[BJYX] HOÀNG HÔN & RƯỢU VANG - Chương 11: Chương 11
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [BJYX] HOÀNG HÔN & RƯỢU VANG
- Chương 11: Chương 11
Hôm thứ Hai đi làm, Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn đơn từ chức.
Buổi trưa kiểm tra lại rồi gửi cho tổng giám đốc bộ phận.
Dựa theo quy trình, tổng giám đốc bộ phận xét duyệt xong thông qua, đơn từ chức của anh sẽ tiếp tục gửi lên cấp Chủ tịch tập đoàn.
Nhưng nếu ngay cả bước cuối cùng cũng được duyệt, Tiêu Chiến cũng phải mất trên dưới một tháng nữa để bàn giao công việc.
Trước giờ tan tầm, tổng giám đốc bộ phận đi tìm Tiêu Chiến dò hỏi nguyên nhân từ chức của anh.
Tổng giám đốc muốn tìm hiểu là thật, mà thay mặt ba anh đến hỏi thăm tình hình cũng là thật.
Nhưng Tiêu Chiến cũng đã quyết tâm từ chức, vẫn giữ thể diện mà mỉm cười mời tổng giám uống trà.
Câu chuyện không có hồi kết, người đưa kẻ đẩy.
Cuối cùng, tổng giám cũng chịu để anh đi.
Tiêu Chiến vẫn chưa về được.
Anh còn nhiều việc phải giải quyết.
Một tháng tới có rất nhiều văn kiện cần bàn giao.
Hôm nay xem như là ngày đầu tiên đếm ngược cho đến khi nghỉ làm.
Tiêu Chiến vẫn muốn xử lý xong các hồ sơ trong tay trước khi đổi chủ một cách tốt đẹp.
Lúc anh rời công ty đã rất muộn.
Trong toà nhà chỉ còn một hai ngọn đèn, Tiêu Chiến liếc nhìn quanh rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Trên đường tạt vào mua một nắm cơm nóng và một bát oden.
Đứng chờ bắt taxi, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy như thể bản thân lại về thời điểm học đại học trước kia.
Khi đó quyết định muốn tu nghiệp lấy song song hai văn bằng học vị.
Vừa học xong lớp Lịch sử kinh tế lại phải nhanh chóng chạy đến lớp thiết kế đồ hoạ tiếp theo.
Hai cơ sở xa nhau quá, anh luôn phải mua vội một nắm cơm hoặc một hộp thức ăn nhanh rồi phóng lên xe đạp, vội vã suốt quãng đường.
Sau đó ăn được một hai miếng vội vã trước cửa lớp là đã phải vào học.
Hiếm khi nào có được đủ thời gian để ăn bữa tối nghiêm túc.
Taxi băng qua một con đường.
Khu vực này anh rất quen thuộc.
Có thời gian Tiêu Chiến thường đi con đường này.
Anh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, nhác thấy bên đường kết lồng đèn đỏ truyền thống của Trung Quốc, đèn đuốc sáng trưng.
Người lái xe im lặng nghe radio cả đoạn đường, đột nhiên nói:
– Sắp Tết rồi… Ai da…
– Vâng, sắp Giao thừa rồi.
Tiêu Chiến áp trán vào cửa kính xe, trên gương mặt không ngừng hắt sáng bởi ánh đèn đủ màu, nhìn qua không thấy rõ được biểu tình.
Có lẽ mùa đông chẳng dài bao nhiêu, con đường đi gần hết, mùa đông cũng sắp qua rồi.
Hôm nay Tiêu Chiến ngồi xe băng qua nửa thành phố, là vì muốn đến xem tiến độ tu sửa xưởng vẽ mà anh đã mở cùng người bạn thời Trung học – Trần Hựu Vấn.
Lúc này công nhân đều đã tan tầm, Tiêu Chiến tự mình cầm chìa khoá đi vào, trong ngoài đều kiểm tra một lần, cũng không có vấn đề gì lớn.
Vả lại, bình thường Trần Hựu Vấn vẫn thường xuyên đến kiểm tra, anh không cần phải nhọc lòng những việc này.
Nhưng hiện tại anh không muốn để cho mình nhàn rỗi.
Đi một vòng không tìm ra vấn đề nào cần sửa, thời gian còn sớm, tay chân nhàn rỗi không biết nên làm gì tiếp.
Tiêu Chiến đi lên ban công hứng gió.
Cảnh đêm vùng này không tệ, gió cũng không lớn, an an tĩnh tĩnh mà thổi phớt qua.
Chuông điện thoại reo.
Là mẹ Tiêu gọi.
Tiêu Chiến đột nhiên rất muốn ném điện thoại đi.
– Alo mẹ.
– Chiến Chiến, đã ăn cơm tối chưa? – Giọng nói mẹ Tiêu vẫn dịu dàng.
Tiêu Chiến lắc đầu nói:
– Ăn rồi ạ.
Đã ăn ở một quán ăn Trùng Khánh mới mở, không đúng vị lắm.
Mẹ thì sao, đã ăn chưa?
– Đã ăn từ sớm rồi.
Muốn hỏi con một chút, con nghỉ Tết chưa? Phải về nhà ăn Tết chứ? Dì Trần làm thức ăn bổ dưỡng chờ con về đấy.
Giọng nói của mẹ Tiêu đã cố đè ép, vẫn nghe ra được vài phần thận trọng.
Tiêu Chiến mở loa ngoài, không chút biểu cảm nhìn về xa, tuỳ tiện đặt tay lên lan can, nhẹ giọng nói:
– Phải xem sắp xếp của công ty.
Nếu được, con sẽ về nhà.
Lâm Uyển Oánh vẫn hỏi tiếp:
– Con chưa về nhà à? Đang ở đâu vậy? Sao mẹ nghe âm thanh ù ù?
– Vâng, con ở bên ngoài.
Vừa tăng ca xong, phải xử lý chút việc.
Cũng trễ rồi, mẹ ngủ sớm một chút.
– Chiến Chiến.
Lâm Uyển Oánh muốn nói lại thôi.
Do dự nửa ngày cũng chưa nói ra được, Tiêu Chiến kiên nhẫn chờ một hồi cũng không thấy bà nói gì, cuối cùng chỉ thở dài một hơi mà nói:
– Con có việc gì cũng phải nói cho mẹ, nghe không hả?
Tiêu Chiến cười, sau đó nhấc điện thoại lên tắt loa ngoài, trấn an bà:
– Con bao nhiêu lớn rồi, có thể có chuyện gì chứ, đừng lo lắng, mẹ nghỉ đi.
Mẹ Tiêu rốt cuộc cũng ngắt điện thoại.
Không gian lại yên tĩnh trở lại.
Tiêu Chiến đứng thần người một lúc, sau đó tắt đèn rời đi.
Đơn từ chức bị từ chối.
Phía tập đoàn nói rằng thời điểm cuối năm mảng nhân sự khó xử lý.
Đơn từ chức dời sang đầu năm sau mới có thể thu xếp.
Tiêu Chiến hít một hơi, lần đầu tiên cảm nhận cái danh phú nhị đại này có bao nhiêu rắc rối khó chịu.
Ở trong tập đoàn nhà mình thành lập mà cũng không có được cái đặc quyền tự quyết làm hay nghỉ.
Năm trước, tiến độ hoàn thiện phòng làm việc nhanh hơn.
Trần Hựu Vấn đem các thiết bị đồ hoạ đặt cho văn phòng đến cho anh xem.
Cậu ta làm việc vẫn luôn chu đáo, thế như Tiêu Chiến là kiểu người cầu toàn, anh phải tự mình đi phỏng vấn tuyển trợ lý.
Mùa đông phương Nam không quá lạnh, cũng không có tuyết, nhưng gió thì lại rất lớn.
Có đôi khi trúng gió mà đổ bệnh.
Cũng may Tiêu Chiến làm việc văn phòng, tan tầm thì lại ngồi xe oto đi về, một chút gió cũng không động đến anh.
Chỉ là ngẫu nhiên ở trên đường thấy người ta chạy xe moto, nghe tiếng động cơ sẽ vô duyên vô cớ mà cảm thấy lạnh lẽo.
Đêm giao thừa năm ấy, Tiêu Chiến về nhà.
Khu biệt thự trang hoàng tráng lệ, đèn sân cũng được bật sáng dưới từng khóm hoa trước cổng vào.
Căn biệt thự nhà Tiêu Chiến thay câu đối mới, treo hai dãy lồng đèn đỏ chói lọi.
Bước vào nhà liền thoải mái mà rũ người mấy cái, hệ thống sưởi trong nhà bật đủ độ ấm, căn biệt thự khô ráo ấm áp, mùa đông ở trong không gian này chỉ còn lại ở mấy chữ “nhẹ nhàng, an tĩnh”.
Đây là loại mùa đông mà nếu ở trong căn hộ nhỏ tại tiểu khu sẽ không tài nào cảm nhận được.
Mẹ Tiêu mặc một set đồ trong bộ sưu tập Thu Đông mới nhất của Gucci, chiếc áo len cổ lọ màu camel* khiến bà vừa thời thượng vừa tao nhã, sang trọng.
Tiêu Chiến vòng tay ôm chào bà.
– Con gầy đi rồi này.
Lâm Uyển Oánh vươn tay nắn người Tiêu Chiến, lại kéo anh xoay một vòng mà nhìn ngắm.
Tiêu Chiến để yên cho bà nắm tay, cười nhẹ:
– Gầy cũng có điểm tốt, nhìn đẹp trai hơn hẳn, phải không ạ?
Mẹ Tiêu cười vỗ rớt tay anh:
– Đẹp thì cũng phải ăn cho no trước đã.
Tiêu Long đúng giờ cơm chiều thì về đến nhà.
Mọi người vừa ngồi vào bàn, ông mở cửa đi vào.
Dì Trần nhanh tay đem bộ chén đũa của ông bày ra bàn.
Mẹ Tiêu đứng lên giúp ông treo áo khoác.
Tiêu Long ngồi vào chính giữa bàn ăn xong liền liếc qua Tiêu Chiến một cái:
– Trông thần sắc con không tệ nhỉ.
Tiêu Chiến nhíu mày, anh không hiểu ông nói như vậy là có ý gì, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tiêu Long về nhà, bàn ăn cũng không vì có đầy đủ người mà trở nên náo nhiệt, ngược lại càng im ắng hơn.
Tiêu Chiến không cần hỏi cũng đại khái đoán được nguyên do.
Lâm Uyển Oánh tay giấu dưới bàn ăn, len lén nắm tay anh.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn qua, cười nhẹ trấn an bà.
Thành phố không cho đốt pháo, trong nhà cũng không có thói quen ngồi xem Xuân vãn.
Một bữa cơm ăn trong thinh lặng.
Cơm nước xong, dì Trần lại dọn ra chè bánh trôi, Tiêu Chiến ăn vài viên, trúng một viên có giấu tiền xu.
Mẹ Tiêu và dì Trần đều vui vẻ cười.
Dì Trần giúp anh mang tiền xu đi rửa sạch, cho vào bao lụa đỏ.
Tiêu Long cũng khẽ cừoi, gật gật đầu.
Chút niềm vui này không đủ để Tiêu Chiến vui vẻ cả năm.
Đừng nói đến năm, một ngày cũng không được.
Tiêu Long ăn cơm xong, không có kiên nhẫn cùng mọi người xem tivi, trực tiếp bảo Tiêu Chiến vào thư phòng.
Lâm Uyển Oánh lo lắng nhìn theo.
Tiêu Chiến lại vô cùng bình thản.
Trong lòng anh nghĩ, cho dù là chuyện anh từ chức hay chuyện khác nữa thì cũng chẳng có gì to tát.
Lâm Uyển Oánh nắm chặt tay con trai, thanh âm có chút gấp gáp mà dặn dò Tiêu Chiến:
– Chiến Chiến, không có việc gì, con đừng lo lắng.
Lát nữa, mặc kệ ba con nói cái gì, cũng đừng cãi lời ông ấy.
Cứ tâm bình khí hoà mà cùng ông ấy nói chuyện cho rõ ràng.
Tiêu Chiến nực cười.
Anh vặn khẽ tay thoát khỏi tay mẹ mình, lại vỗ nhẹ lên khuỷu tay bà, cười nói:
– Mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ có từng thấy con cãi vã với ba chưa?
Không có gì đâu.
Không có gì.
Không có gì đâu.
Dù sao mùa đông cũng sớm qua thôi.
Lúc Tiêu Long đem cuốn sách dày nhất trên kệ sách quăng lên mặt bàn gỗ, Tiêu Chiến vẫn đang nghĩ, anh vừa quyết định ngày mai đi ăn một bữa lẩu Trùng Khánh.
Mùa đông lạnh quá, ngay cả tấm thảm trong thư phòng cũng đầy khí lạnh.
Cuốn sách bị quẳng lên bàn, tư liệu bên trong rơi ra ngoài vung vãi.
Tiêu Long ném mạnh, tư liệu bay ra còn đánh vào cẳng chân Tiêu Chiến, nhưng anh không cảm giác gì.
Cúi đầu nhặt lên, thấy được trang trên cùng của tập tư liệu in ba chữ “Vương Nhất Bác”, bên cạnh là tấm ảnh của người mà đã lâu nay anh không gặp.
Không khỏi làm Tiêu Chiến cảm thấy nực cười.
Tiêu Chiến không nói gì, đem những giấy tờ trong tập tư liệu nhặt lên, xếp lại ngay ngắn rồi đặt lại lên bàn sách, trong tầm tay Tiêu Long.
Tiêu Long nhìn anh một cái, châm chọc nói:
– Thế nào? Còn đem tới đặt trước mặt ta, muốn trực tiếp tức chết ta sao?
– Không phải.
Tiêu Chiến thẳng tắp nhìn ông, lắc đầu.
Tiêu Long lạnh lùng nói:
– Phải hay không cũng không quan trọng nữa.
Cũng đã bị mày làm cho tức chết rồi, đến bây giờ cũng không nghĩ xem nên giải thích thế nào với ta?
Tiêu Chiến nhấp môi, vững vàng mà nói:
– Ba cho rằng con là cái dạng gì thì con chính là dạng đó.
Ba cho người điều tra về cậu ấy chính là cũng đã tự có đáp án cho mình.
Chẳng qua, là ba muốn nghe chính miệng đứa con này thừa nhận thôi.
Con không có gì để nói, chính là cái ba nhìn thấy rồi đấy.
Tiêu Long vốn dĩ trong lòng đã tích một ngọn lửa âm ỉ.
Hiện giờ nhìn Tiêu Chiến thái độ bất cần mà giải thích, tức giận đến tay phát run, chỉ thẳng vào anh mà mắng:
– Ta nuôi mày hai mươi mấy năm, cũng chỉ để mày học được cách cùng với thằng con của lão Triệu đi hộp đêm ăn chơi? Sau đó… sau đó, lại làm ra cái loại sự việc hoang đường này?
– Chúng con là hai người đàng hoàng.
Ở đâu hoang đường?
– Mỗi ngày cứ nửa đêm chạy tới tiểu khu hẻo lánh, quá nửa đêm rạng sáng lại đi.
Mày gọi đó là bình thường?
Tiêu Long co bàn tay thành nắm đấm, đặt lên mặt bàn:
– Lão Lý tài xế nói với ta, chúng mày đi đến cái tiểu khu vừa nhỏ lại vừa xa xôi.
Mỗi ngày quá nửa đêm hắn phải đi đón mày.
Ta còn tưởng mày đi chơi hai, ba ngày chán rồi thì thôi.
Kết quả, mày chơi đến bây giờ cả công việc cũng không muốn làm nữa?
Tiêu Chiến hé miệng, lại đột nhiên không biết nói gì, chỉ cảm thấy rất mệt.
Giống như trở lại thời còn học Cao trung, khi đó, chỉ nói với cha rằng anh muốn học mỹ thuật.
Lần đó không tính là cãi vã, chỉ trình bày được vài câu về mong muốn của bản thân đã bị ông dùng quyền lực ép anh phải thối lui.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã nhu thuận, cũng bởi vì cuộc sống từ khi sinh ra cho đến lớn lên, anh cứ một đường mà đi, đã từng nghĩ việc gì cũng dễ như trở bàn tay.
Cha mẹ anh cũng từ sớm đã liền an bài cho anh một con đường vững chắc mà đi, không cho anh làm này, không cho làm kia.
Bọn họ luôn có ý tưởng của mình, bọn họ muốn đứa con trai duy nhất là Tiêu Chiến có thể kế thừa gia nghiệp mà mình vất vả gầy dựng nên.
Tiêu Long một câu cũng không nói, trực tiếp đẩy Tiêu Chiến ra nước ngoài du học, cũng làm sẵn thủ tục cho anh vào khoa Kinh tế của trường đại học danh tiếng.
Một đường vẽ, một đường đi.
Kiểu yêu thương này của bọn họ chồng chất theo năm tháng.
Tình yêu thương trở thành gánh nặng.
Những lời giãi bày của anh luôn bị chôn vùi trong cái gọi là “con không có kinh nghiệm” và “chỉ là tốt cho con”.
Cứ như vậy, Tiêu Chiến từng nghĩ, mình đã đánh mất bản năng phản kháng rồi.
Tiêu Chiến trầm mặc một lúc mới nói:
– Con đã suy xét rất lâu.
– Mày không cần suy xét.
Bọn mày như vậy, không có kết quả.
Tiêu Long xua tay, ngữ khí bình đạm trước sau như một, nhưng hàm ý châm chọc như băng vỡ mà nện vào ngực Tiêu Chiến.
Hai người đứng đối diện nhau ở hai phía căn phòng, không nói một lời.
Một lúc sau, Tiêu Long thở dài một hơi, hỏi Tiêu Chiến:
– Mày từ chức, muốn bỏ việc là vì người này sao?
Tiêu Chiến thật sự không nhịn được cười khẽ.
Tiêu Long kinh ngạc nhìn thằng con mình.
Tiêu Chiến xoay đầu, nhìn hình bóng phản chiếu của chính mình trên cửa sổ, bóng anh bị ánh đèn chớp nháy đón năm mới bên ngoài làm cho mờ đi.
Không biết nghĩ tới cái gì, Tiêu Chiến nhàn nhạt đáp trở về một câu:
– Cái này thì đúng là không phải.
Con chỉ không muốn làm nữa.
Tiêu Long xem chừng mất kiên nhẫn, lại phải tự áp chế mình ngồi trở xuống bàn, hai tay chống trán, đầu cúi xuống, gằn giọng:
– Ta cho con đi du học nhiều năm như vậy, con còn không hiểu là vì để con tiếp nhận vị trí này sao?
Tiêu Chiến thẳng thắn nhìn ông, ánh mắt không mang theo cảm xúc gì, nhưng vô cùng kiên định mà nói:
– Con nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói mình muốn được ngồi vào vị trí đó của ba.
– Vậy mày muốn làm cái trò trống gì? Đi vẽ tranh? Bao lâu nữa mày mới có thể tự mình gom đủ tiền để mua cái phòng vẽ đó? Còn dính dáng đến một thằng ở quán bar kia? Chúng mày ỷ vào tuổi trẻ, chơi mà không tính toán gì sao?
Nói xong, Tiêu Long lắc đầu vô vọng, không hề nhìn đến Tiêu Chiến, đem tư liệu trên bàn gạt thẳng xuống đất.
Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn theo xấp tư liệu rớt xuống thảm, tấm thảm lông dê nhuộm nâu đỏ, hoa văn tinh tế, đột nhiên nhẹ giọng:
– Cậu ấy, tên là Vương Nhất Bác, là một sinh viên chính quy của trường đại học.
Cậu ấy cũng có công việc của mình, còn có đam mê của bản thân.
Hơn nữa mỗi việc đều làm rất ưu tú.
Căn bản không cần bám vào con cũng có thể trở thành một người tốt.
– Còn con? Vẽ tranh là chuyện từ nhỏ mẹ cầm tay con mà dạy.
Từ khi chưa biết gì, con đã bắt đầu học vẽ, vẫn luôn học cho đến hiện tại.
Tất cả những bản phác hoạ khi còn nhỏ con đều còn giữ.
Cho dù là lúc nhỏ, hay là hiện tại, con vẫn yêu thích vẽ tranh.
– Nhưng hình như ba không hiểu.
Hay là không muốn hiểu.
Thật ra, con chưa từng mong ba khen ngợi, tán thành con.
Trước đây luôn muốn cho ba xem tranh con vẽ.
Thời điểm nhận được bằng khen cuộc thi thiết kế ở đại học, cũng không có cách nào cho ba mẹ xem.
Hai người đều quá bận, cũng không có rảnh quan tâm đến sinh hoạt của con.
Từ tiểu học cho đến cao trung, thầy cô đều hỏi tại sao ba mẹ không trực tiếp đến họp phụ huynh.
Con không cách nào trả lời.
– Con vẽ tranh, đã vẽ rất nhiều năm.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể khiến ba cảm thấy con có năng lực, hiện tại có thể tự mình làm việc.
Tiêu Chiến bình tĩnh, như thể chỉ là một người thuận miệng kể lại chuyện cũ.
Những chuyện anh nói ra đều là những vấn đề đã đè nặng trong lòng bao năm nay.
Bây giờ tự mình nói hết ra, ngoại trừ đôi mắt thi thoảng gợn sóng, cũng không còn biểu cảm gì rõ rệt, càng không còn tâm trạng để phàn nàn nữa.
Tiêu Long cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con.
Con xuất ngoại du học, mẹ con mỗi ngày đều ngủ không ngon, cứ lo nghĩ cho con.
Còn nữa, mấy năm nay ta vẫn luôn bận rộn, không chú ý đến con là không đúng.
Nhưng thâm tâm ta, ta vẫn muốn nhanh chóng giao lại cho con để có thể chăm sóc cho mẹ con và con.
Mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Chiến Chiến, không phải ai cũng có thể vì sở thích của mình mà sống.
Tiêu Chiến rũ mắt.
– Đúng vậy, cho nên, con càng muốn tận lực, tận lực đi con đường mình chọn.
Tiêu Long hai tay đặt trên đầu gối, trầm mặc chốc lát mới nói:
– Căn hộ kia, hiện tại đừng ở đó nữa.
Con qua lại với một người không rõ lai lịch, không tránh được có kẻ rảnh rỗi truyền ra tin đồn không hay đến tai mẹ con.
– Mẹ vẫn chưa biết, phải không?
Tiêu Chiến đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt mông lung không tìm thấy tiêu điểm, chỉ có thể dừng ở xấp tư liệu kia, nhìn đến gương mặt điển trai của Vương Nhất Bác.
Nhìn ảnh chụp cũng có thể thấy được vẻ thiếu niên của cậu.
Thiếu niên đẹp đẽ như vậy, làm thế nào có thể để rơi trên mặt đất.
Tiêu Chiến đem tư liệu nhặt lên, xếp từng tờ, cẩn thận bỏ trở lại vào cặp táp.
Lúc ra khỏi cửa, Tiêu Chiến không quay đầu lại, cúi nhìn chiếc cặp trên tay, nhớ tới mùa đông sắp đi qua, mùa xuân gần về, đột nhiên cười rộ lên, như trút được gánh nặng:
– Ba, cảm ơn.
Năm mới vui vẻ ạ.
Lâm Uyển Oánh nhìn sắc mặt Tiêu Chiến bình tĩnh, mới an tâm vỗ vỗ sau lưng anh, mỉm cười nói:
– Chiến Chiến, ngày mai mẹ xuống bếp làm thịt hầm cho con, được không?
Tiêu Chiến cũng cười, nhưng vẫn lắc đầu:
– Con rất muốn ăn.
Nhưng con phải về trước, công việc phải xử lý rất nhiều.
– Mấy việc của con để sang đầu năm không xử lý được à? – Mẹ Tiêu nắm chặt tay anh.
– Mẹ đừng lo.
Lúc nào rảnh thì con về, nhà mình cũng không xa xôi gì.
Đừng lo, mẹ, năm mới hạnh phúc ạ.
Trốn khỏi cái ấm áp trong đêm đông, Tiêu Chiến một đường lái xe, chạy như bay.
Trên đường vắng vẻ, hiếm lắm mới thấy có một ai đó ngẫu nhiên đi vội vã, cửa hàng trên phố đều sập cửa cuốn, chỉ lộ ra một vài ánh đèn len qua khe cửa.
Hệ thống sưởi trong xe dường như không đủ, tay Tiêu Chiến hơi lạnh, anh vô thức nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay căng lên trắng bệch.
Tiểu khu này vẫn như vậy, nhỏ và cũ kỹ, nhưng đêm nay lại sáng sủa và náo nhiệt thật sự.
Mỗi nhà mỗi hộ đều bật sáng đèn ban công, có thể nghe thấy âm thanh ồn ã rộn ràng của mọi người đang chơi mạt chược, tiếng mẹ gọi con, tiếng đám trẻ con chơi đùa, cãi nhau.
Một đường đều nghe tiếng náo nhiệt, Tiêu Chiến đi vào hành lang, đèn cảm ứng bật sáng trên đầu.
Anh nhìn dãy hành lang quen thuộc trước mặt, trong lòng thoáng chần chừ, nhìn số căn hộ và cánh cửa gỗ nhỏ, Tiêu Chiến đột nhiên muốn rời đi.
Không biết anh có nên ở đây lúc này không, cũng không biết bên trong cánh cửa kia có ai đang đợi mình không.
Đột nhiên không biết nên làm sao để trải qua Giao thừa.
Một người có thể một mình đối mặt với áp lực cuộc sống rất lớn, lại không bao giờ dễ dàng đối diện với ẩn số tình cảm.
Đèn cảm ứng tít một tiếng rồi tắt ngóm, có tiếng mở cửa rất khẽ.
Tiêu Chiến đứng trong bóng tối, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Một lúc sau mới nhoẻn miệng cười, nụ cười càng lúc càng rộ lên, như thuỷ triều dâng, niềm vui lấp đầy khoé mắt, anh nói:
– Chúc mừng năm mới.
– Năm mới hạnh phúc, Chiến ca.
Người kia đưa tay về phía anh, ánh đèn sau lưng cậu tràn ra, vàng sáng ấm áp, dễ chịu, như một lớp bọc bảo vệ đẹp đẽ và an yên.
Chỉ cần Tiêu Chiến bước tới, anh có thể thoát khỏi cả mùa đông, cũng không cần tự hỏi làm thế nào để trải qua đêm cuối năm nữa.
Tiêu Chiến, cứ như vậy, bước tới, lao vào mùa xuân không chút do dự.
*Màu Camel mà mẹ Tiêu mặc đây nha.
.