BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA - Chương 32
Sau đó một tay Hàn Thiên siết chặt Dương Nguyên, chiếc môi nhanh chóng chiếm trọn môi Dương Nguyên. Dương Nguyên cảm thấy ngạt thở, khẽ hé miệng để lấy một chút không khí. Nhân cơ hội đó, lưỡi của Hàn Thiên đột nhập vào khoang miệng của cô, thăm dò từng chỗ một. Cánh tay còn lại không yên phận, lần tới chiếc khóa áo của cô nhẹ nhàng kéo xuống.
Cảm giác được cánh tay lành lạnh của Hàn Thiên phía sau lưng mình, Dương Nguyên khẽ rùng mình, lúc này, cô không thể lên tiếng được, mà cô sắp bị ngạt thở mà chết rồi.
Cảm giác sắp không ổn, bỗng trong tâm trí cô lại hiện lên một hình ảnh rất lạ. Đó là hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp mặc y phục cổ đại, cô gái đó bị rơi xuống một cái hồ sen lớn, cô cố vùng vẫy thì lại càng bị thứ gì đó nhấn chìm sâu xuống đáy hồ, không thể thở được. Cảnh tượng đó cứ hiện lên như là cô vậy, ngạt thở.
“Ưm…ưm…” Dương Nguyên lắc mạnh đầu.
Hàn Thiên cảm nhận được sự khác lạ của Dương Nguyên, anh dừng động tác lại, vẻ mặt có chút lo lắng, cánh tay cũng thả lỏng tay Dương Nguyên ra.
Vừa cảm nhận được bàn tay có thể vùng vẫy, Dương Nguyên vung tay loạn xạ, miệng không ngừng kêu lớn, “A…”
“Dương Nguyên…Dương Nguyên…”
Tiếng gọi của Hàn Thiên đã làm thức tỉnh Dương Nguyên, cô mở to mắt ra, miệng không ngừng thở hổn hển.
“Nói cho anh biết, em bị sao vậy?”
Dương Nguyên nghĩ lại chuyện vừa rồi, thì đâu cô lại đau như là có ai lấy búa đập vào đầu cô vậy, nước mắt chảy lúc này không ngừng, hai tay cô ôm lấy đầu, vẻ mặt nhợt nhạt nói từng từ bị đứt quãng, “Hàn…Thiên…em…đau…” Chưa nói ết câu, Dương Nguyên đã ngất đi không còn biết gì nữa.
Hàn Thiên thấy vậy, nhảy dựng lên, anh không biết là đã xảy ra chuyện gì với cô. Hàn Thiên mặc vội quần áo vào rồi cấp tốc đưa Dương Nguyên tới bệnh viện.
Đây là tình huống đầu tiên anh gặp phải, trong đầu hỗn loạn, không biết cô đã bị gì mà lại bị như vậy. Lần trước, khi Dương Nguyên bị tai nạn xe phải nhập viện, lúc đó cô đã được trong phòng cấp cứu rồi còn lần này, anh tận mắt chứng kiến cảnh cô đau đớn thốt lên rồi từ từ ngất trước mặt anh.
Lúc này, Hàn Thiên đã mất đi hết lí trí, anh như một kẻ điên lái chiếc Mercedes với vận tốc hết mức có thể. Không biết là anh đã vượt qua bao nhiêu chiếc đèn đỏ, có người đang lái xe trên đường thấy Hàn Thiên lao điên cuồng như vậy thì không khỏi bất mãn, thò đầu ra khỏi cửa chửi bới.
Chỉ 10 phút sau, xe của Hàn Thiên đã dừng trước cổng một bệnh viện, bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất nước. Trước khi đến đây, Hàn Thiên đã gọi điện thông báo cho Triệu Vũ biết vì vậy mà Triệu Vũ cùng vài người y ta đã đứng sẵn trước của bệnh viện.
Nhanh chóng bế Dương Nguyên ra khỏi xe, Hàn Thiên đặt Dương Nguyên lên cáng cứu thương, rồi đi cùng cô tới phòng cấp cứu.
Vừa đi Triệu Vũ vừa hỏi Hàn Thiên, “Sao vợ cậu lại bị như vậy?”
Hàn Thiên lắc đầu, “Không biết nữa.”
Đã tới phòng cấp cứu, Hàn Thiên bỏ tay ra khỏi bàn tay của Dương Nguyên, anh để cho y tá đưa Dương Nguyên vào trong, sau đó Hàn Thiên bấu lên vai Triệu Vũ, “Cậu nhất định phải cứu cô ấy.”
Triệu Vũ mỉm cười, kéo tay Hàn Thiên xuống, “Cậu yên tâm đi, cô ấy không chết được đâu mà sợ.”
Gương mặt của Hàn Thiên bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn vào vai của Triệu Vũ, trên vai của chiếc áo blouse trắng Triệu Vũ đang mặc có một vết máu, sau đó lại giơ tay ra nhìn vào tay mình thì cũng có máu.
Triệu Vũ cau mày nhìn trên vai mình, trợn to mắt nhìn Hàn Thiên, “Cậu…” Triệu Vũ không biết nói thế nào với Hàn Thiên, vội vàng vào phòng cấp cứu và đóng cửa lại.
Hàn Thiên nhìn máu dính trên tay mình mà bất giác run run. Máu? Tại sao lại có máu? Là của Dương Nguyên sao? Nếu là của cô thì cô bị thương ở chỗ nào?…Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu anh lúc này.
Ở ngoài phòng cấp cứu, Hàn Thiên cứ đứng ngây ra như một cái xác không có linh hồn, trông anh lúc này tiền tụy, mặt mũi trắng bệch như người bị bệnh vậy. đến lúc đèn ở phòng cấp cứu tắt anh mới trông có vẻ khá hơn, nhưng vẫn là có chút bất an và lo lắng.