BỐ ƠI LẤY VỢ ĐI - Chương 18
6h tối, mẹ tôi từ bên nhà bác Xoan về, nhìn mặt mẹ hôm nay có phần lo lắng. Quả nhiên tôi đoán đúng, thấy tôi mẹ liền nói:
— Chết chết Dương ơi, có chuyện này ghê gớm lắm.
Tôi hóng luôn:
— Chuyện gì thế mẹ..? Mẹ mới đi buôn được cái gì về à..? Nguồn tin có chính xác không..? Mẹ là trùm lá cải đấy nhé.
Tưởng được nghe chửi nhưng mẹ tôi vội đáp:
— Không, cái này chính cô giáo của cái Còi nói. Chiều bác Xoan đi đón cái Còi về nghe cô giáo bảo xong kể lại với mẹ mà.
Ồ, nhắc đến cô giáo Còi tôi nhớ ngay, tôi chờ đợi, mẹ tôi tiếp tục:
— Ngoài trường học bây giờ đang có bọn bắt cóc hay sao ấy. Này nhớ, mấy hôm nay rồi cứ có người lảng vảng quanh khu vực trường học, nó cứ ngó nghiêng bọn trẻ con lúc tan trường. Bảo vệ phản ánh nên nhà trường đang tìm cách khắc phục. Nhưng cô giáo cũng chỉ giữ được học sinh lúc ở trường thôi chứ trả về cho bố mẹ thì bố mẹ phải canh chừng. Nghi vấn lắm con ạ, mà hôm trước mẹ xem tivi thấy đưa tin bọn bắt cóc còn canh chừng nhà nào vắng người lớn mà có trẻ con chúng nó bế đi luôn. Có ông mất con tìm đi lang thang khắp nơi tìm cả năm nay mà vẫn bặt vô âm tín. Bên nhà bác Xoan đang lo lắng lắm, thằng Luân còn tính có khi chiều đến không đi đạp xích lô nữa mà đi đón con kia kìa.
Tôi hơi hoang mang, đúng là gần đây đang rộ lên tin bọn bắt cóc, trên mạng cũng đưa tin suốt. Chuyện này cũng dễ hiểu vì ở trường học lúc tan tầm rất nhốn nháo, có những nhà có con nhỏ đi học vì bận không đón được còn phải nhờ hàng xóm đón giùm. Lâu nay làng quê nghèo chưa xảy ra trường hợp nào bị bắt cóc nhưng không ngoại trừ khả năng bọn khốn nạn đã bắt đầu để ý đến những địa bàn dân trí chưa phát triển.
Mẹ tôi tiếp tục:
— Ngày mai trường cho các cháu nghỉ buổi sáng để họp phụ huynh gấp về việc này. Hay là sáng mai con đi cho bác Xoan, nói thật chứ trước nghĩ không có gì còn đỡ lo chứ bây giờ người ta nói thế mẹ lại thấy sợ. Bác Xoan già rồi, vớ vẩn nó đánh bà rồi cướp cháu đi luôn ấy.
Mẹ tôi không nói thì tôi cũng định hỏi vậy, bởi tuần này đúng đợt tôi làm ca đêm. Tôi chạy sang nhà bác Xoan luôn, thấy anh Luân đang dặn con bé:
— Nhớ đi học về phải ở trong trường đợi bố hay bà đến đón mới được về nghe chưa..? Người lạ đến gần cho cái gì đừng có lấy.
Tôi đi vào, chào bác với anh xong tôi nói:
— Sáng mai em ở nhà để em dẫn con bé đi học rồi nghe xem cô giáo bảo gì anh nhé?
Anh Luân mừng rỡ:
— Ừ, nếu thế thì tốt quá, chú Dương đi xem sao. Mai anh cũng định nghỉ mà báo đột ngột sợ không đổi được cho người khác. Vậy chú Dương dẫn cháu đi học nhé.
Tôi gật đầu rồi hỏi thêm:
— Thế cô giáo bảo làm sao hả bác..?
Bác Xoan kể:
— Thì chiều nay bác đến đón con bé, bác đi chậm nên thường là đón sau mọi người. Bình thường con bé nó hay đứng ở trong cổng đợi bác nhưng hôm nay thấy cô giáo đứng đó cùng. Nhìn thấy bác cô giáo mới bảo là mấy hôm nay khu vực này xuất hiện người lạ, mà toàn bịt kín mặt lảng vảng. Báo đài đang đưa tin trẻ con một số nơi bị bắt cóc nên cô giáo phải đợi người nhà đến đón rồi mới về. Mà chúng nó đi xe máy, hễ thấy bảo vệ đi ra là nó lên xe phóng mất. Mai đi họp cô giáo sẽ phổ biến thêm, bác lo quá Dương a.
Tôi cũng lo, bọn trộm cắp nhất là bọn bắt cóc chúng nó nhanh lắm, lại nhiều mánh khóe. Chỉ cần sơ hở ra một tí là mất tiêu luôn, chưa biết thực hư thế nào nhưng vấn đề này chắc chắn cần phải được quan tâm. Tôi đưa ra ý kiến:
— Cháu có thằng bạn nhà ở gần trường học, để mai cháu đi xem thế nào, nếu như nguy hiểm quá thì cháu nhờ bạn cháu đón con bé về nhà nó xong mình đến mình đón sau. Nhà nó cũng mở hàng tạp hóa nhỏ gần trường, sáng cũng bán đồ ăn sáng cho trẻ con.
Bác Xoan vội đáp:
— Ừ ừ, nếu mà được như thế thì tốt quá…..Cháu thử hỏi bạn cháu xem thế nào nhé.
Tôi vâng dạ rồi ra về, sáng hôm sau tôi dậy sớm, chuẩn bị chở Còi đi học. Cả đêm qua không ngủ được vì nghĩ đến cái bọn bắt cóc. Đm chúng nó, cái lũ đấy mà bắt được thì phải róc xương chúng nó ra, không như thế vẫn chưa đủ. Phải làm như các cụ ngày xưa, tra tấn chúng nó thật dã man vào. Trói chúng nó vào cột, đặt cái trống trước mặt. Cứ mỗi lần gõ trống là cầm dao xẻo một miếng thịt, xẻo xong xát muối vào ngay chỗ vừa chảy máu. Màn tra tấn đó được gọi là “ Tùng Xẻo “. Phải thế chúng nó mới sợ.
Nghĩ đến thôi mà nóng hết cả người, mẹ chúng mày.
Buổi sáng bọn nhóc được nghỉ 2 tiết để cô giáo họp với phụ huynh, đúng là liên quan đến con cái cho nên hầu như các bậc cha mẹ ai cũng có mặt. Tôi dắt còi vao trường, sau lần họp phụ huynh trước thì lần này tôi ăn mặc có phần lịch sự hơn, sơ mi, quần âu, giày lười. Sáng ra nhìn tôi mà cái Còi nó cứ cười sằng sặc, nó bảo nhìn chú Dương mặc thế này cứ làm sao ấy. Tại tôi hay quần bò, áo phông, giày thể thao trông nó bụi bụi, tự nhiên hôm nay chuyển sang thời trang công sở đến tôi nhìn cũng còn thấy điêu. Cơ mà đi họp toàn những người hơn mình cả nửa giáp ăn mặc thế kia có khác gì trẻ trâu đâu.
Bước vào lớp tôi chào cô giáo, lại phải rào trước:
— Chào cô, tôi lại đến họp cho cháu. Cô biết đấy người ta có bố có mẹ, bố bận thì mẹ đi, anh tôi có mỗi mình, bác lại già yếu nên tôi đi thay. Mong cô thông cảm.
Cô giáo cười vui vẻ đáp:
— Tôi hiểu mà, cứ coi như anh là mẹ cháu cũng được mà.
Ôi thâm như quả mâm xôi, đùa nghe câu tôi cứng mẹ nó họng. Không biết ý của cô giáo là gì nhưng mà vẫn cay cay nơi sống mũi. Chẳng lẽ người có học nói móc nói xiên nó điếng thế à..? Cơ mà chẳng sao, mẹ Còi cũng được, chú cháu tôi còn thân thiết hơn con mẹ thật sự của nó nhiều ấy chứ. Hai chú cháu chọn vị trí đầu bàn cũng là chỗ ngồi của Còi trong lớp luôn. Lớp trưởng mà phải ngồi đầu bàn chứ, vừa hạ mông xuống thì đối thủ truyền kiếp đi vào, mụ Tuyết. Tôi thì ngồi ngay đầu, mụ đi ngay vào cửa. Nhưng hôm nay nhìn thấy tôi mụ vội lảng đi, quay sang bên cạnh cười cười với một bậc phụ huynh cũng đang đi vào, mặc dù mụ cười người ta chẳng cười lại bởi có ai biết mụ cười cái gì đâu. Rõ dơ, hơ hơ hơ.
Tôi cũng chẳng hơi đâu tính toán với mụ, cái lần đụng xe trước lúc đó tôi muốn xiên lòi mẹ nó trĩ mụ ra mà qua lâu rồi giờ thấy cũng bình thường. Mụ vẫn đeo lắm vàng lắm, sao cái bọn bắt cóc ấy nó không chuyển sang ăn cướp nhỉ..? Nhè mấy bà khoe của này mà cướp cho bớt khoe đi có phải hay không..? Bắt cóc trẻ con làm gì, tội nghiệp chúng nó.
Ổn định vị trí, mọi người đã đông đủ cô giáo đi thẳng vào vấn đề chính vì thời gian không có nhiều. Cô giáo nói:
— Lý do có buổi họp đột xuất ngày hôm nay chính là về sự an toàn của các cháu. Trong giấy mời họp nhà trường cũng đã ghi rõ nội dung. Như các anh các chị đã biết nạn bắt cóc trẻ con hiện nay đang xảy ra mạnh ở một số địa phương, ngay cả ở thủ đô Hà Nội cũng đã có trường hợp cháu nhỏ bị mất tích. Trước tình trạng này nhà trường rất lo lắng cho sự an toàn của các cháu. Gần đây bác bảo vệ có báo lại bên ngoài cổng trường hay xuất hiện 2-3 đối tượng đi xe máy nhưng không nhìn rõ mặt. Chúng thường lảng vảng khu đối diện trường học, nơi gốc cây rồi nhòm ngó. Khi bảo vệ đi ra thì chúng vội vã đi mất, nhà trường cũng đã thông báo với bên công an. Nhưng quan trọng nhất vẫn là ý thức tự bảo vệ con mình của các bậc cha mẹ. Vì vậy tôi mong muốn các bậc cha mẹ hãy bớt chút thời gian đi đón con mình đúng giờ, tránh để các cháu tự ra về hay lang thang đợi bên ngoài một mình. Như vậy rất nguy hiểm, vẫn chưa xác định được những đối tượng trên có phải là bắt cóc hay không tuy nhiên phòng còn hơn tránh. Mất bò mới lo làm chuồng tôi e sợ chúng ta sẽ hối không kịp.
Kinh thật, lời người khôn có gang có thép, cô giáo đứng trên bục nói câu nào chắc câu đấy. Bên dưới các bậc cha mẹ nghe xong ai cũng gật gù đồng ý, chưa hết cô giáo còn đưa ra một vài ví dụ mà báo đài đưa tin. Nạn bắt cóc trẻ con bán sang Trung Quốc vẫn là vấn đề khiến dư luận xôn xao nhiều năm qua, nhưng mới chỉ gần đây bọn chúng càng ngày càng hành động liều lĩnh. Cũng bởi thời đại kinh tế, các bậc cha mẹ thường quá chú tâm vào công việc kiếm tiền mà đôi khi xao nhãng việc chăm lo con cái. Quê tôi chưa đến mức thế nhưng vẫn có những nhà tham công tiếc việc, thề chứ lắm đứa học xong còn tự đi về mặc dù mới 7-8 tuổi. Như Còi còn có bà nội đi đón, chứ nhỡ ra có hai bố con nhiều khi anh Luân đi làm thì sao đón nổi. Đó cũng là lý do rất có thể lũ bắt cóc đến đây để hành động. Cô giáo nói không sai một từ nào.
Trên khuôn mặt các bậc cha mẹ ai cũng lộ rõ vẻ lo lắng, con cái đứt ruột đẻ ra nuôi nấng 7-8 năm trời, giờ mà đột nhiên biến mất chắc chỉ còn nước đau khổ mà chết. Đọc trên mạng thấy một ông bố mất con, ngày ngày ông đi trên con xe máy cũ trên xe dán ảnh con cùng với lời cầu cứu xem có ai từng nhìn thấy con ông không mà tôi cũng rơi nước mắt. Khổ lắm, bọn táng tận lương tâm, bọn súc sinh không có tình người.
Họp xong xuôi, trước khi ra về tôi dặn Còi:
— Tuần này chú chở mày đi học rồi đến chiều chú đón mày về. Nhớ kỹ lời chú dặn không thấy chú đến thì không được theo ai nghe chưa. Nó mà bắt đi nó bán sang bên Trung Quốc là không còn nhìn thấy chú với bố với bà đâu.
Con bé nghe tôi nói thì cũng sợ, nó gật đầu lia lịa. Tôi làm ca đêm từ 10h tối cho đến 6h sáng. Tôi tính là khi làm về sẽ chở Còi đi học xong chiều ngủ dậy đón cháu về. Tạm thời như thế 1 tuần, bởi cô giáo có nói công an cũng sẽ xem xét mấy đối tượng đó là ai. Cơ mà tôi không tin công an, các bố ấy toàn đợi sự việc xảy ra xong mới đến điều tra, sợ các cháu bị đóng thùng chuyển ra biên giới thì ở đây công an mới kéo được cái khóa quần. Tôi trước cờ bạc khắp làng, thề con chó nào nói điêu mấy ông công an chơi còn mạnh hơn. Thế nên cứ phải chắc ăn tự mình lo cho cháu mình cái đã.
Tôi tạt sang bên nhà Cụm, gọi điện thì biết Cụm nó cũng đang nghỉ ở nhà, đợt này biển động nên tàu bè không chạy. Vợ cụm bán tạp hóa nhỏ nên ở nhà suốt, cũng may giờ mới thấy tác dụng của thằng bạn ngoài việc ăn nhậu. Tôi bảo hai vợ chồng:
— Này, gần đây có thấy bọn nào xuất hiện lạ lạ không..?
Vợ Cụm trả lời:
— Cũng có anh ạ, hai ngày trước có một đôi, một nam, một nữ cứ lởn vởn quanh đây. Nhưng hôm qua thì không thấy đâu nữa, em nghe kháo nhau là bắt cóc, chắc chúng nó sợ bỏ đi rồi anh ạ.
Tôi nói:
— Tao có đứa cháu học ở trường, con bé ngoan lắm….Sợ hôm nào mà không đón kịp thì làm phiền vợ chồng mày tầm 4h30 sang bên trường đón cháu nó về đây đợi bố nó hoặc tao đến đón nhé.
Vợ chồng Cụm đồng ý luôn, Cụm đáp:
— Yên tâm, chuyện nhỏ…Từ nhà sang trường có mấy bước chân. Mày để bạn đón cho, bạn đi làm thì vợ bạn nó đón.
May mắn có hai vợ chồng thằng bạn nên tôi yên tâm hẳn, bất ngờ nhìn sang bên kia đường nơi cửa hàng bán vật liệu xây dựng của con mụ Trà, tôi thấy mụ ta chân bó bột, chống nạng đi trong nhà. Tôi hỏi:
— Bà kia làm sao mà què thế..?
Vợ Cụm cười cười rồi nói nhỏ:
— Hôm trước chắc đi đú về, về đến trước cửa nhà thì xòe, gãy chân anh ạ….Cho hết tinh tướng, ngúng nguẩy.
Ôi đm, vãi cả đái……Tối qua tôi mới khấn xin các cụ xong, ai dè hôm nay quả báo đến sớm thế. Nhưng cũng phải công nhận bà nào xem bói cho con mụ này phán chuẩn dễ sợ……..Cho mày chết.