BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA - Chương 40: 40 Chú Hàn Đến Rồi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA
- Chương 40: 40 Chú Hàn Đến Rồi
Tên râu bước đến chỗ tên mặt sẹo, đặt cơm xuống bàn rồi liếc mắt qua Bạch Uyển Đình cất giọng: “Để nó ăn sau đi.”
Câu nói của tên râu vừa dứt, Dương Thần từ ngoài bất ngờ xông vào với thanh gỗ lớn trong tay, chỉ nghe thấy tiếng kêu thấu trời của tên râu, hắn nhất thời không kịp phòng bị đã bị Dương Thần dùng thanh gỗ đánh thẳng tay vào lưng một gậy, bị cú đánh trời giáng, theo đà hắn ngã nhào xuống đất.
Không gian hỗn loạn, tên mặt sẹo thấy đại ca của hắn bị đánh, lập tức đứng dậy, rút từ thắt lưng ra một con dao sắc nhọn, bổ nhào về phía Dương Thần.
Bạch Uyển Đình quan sát thấy mùi nguy hiểm, cô không thể ngồi yên được nữa, lớn giọng hét lên theo phía Dương Thần: “Cẩn thận đằng sau!” Nhanh như thoắt Bạch Uyển Đình đã cởi trói, động tác thuần thục lao vút về hướng tên mặt sẹo.
.
truyện đam mỹ
Những ngón tay của Bạch Uyển Đình cuộn tròn lại hình nắm đấm, lao đến hạ một cú như trời giáng vào mặt của tên mặt sẹo đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cú đấm không thể chuẩn xác hơn nữa, dường như lực quá mạnh khiến máu tươi từ trong miệng hắn trào ra khá nhiều, hắn ta nằm sụp xuống đất.
Tên mặt sẹo đưa tay lau đi dòng máu vừa trào ra nơi khóe miệng, ánh mắt trở nên chết chóc, miệng hét lên: “Thì ra mày giả ngu, con khốn này!” Nói rồi, hắn vẫn không chịu thua, nắm chắt con dao trong tay rồi bắt đầu đứng dậy.
Bạch Uyển Đình liếc mắt qua khuôn mặt ngỡ ngàng của Dương Thần, trắng bệch không còn một chút máu, môi anh run run như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được thành lời.
Thấy vậy, Bạch Uyển Đình không mất thời gian suy nghĩ thêm nhiều, trực tiếp đưa tay đánh một lực vừa phải vào dây thần kinh ở cổ Dương Thần khiến anh ngất xỉu, nằm xuống đất.
Tên mặt sẹo nhào đến, miệng thét lớn một tiếng rồi dùng tay phải cầm con dao sắc nhọn đâm về phía Bạch Uyển Đình, cô động tác rất nhanh né sang một bên, rồi dùng cạnh bàn tay chặt mạnh vào khuỷu tay của hắn ta, khiến con dao rơi lăn lóc xuống đất mà không mất nhiều công sức.
Giờ đây cuộc chiến đã công bằng, không bên nào có vũ khí cả, hai người đấu tay không với nhau.
Bạch Uyển Đình nhanh như thoắt dùng tay đánh vào mặt đối phương, đồng thời đưa chân đá vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn chỉ né được cú đấm nhưng không hề phòng bị ở chân làm nên một cảm giác đau đớn, nhân cơ hội đó Bạch Uyển Đình động tác nhanh như chớp nắm lấy thắt lưng của hắn, quật một cú mạnh xuống nền đất làm hắn kêu lên thảm thiết, dường như đã không còn đứng dậy được nữa.
Mọi thứ đã xong xui, Bạch Uyển Đình thở phào một tiếng rồi phủi nhẹ hai tay, cô nhếch môi khẽ cười như muốn nói hai tên này chỉ là hạng tép riu.
Ánh mắt của cô khẽ đảo qua Dương Thần đang nằm dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng, hai tên này còn dễ giải quyết, nhưng những gì xảy ra đã bị Dương Thần nhìn thấy, chỉ sợ mối quan hệ của anh và Khương Lỗi, cô sẽ không thể yên ổn như vậy.
Bên ngoài xuất hiện nhiều tiếng bước chân làm Bạch Uyển Đình khẽ giật mình, cô lập tức cảnh giác.
“Đình Đình của chú thật là giỏi.” Giọng nói quen thuộc của Hàn Vũ Hi cất lên, anh từ ngoài cửa, vẫn dáng vẻ nghiêm nghị như vậy tiến vào.
Lúc này Bạch Uyển Đình mới thật sự được thả lỏng.
Hàn Vũ Hi vừa bước vào không buồn nhìn xuống cảnh hỗn độn xung quanh, trực tiếp bước đến chỗ Bạch Uyển Đình, không do dự mà đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
Hơi ấm từ cơ thể của Hàn Vũ Hi tỏa ra khiến Bạch Uyển Đình cảm thấy ấm áp, mùi hương quen thuộc của anh bắt đầu vây lấy cô, làm đầu óc cô dường như hoàn toàn thư giãn, lúc này cô chỉ muốn ôm anh như vậy, lột bỏ mọi cảnh giác.
Giọng nói của Hàn Vũ Hi khẽ cất lên trầm ấm: “Có sợ lắm không?”
Bạch Uyển Đình ngước mặt nhìn Hàn Vũ Hi, cô lắc đầu rồi đáp: “Không sợ.”
Tiếng chân từ ngoài đang dần tiến vào làm Bạch Uyển Đình khẽ giật mình, cô xô Hàn Vũ Hi ra để giữ khoảng cách giữa hai người.
Bóng dáng Triết Vỹ từ ngoài bước vào, anh khẽ cúi chào Hàn Vũ Hi rồi cất giọng: “Đám người này xử lý thế nào đây anh Hàn?”
Hàn Vũ Hi liếc nhìn mớ hỗn độn dưới đất, rồi chỉ tay vào Dương Thần đang bất tỉnh: “Đưa hắn ta về Thượng Thành an toàn.
Còn hai tên này trói chúng lại.”
Ánh mắt Bạch Uyển Đình khẽ nhìn Triết Vỹ, cô thắc mắc: “Anh cho người ở đây từ trước rồi sao?”
Không đợi Hàn Vũ Hi trả lời, Triết Vỹ đã vội cướp lời: “Phải đó, anh Hàn cho người mai phục bắn tỉa ở ngọn núi phía đối diện từ đêm hôm qua rồi, căn dặn nếu cô có gặp nguy hiểm lập tức nổ súng.”
Hàn Vũ Hi khẽ liếc mắt qua Triết Vỹ rồi hắng giọng vài tiếng ra hiệu cho anh không được nói nữa, Triết Vỹ cũng biết ý, tự anh im lặng và trói hai tên bắt cóc lại, rồi dìu Dương Thần từ từ rời đi.
Khóe môi của Bạch Uyển Đình không biết từ lúc nào đã khẽ cong lên, lúc người của Hàn Vũ Hi đã rời đi hết, chỉ còn lại anh và cô ở đây, cô mới khẽ cất giọng: “Cảm ơn anh.”
Nghe đến đây, ánh mắt vốn lạnh lẽo của Hàn Vũ Hi cũng lóe lên một tia ấm áp, anh khẽ khụy chân xuống để bằng chiều cao với Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Vậy có nên thưởng cho anh gì đó không?” Nói rồi anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa má đến sát gần khuôn mặt của Bạch Uyển Đình.
Cô chỉ phì cười, rồi ôm lấy cổ anh, trực tiếp đặt đôi môi mềm mại lên đôi môi ấm nóng của anh.
Hàn Vũ Hi dường như có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng nhanh chóng phối hợp với Bạch Uyển Đình, anh lấy tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi mạnh mẽ tách môi của cô ra, ngang ngược tiến vào.
Không biết từ khi nào, ánh mặt trời bên ngoài bắt đầu ngả sang chiều tà, khung cảnh trở nên yên bình của một vùng lá phong đỏ.
Những chú chim bắt đầu chao lượn trên bầu trời chuẩn bị về nhà sau một ngày tìm thức ăn mệt mỏi, những tia nắng cuối cùng của ban ngày cũng bắt đầu lặn dần nơi chân trời phía tây, lúc này hai tên bắt cóc mới bắt đầu tỉnh dậy.
Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi ngồi trên bàn, tên mặt sẹo đã bắt đầu tỉnh dậy, hắn nheo mắt lại nhìn ngó xung quanh, đập vào đó là hình ảnh của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi hắn bị làm cho giật mình sợ hãi, chắc bởi lẽ vết thương vẫn còn rõ nét đau đớn trên khuôn mặt của hắn và đôi tay đang bị trói chặt.
Tên mặt seo bắt đầu huýt tay tên đại ca râu vẫn đang chưa tỉnh dậy bên cạnh: “Này! Đại ca! Dậy đi!”.