BÌNH GIẤM NHỎ - Chương 24
Không có marketing thì không phải là giới giải trí, sự dựa hơi, ‘dẫm đạp’ lên nhau giữa nghệ sĩ đã không còn quá xa lạ, Thi Nhiêu vốn thấy nhiều nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ có một ngày mình lại trở thành đối tượng bị ‘dựa hơi'(*).
(*)theo thuật ngữ bây giờ hay gọi là ‘ké fame’ ý.
Đối với ba chữ [Tiểu Thi Nhiêu] trên hotsearch cô vô cùng chán ghét, không hiểu sao một người còn chưa chính thức ra mắt đã có được nguồn lợi như vậy.
“Có cách nào để những chữ này biến mất khỏi mắt chị không?”
Tiểu Diêu liếc nhìn qua hotsearch một cái, sau đó giúp cô thoát hỏi app rồi nhẹ nhàng dỗ.
“Người trẻ tuổi mà, muốn nổi tiếng là điều đương nhiên.”
Người tương đối có tiếng trong show [Giấc Mộng Thiếu Nữ] — Cảnh Lạc có diện mạo tương tự như Thi Nhiêu, show còn chưa kịp phát sóng đã bắt đầu marketing buột chặt với cô, làm một người trợ lý như Tiểu Diêu làm sao không tức giận.
“Chị có nói là không muốn cô ta nổi tiếng đâu? Nếu muốn nổi thì biểu hiện thật tốt trong show là được rồi, trước khi quay hai ngày em cũng thấy đó, nhảy không quá tốt, ca hát cũng không quá nổi bật, vậy mà độ nổi tiếng lại cao vô cùng.”
“Thế giới bây giờ không giống với trước kia nữa, chị nhìn fan ở Weibo chị đi, cô ta làm sao đuổi kịp đúng không?”
Vừa dứt lời thì nhận được một ánh mắt như dao của Thi Nhiêu, Tiểu Diêu vô tội sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói.
“Bây giờ không giống trước thật mà, trước kia chỉ cần không biết diễn thì sẽ bị mắng chửi, hiện tại chỉ cần hút fan thì làm gì cũng được, vì vậy chị Thẩm mới cổ vũ chị tham gia show tuyển chọn đấy chứ.”
“Em đoán rằng sau khi chương trình phát sóng thì đoàn đội của cô ta càng marketing hăng hơn, hiện tại chỉ mới ‘dựa hơi’, không chừng sau này sẽ cố ‘dẫm đạp’.”
“Cô ta ‘dẫm’ chị? Bằng một gương mặt đã chỉnh nát?”
Tiểu Diêu nhướng mày tỏ vẻ không ý kiến, Thi Nhiêu tức giận đến đập mạnh lên bàn đứng lên, cô nàng hoảng sợ khẽ chạy trốn.
“Chị muốn làm gì? Đừng kích động a, cái chương trình này chỉ đều có lợi cho cả hai bên thôi, về sau có kịch bản tốt chị lại tiếp tục quay phim mà.”
“Chị muốn đi tìm Đường tổng!”
Những người kia có lai lịch bối cảnh gì Đường Tỉ là người rõ nhất, nếu anh ta tự là người chống lưng thì cô khẳng định sẽ làm anh ta đổ máu.
“Hả?”
Tiểu Diêu sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo, vừa chạy đến cửa lại nghe người kia nói.
“Em không cần đi theo, chị tự mình đi!”
Thi Nhiêu dẫm trên giày cao gót tiến vào văn phòng Đường Tỉ, một câu vô nghĩa cũng không có mà đi thẳng vô chủ đề chính.
“Người chống lưng cho cô gái tên Cảnh Lạc kia là anh sao?”
“Cô cảm thấy sao?”
“Tôi cảm thấy anh không đến mức vì để trả thù tôi mà phải cố tình tìm một gương mặt ‘giả’ đến chọc tức đâu.”
“Cũng không đến thế.”
Nhìn bộ dáng của anh ta thì Thi Nhiêu nhăn mày, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống.
“Cô ta có địa vị gì?”
“Người của nhà tài trợ gửi, hiểu rồi chứ?”
“Tài trợ bao nhiêu?”
“Một trăm triệu(*).”
(*)~ 355 tỉ VNĐ
“…..”
Khóe miệng Thi Nhiêu giật giật không biết làm sao, sau một lúc lâu thì mới ngại ngùng nói.
“Này có tính là vung tiền như rác vì hồng nhan không?”
“Liên quan gì đến tôi, có người ở phía sau nguyện ý vì cô ta, tôi chỉ cần ngồi đếm tiền là được rồi.”
Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Đường Tỉ, cô giật giật khóe môi một lúc mới ‘phun’ ra hai chữ.
“Gian thương(*).”
(*)chỉ những người dùng những thủ đoạn trong kinh doanh.
“Thế nào, cô ghen tỵ? Bảo Khâu Thừa đưa một ít tiền đi, tôi nhất định sẽ sửa soạn lại cho cô một lần nữa, ngày mai đóng gói gửi qua nước ngoài đi vài thảm đỏ, tham gia vài chương trình, phát thêm vài thông báo ‘đưa cô lên tận trời’.”
“Anh dẹp ý định đó đi, dùng tiền để làm những chuyện không đâu không bằng để anh ấy mua cho tôi một căn biệt thự có hồ bơi.”
Nghe vậy sắc mặt Đường Tỉ cứng lại, rất muốn đuổi cô ra ngoài.
“Hai người là hợp lại rồi?”
“Có thể xem là vậy, thế nào?”
“Kiềm chế một chút, hợp đồng còn chưa hết hạn đâu, đừng để cho tôi hứng một trận phong ba việc cô chưa kết hôn đã có thai.”
Lời còn chưa dứt thì Thiêu Nhiêu đã liếc anh ta, nghĩ thầm : Anh cho rằng năm nay tôi được bao nhiêu tuổi?
“Không cần nhắc nhở, tôi cũng không định sẽ sinh con sớm như vậy. Theo ý tứ vừa rồi của anh thì tôi phải chấp nhận việc cô Cảnh Lạc kia marketing mãi?”
“Nhẫn nhịn một chút đi, nói không chừng qua một thời gian nữa cô ta sẽ dựa người khác.”
“…..”
Nghe xong mặt cô đen lại, câu trả lời kiểu gì thế này.
“Nhưng anh không thể cứ để tôi làm đá cho cô ta kê chân như vậy chứ?”
“Ngay cả vị trí cố vấn tôi cũng đã cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa? Thi Nhiêu, làm người đừng quá tham lam.”
“…..”
Tham cái gì mà tham? Cái tên khốn gian thương này!
“Trong lòng mắng tôi làm gì, tưởng tôi nhìn không ra sao? Không còn chuyện gì nữa thì cút đi, nhìn thấy cô tôi liền đau đầu.”
Thi Nhiêu nhăn mũi, tức giận đứng dậy, nhưng sau đó một tia sáng lóe qua, cô quay đầu lại hỏi Đường Tỉ.
“Đường gia các anh không định tìm bạn trai cho chị gái tôi sao? Chị ấy sắp 30 rồi, còn muốn để chị ấy độc thân đến lúc nào.”
Ai bảo chị kéo em vào danh sách đen, có bản lĩnh thì chị kéo đen hết Wechat đi!
Đường Tỉ chẳng biết cô đang tính kế gì, nghe xong lời này thì cảm thấy thật đau não.
“Cô đừng có mà cái hay không nói, nói cái dở. Biến nhanh khỏi chỗ này đi, chướng mắt tôi.”
Không tìm? Trong nhà hiện tại chẳng ai quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh ta, cũng không ai thúc giục anh ta đi xem mắt, tất cả đều suy nghĩ giúp Tạ Dư tìm đối tượng.
Nhưng cũng có lợi ích gì đâu? Mỗi lần cô xem mắt đều có bản lĩnh làm đối phương tức đến bốc khói, lâu dài chẳng ai dám cùng cô xem mắt nữa.
Nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn của Đường Tỉ, Thi Nhiêu thỏa mãn rời đi. Quả nhiên nhìn người khác không vui thì cô rất vui vẻ.
Cô trở về phòng làm việc lấy vài thứ, sau đó lái xe đi tìm Khâu Thừa.
Khi đến chung cư của anh thì một người cũng không có, chỉ có Hổ Béo nằm ngủ trên sô pha, nghe thấy tiếng động thì phe phẩy đuôi chạy đến.
“Ba đâu rồi? Không phải anh ấy không cần đi làm sao?”
Nói xong cô bế Hổ Béo lên đi tới đi lui, nhìn thấy được phòng khách để rất nhiều văn kiện.
“Anh ấy cũng quá sơ sài đi, bầy nhiều đồ như vậy không sợ mày cắn rách sao.”
Giúp anh thu dọn đồ đạc để qua một bên, sau đó cô ôm Hổ Béo nằm trên sô pha xem TV, không lâu sau thì Khâu Thừa gọi điện đến.
“Em ở chỗ của anh?”
“Sao anh biết được?”
Thi Nhiêu giật mình ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn xung quanh, nghĩ thầm : Rõ ràng lúc cô vào nhà không có ai mà.
“Trong nhà có hệ thống cảnh báo, khi em tiến vào thì bên anh sẽ có nhắc nhở.”
Nghe được lời này thì Thi Nhiêu mới yên tâm nằm xuống lại, vuốt vuốt đầu Hổ Béo rồi hỏi anh.
“Anh đang ở đâu thế?”
“Ăn cơm.”
“Cùng với ai? Nam hay nữ?”
Nghe được câu sau thì Khâu Thừa khẽ nhìn người đối diện, sau đó cong môi cười nói.
“Nữ!”
Vừa dứt lời thì cô gái vừa mới nằm xuống lại lộn vòng ngồi dậy, Hổ Béo đang dựa vào người cô thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Tuổi bao lớn?”
“Nhỏ hơn anh một xíu, em hỏi nhiều thế làm gì?”
Nghe xong lời này Thi Nhiêu không vui hỏi lại anh : “Em hỏi một chút cũng không được sao?”
Kết quả người đàn ông bên đầu kia một chút cũng không cảm nhận được nguy hiểm, ngược lại vui cười hớn hở nói.
“Sao anh lại cảm thấy có mùi chua chua, bình giấm nhà ai đổ thế kia?”
Thi Nhiêu nắm chặt điện thoại nghiến răng, nghĩ thầm : Chờ tối anh trở về xem em thu thập anh thế nào.
“Rốt cuộc là ăn cơm với ai?”
“Còn có thể là ai, chị em đấy, muốn cùng cô ấy nói một câu không?”
Nói xong anh đưa điện thoại qua, Tạ Dư ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh, nhìn đến khi Khâu Thừa run tay mới thu điện thoại lại.
“Bỏ đi, cô ấy giống như không muốn cùng em nói chuyện lắm, anh ăn xong sẽ trở về, em đừng vội đi.”
“Được, lúc về nhớ mua thức ăn cho em.”
“Không vấn đề, ở nhà chờ anh.”
Sau khi tắt máy thì Khâu Thừa phát hiện ánh mắt Tạ Dư nhìn anh như nhìn phải côn trùng có hại, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
“Lúc ăn cơm không thể gọi điện thoại sao?”
Tạ Dư nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ anh, tựa hồ còn có lời khó nói.
“Tôi không thể hiểu nổi phẩm vị của con bé.”
Sao lại coi trọng loại đàn ông thế này hả?
Nghe vậy mặt Khâu Thừa ngẩn ra, không cam lòng hỏi lại.
“Phẩm vị của cô ấy làm sao? Đây là có ý gì, tốt xấu gì cũng là quen biết cả 20 năm, mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều phải dùng biểu tình thế à?”
Anh để tay lên ngực tự hỏi từ nhỏ đến lớn không thiếu tiền Tạ Dư, càng không đắc tội cô, nhưng không biết từ khi nào mà mỗi lần cô nhìn đến anh đều là biểu tình như nhìn một tên vô lại.
“Tôi xem ai cũng là biểu tình này, anh nếu không vui thì đừng đến tìm tôi nữa, vừa hay tôi cũng không muốn thấy anh.”
“….”
Nhìn cô gái mặt thì dửng dưng nhưng lại đầy khí thế lãnh đạm, Khâu Thừa khẽ trợn mắt.
“Hai chị em các cô sao lại chênh lệch lớn như vậy?”
Anh vốn chỉ là cảm khái một câu, không ngờ lại bị Tạ Dư phản đòn, cô nhấp miệng hỏi ngược lại.
“Anh cùng với em trai cũng chênh lệch không ít không phải sao?”
“….”
Người đàn ông bị cô nói đến muốn cầm lấy đồ chạy lấy người, anh cảm thấy mình hôm nay không phải đến bàn chuyện, cũng không phải đến ăn cơm, mà là đến tìm bực tức.
“Muốn đi thì đi đi, tôi sẽ không cản anh.”
Có được lời này của cô anh cầu còn không được, lập tức cầm lấy túi da đi ra ngoài, ngay cả tiền cũng không thanh toán, ở trước mặt người quen Khâu Thừa cũng chẳng ra vẻ phong độ gì.
Sau khi anh rời đi thì có một chàng trai ngồi vào vị trí vừa rồi, hất cằm gõ gõ lên bàn.
“Cô thích kiểu đàn ông như thế?”
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đến mua thức ăn, trong nhà cái gì cũng chẳng còn, cô cũng không thể bắt tôi gọi cơm hộp chứ?”
Nói đến đây chàng trai thay đổi một tư thế khác, dùng tay đỡ đầu cau mày nói.
“Cô đã bao lâu không nấu cơm ở nhà rồi? Tủ lạnh sạch sẽ đến mức không có một con vi khuẩn, từ lúc mua có được dùng qua chưa đấy?”
Tạ Dư mới dọn qua đó nửa tháng, đương nhiên cũng sẽ không nói căn chung cư kia đã để trống 2 năm.
“Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, đừng quên thân phận của mình.”
“Sao có thể chứ, trí nhớ của tôi rất tốt đấy, nói đi, cô thích ăn món gì, đồ ăn Trung Quốc hay đồ Tây.”
“Đồ ăn Trung Quốc.”
Chàng trai nhíu mày gật gật đầu, trộm đem đáp án nhớ trong lòng.
Chọn một trong tám nền ẩm thực chính, món Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông…..”
Nhìn chàng trai ngồi trước mắt đang điểm danh món ăn làm cô rất muốn đâp đĩa bít tết vào mặt anh ta, Tạ Dư nén bực bội trong lòng hỏi.
“Cậu biết nấu món gì?”
Câu hỏi này đã thẳng vào tử huyệt, Hàn Lâm vô tội chớp chớp mắt, cười nói.
“Kỳ thật tôi không biết nấu ăn.”
Nói xong thì thấy cô như đang muốn lấy đĩa bít tết thì anh ta vội vàng ngồi thẳng xua tay phụ họa.
“Nhưng tôi có thể học mà! Cô muốn ăn món gì thì tôi sẽ học nấu món đó, tuy rằng khởi điểm có chút trễ nhưng cũng không đi đường vòng, cô nói có đúng không?”
“Cho cậu 30 giây để biến mất trước mắt tôi, bằng không hiện tại tôi sẽ cho cậu biết cảm giác của buổi tối hôm đó.”
Lời còn chưa dứt thì chàng trai vốn mặt dày mày dạn vừa rồi đã chạy mất, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.