BÌNH GIẤM NHỎ - Chương 32
Sau khi bị ba giáo huấn cho một trận thì Thi Nhiêu núp vào bên người Khâu Thừa, trong mắt cô : Ba thật đúng là một người đàn ông không tốt mà!
Bất quá những lời này không nên được nói ra.
Sau khi nhân viên chuyển nhà dọn xong đồ vật lên xe thì cô cũng bỏ lại ba mẹ rồi đi theo Khâu Thừa, Nhạc Vi Vi ngồi một chỗ vẫn không nói lời nào, xem ra vẫn còn đang bị chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn…
Phòng đã được chuẩn bị từ sáng cho nên vừa đến biệt thự Khâu Thừa liền đỡ mẹ mình đi nghỉ ngơi trước, sau đó gọi Thi Nhiêu đến dặn dò một số việc.
“Gần đây anh có hơi vội nên không thể lo hết chuyện bên này, mẹ anh….”
“Được được em biết rồi, anh lo bận chuyện của anh đi, em gần đây cũng rất bận nên không rảnh để gây chuyện với mẹ anh đâu.”
“Cảm ơn.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm tình của anh không tốt lắm Thi Nhiêu có thể hiểu, hơn nữa cô cũng chẳng phải người xấu mà.
“Anh nói chuyện này làm gì, hôm nay em nói chuyện có hơi quá, anh đừng trách em là được.”
“Sao có thể, ba người bọn họ xứng đáng nhận những lời đó. Mấy năm này tim mẹ anh không tốt lắm, anh còn không dám cãi nhau với bà vậy mà ông già kia dám mang một đám người về ‘bức vua thoái vị’, thù này anh nhớ kỹ.”
“Tim không tốt?”
Thi Nhiêu kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng, ở bên cạnh một tên đàn ông khốn kiếp như vậy thì trái tim người phụ nữ nào cũng không khỏe thôi.
“Haizz, sớm biết có chuyện thế này thì trước đó em sẽ chẳng nói gì với mẹ rồi.”
Mẹ kiếp, hiện tại cô càng muốn quay lại Khâu gia để chém mấy người kia vài nhát.
“Việc đã đến mức này thì cứ đi một bước tính một bước thôi.”
Khó mới thấy được dáng vẻ mệt mỏi như vậy của anh nên dưới tình thế cấp bách cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng an ủi.
“Anh đừng quá liều mạng, cứ từ từ mà làm, em tin rằng tên Khâu Thụy kia không phải đối thủ của anh.”
Dù sao hiện tại cô cũng không có ý định kết hôn, không chừng chờ anh giải quyết xong chuyện Khâu gia thì cô cũng suy nghĩ ổn thỏa.
“Lòng anh hiểu rõ mà.”
Anh biết hiện tại không thể nói thẳng với Thi Nhiêu rằng có thời gian hãy đến thăm mẹ mình, nhưng cô lại hoàn toàn đoán được suy nghĩ của Khâu Thừa.
“Nếu có thời gian em sẽ đến thăm dì, mấy ngày tiếp theo em không quá bận nên chuyện bưng nước rót trà em làm được, anh cứ yên tâm mà làm việc đi.”
“Anh….”
“Em biết anh muốn nói gì, đây là em can tâm tình nguyện nên không cần lời cảm ơn của anh. Đương nhiên em cũng không phải kiểu ngoan hiền đứng yên chịu sự dạy dỗ của bà ấy.”
Nhưng lấy sự hiểu biết của cô về mẹ Khâu thì cũng biết bà ấy sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không bây giờ hai người có lẽ chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa rồi.
Cô có thể nghĩ đến đây thì Khâu Thừa đương nhiên cũng thế, người mẹ đã nhịn nhục bao nhiêu năm không có chuyện lại đem bực tức đổ lên người vô tội.
“Em yên tâm, anh sẽ không thiên vị bà ấy.”
Sau khi đồ vật đều chuyển vào nhà xong thì Khâu Thừa ra tính tiền, cô đi lên lầu hai thì phát hiện cửa phòng mở ra.
“Anh ấy sao lại quên đóng cửa nhở?”
Cô dùng vẻ mặt nghi hoặc đi đến định khép cửa lại, trong lúc vô tình đảo mắt qua thì phát hiện bên trong không một bóng người.
“Xong rồi!”
Đại khái do trực giác của phụ nữ nên cô lập tức chạy lên lầu trên, một bước cũng không dám chậm trễ, chân va phải cầu thang cũng chịu đựng đau để chạy tiếp, quả nhiên thấy Nhạc Vi Vi đứng ở trên sân thượng.
“Dì, dì muốn làm gì?”
Người đang vịn vào song sắt khẽ quay đầu lại, đôi mắt vô hồn như đã nhìn thấu cả hồng trần này.
“Tôi muốn phơi nắng.”
“Phơi nắng thì có thể xuống sân phơi, con sẽ bảo Khâu Thừa chuẩn bị ghế và nước uống, ba chúng ta cùng phơi.”
Cô cách Nhạc Vi Vi không xa lắm, khoảng 3m, nhưng cô cũng nhìn ra đối phương không có ý định kia, có lẽ là không có can đảm tự sát.
“Thi Nhiêu, cô không hận tôi sao? Tôi cảm thấy cô đã sớm biết tính toán của tôi.”
“Hận? Nếu ngay cả việc nhỏ như thế cũng phải ghi hận thì đời này của con sẽ mệt chết. Con biết dì không thích con, nhưng như thế thì sao, con cũng có quyền không thích dì mà.”
“Dì trước hết vẫn là xuống đi, Khâu Thừa nếu thấy được dì đứng ở lan can không chừng sẽ bị dọa đến ngất xỉu mất.”
Đại khái không muốn lại phiền đến con trai nên Nhạc Vi Vi dần buông song sắt ra rồi lùi lại vài bước.
“Đời này mỗi bước của tôi đều là sai hết, hình như chẳng có chuyện gì đúng cả.”
“Ai bảo ạ, lúc trước dì nguyện ý sinh ra Khâu Thừa đã là một chuyện rất đúng. Hơn nữa bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì sao? Làm người cứ nhìn vào rối rắm trước mắt thì không bằng tính toán thật tốt cho tương lai.”
“Cho dù dì không tiếc cả một thời thanh xuân thì cũng nên cố gắng lấy lại những thứ nên thuộc về mình, bằng không sau này dì còn mặt mũi để đi gặp ba mẹ mình sao?”
Nhìn Thi Nhiêu đang ‘chém’ từng đao vào lòng mình thì khóe môi Nhạc Vi Vi trĩu xuống, mọi cảm xúc ngổn ngang mà thở dài.
“Xem ra dì đã biết vì sao nó lại thích con nhiều như vậy rồi.”
“Đây là chuyện giữa hai chúng con nên không phiền dì nhọc lòng đâu. Nếu đã rời đi thì cũng nên bắt đầu lại rồi, con tin dù cho Nhạc gia đã ngã xuống nhưng trong tay dì cũng không đến mức không có quyền lợi gì đi, dì nên đem sự bức tức phát với đúng người nên phát chứ đừng liên lụy đến người vô tội.”
Người vô tội này hiển nhiên là Khâu Thừa, hiện tại anh đã trăm bề rối ren, nếu còn làm anh thêm phiền lòng thì ngày tháng sau này lại càng không dễ dàng.
Nhạc Vi Vi không phải đồ ngốc nên tự nhiên hiểu cô muốn nói gì, cười cười rồi lắc đầu.
“Con với Thi Lam đúng là chẳng giống chút nào cả.”
“Con giống bà ngoại, bà cùng mẹ con là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.”
“Thì ra là thế.”
“Cùng xuống thôi, Khâu Thừa gần đây đủ mệt mỏi rồi nên chúng ta đừng phiền anh ấy nữa, nếu dì không muốn thấy con thì con sẽ cố gắng ít xuất hiện trước mắt dì nhất có thể.”
“Không đến mức ấy, muốn đến thì đến thôi.”
Bà mở miệng nói rồi im lặng đi ngang qua người Thi Nhiêu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô thấy thế cũng chẳng hiểu sao mà sờ sờ sau đầu.
Khâu Thừa sau khi mở cửa phòng ra cũng cảm thấy có chuyện không lành, nhưng vừa đi lên được một nửa cầu thang thì đã thấy hai người một trước một sau đi xuống, vì thế anh đưa mắt ra dấu với cô rằng đã xảy ra chuyện gì.
Thi Nhiêu đi ở phía sau khẽ nhúng vai, ý nói mình cũng chẳng biết có chuyện gì.
“Tiểu Thừa, con đến thư phòng của mẹ một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Vì thế hai người còn chưa kịp nói với nhau tiếng nào đã bị tách ra, Thi Nhiêu cũng chẳng quan tâm bọn họ sẽ nói gì nên tự giác xuống lầu tìm Hổ Béo chơi đùa, nhưng vừa mới ôm chú cún đặt lên đùi thì điện thoại đã vang lên.
Người gọi đến là Tạ Dư, đây được xem là vừa bất ngờ vừa đã nằm trong dự đoán.
“Chị cũng biết gọi điện cho em ư?”
Tạ Dư chẳng rảnh rỗi cùng cô nói chuyện không đâu mà đi thẳng vào chủ đề.
“Bên Khâu gia hoàn toàn chia cắt?”
“Không phải chia cắt, mà là bị đuổi khỏi nhà.”
“Anh ta phá sản rồi mà cô vẫn còn muốn đi theo?”
Nghe thấy chuyện này Thi Nhiêu càng vui vẻ.
“Này có sao, cho dù anh ấy có thật sự phá sản thì em vẫn rất sẵn lòng nuôi anh ấy.”
“Cô chẳng có tiền đồ gì cả!”
“Em từ nhỏ đã chẳng có tiền đồ, giờ chị mới biết sao?”
Từ trước nay cô chẳng mong trở thành một người quá mức tài giỏi gì, có một cuộc sống bình yên đối với cô đã quá đủ rồi.
Nghe cô trả lời xong thì Tạ Dư khẽ vuốt mũi : “Sao cô có thể trả lời chuyện này hiển nhiên như thế hả?”
“Vì sao không thể? Đầu ai chí nấy, em thích chị không thích, chị thích chưa chắc em vừa ý, cuộc sống đã lắm khổ cực rồi nên tìm cho mình con đường vui vẻ một chút thì đã sao?”
“….”
Nghe Thi Nhiêu chẳng màn cái gì nói thế thì Tạ Dư khẽ chấn động, cô dựa vào ghế rồi dường như thấy gì đó xuất hiện trước mắt, nhưng khi nhìn lại thì vật ấy đã biến mất.
“Vậy được, cô vui vẻ thì tốt.”
“Chị gần đây sao rồi?”
“Vẫn như cũ thôi.”
Câu trả lời này có cũng như không làm Thi Nhiêu khẽ đảo tròn mắt.
“Có thời gian thì trở về thăm nhà đi, nếu chị vẫn không chịu quay về thì không chừng họ sẽ chủ động đi tìm chị đấy.”
Có nhiều chuyện không thể cứ nói trắng ra, cô tin Tạ Dư sẽ hiểu ý mình.
“Cô thì sao? Hôm nay ngay cả một bữa cơm cũng không ở lại ăn mà còn dám nói tôi.”
“Đó là bởi vì em chẳng có sợ hãi gì, trước mặt họ em không có bí mật nhưng chị thì có đấy, chủ động trở về chứ đừng để họ phải đến cửa lấy cung.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tạ Dư thấy phiền nên nói xong liền tắt máy, Thi Nhiêu bĩu môi ném điện thoại sang một bên rồi tiếp tục chơi cùng Hổ Béo.
Mấy ngày kế tiếp cứ không có việc gì thì cô lại chạy đến đây, nói là giúp Nhạc Vi Vi đỡ buồn chứ thật ra đang nhìn chằm chằm để bà sẽ không làm việc gì ngu ngốc phiền đến Khâu Thừa.
Mãi đến khi tâm tình Nhạc Vi Vi dần tốt hơn, bắt đầu lên kế hoạch trồng một vườn hoa trong sân thì Thi Nhiêu mới không chạy đến nữa, bên này chẳng có nhiều người giúp việc như ở Khâu gia, cô không muốn cả ngày phải ngồi dưới ánh nắng chăm cây đâu.
Trước khi tập ba phát sóng thì trên mạng vẫn còn mắng chửi cô không ngừng, dựa theo thời thế thì chuyện này vốn đã nên chìm xuống rồi, từ đó cho thấy rõ ràng có người bỏ tiền ra mua người mắng cô.
Hôm phát sóng Thi Nhiêu đang ngồi ở sô pha của Tạ gia ăn táo, cô là bị kéo về vì Trưởng Công chúa không muốn một mình nhận lấy sự ‘quan tâm’ của cả ba lẫn mẹ nên để cô cùng chia sẻ.
“Cái show giải trí gần đây cô tham gia hôm nay phát sóng phải không?”
Nghe được lời này Thi Nhiêu ngây người, mặt đầy khó tin nhìn Tạ Dư.
“Uy, chị cũng coi TV sao?”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ kia thì Tạ Dư rất muốn lấy điều khiển gõ đầu cô.
“Nhiệt độ được đẩy lên quá hot, chỉ cần vừa mở điện thoại liền thấy tất cả liên quan đến cô thì không muốn xem cũng khó.”
“Em còn tưởng rằng điện thoại chị chỉ có hai chức năng là gọi và nhắn tin thôi đấy?”
Lời cô còn chưa dứt đã thấy chị gái giơ điều khiển lên nên lập tức lộn một vòng đến nơi an toàn ‘ẩn nấp”.
“Được rồi không đùa với chị nữa, sao người này một chút hài hước cũng chẳng biết thế. Chương trình hôm nay phát sóng, chị tự tìm đi.”
Vốn tưởng khi mình nói như vậy thì Tạ Dư sẽ chẳng thèm tìm đâu, vậy mà hôm nay chẳng biết ‘bà cô’ này bị gì mà thật sự cầm lấy điều khiển tìm kênh.
“Cô gái kia…đúng là có chút giống cô, nhưng không xinh đẹp bằng cô.”
“……”
F*ck! Chị còn biết bao nhiêu chuyện của em nữa?!
“Chị theo dõi Weibo em đúng không?”
Khóe môi Tạ Dư giật giật nhưng không nói gì, giống như ngay cả nói chuyện cũng lười, loại không thừa nhận cũng không phủ nhận này càng làm Thi Nhiêu muốn nhìn lén điện thoại cô.
Một lát sau khi người MC nói Thi Nhiêu sẽ ca hát thì Tạ Dư ngồi ở sô pha rõ ràng giật mình, sau đó quay qua nhìn cô khó hiểu.
“Cô còn biết ca hát?”
“Không biết.”
Năm phút sau Tạ Dư ném thẳng điều khiển trên tay xuống mặt đất.
“Đó là giọng của cô?”
“Không phải, giả đó.”
Mắt Thi Nhiêu vẫn còn nhìn vào TV, cảm thấy hình như người quay phim chọn góc độ không tốt nên nhìn cô hình như có chút béo.
Vừa hay Thi Lam lúc này cũng đi đến nhìn lên màn hình, không thể tin nổi mà nói.
“Đó là con sao?”
“Không phải, chỉnh sửa bằng máy tính đấy.”
“……”
Đồ quỷ lừa gạt!
Đối diện với ánh mắt đầy sắc bén của mẹ và chị gái, Thi Nhiêu khẽ sờ cằm rồi nghĩ thầm : Chẳng lẽ là mình béo lên thật? Sao mặt lại tròn thế kia nhỉ?
“Hai người đừng nhìn nữa, em/con sẽ nổ lực giảm béo mà, lần trước trước khi quay do không tập thể hình nên mặt hơi tròn thôi mà.”
“Cô cảm thấy đang nói chuyện này à?”
Tạ Dư nhặt điều khiển lên rồi đặt trên tay xoay xoay, Thi Nhiêu nhìn cái điều khiển kia có thể bay vào mình bất cứ lúc nào thì khẽ nuốt nước miếng rồi tiếp tục trốn.
“Hai người kinh ngạc thế làm gì, thời buổi này một người nghệ sĩ phải phát triển toàn diện, nói không chừng hôm nào đó em lại làm MC chương trình truyền hình đấy.”
“Cô đừng chuyển đề tài, người ca hát kia có phải cô không?”
“Đều đã thấy rồi còn muốn hỏi gì nữa, nếu em nói là giả thì có ai tin sao?”
Hai mẹ con không nói chuyện nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên ba chữ : Tôi, không tin!
Đột nhiên Thi Nhiêu có cảm giác áp lực như đang đi phỏng vấn, chuyện ca hát này thật sự chưa từng nói với người trong nhà, lúc trước đến quán bar hát cũng toàn lén lút.
“Hai người muốn nghe hát thì nghe, không nghe nữa thì đổi kênh chứ đừng dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn con, con biết con rất đa tài nhưng hai người đừng vội khen, nếu không con…..”
“Hát thử một đoạn xem?”
Mặc kệ thế nào Tạ Dư cũng không tin vào mắt và tai mình vừa rồi, chỉ có cách bắt cô hát trực tiếp tại hiện trường thôi.
“Chị điên rồi à, em không hát!”
“Chị đưa tiền!”
Nhắc đến tiền Thi Nhiêu khẽ mềm lòng : “Bao nhiêu?”
“80 vạn(*)”
(*)~2 tỷ 9 VNĐ
Vừa dứt lời Thi Nhiêu đã ném rơi dép lê, chân không đứng trên thảm trải sàn.
“Hát bài nào?”