BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA - Chương 50: 50 Từ Chối Gặp
Không gian buổi chiều ở bệnh viện dường như trở nên ảm đạm hơn với những tiếng khóc than ở phòng cấp cứu, mặt trời dần nấp mình đi sau rặng cây ngọc lan phía tây.
Bạch Uyển Đình có chút uể oải bước ra khỏi cổng bệnh viện, thấp thoáng từ đằng xa bóng dáng Dương Thần đang cố gắng đuổi theo cô, giọng nói của anh cất lên vừa đủ để Bạch Uyển Đình nghe thấy: “Uyển Đình!”
Tiếng gọi làm Bạch Uyển Đình dừng bước, cô khẽ quay đầu về phía sau đã thấy Dương Thần bên cạnh.
Cô khẽ đưa mắt nhìn Dương Thần rồi nói: “Tớ biết cậu tìm tớ vì chuyện gì?”
Khuôn mặt Dương Thần nhìn Bạch Uyển Đình, giọng nói có chút trách móc: “Sao cậu lại chọc vào Khương Lỗi thế? Hắn ta là con người thế nào chắc hẳn cậu biết rõ, vậy mà…”
Khẽ thở dài một tiếng, Bạch Uyển Đình đảo mắt nhìn chiếc xe Audi trước mặt rồi khẽ gật đầu, ngầm nói với Triết Vỹ đợi cô một chút, rồi mới quay sang Dương Thần đáp lời: “Tớ cũng hết cách, Vương Lục là manh mối duy nhất mà tớ có thể khai thác được, nên tớ mới đành đánh liều.”
Nhìn khuôn mặt có chút buồn man mát của Bạch Uyển Đình, Dương Thần cũng không muốn trách cô thêm nữa, anh nói: “Từ lâu cái tên Vương Lục đã không còn xuất hiện ở bất cứ đâu trong bệnh viện này nữa rồi, Khương Lỗi như một tay che trời xóa đi sự xuất hiện của ông ấy mà không một ai dám nhắc đến nữa.” Dương Thần khẽ nhìn lên bầu trời, nơi những áng mây xám xịt cũng đang bắt đầu kéo đến, anh thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình rồi nói tiếp: “Sau vụ này, những ngày tháng sau này e là cậu sẽ khó sống với Khương Lỗi rồi.”
“Tớ nhất định sẽ không chịu thua hắn ta đâu.” Bạch Uyển Đình cất giọng kiên định.
Dường như nhớ ra được gì đó, Dương Thần gấp gáp nói: “Đúng rồi, chúng ta đâu phải có mình Vương Lục, chúng ta còn có bệnh nhân tiếp nhận não nữa đúng không?”
Câu nói của Dương Thần làm Bạch Uyển Đình có chút tỉnh táo trở lại, trong ánh mắt của cô chợt sáng lên một chút gì đó, cô vội đáp lời Dương Thần: “Đúng rồi, sao tớ lại có thể quên đi manh mối lớn như thế kia cơ chứ.” Bạch Uyển Đình ngừng một chút rồi quay sang nhìn Dương Thần, mỉm cười nói tiếp: “Mai bác sĩ Dương xin phép cho tôi nghỉ phép một ngày nhé!”
Nhìn thấy Bạch Uyển Đình vui vẻ, Dương Thần cũng bất giác cười theo, anh khẽ gật đầu rồi đáp: “Được.”
Nói rồi, Bạch Uyển Đình cũng gật đầu đầu đáp lại Dương Thần như một lời chào tạm biệt, rồi bước đến bên chiếc xe Audi đang đợi sẵn dưới lề đường.
Khoảng thời gian không có Hàn Vũ Hi ở nhà thời gian với Bạch Uyển Đình cũng trôi đi một cách bình thường nhưng dường như đâu đó sâu trong lòng cô lại có một chút khó khăn.
Ánh nắng của buổi sáng làm con người ta dễ chịu, không quá nóng cũng không quá chói chang, cứ thế dịu dàng mà bao trùm lên cảnh vật xung quanh.
Chiếc xe Audi đen dừng lại bên đường trước một căn biệt thự sang trọng, Triết Vỹ ngồi ở vị trí ghế lái khẽ quay đầu nhìn xuống Bạch Uyển Đình ở băng ghế phía sau rồi cất giọng: “Theo địa chỉ là ở đây.”
Bạch Uyển Đình đưa tay hạ kính râm trên mắt để nhìn rõ hơn cảnh tượng trước mắt, cô không tin vào mắt mình, căn biệt thự trước mắt to phải nói ngang bằng với căn biệt thự của Hàn Vũ Hi, anh do buôn lậu mà có được cũng không phải là lạ, nhưng để có được gia cảnh thế này, Bạch Lâm Quyết được tiếp nhận não của ca phẫu thuật năm đó cũng không phải dạng vừa.
Cửa xe mở ra, Bạch Uyển Đình nhẹ nhàng bước xuống xe, đôi chân với đôi giày cao gót cùng chiếc váy bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo.
Cô bước đến chiếc cổng hoành tráng khẽ đưa tay bấm chuông, một cái, rồi hai cái.
Chờ một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa, một bà lão lớn tuổi dường như chỉ là người quản gia ở đây, bà sau thanh sắc của cánh cửa, cẩn thận đưa mắt dò xét Bạch Uyển Đình rồi mới cất giọng nghi hoặc: “Cô là ai?”
Bạch Uyển Đình đưa tay tháo kính râm trên mặt xuống, khẽ gật đầu chào rồi mới đáp lời: “Cho tôi hỏi đây phải là nhà của Bạch Lâm Quyết không ạ?”
Bà quản gia nghe thấy liền tỏ ra ánh mắt đề phòng nhìn Bạch Uyển Đình, bà không trả lời ngay, dường như đang phân vân hay suy nghĩ gì đó trong đầu rồi lặp lại câu hỏi cũ: “Cô là ai?”
Nhìn vào ánh mắt của bà quản gia đó Bạch Uyển Đình liền đoán được đây chính là nhà của Bạch Lâm Quyết, cô khẽ mỉm cười rồi thản nhiên cất giọng: “Tôi là Bạch Uyển Đình, đến tìm Mạn Sương, mẹ của Bạch Lâm Quyết có chút việc.”
Câu nói của Bạch Uyển Đình vừa dứt, bà quản gia không hề suy nghĩ thêm đã vội cất lời: “Bà chủ xưa nay không tiếp khách, mời đi cho.”
Nói rồi, không đợi Bạch Uyển Đình đáp lại, bà đã vội quay lưng bước đi vào nhà, thấy vậy Bạch Uyển Đình lên tiếng: “Nhắn với bà Mạn tôi là con gái của Bạch Thiên, có chuyện muốn nói, nếu có đổi ý cứ liên hệ với tôi.”
Dường như cái tên Bạch Thiên mà Bạch Uyển Đình vừa thốt ra làm bà quản gia bất giác dừng bước, bà quay mặt lại nhìn về phía Bạch Uyển Đình, nhìn xa nhưng không có để cô thấy được một chấn động hiện lên trên khuôn mặt của bà.
Một lúc sau bà mới vội vàng bước thẳng vào nhà.
Khóe môi của Bạch Uyển Đình khẽ nhếch lên hài lòng, cô lấy ra một tấm card có thông tin liên lạc của cô trên đó, đặt lên cánh cổng rồi quay lưng bước đi.
Bạch Uyển Đình vừa bước lên xe, Triết Vỹ đã nôn nóng hỏi: “Không gặp được sao?”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không chút lo lắng, cô đeo kính râm lên mặt rồi đáp lời: “Không cần lo, anh chạy lên phía trên chờ một chút.”.