BÌNH ĐỊNH - Chương 17
Lưu ý: Dòng màu xanh là lời tác giả
Sau khi tôi đỗ xe ở bãi đỗ xong, nghe thấy tiếng của Chu Thù cẩm truyền ra từ điện thoại trên ghế lái phụ, lúc này trong bãi đỗ không có xe nào dừng, ánh đèn ố vàng chiếu lên toàn bộ bãi đỗ xe giống như đang chiếu lên mấy trăm ngàn ngôi mộ.
Giọng nói đột nhiên vang lên của Chu Thù Cẩm có chút không phù hợp.
Tôi tắt động cơ, cởi dây an toàn và xoay người cầm điện thoại lên: “Tắm xong chưa?”
“Ừm.”
“……”
“……”
“Được rồi, có việc, cúp.”
Tôi không biết câu này của mình có vấn đề gì, Chu Thù Cẩm ở bên kia kéo dài thanh âm trào phúng cười ra tiếng: “Làm việc?”
Tôi gõ một điếu từ hộp thuốc lá, dùng sự kiên nhẫn chưa từng có trước đây nói: “Không làm thì cạp đất à?”
Chu Thù Cẩm tiếp tục cười lạnh bên kia, đúng là càng nhịn thì càng được nước lấn tới mà, tôi thấy quá vô nghĩa, định kéo giọng nói cúp máy.
Hắn ở bên kia thong thả lên tiếng: “Ở phố cổ bên kia của các anh đang định quy hoạch thành phố thương mại à?”
Tôi cười hắn: “Biết nhiều nhỉ.”
Thanh âm cười nhạo của Chu Thù Cẩm càng lộ rõ, hắn chậm rãi hỏi tôi: “Người phụ trách văn phòng đấu thầu là họ Lưu hay họ Tào?”
Tôi hít một hơi thuốc: “Họ Tào.”
Hắn chậm rãi à một tiếng: “Thiệu Hợp Cảnh hình như cũng rất hứng thú với mảnh đất kia.”
Tôi nghe cái giọng này là biết hắn lại diễn trò rồi, cười nhạo một tiếng: “Thì sao, hắn thấy hứng thú còn tôi thì không?”
Chu Thù Cẩm chậm rãi nở nụ cười đầy hàm ý trào phúng, sau đó nói với tôi: “Có thể.”
Một lát sau, hắn lạnh giọng nói: “Đường Hạng, anh thật sự làm tôi thấy ghê tởm.”
Tôi vừa định nói hắn phát bệnh thì được nước làm tới, bên kia lập tức cúp máy.
Tôi cất điện thoại vào trong túi, lấy chìa khóa xe trở lại văn phòng, lúc ra khỏi thang máy vào văn phòng hỏi thư kỷ Tiểu Đào xin nghỉ bao lâu, còn bảo cô tìm người buổi tối đến lái xe cho tôi.
Năm giờ chiều, thư ký gõ cửa nói người lớn trong nhà anh Đào gặp chuyện không may, có thể phải đợi đến tuần sau mới trở lại, hỏi tôi bây giờ chuẩn bị đi à.
Tôi bảo cô ấy đợi một lát, ở trước bàn làm việc lại nhìn hồ sơ dự thầu buổi sáng mình cố ý cầm ra —— tôi nghe ý của Chu Thù Cẩm là Thiệu Hợp Cảnh cũng có hứng thú với nơi đó, tôi còn cho rằng hắn dính vào Chu Thù Cẩm nhất định để ý tới hạng mục dùng trăm tỷ làm đơn vị trên tay của Chu Thù Cẩm mới đúng, hạng mục mấy chục triệu này hắn còn làm đ*o gì mà cướp với tôi.
Tôi cảm thấy hơi bực bội.
Buổi tối lúc ăn cơm với phó cục cục kế hoạch kia cũng hơi tùy ý, tan cuộc, mấy người bên kia hắn mang đến uyển chuyển ý bảo sai khi ăn cơm có muốn đi giải trí với bọn họ hay không, tôi giả vờ nghe không hiểu, tiễn người lên xe.
Vốn là tôi cũng đã chuẩn bị rằng mình không trúng thầu, cả thành phố Phái này ai mẹ nó dám cướp dự án với Thiệu Hợp Cảnh, người ta không những tiền tài dồi dào, nhân khí đầy đủ, mà quan trọng là nếu chọc hắn không vui thì chỉ cho dù có chuyển nghê cũng chẳng có cháo mà húp.
Tôi cảm thấy vô vị, mấy loại hạng mục hơi lớn nói với Tiểu Đào sau này không cần phải lãng phí thời gian nữa, gia đình Thiệu Hợp Cảnh chiếm lĩnh thị trường đã đẩy tới mức bão hòa, chắc chỉ nhận được chút hạng mục nhỏ nhặt mà người ta không thèm để ý thôi.
Nhưng cũng đã làm xong hồ sơ dự thầu rồi, tôi vẫn để cho người ta đưa lên.
Vốn là không có việc gì, đúng ra thì tôi chẳng chuẩn bị để nhận tin tức phản hồi. Mấy ngày sau Tống Ích trở về thành phố Phái còn gọi điện thoại hỏi tôi muốn đến nhà anh ấy ăn cơm không, bây giờ nghĩ tới anh ta là bực, không chút nghĩ ngợi bảo hắn cút xa ra, sau đó tôi đã nhận được điện thoại của giám đốc bộ công thương nói công ty tôi trúng thần.
Cũng không phải tôi không tự tin với công ty của mình, chỉ là cảm thấy chuyện này không có khả năng, trừ phi Thiệu Hợp Cảnh cố ý thả nước cho tôi, nhưng mà làm gì có chuyện thả cửa cho tôi mà không gọi điện báo trước một tiếng, chuyện này rất vô lý, hắn còn không đến đòi điều kiện, ngay cả miếng ngon cũng không thèm tới chỗ tôi.
Chuyện này đối với tôi mà nói là bất bình thường, tôi cúp điện thoại thông báo trúng thầu, ngay lập tức gọi cho Tiểu Đào.
Vậy mà không liên lạc được, lúc ấy tôi đang trên đường đi ăn cơm với người khác, quay đầu xe lái về công ty, ở cửa văn phòng bảo thư ký lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đào.
Đại khái vẻ mặt lúc ấy thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, thư ký sửng sốt một lúc lâu mới bắt đầu gọi điện thoại.
Tôi đứng trước cửa sổ hút hai điếu thuốc thì thư ký gõ cửa tiến vào ấp a ấp úng nói: “Không liên lạc được với anh Đào.”
Tôi thiếu chút nữa đập gạt tàn trong văn phòng, miễn cưỡng kìm nén bảo cô ấy ra khỏi văn phòng, nghiền nát điếu thuốc trên ngón tay —— Tiểu Đào đã đi theo tôi gần mười năm, từ lúc thành lập công ty chỉ có thêm vài người bên cạnh mà thôi.
Đệt mẹ đứa cháu này biến mất ngay vào lúc này, trúng thấu mẹ nó được coi là chuyện tốt à?
Tôi không nghĩ ngợi lập tức gọi điện thoại cho Thiệu Hợp Cảnh, nửa ngày sau bên kia mới nhận điện thoại, âm thanh có chút ồn ào, rất nhiều người ở bên kia chơi đùa, tôi nghe thấy tiếng cười cùng tiếng nhạc, lúc Thiệu Hợp Cảnh nhận điện thoại cũng mang theo ý cười còn chưa biến mất: “Này, anh Đường à còn chưa chúc mừng anh đâu, hôm nay vừa mới thông báo công ty anh trúng thầu đấy, chúc mừng.”
Tôi còn chưa kịp phụ họa đáp lại, định nói cảm ơn hắn và mời hắn ăn cơm cùng, thì đột nhiên nghe thấy hắn hình như hơi dịch điện thoại sang bên cạnh, cười ha hả hô lên: “Thù Cẩm, đến uống rượu.”
“…” Tôi sửng sốt một chút, “Bây giờ cậu ta ở thành phố Phái à?”
Thiệu Hợp Cảnh cười trả lời tôi: “Ở bên cạnh tôi, đang đi tới, muốn tôi đưa điện thoại cho cậu ta không?”
Đầu tôi có chút đau, nghe ý cười nồng đậm bên kia của hắn phụ họa muốn cười cũng không cười nổi: “Không được, tôi sẽ gọi điện cho cậu ta sau.”
Thiệu Hợp Cảnh chậm rãi “À” một tiếng.
Tôi nói, “Cúp máy nhé, chơi vui vẻ.”
Hiện tại tôi chỉ hy vọng Chu Thù Cẩm nhìn tôi đã ở với hắn năm sáu năm mà mẹ nó cố ý để Thiệu Hợp Cảnh thả nước cho tôi, chứ không phải đào cái hố gì đấy tự mình nhảy xuống.
Tuy rằng sâu trong nội tâm tôi cảm thấy không có khả năng, dù sao chuyện trên thế giới này một khi xấu đến mức không cứu chữa nổi thì cũng chỉ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
————————————
Nhảy nội dung nhiều ghê nơi, không tốt tí nào.
Mấy chữ kế tiếp đại khái đều nhảy đến cốt truyện, chờ viết xong thì xem lại vậy.
————————————
Tôi liên lạc với Tiểu Đào suốt nhưng vẫn không được, thậm chí tôi còn tìm đến chủ nhiệm Tào của văn phòng đấu thuần ăn cơm hai lần, nhưng đối phương chỉ liên tục chúc mừng chúng tôi trúng thầu, người này quá ngu ngố khiến tôi chỉ cười theo mà cảm ơn và chúc mứng hắn.. Nửa tháng sau, vào một đêm nọ tôi gọi điện thoại cho Chu Thù Cẩm.
Lúc hắn trả lời điện thoại còn lười biếng nói “Anh có chuyện gì” ngữ khí không kiên nhẫn: “Làm sao? ”
Tôi hỏi hắn: “Cậu biết trợ lý Đào Kinh của tôi không?”
“Không biết.” Hắn không nhanh không chậm trả lời tôi.
Tôi hỏi: “Công ty tôi trúng thầu có liên quan gì đến cậu không?”
Nhận điện thoại hắn không có tâm tình gì, nói đến đây hắn cười nhạo: “Thế nào?”
“…” Tôi vẫn chưa nói gì.
Chu Thù Cẩm nói: “Nửa tháng trước anh gọi điện thoại giả vờ giả vịt trước mặt tôi như vậy không phải vì chuyện này à? ”
Tôi không lên tiếng
Chu Thù Cẩm cười nhạo: “Ít giả vờ đi Đường Hạng, ai được lợi ích còn ở đó mà khoe khoang?”
Chuyện Chu Thù Cẩm giả vờ với tôi khiến tâm tình vốn không tốt của tôi trở nên càng tệ hơn: “Bây giờ cậu đang ở thành phố Phái?”
“Không có ở đây.” Hắn nôn ra hai chữ, sau đó vẫn cao cao tại thượng như cũ nói, “Đang bận, cúp đây.”
Nói xong hắn lập tức cúp điện thoại, tôi đặt điện thoại lên mặt bàn suy nghĩ một chút —— nếu như Chu Thù Cẩm bắt tay từ đó, vậy tại sao không thấy Tiểu Dào đâu, Tiểu Đào hoàn toàn vô duyên vô cớ mà biến mất đến mức khiến tôi hoàn toàn không liên lạc được với hắn.
Hơn nữa là hắn tự ý biến mất.
Vấn đề này tôi còn chưa kịp nghĩ thông thì thư ký bên ngoài cửa đột nhiên vội vàng gõ cửa và trả lời câu hỏi của tôi.
Cô đứng trước cửa văn phòng tôi ngạc nhiên và nói, “Anh Đường, người từ viện kiểm sát đến. “
Tôi mới từ chỗ ngồi đứng lên, người mặc đồng phục phía sau cô ấy liền đi tới: “Đường Hạng, có người tố cáo vi phạm về hoạt động đấu thầu của công ty anh, người tố cáo nói các anh hối lộ đơn vị đấu thầu.”
Tôi bảo thư ký đi ra, vốn còn muốn gọi mấy nhân viên pháp lý đến ngồi nói chuyện một lát, mấy người sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt tuân thủ pháp luật, nói muốn đến công ty lấy văn kiện về kiểm tra, hơn nữa dặn dò tôi không được rời khỏi thành phố Phái mấy ngày tới, nếu thật sự có có hành vi trái quy định thì với tư cách là pháp nhân của công ty sẽ ‘được’ một vé từ tòa.
Sau khi tiễn đưa mấy người khiến tôi suýt nữa vui vẻ ra ngoài, tôi biết việc không đơn giản như vậy, hồ sơ dự thầu khẳng định qua tay Tiểu Đào, không có vấn đề thì hắn sẽ không chạy nhanh như vậy.
Tôi ngồi ở chỗ ngồi nhìn xuống đường dưới lầu công ty, xe cộ đi qua đi lại đông như kiến, thậm chí vô cùng rảnh rang nghĩ cháu trai Tiểu Đào này đang làm việc cho cháu trai nào đó, người chạy khẳng định đã dọn sạch, quả nhiên hạ bẫy cho tôi chui vào.
Thế thì có nghĩa lý gì?
Ai mà hận tôi đến mức phải hao tâm tổn sức thiết kế cái bẫy lớn thế cho tôi chui vào?
Tương lai chuyện nửa tháng tiếp theo chắc chắn sẽ rất vui đây, cái người kia thật sự hận tôi đến mức muốn tôi táng gia bại sản, mất đi tự do mới hài lòng.
Giá hồ sơ dự thầu mà công ty chúng tôi đưa lên rõ ràng cùng với mức mà bên Thiệu Hợp Cảnh đưa qua, người tinh ý liếc mắt một cái thì biết nhất định tôi đã xem qua hồ sơ của hắn một chút. Một bô hồ sơ này chỉ sợ lúc người khác tra cũng chưa thấy có vấn đề, thậm chí tài liệu nôi bộ của công ty và một số email bị tiêu hủy được đã khôi phục lại. Tôi đã thấy một bộ hồ sơ dự thầu do nhân viên nào đó gửi cho một công ty khác mà tôi không hề hay biết.
Điều này thật sự quá buồn cười, mặc cho người nào cố ý vi phạm làm loại chuyện này cũng sẽ không làm rõ đến vậy.
Hơn nữa bình thường tôi cũng không phải chưa từng làm chuyện này, báo cáo thì có tính là gì, từ trên xuống dưới chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, đây chắc chắn có người cố ý làm tôi không cách nào biện minh được.
Đương nhiên còn có chuyện nực cười hơn là viện kiểm sát còn điều tra được sổ sách của công ty có vấn đề, nói tôi có ý trốn thuế.
Thật sự là một khi có người muốn chỉnh bạn, bạn chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
À đương nhiên chuyện nực cười nhất là công trình của công ty tôi phụ trách đã hoàn thành hơn một năm đột nhiên phát hiệu ra vật liệu có vấn đề, sau đó được đăng lên mạng. Trong khoảng thời gian này tôi như đang đi trên băng mỏng, phần lớn thời gian đều chạy khắp các cơ quan ban ngành kéo dài thời gian.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thậm chí tôi còn chẳng kịp nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Vào một buổi chiều bận rộn nào đấy, tôi trở lại công ty với vẻ mặt ảm đạm, và dành thời gian ngồi ở đấy cả buổi.
Khi được thông báo có cảnh sát đến cửa, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trên thực tế, tất cả toàn là mấy thứ không quan trọng, cuộc sống của tôi rất nhiều chi tiết nhỏ không quan trọng, tôi không bao giờ quan tâm cũng không bao giờ nhớ những chi tiết nhỏ đấy, chúng nó tràn vào đầu tôi như một buổi tối mùa xuân ấm áp.
Những ký ức như nước chảy hoa rơi kia đang thay tôi cẩn thận xem xét lại ba mươi năm cuộc đời mình.
Những người thân và tình nhân đã từng đi với nhau trong một khoảng thời gian, có lúc thì chán nản cũng có lúc huy hoàng còn có người thì chi tiết như sợi tóc đen nhánh rơi trên gối tôi.
Cẩn thận đến mức xuyên qua mười tám tầng lầu đến căn phòng trống rỗng của tôi.
Đường Hạng tôi không phải chưa từng bị thứ gì đánh ngã
Tôi có thể đứng lên, trước đây đã từng, hiện tại có thể, sau này cũng thế.
——