tốt như vậy, sao có thể bị xem nhẹ chứ: “Anh nói cho em biết……… Không đúng!!! Kia là đứa nhỏ nhà ai? Sao Đào Đào nhà mình có thể đổ nước rửa tay cho nó chứ? Dựa vào đâu? Con gái cưng của anh sao phải hầu hạ người khác?”
Anh nháy mắt bực bội, chống eo không hài lòng nói: “Tên nhóc nhà ai đó! Là nhà ai! Muốn bị đánh sao?”
Mọi người lập tức im lặng.
Hạ Gia bị nhìn chằm chằm, cậu nhóc im lặng tránh né phía sau ba mình.
Hứa Đào Đào trượng nghĩa nói: “Ba ơi, Tam Cẩu cũng vừa giúp con đổ nước rửa tay ạ.”
Tam Cẩu – Hạ Gia nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Em tên là Hạ Gia.”
Cậu không thích bị gọi là Tam Cẩu.
Chẳng dễ nghe chút nào.