BỘ BỘ CÂU TÂM - Chương 10
Lam Diệc Nhiên vừa mới bắt đầu say còn thì thào tự nói, có lẽ là bởi vì không ăn gì đã nốc nhiều rượu, cho nên cồn lên não đặc biệt nhanh, một hồi lâu, Lam Diệc Nhiên say như chết, nằm ở trên ghế sofa không nhúc nhích, sắc mặt đỏ ửng, môi hồng còn ngẫu nhiên không an phận nhếch lên, rất đáng yêu.
Diêu Phỉ Vũ ngồi nhìn Lam Diệc Nhiên ước chừng nửa tiếng, từ lúc Lam Diệc Nhiên bắt đầu say đến lúc Lam Diệc Nhiên ngủ, cô không hề nhúc nhích qua, ngón tay theo tiết tấu, nhịp nhịp.
Lam Diệc Nhiên nằm thật im lặng, tây trang cắt may tinh xảo, tẫn hiển Lam Diệc Nhiên có lồi có lõm, từ thắt lưng đi xuống đến mông, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Chờ Diêu Phỉ Vũ nhìn vưu vật tốt đẹp mà ngẩn người thất thần thật lâu, phục hồi tinh thần, xem đồng hồ trên tường đã sắp rạng sáng, cô nhíu mày nghĩ, nên xử trí như thế nào mới tốt, Diêu Phỉ Vũ biết nhà Lam Diệc Nhiên ở đâu, chỉ là đưa nàng về nhà, khẳng định sẽ không thích hợp, hơn nữa hiện tại Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn tiếp cận nơi đó. Đưa về nhà cô, lại càng không thích hợp, bởi vì nơi đó có treo hình Lam Diệc Nhiên. Cân nhắc hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi Hàn Quốc Đống: “Giúp ta mướn một gian phòng ở khách sạn Sắc Vi.”
Hàn Quốc Đống là Quản lý xí nghiệp Diêu thị ở H thị, mấy năm nay công trạng không thấp, Hàn Quốc Đống là một nhân tài, có sở trường quản lý, đi theo tùy tùng việc nhỏ, đều sẽ bảo trì tài cán như ở công ty, Hàn Quốc Đống là người thông minh, giúp đỡ Đại tiểu thư làm việc, hắn luôn coi như cơ hội lớn, cô chính là người thừa kế Diêu thị, chỉ cần hắn có thể khiến Đại tiểu thư hài lòng, con đường ngày sau còn không dễ đi hay sao.
Rất nhanh Hàn Quốc Đống liền xử lý tốt, gọi điện thoại đến cung kính cáo tri Diêu Phỉ Vũ mướn phòng đã xong.
Diêu Phỉ Vũ không thích vận động, thời còn đi học đã vậy, thành tích học tập, cô luôn cầm cờ đi trước, thể dục vẫn đều là kém cỏi nhất, cho nên Diêu Phỉ Vũ không cường tráng, cũng không có bao nhiêu khí lực. Di chuyển Lam Diệc Nhiên đối với cô mà nói là quá sức, nhíu mày nhìn Lam Diệc Nhiên nằm trên ghế sa lon, thật khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể tự mình vác Lam Diệc Nhiên đi ra xe, Diêu Phỉ Vũ làm việc luôn luôn cẩn thận, gọn gàng ngăn nắp, vốn sờ soạng Lam Diệc Nhiên tìm chìa khóa, Lam Diệc Nhiên đang ngủ say, bị Diêu Phỉ Vũ động vài cái, mày liền có chút bất mãn nhíu lại, miệng “hừ” một tiếng, Diêu Phỉ Vũ rốt cuộc lấy được chìa khóa, cô nhìn tay mình, khóe miệng nghiền ngẫm gợi lên: “Xúc cảm rất tốt!”
Nhẹ nhàng kêu một tiếng “Lam tổng”, không phản ứng, tiếp tục lay một chút, cũng chỉ “hừ” một tiếng, sau đó liền không có tiếng vang, Diêu Phỉ Vũ nghĩ, xem ra khó đánh thức Lam Diệc Nhiên, cô thử nâng dậy Lam Diệc Nhiên, sức nặng có thể nhận, không nặng như Diêu Phỉ Vũ tưởng tượng.
Cô cầm tay Lam Diệc Nhiên vòng qua cổ mình, tay nắm thắt lưng Lam Diệc Nhiên, ôm Lam Diệc Nhiên lên. Lam Diệc Nhiên đang ngủ thoải mái, bị người kéo ra, hệt như rất không hài lòng muốn tránh thoát.
Vốn ôm Lam Diệc Nhiên lên đã có chút quá sức, mà Lam Diệc Nhiên còn muốn tránh thoát, thật có chút ăn không tiêu, Diêu Phỉ Vũ tức giận nói: “Đừng nhúc nhích.” Thần kỳ chính là Lam Diệc Nhiên lại thật sự bất động, cứ như vậy Diêu Phỉ Vũ cố hết sức ôm Lam Diệc Nhiên ra căn phòng.
Loại địa phương này càng về đêm lại càng náo nhiệt. Bên ngoài so với lúc các nàng tới náo nhiệt hơn gấp ba, nơi nơi đều là người, hơn nữa còn cực độ không an phận, xao động không dứt, nhảy múa, đi lại, nếu kêu Diêu Phỉ Vũ hình dung cảnh tượng này, phỏng chừng cô nhất định sẽ nói là “quần ma loạn vũ”.
Nếu muốn xuyên qua đám người đang quần ma loạn vũ kia, trên người còn ôm một người, hiển nhiên là khó khăn. Diêu Phỉ Vũ đành đứng ở nơi đó.
Chủ nhân ăn mặc sang quý đi tới: “Xin chào.” Nói với Diêu Phỉ Vũ một câu, bởi vì nơi này quá ồn, nữ tử kia chỉ dùng khí lực để nói chuyện. (Thanh mami, is that you?)
Diêu Phỉ Vũ quay đầu lại, nhớ rõ đây là người tiếp đãi các nàng khi nãy, Diêu Phỉ Vũ thản nhiên hỏi: “Nơi này có đường khác đi ra ngoài sao?”
Diêu Phỉ Vũ nói chuyện không lớn, nhưng người đàn bà kia lại có thể nghe rõ. Vươn ra ngón tay chỉ thông đạo phía sau, ý bảo từ nơi này có thể đi ra ngoài, sau đó đi tới muốn giúp Diêu Phỉ Vũ đỡ Lam Diệc Nhiên.
Diêu Phỉ Vũ cố hết sức, nhưng là không biết vì cái gì cự tuyệt hảo ý của người đàn bà, cười cười lắc lắc đầu, người đàn bà cũng không miễn cưỡng, liền đi trước dẫn Diêu Phỉ Vũ đi ra CLB đêm.
Đi ra ngoài, Diêu Phỉ Vũ nặng nề thở ra một hơi, không khí cũng rất mới mẻ, Diêu Phỉ Vũ chiếu theo trí nhớ, tìm được xe Lam Diệc Nhiên, thật vất vả đưa Lam Diệc Nhiên lên xe, sau đó ngồi ở ghế lái, cô không vội khởi động xe, ngồi nghỉ ngơi một hồi lâu, tuy Lam Diệc Nhiên không nặng, nhưng giúp đỡ khoảng đường xa như vậy, Diêu Phỉ Vũ cũng đủ mệt.
Chỗ tốt của khoa học kỹ thuật phát đạt chính là, mỗi chiếc xe cao cấp đều có trang bị GPS, nhập địa chỉ khách sạn Sắc Vi vào, Diêu Phỉ Vũ lái xe cũng không giống như Lam Diệc Nhiên không nhanh không chậm, đây không phải xe thể thao sao? Tự nhiên phải chạy nhanh. Căn cứ lộ tuyến được hướng dẫn, xe rất nhanh chạy đến khách sạn Sắc Vi.
Vác Lam Diệc Nhiên đến phòng, cửa không đóng, Diêu Phỉ Vũ tinh tế nhìn gian phòng, mới đi tới cửa, nhìn nhìn hai bên hành lang, mới phóng tâm đóng cửa lại. Chờ trở về, Lam Diệc Nhiên thì thào thuyết mình đau đầu.
Diêu Phỉ Vũ trực tiếp liếc mắt: “Biết uống rượu khó chịu, chị còn uống?” Diêu Phỉ Vũ biết uống rượu, nhưng uống không nhiều lắm, cô không có say qua, cảm thấy tửu lượng không lớn, nhưng không biết tửu lượng ở mức nào, bởi vì cô không có hứng thú, vì muốn biết tửu lượng của mình, mà làm cho mình khó chịu.
Ném Lam Diệc Nhiên lên giường, đi đến phòng tắm vắt một cái khăn nóng, để lên trán Lam Diệc Nhiên, kêu phục vụ đem thuốc giã rượu lại đây, đút Lam Diệc Nhiên uống.
Uống thuốc xong, Lam Diệc Nhiên ngừng kêu, Diêu Phỉ Vũ nhìn Lam Diệc Nhiên, một thân tây trang màu đen bó sát người, Diêu Phỉ Vũ nghĩ, quần áo hơi chật, ngủ khẳng định sẽ không thoải mái, ngẫm lại vẫn là giúp Lam Diệc Nhiên cởi bỏ đi. Lam Diệc Nhiên không kêu một tiếng nào, không cảm giác được, Diêu Phỉ Vũ mắng: “Nếu không phải tôi, đêm nay chị nguy hiểm rồi! Mỹ nhân… Nếu lần sau chị lại vì người phụ nữ không đáng kia, tôi nhất định sẽ không xen vào nữa.”
Cởϊ áσ khoác, cởϊ qυầи, trên người Lam Diệc Nhiên chỉ còn lại mỗi cái bra ren trắng, còn có một cái qυầи ɭóŧ cũng màu trắng. Diêu Phỉ Vũ đứng bên cạnh, ác ý thưởng thức Lam Diệc Nhiên bán khoả thân, dáng người tốt lắm, không có một tia sẹo lồi, hơn nữa… Nên có đều có.
Lam Diệc Nhiên đại khái là cảm thấy lạnh lẽo, thân mình cuộn tròn lên, Diêu Phỉ Vũ lúc này mới giúp nàng đắp chăn, sau đó bước vào phòng tắm tắm rửa, CLB đêm tổng sẽ cấp Diêu Phỉ Vũ cảm giác không sạch sẽ.
Tắm rửa đi ra, trên giường Lam Diệc Nhiên vẫn ngủ an ổn, Diêu Phỉ Vũ lại sầu muộn, cô nhớ tới mình không đem thuốc ngủ lại đây, lúc này Diêu Phỉ Vũ mệt chết đi, nhưng nhìn giường một lúc lâu, Diêu Phỉ Vũ thật sự không có dũng khí đi ngủ khi không uống thuốc, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Khách sạn Sắc Vi, cơ hồ phòng nào cũng có một cửa sổ thủy tinh, có thể trông ra cảnh đêm phồn hoa ở H thị, váy ngủ màu trắng, dáng người tuyệt không thể tả, đi chân trần đến trước cửa sổ kéo bức màn, chậm rãi ngồi lên bậu cửa, cô đem mình tận lực cuộn tròn, nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ.
Lam Diệc Nhiên chậm rãi mở to mắt, đầu từng trận từng trận phát đau, nhìn rõ hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, trong lòng lộp bộp một chút: “Đây là nơi nào?” Nàng nhớ mình đi CLB đêm để uống rượu, sau đó… Không nhớ gì nữa, trước kia nàng đi ra ngoài uống rượu đều đem theo thư ký cũ, nàng cũng có ý thức an toàn, cho nên lần này mới đem theo Diêu Phỉ Vũ.
Giãy giụa ngồi dậy, phát hiện trên người rất nhẹ, thế mới biết mình chỉ còn sót cái qυầи ɭóŧ, nàng nhảy dựng. Nhìn nhìn xung quanh, nàng mới phát hiện Diêu Phỉ Vũ ngồi kế bậu cửa ngẩn người, Diêu Phỉ Vũ một thân áo trắng, tảng đá trong lòng hạ xuống lại có chút ái ngại, nàng và Lý Thục Thiến là tình lữ, nhưng hai người cho tới bây giờ cũng chưa phát sinh qua cái gì a, nhiều nhất chỉ là hôn môi, mà lần này mình còn quá bạo lộ. (báo cáo lãnh đạo Lam Diệc Nhiên là rau sạch =]])
Dùng chăn bao kín, mới gọi một tiếng: “Diêu Phỉ Vũ.”
Diêu Phỉ Vũ giống như ở cảnh giới vong ngã, đối Lam Diệc Nhiên kêu to một chút phản ứng đều không có.
Lam Diệc Nhiên nhìn thấy ánh mắt trống rỗng vô thần Diêu Phỉ Vũ cuộn tròn ngồi ở bên cửa sổ, trong lòng hơi cảm động, nghĩ đến cô chiếu cố mình mới cả đêm không ngủ, đoán chừng cực kỳ mệt mỏi, mình kêu to, một chút phản ứng đều không có.
Nàng lại kêu lớn tiếng một chút: “Diêu Phỉ Vũ.”
Diêu Phỉ Vũ chấn động, chậm rãi xoay đầu lại, chứng kiến Lam Diệc Nhiên dùng chăn quấn bản thân kín mít, trong lòng buồn cười, mọi người đều là phụ nữ: “A? Chị tỉnh rồi? Có khỏe không?”
Lam Diệc Nhiên xoa nhẹ đầu: “Đầu có chút đau.”
Diêu Phỉ Vũ đứng dậy: “Nếu không tôi vắt khăn nóng cho chị chườm đi…” Diêu Phỉ Vũ vừa nói vừa đi đến bên giường.
Lam Diệc Nhiên phát hiện bên giường đặt một cái khăn mặt, còn sắp xếp ngay ngắn, biết là phía trước Diêu Phỉ Vũ giúp mình chườm khăn nóng: “Không cần, uống rượu xong chính là như vậy. Cô… Cô cũng lại đây ngủ đi.”
Sao chương này tụi nhỏ cute quá vậy hả trời, tui ổn:3
Thanh mami làm cameo mà sao xuất hiện sớm thế =))