BIẾT VẬY SẼ KHÔNG LÀM TỔNG TÀI - Chương 20
Chương 20
Như thường lệ, khi chương trình kết thúc ghi hình thì trời cũng đã về khuya.
《 Thực lực diễn viên 》là một chương trình khác với nhiều chương trình giải trí, không chỉ đòi hỏi khách mời phải có cái duyên với show giải trí mà còn đòi hỏi năng lực diễn xuất ở họ.
Mỗi cuối tuần là một kịch bản hoàn toàn mới, sau đó phải làm quen, luyện tập, chạy chương trình tại sân khấu, tiến độ xoay sở rất mệt mỏi.
Lớp trang điểm cho phần biểu diễn ngày hôm nay khá dày, sau khi hoàn thành việc phỏng vấn, Lâm Dịch Tâm nằm nhoài trên ghế trang điểm, để Tiểu Dĩnh tẩy trang giúp nàng.
Cùng với sự thăng tiến của Lâm Dịch Tâm, công việc của Tiểu Dĩnh cũng ngày càng nhiều nhưng cô bé là người nhanh nhảu lại không sợ cực khổ, thế nên năng lực làm việc cũng tiến bộ rất nhiều.
Chuyện tẩy trang này, so easy, Tiểu Dĩnh không chỉ nhẹ nhàng, chuyên nghiệp thoa nước tẩy trang mà còn tiện tay mát xa cho nàng.
Thoải mái đến mức, suýt nữa Lâm Dịch Tâm đã ngủ quên tại đó.
Khi mặt đã sạch sẽ, mọi mệt nhọc cũng vơi đi đôi chút vì được nghỉ ngơi, Tiểu Dĩnh đưa điện thoại tới tay Lâm Dịch Tâm, nói với nàng: “Chị nè, nghe tin tức hôm nay hay là về khách sạn ngủ?”
“Em nói một chút đi, xoa cổ giúp chị.” Lâm Dịch Tâm đổi tư thế.
Tiểu Dĩnh thấy nàng lấy điện thoại, vì vậy nói trước chuyện quan trọng: “Hôm nay cũng không có gì khác mấy ngày trước, chỉ là vừa tối thì bên nọ bất ngờ đưa một tin làm mọi người hiểu lầm.”
“Là tin gì?” Lâm Dịch Tâm nhìn cô bé.
“Đại khái là có người lấy được danh sách diễn viên dự kiến tham gia Liên hoan phim Hoán Hùng, thấy tên chị và tên thần tượng của em xuất hiện chung, rồi nói hai người là một đôi.” Hai tay Tiểu Dĩnh không ngừng đánh đánh, xoa xoa, “Chuyện này bên thầy Tiêu đã biết, họ đang xử lý, không có nhiều ảnh hưởng.”
“Ừm, 《 Cô loài 》sẽ tham gia tranh giải, Tiêu Chấn Dư cũng từng tham dự, đã sắp đến lúc.” Lâm Dịch Tâm thở dài, “Đạo diễn Khương giấu cũng đã lâu, có thể sẽ phải công bố trước vài ngày.”
“Cuối cùng cũng chờ đến ngày này.” Tiểu Dĩnh cũng theo nàng thở dài nhưng nét mặt lại khó giấu được vui vẻ, “Nghệ sĩ nhà em giỏi giang mà lại không được khoe, làm em ngột ngạc chết đi được!”
Lâm Dịch Tâm cười cười, đứng lên cử động khắp người: “Đi, về thôi.”
Hai người đi hết một đoạn hành lang, chào hỏi những nhân viên vẫn còn ở lại bận việc, lát sau đã đến sảnh lớn lầu một.
Mái tóc Lâm Dịch Tâm được buộc lại một cách đơn giản, mặt không trang điểm, Tiểu Dĩnh kéo nàng lại, lấy ra chiếc nón và khẩu trang trong túi: “Chị, để ý một tí, bên ngoài vẫn còn fans chờ.”
Lâm Dịch Tâm nhận lấy, cười nói: “Nhưng đâu phải fans của chị.”
“Không phải thì họ cũng sẽ chụp hình.” Tiểu Dĩnh giảng giải: “Chị bây giờ không còn là Lâm Dịch Tâm như trước đây, hiện tại đang mang scandal, thêm hai ngày nữa lại có tin tức lớn tuôn ra, phải biết cách giữ hình tượng.”
“Rồi.” Lâm Dịch Tâm rất nghe lời, đội mũ, đeo khẩu trang.
Hai người từ cửa lớn bước ra, cho dù đã đơn giản hóa rất nhiều nhưng vẫn làm cho fans bên đường chú ý.
Đã hơn 1 giờ sáng, để ngồi canh chừng ở đây đều là những fan có thâm niên hoặc cũng có thể là những cá nhân có tiền và rảnh rỗi.
Người không nhiều, không có những tiếng thét chói tai, chỉ có những ánh đèn camera chớp tắt hướng về các nàng.
Tiểu Dĩnh theo sát Lâm Dịch Tâm, cố gắng giúp nàng chắn đi ống kính.
Từ tòa nhà đài truyền hình đến khách sạn là một đoạn đường ngắn.
Ban ngày, hai người ngồi xe đến, buổi tối, nhiệt độ và không khí mát mẻ, thế nên cả hai đi bộ trở về.
Hai người không khỏi trò chuyện đôi chút về fans ban nãy, Tiểu Dĩnh hớn hở: “Không lâu nữa đâu, không gian để chị tự do thong thả trên đường vào ban đêm sẽ bị cướp sạch.”
Cô nhảy nhót, khoa tay múa chân: “Sẽ có fan cuồng ở đâu đó trong bụi cây ven đường nhảy ra, cầm quyển sổ để xin chữ ký, theo chị nguyên một quãng đường để trò chuyện. Sẽ có người đợi chị ở bên ngoài khách sạn như ôm cây đợi thỏ, vào lúc chị sắp bước vào khách sạn thì chuẩn xác đánh úp!”
Đột nhiên Lâm Dịch Tâm dừng bước.
Tiểu Dĩnh cũng sửng sốt lùi lại, thấy nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm sau lưng mình, sống lưng cô lạnh ngắt.
“Chị, sao vậy…” Giọng nói cô nhỏ lại, hỏi.
“Em nói trúng rồi đó.” Giọng nói Lâm Dịch Tâm bị khẩu trang chặn lại, “Một kẻ đánh úp… chuẩn xác.”
Tiểu Dĩnh nhảy dựng lên, sợ hãi chạy tới chỗ Lâm Dịch Tâm, dang tay bảo vệ nàng.
Cuối cùng, người cô nhìn thấy không phải là fan cuồng gì cả, mà là lãnh đạo của hai người, là cô chủ vun vén cho bát cơm của hai người, tiểu Thẩm tổng.
Đêm hôm khuya khoắt, tiểu Thẩm tổng đứng ở lề đường, tựa vào chiếc đèn đường vàng nhạt, chiếc áo khoác đẹp đẽ, phẳng phiu bị gió thổi lên, lộ ra chiếc váy dài với nhiều lớp thiết kế.
Tóc ngắn rối bời, trong ánh sáng và bóng tối đan xen, đôi mắt ấy vọng lại, là nản lòng, là trìu mến.
Lòng Tiểu Dĩnh vừa kích động nhưng cũng xót xa, chỉ bằng cái liếc mắt ấy, đêm nay cô sẽ không từ mọi khó khăn mà viết thêm một đồng nhân Kiều Tâm rực lửa đầy cảm động.
“Thẩm tổng.” Cô lẩm bẩm gọi một tiếng, quay lại nhìn Lâm Dịch Tâm, “Chị, thật ra cũng không có gì sai, nghĩ lại thì Thẩm tổng cũng là fan cuồng đứng đầu của chị.”
Lâm Dịch Tâm nói: “Em về khách sạn trước đi.”
“Dạ!” Tiểu Dĩnh gật đầu như trống bỏi.
Đường về của cô phải đi qua chỗ của Thẩm Kiều nhưng để không ảnh hưởng đến hai người, Tiểu Dĩnh xoay gót, nhất quán đi đường vòng.
Trong một lúc, cả một đoạn đường vắng, chỉ còn lại hai người.
Lâm Dịch Tâm không động, Thẩm Kiều cũng không nhúc nhích.
Cơ thể hai người như đóng băng tại đó, chỉ có đôi mắt ấy là linh động, nhìn nàng với vô vàn cảm xúc chất chứa bên trong.
Lâm Dịch Tâm đã quá quen trạng thái này của cô, Thẩm Kiều uống rượu và đã uống rất nhiều.
Vì vậy nàng đành phải chủ động, đi đến chỗ của Thẩm Kiều.
Vừa đến gần, mùi rượu đã thoang thoảng bay đến, Thẩm Kiều khẽ cong môi, nhẹ nói: “Chị về rồi.”
Miệng thì nói như thế nhưng tay đã với tới, người nghiêng đến rất nhanh, không chừa cho mình bất kỳ đường lui nào.
Nếu Lâm Dịch Tâm không đón cô, chắc chắn cô sẽ ngã nhoài xuống đất, và cũng giống như Lâm Dịch Tâm nghĩ, nếu hôm nay nàng bỏ mặt Thẩm Kiều, người đứng chờ nàng trong đêm khuya, thì có thể Thẩm Kiều sẽ đứng đây đến tận sáng.
Vì vậy Lâm Dịch Tâm vẫn đón lấy cô.
Nhẹ tênh, không có chút thịt thà nào cả. Có lẽ đã gầy hơn trước nhiều, đầu vai chạm vào nàng, khá cấn người.
“Đã uống bao nhiêu?” Lâm Dịch Tâm hỏi.
“Vừa đủ để nói chuyện với chị.” Cánh tay Thẩm Kiều đặt trên vai nàng, đôi tay phía sau trộm đan vào nhau.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Dịch Tâm hỏi lại.
Thẩm Kiều lại không trả lời, cô bĩu môi, rất tủi thân.
Thường ngày trông dáng vẻ của tiểu Thẩm tổng rất khí phách, rất lạnh lùng và độc đoán nhưng thật ra, người này không có một chút độc đoán và lạnh lùng nào cả.
Mắt to to, mũi be bé, nếu để lộ vẻ mềm mại thì sẽ giống như bây giờ, trông rất đáng thương.
Đáng thương như thể cả thế giới vừa làm chuyện có lỗi với cô.
Lâm Dịch Tâm kéo người này ra một khoảng, hỏi cô: “Sao vậy?”
Thẩm Kiều lẩm nhẩm hai tiếng, đột nhiên thả tay xuống, kéo kéo chiếc áo của nàng.
“Gửi tin nhắn cho chị.” Cô lại kéo kéo, “Chị thấy chưa?”
Lúc làm việc Lâm Dịch Tâm không xem điện thoại, xong việc đến giờ vẫn chưa kịp xem tới.
Nghe vậy, nàng đưa tay vào túi, muốn xem cô gửi đến tin nhắn gì.
Thẩm Kiều lại bắt lấy cổ tay nàng, ngăn không cho nàng lấy: “Không được đọc.”
Từ đâu lại nhảy ra một người dở hơi, nắng mưa thất thường, lật mặt như lật sách thế này, Lâm Dịch Tâm buồn cười: “Vậy em muốn thế nào?”
“Muốn nói chuyện với chị.” Thẩm Kiều nói, “Hai đứa mình tìm chỗ nào đó đi.”
“Quá khuya rồi nên về nghỉ.” Lâm Dịch Tâm nói, “Tôi mệt.”
“Em cũng mệt.” Vẻ mặt Thẩm Kiều như sắp khóc, “Em đợi chị rất lâu.”
Lâm Dịch Tâm nhìn cô, không lên tiếng.
Đêm của mùa xuân đã không còn lạnh, mọi thứ như có vẻ ấm áp hơn.
Đôi mắt Thẩm Kiều như có thứ gì đó lấp lánh, lát sau, bổ sung thêm hai từ: “Rất lâu.”
Lâm Dịch Tâm kháng cự không nổi dáng vẻ này của cô.
Thường ngày tiểu Thẩm tổng ngang ngược, bướng bỉnh nhưng lúc thiệt tình khẩn cầu người khác sẽ có một loại sức hút như thể trân bảo hiếm có.
Lần trước là một ngày Tết có tuyết rơi, lần này là một đêm xuân yên tĩnh, lần nào Lâm Dịch Tâm cũng đều rất mệt, sức đã cùng, lực đã kiệt, vì vậy mặc cho gió thổi, gió quét.
Tựa như, cơ thể muốn thưởng cho chính nó, được quyền thả lỏng, được quyền làm những gì mình muốn, không cần nghĩ về quá khứ, không phải nghĩ về tương lai, cứ vậy cùng cô gái xinh đẹp này, chìm trong tĩnh lặng một lúc.
Lâm Dịch Tâm thả cô ra, nói: “Về khách sạn đi.”
Thẩm Kiều nhắm mắt, bước theo chân nàng: “Hai mình ở cùng khách sạn.”
Lâm Dịch Tâm nhỏ giọng nói: “Tôi biết.”
“Trùng hợp ha.” Thẩm Kiều nói xong, câu sau lại vả câu trước: “Em cố tình đặt cùng một chỗ với chị.”
Lâm Dịch Tâm thở dài, cảm thấy khẩu trang thật ngột ngạt, không nói chuyện.
Thẩm Kiều cũng không nói nữa như thể sợ nàng, rồi lùi về sau một bước, giữa hai người cũng có một chút khoảng cách.
Lần lượt quay về khách sạn, vào cùng một thang máy, chỉ có hai người, yên lặng và mất tự nhiên.
Lâm Dịch Tâm không biết Thẩm Kiều ở tầng nào, phòng nào, mà người này cũng không có ý sẽ về phòng của mình, cả hai cùng ra khỏi thang máy, đi trên dãy hành lang, đến cửa phòng của nàng.
Lâm Dịch Tâm mở cửa, Thẩm Kiều nhanh chân đưa người mình vào, sau đó ngơ ngác đướng trước cửa phòng.
Lâm Dịch Tâm nhìn cô, thật sự đã uống quá nhiều.
“Uống thêm nữa nhé?” Lâm Dịch Tâm chỉ chỉ vào tủ lạnh, giọng nói mang theo chút tức giận.
Thẩm Kiều lắc đầu, như nhớ tới điều cần nói, hai mắt sáng lên, hỏi nàng: “Chị mệt lắm phải không?”
“Ừ.” Lâm Dịch Tâm gật đầu.
“Vậy chị đi rửa mặt đi, rồi tắm bằng nước ấm, tắm xong sẽ thoải mái hơn một chút.” Thẩm Kiều đi tới sofa, “Em ngồi đây chờ chị.”
“Tôi không tắm.” Lâm Dịch Tâm cũng đi đến sofa, ngồi xuống đó.
Nàng nhìn Thẩm Kiều, Thẩm Kiều chậm rãi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Lâm Dịch Tâm cởi áo khoác ném sang một bên, mở hộp thuốc nằm trên bàn, lấy ra một điếu thuốc.
Thẩm Kiều lên tiếng: “Chị đừng hút thuốc.”
Lâm Dịch Tâm không nghiện thuốc, chỉ thỉnh thoảng hút một điếu, mà trước đây không phải Thẩm Kiều chưa từng thấy nàng hút và cũng chưa từng ngăn nàng.
Cuối cùng hôm nay lại khác thường, Lâm Dịch Tâm liếc nhìn cô: “Huh?”
Thẩm Kiều mím môi: “Lần trước chị hút thuốc là muốn chấm dứt quan hệ với em.”
Lâm Dịch Tâm bật cười, nàng ngậm điếu thuốc vào miệng, đánh bật lửa: “Chuyện lần này tôi muốn nói với em, cũng không khác gì lần đó.”
“Chuyện này không có gì để nói.” Nét mặt Thẩm Kiều lập tức thay đổi, mày cau lại, rất mâu thuẫn.
“Đúng là không có gì để nói nhưng tôi thấy Thẩm tổng vẫn không chịu làm rõ.” Lâm Dịch Tâm hút thuốc, mở điện thoại lên, thấy dòng tin nhắn đó.
– Em hối hận.
Đúng là không phải lời Thẩm Kiều có thể nói.
Nhưng cũng là lời Thẩm Kiều có thể nói được.
Có nhiều lúc, Lâm Dịch Tâm cảm thấy mình quá hiểu Thẩm Kiều, mặc dù cả hai chưa từng ngồi cùng nhau bàn trời bàn đất, bàn thơ ca từ phú hay triết lý nhân sinh.
Nhưng cũng có đôi lúc, nàng lại thấy, quả nhiên là con người, không phải cứ một tờ giấy là có thể viết nên một tính cách, không phải cứ là cái ao thì sẽ chứa được một bể nước.
Khi Lâm Dịch Tâm muốn kết thúc quan hệ với Thẩm Kiều, là thật sự muốn kết thúc.
Nàng nghĩ đến rất nhiều kết quả, và kết quả hiện tại là một kết quả có khả năng xảy ra nhỏ nhất.
Bởi vì nó quá nhỏ cho nên nàng không nghĩ nhiều, cũng không trông chờ vào nó, thế nên hiện giờ không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu.
“Em rõ chứ, chị thật sự muốn kết thúc mối quan hệ trước đây của chúng ta.” Thẩm Kiều nhìn nàng, “Là do chị tìm được người tốt hơn hay vì tìm được con đường mình muốn, đều như nhau cả, em hiểu.”
“Ừm.” Lâm Dịch Tâm tin rằng cô hiểu.
“Em nói bản thân hối hận, là đang trả lời vấn đề của chị.” Thẩm Kiều nói: “Trước đó chị từng hỏi em.”
“Ừm.” Lâm Dịch Tâm chăm chú nhìn điếu thuốc trên tay, khói trắng lượn lờ bay lên.
“Chuyện này đến đây kết thúc, chị không muốn nhìn lại, vậy chúng ta sẽ không nhìn lại.” Thẩm Kiều nói, “Em hối hận, mà hối hận cũng vô dụng. Thế nhưng em không thể làm ngơ như không quen biết chị.”
Lâm Dịch Tâm cười cười: “Tôi còn phải làm công dưới trướng Thẩm tổng kia mà.”
“Phải.” Thẩm Kiều cũng cười cười, đột nhiên hỏi nàng, “Chị ghét em lắm không?”
Lâm Dịch Tâm nhìn cô, sao lại ghét được, vốn đã không tài nào ghét nổi.
Tiểu Thẩm tổng là một người có thể viết trăm ngàn điều vô lý trong bản báo cáo, làm chuyện gì cũng khiến cho người khác mắng mỏ đôi câu nhưng khi người này đứng trước mặt bạn, chỉ cần cười một cái, bạn chẳng thể nào ghét được.
Suy cho cùng, tuy có ngạo mạn nhưng bản chất con người không xấu, là cuộc sống mà nhiều người hâm mộ.
Nàng lắc đầu.
Nụ cười Thẩm Kiều bỗng tươi rói hẳn lên, lộ cả hàm răng trắng: “Vậy ngoài quan hệ sếp và nhân viên, chúng ta có thể thử làm bạn được chứ.”
“Có bạn bè nào mà lại đi theo tôi đến tận chương trình giải trí, hơn nữa suốt quá trình đó luôn tìm cơ hội để khen tôi?” Lâm Dịch Tâm hỏi.
“Bạn bè tốt phải vậy!” Thẩm Kiều trả lời đầy lý lẽ hùng hồn.
Lâm Dịch Tâm nghiêng đầu, khảy bụi nơi điếu thuốc.
“Ờm, sau này em không làm vậy nữa.” Thẩm Kiều sửa lời.
“Có bạn bè nào mà suốt ngày lấy tài khoản của công ty để bình luận ở weibo của tôi, hơn nữa còn bình luận vào weibo fans của tôi?” Lâm Dịch Tâm tiếp tục hỏi.
Thẩm Kiều bĩu môi, dẩu miệng, cố nuốt xuống những lời định nói, khẽ cúi đầu nắm lấy tua rua của chiếc gối ôm sofa: “Sau này không làm vậy nữa.”
“Có bạn bè nào mà hơn nửa đêm không ngủ, uống say rồi chạy đến phòng của tôi làm ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của tôi?” Lâm Dịch Tâm không còn chút tâm trạng nào hút thuốc, dập tắt thuốc vào gạt tàn.
Lần này Thẩm Kiều không trả lời nữa, cô ngồi ở đó, lấy gối ôm vào lòng mình, sắp rứt sạch tua rua trên gối.
Lâm Dịch Tâm ngửa đầu tựa vào lưng sofa, thả lỏng cơ thể chờ cô.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Lâm Dịch Tâm cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần sắp chìm vào miên man thì cuối cùng Thẩm Kiều cũng động đậy.
Cô đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Dịch Tâm, cúi xuống ôm lấy nàng.
Một cái ôm rất nhẹ nhàng, có mùi rượu hòa vào mùi nước hoa.
Thẩm Kiều ôm rồi thả ra, giọng nói lướt qua bên tai rồi tan vào không khí.
“Bạn bè có thể cho nhau một cái ôm chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm.”Chương 20
Như thường lệ, khi chương trình kết thúc ghi hình thì trời cũng đã về khuya.
《 Thực lực diễn viên 》là một chương trình khác với nhiều chương trình giải trí, không chỉ đòi hỏi khách mời phải có cái duyên với show giải trí mà còn đòi hỏi năng lực diễn xuất ở họ.
Mỗi cuối tuần là một kịch bản hoàn toàn mới, sau đó phải làm quen, luyện tập, chạy chương trình tại sân khấu, tiến độ xoay sở rất mệt mỏi.
Lớp trang điểm cho phần biểu diễn ngày hôm nay khá dày, sau khi hoàn thành việc phỏng vấn, Lâm Dịch Tâm nằm nhoài trên ghế trang điểm, để Tiểu Dĩnh tẩy trang giúp nàng.
Cùng với sự thăng tiến của Lâm Dịch Tâm, công việc của Tiểu Dĩnh cũng ngày càng nhiều nhưng cô bé là người nhanh nhảu lại không sợ cực khổ, thế nên năng lực làm việc cũng tiến bộ rất nhiều.
Chuyện tẩy trang này, so easy, Tiểu Dĩnh không chỉ nhẹ nhàng, chuyên nghiệp thoa nước tẩy trang mà còn tiện tay mát xa cho nàng.
Thoải mái đến mức, suýt nữa Lâm Dịch Tâm đã ngủ quên tại đó.
Khi mặt đã sạch sẽ, mọi mệt nhọc cũng vơi đi đôi chút vì được nghỉ ngơi, Tiểu Dĩnh đưa điện thoại tới tay Lâm Dịch Tâm, nói với nàng: “Chị nè, nghe tin tức hôm nay hay là về khách sạn ngủ?”
“Em nói một chút đi, xoa cổ giúp chị.” Lâm Dịch Tâm đổi tư thế.
Tiểu Dĩnh thấy nàng lấy điện thoại, vì vậy nói trước chuyện quan trọng: “Hôm nay cũng không có gì khác mấy ngày trước, chỉ là vừa tối thì bên nọ bất ngờ đưa một tin làm mọi người hiểu lầm.”
“Là tin gì?” Lâm Dịch Tâm nhìn cô bé.
“Đại khái là có người lấy được danh sách diễn viên dự kiến tham gia Liên hoan phim Hoán Hùng, thấy tên chị và tên thần tượng của em xuất hiện chung, rồi nói hai người là một đôi.” Hai tay Tiểu Dĩnh không ngừng đánh đánh, xoa xoa, “Chuyện này bên thầy Tiêu đã biết, họ đang xử lý, không có nhiều ảnh hưởng.”
“Ừm, 《 Cô loài 》sẽ tham gia tranh giải, Tiêu Chấn Dư cũng từng tham dự, đã sắp đến lúc.” Lâm Dịch Tâm thở dài, “Đạo diễn Khương giấu cũng đã lâu, có thể sẽ phải công bố trước vài ngày.”
“Cuối cùng cũng chờ đến ngày này.” Tiểu Dĩnh cũng theo nàng thở dài nhưng nét mặt lại khó giấu được vui vẻ, “Nghệ sĩ nhà em giỏi giang mà lại không được khoe, làm em ngột ngạc chết đi được!”
Lâm Dịch Tâm cười cười, đứng lên cử động khắp người: “Đi, về thôi.”
Hai người đi hết một đoạn hành lang, chào hỏi những nhân viên vẫn còn ở lại bận việc, lát sau đã đến sảnh lớn lầu một.
Mái tóc Lâm Dịch Tâm được buộc lại một cách đơn giản, mặt không trang điểm, Tiểu Dĩnh kéo nàng lại, lấy ra chiếc nón và khẩu trang trong túi: “Chị, để ý một tí, bên ngoài vẫn còn fans chờ.”
Lâm Dịch Tâm nhận lấy, cười nói: “Nhưng đâu phải fans của chị.”
“Không phải thì họ cũng sẽ chụp hình.” Tiểu Dĩnh giảng giải: “Chị bây giờ không còn là Lâm Dịch Tâm như trước đây, hiện tại đang mang scandal, thêm hai ngày nữa lại có tin tức lớn tuôn ra, phải biết cách giữ hình tượng.”
“Rồi.” Lâm Dịch Tâm rất nghe lời, đội mũ, đeo khẩu trang.
Hai người từ cửa lớn bước ra, cho dù đã đơn giản hóa rất nhiều nhưng vẫn làm cho fans bên đường chú ý.
Đã hơn 1 giờ sáng, để ngồi canh chừng ở đây đều là những fan có thâm niên hoặc cũng có thể là những cá nhân có tiền và rảnh rỗi.
Người không nhiều, không có những tiếng thét chói tai, chỉ có những ánh đèn camera chớp tắt hướng về các nàng.
Tiểu Dĩnh theo sát Lâm Dịch Tâm, cố gắng giúp nàng chắn đi ống kính.
Từ tòa nhà đài truyền hình đến khách sạn là một đoạn đường ngắn.
Ban ngày, hai người ngồi xe đến, buổi tối, nhiệt độ và không khí mát mẻ, thế nên cả hai đi bộ trở về.
Hai người không khỏi trò chuyện đôi chút về fans ban nãy, Tiểu Dĩnh hớn hở: “Không lâu nữa đâu, không gian để chị tự do thong thả trên đường vào ban đêm sẽ bị cướp sạch.”
Cô nhảy nhót, khoa tay múa chân: “Sẽ có fan cuồng ở đâu đó trong bụi cây ven đường nhảy ra, cầm quyển sổ để xin chữ ký, theo chị nguyên một quãng đường để trò chuyện. Sẽ có người đợi chị ở bên ngoài khách sạn như ôm cây đợi thỏ, vào lúc chị sắp bước vào khách sạn thì chuẩn xác đánh úp!”
Đột nhiên Lâm Dịch Tâm dừng bước.
Tiểu Dĩnh cũng sửng sốt lùi lại, thấy nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm sau lưng mình, sống lưng cô lạnh ngắt.
“Chị, sao vậy…” Giọng nói cô nhỏ lại, hỏi.
“Em nói trúng rồi đó.” Giọng nói Lâm Dịch Tâm bị khẩu trang chặn lại, “Một kẻ đánh úp… chuẩn xác.”
Tiểu Dĩnh nhảy dựng lên, sợ hãi chạy tới chỗ Lâm Dịch Tâm, dang tay bảo vệ nàng.
Cuối cùng, người cô nhìn thấy không phải là fan cuồng gì cả, mà là lãnh đạo của hai người, là cô chủ vun vén cho bát cơm của hai người, tiểu Thẩm tổng.
Đêm hôm khuya khoắt, tiểu Thẩm tổng đứng ở lề đường, tựa vào chiếc đèn đường vàng nhạt, chiếc áo khoác đẹp đẽ, phẳng phiu bị gió thổi lên, lộ ra chiếc váy dài với nhiều lớp thiết kế.
Tóc ngắn rối bời, trong ánh sáng và bóng tối đan xen, đôi mắt ấy vọng lại, là nản lòng, là trìu mến.
Lòng Tiểu Dĩnh vừa kích động nhưng cũng xót xa, chỉ bằng cái liếc mắt ấy, đêm nay cô sẽ không từ mọi khó khăn mà viết thêm một đồng nhân Kiều Tâm rực lửa đầy cảm động.
“Thẩm tổng.” Cô lẩm bẩm gọi một tiếng, quay lại nhìn Lâm Dịch Tâm, “Chị, thật ra cũng không có gì sai, nghĩ lại thì Thẩm tổng cũng là fan cuồng đứng đầu của