BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA - Chương 47: 47 Bạch Lâm Quyết
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA
- Chương 47: 47 Bạch Lâm Quyết
Làn gió khẽ đưa hương ngọc lan len lỏi khắp hành lang, Bạch Uyển Đình đi trước cửa phòng của Khương Lỗi, rồi khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.
Sau khi đã đảm bảo được không có ai ngoài cô thì Bạch Uyển Đình mới lấy ra một sợi kim loại từ túi áo blouse trắng, không mất nhiều thời gian, Bạch Uyển Đình đã dễ dàng mở được cửa phòng làm việc của Khương Lỗi.
Bạch Uyển Đình nhanh chóng lẻn vào bên trong, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Cả căn phòng mang một màu tối đen, nhưng Bạch Uyển Đình không thể nào công khai bật đèn được.
May nhờ tính cẩn thận, Bạch Uyển Đình lấy ra một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ, rồi nhanh chóng bước đến ngăn kéo tủ, một lần nữa nhờ sợi kim loại mà dễ dàng mở ra.
Qua ánh đèn pin, Bạch Uyển Đình cố gắng tìm một thứ gì đó liên quan đến vụ án năm đó của ba cô.
Tài liệu nhiều vô kể, nhưng trên gương mặt của Bạch Uyển Đình hiện đầy vẻ kiên quyết, ánh mắt không ngừng lướt qua trên đống hồ sơ trên bàn.
Hai hàng chân mày xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ chau lại, cô thừa biết một tờ hồ sơ như vậy là một mạng người.
Cô biết bản thân mình cũng không phải dạng nhân từ gì, nhưng chuyện ở xã hội ngầm là chuyện ở đó, sao lại lôi những người vô tội vào để trục lợi, Bạch Uyển Đình nghĩ đến đây trong lòng lại nổi lên cơn buồn nôn với con người của Khương Lỗi.
Những ngón tay xinh đẹp bỗng dừng lại trên một trang giấy, ngày tháng năm trên đó hoàn toàn trùng với ngày xảy ra vụ án mạng mà ba cô phải gánh chịu.
Trong đôi mắt của Bạch Uyển Đình lập tức lóe lên một chút hy vọng nhỏ nhoi nào đó.
Cô tiếp tục đọc tiếp, là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tiếp nhận ca phẫu thuật não.
Bạch Uyển Đình không kìm được, khẽ thốt lên: “Đây rồi! Chính là nó đây rồi.” Vừa dứt câu, bên trong ánh mắt của Bạch Uyển Đình bất giác trở nên sắt nhọn, quả thật tội danh năm đó nhà họ Bạch phải mang là có liên quan đến Khương Lỗi.
.
Truyện Ngược
Nhanh chóng Bạch Uyển Đình lấy tờ hồ sơ đó bỏ vào túi áo, rồi sắp xếp lại đống giấy lộn xộn trên bàn vào đúng thứ tự như ban đầu.
Cô khẽ đảo mắt nhìn ra cánh cửa bên ngoài, cẩn thận quan sát không có bất kỳ động tĩnh nào lạ cô mới an tâm bước ra khỏi phòng của Khương Lỗi.
Khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp của Bạch Uyển Đình, được ánh nắng chiều vàng chiếu vào khiến cô thêm phần lung linh, nhưng điều đó vẫn che giấu đi được nét trầm tư trong ánh mắt sâu thẩm.
Về đến phòng làm việc của mình, Bạch Uyển Đình nhẹ nhàng ngồi vào bàn làm việc của mình, không chờ thêm được nữa, cô lấy tờ hồ sơ bệnh án mà cô vừa lấy được ra xem.
Chữ trắng mực đen không thể lẫn vào đâu được chính là ca phẫu thuật não, vào đúng ngày nạn nhân năm đó bị sát hại và mổ sống lấy não.
Nét căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Bạch Uyển Đình, tim cô đang dần đập nhanh hơn.
Bạch Uyển Đình tiếp tục đưa mắt xuống những dòng tiếp theo, vẻ hốt hoảng không thể giấu được trong ánh mắt của cô, cái tên được tiếp nhận não là Bạch Lâm Quyết.
Đôi môi của Bạch Uyển Đình khẽ mấp máy: “Bạch Lâm Quyết? Bạch Lâm Quyết? Tại sao lại là họ Bạch?”
Bàn tay của Bạch Uyển Đình bắt đầu run run khi đọc đến cái tên người giám hộ của Bạch Lâm Quyết, mẹ của anh ta tên là Mạn Sương.
Cái tên của người đàn bà này Bạch Uyển Đình không bao giờ quên được, bởi cô luôn nuôi một thắc mắc trong lòng là Mạn Sương là ai.
Bên cạnh chiếc cửa sổ, những ánh nắng chiều khẽ chiếu lên mái tóc mượt mà, Bạch Uyển Đình nhớ lại lúc nhỏ, có một lần quản gia cũ của cô vô tình nhắc đến cái tên “Mạn Sương” này, thì ba cô trở nên rất căng thẳng, kết quả là ngày hôm sau Bạch Uyển Đình không còn thấy chú quản gia ấy làm việc nữa.
Từ sau việc ấy, Mạn Sương là một cái tên đặc biệt luôn nằm trong lòng của Bạch Uyển Đình, cô muốn hỏi rõ ba mình Bạch Thiên nhưng không dám, mãi đến ngày hôm nay.
Trong không gian vắng lặng, Bạch Uyển Đình đưa tay xoay xoay hai thái dương, nét mệt mỏi trên khuôn mặt của cô không thể nào che mất được.
Rốt cuộc tại sao trong hồ sơ này đều là những cái tên khiến Bạch Uyển Đình có cảm giác đều liên quan đến ba mình, mà không phải là Khương Lỗi.
Đến cả bác sĩ phẫu thuật cho ca này cũng không phải là Khương Lỗi, mà là “Vương Lục”.
Cái tên này nghe rất quen, dường như cô đã nghe qua ở đâu rồi.
Bạch Uyển Đình đưa tay rót nước vào chiếc ly thủy tinh trước mặt, rồi khẽ đưa lên môi uống một ngụm, làn nước mát khẽ chảy vào cổ họng dường như làm Bạch Uyển Đình thêm dễ chịu.
Ánh mắt của cô bất ngờ sáng lên, cô nhớ ra rồi, chính là y tá nói cho cô biết năm đó bác sĩ đảm nhận ca phẫu thuật não lớn đó là Vương Lục, nhưng sau đó thì ông ta không còn làm việc ở bệnh viện nữa.
Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Uyển Đình, cô vội lấy một xấp hồ sơ khác đè chồng lên hồ sơ phẫu thuật não đó rồi ngẩng đầu, giả vờ mỉm cười thân thiện cất giọng: “Cậu xong bệnh nhân rồi sao Dương Thần?”
Nghe Bạch Uyển Đình hỏi vậy, nét mặt mệt mỏi của Dương Thần cũng đột nhiên biến mất, anh đáp: “Đúng vậy, cậu chưa về sao?”
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn Dương Thần rồi lắc đầu, cô mỉm cười nói: “Tớ định mời cậu đi uống cà phê, không biết bác sĩ Dương có rảnh không?”
Không chờ Bạch Uyển Đình nói hết câu, Dương Thần đã vội hí hửng trả lời: “Tất nhiên là rảnh.”.