BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI - Chương 10: Người đàn ông của cô, tôi đang sử dụng (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
- Chương 10: Người đàn ông của cô, tôi đang sử dụng (3)
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Cô dám sao?”
Hôm qua Yến Như Kha cố ý nói với Nhạc Thính Phong, hôm nay Yến Thanh Ti sẽ lên đường, cô ta muốn cùng Nhạc Thính Phong xuất hiện ở trước mặt Yến Thanh Ti, chứng minh cho con nhỏ đó biết, cho dù nó có giở bao nhiêu trò ra nữa thì người đàn ông này cũng là của cô.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác cô ta đều quên một điều, Yến Thanh Ti chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Yến Như Kha: “Cô út à, tôi còn chưa nói với cô, từ xưa tới nay tôi đều sắc đảm bao thiên*.”
(*) háo sắc đến liều mạng.
Yến Thanh Ti nhón chân lên hôn môi Nhạc Thính Phong, hai người cũng rất thuần thục thực hiện một nụ hôn nóng bỏng, triền miên ướt át, người xung quanh phải đỏ hết cả mặt.
Yến Minh Châu “xì” một tiếng khinh miệt, kéo tay Lạc Cẩm Xuyên: “Anh Cẩm xuyên, để cho anh phải chê cười rồi, con nhỏ Yến Thanh Ti này, đúng là vừa vô sỉ lại hạ tiện.”
Lạc Cẩm Xuyên nhếch khóe môi lên, mắt kính lóe lên một tia sáng, con ngươi màu nâu dần biến sắc.
Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, “Chú Nhạc à, sau này đến nước M nhớ đến tìm tôi.”
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, quét qua cánh môi ướt át sưng đỏ của cô: “Xem tâm trạng.”
“Có tôi, tâm trạng còn kém sao?”
“Khó mà nói, có thể kém hơn.”
Trong lòng Yến Thanh Ti không ngừng phỉ nhổ Nhạc Thính Phong, lại nhón chân hôn một cái: “Bây giờ sao?”
“Miễn cưỡng.”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt đang trắng bệch – Yến Như Kha, hất cằm khiêu khích “có bản lĩnh, tới cắn?”
Tâm trạng của Yến Thanh Ti lúc này cực kì tốt, cô đã dùng hành động để nói cho Yến Như Kha: Là đàn ông của cô thì thế nào? Người sử dụng anh ta, là tôi.
Yến Thanh Ti kéo hành lý, quét qua mọi người nhà họ Yến, khẽ nhếch môi: “Tôi, sẽ còn trở lại.”
Người nhà họ Yến còn sống tốt thì làm sao cô có thể an tâm mà ở lại nước ngoài chứ. Hiện tại cô còn trẻ, lực lượng còn yếu kém, cô có thể thua.
Nhưng mà, một ngày nào đó, cô sẽ trở lại, đòi lại những gì mà mấy người nhà họ Yến thiếu hai mẹ con cô.
Yến Thanh Ti kéo hành lý đi thẳng, bóng dáng đơn bạc, rất nhanh biến mất ở cửa kiểm soát.
Ôn thần cuối cùng đã đi, người nhà họ Yến cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Từ Linh Chi lóe lên một tia ác độc, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho Yến Thanh Ti có cơ hội trở lại cái đất Lạc Thành một lần nữa.
…
Trên đường về, Yến Như Kha chạy theo Nhạc Thính Phong.
Chồng chưa cưới và cháu gái hôn nhau trước mặt, chả khác gì đang tát mặt cô ta, nhưng trước mặt của Nhạc Thính Phong, cô ta cái gì cũng không dám nói.
“Thính Phong chờ em một chút…”
Nhạc Thính Phong vừa ngồi lên xe, Yến Như Kha đã thở hỗn hển chạy tới, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Nhạc Thính Phong chán ghét liếc qua cô ta: “Đi xuống!”
Yến Như Kha ủy khuất: “Thính Phong…”
Nhạc Thính Phong mất kiên nhẫn: “Đừng để tôi phải đá cô xuống.”
Yến Như Kha rùng mình một cái, Nhạc Thính Phong không là một người không dám đánh phụ nữ bao giờ, chọc anh ta mất hứng, nam hay nữ đều bị ăn đòn.
Yến Như Kha cắn môi nói: “Anh lái xe… cẩn thận một chút.” Rồi cô ta mở cửa xe đi xuống.
Xe của Lạc Cẩm Xuyên đi tới dừng ở bên cạnh Yến Như Kha, Yến Minh Châu thò đầu ra: “Cô út, cô đáng thương thật đấy, cô có muốn đi nhờ một đoạn đường hay không?”
Yến Như Kha xoay người nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Yến Minh Châu, lạnh lùng cười một tiếng: “Có thời gian cười nhạo cô, không bằng dành thời gian trông coi ngươi đàn ông của mình cho kĩ, đừng đợi đến khi cô ta leo lên giường với Lạc Cẩm Xuyên, đến lúc đó thì cháu không có chỗ mà khóc đâu.”