Bí Thư Trùng Sinh - Chương 2166: Đột nhiên bị bệnh thái hóa xương.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Bí Thư Trùng Sinh
- Chương 2166: Đột nhiên bị bệnh thái hóa xương.
Trong phòng bệnh của Hà Kiến Chương có chút quạnh quẽ, khi Vương Tử Quân đi
vào thì chỉ còn vợ Hà Kiến Chương ở đó. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì vợ
Hà Kiến Chương vội vàng nhường chỗ ngồi.
– Chủ tịch đến đấy à. Hà Kiến Chương nằm nghiêng trên giường, hắn thấy Vương
Tử Quân đi đến, thế là vội vàng ngồi lên. Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên
ngăn cản: – Chủ tịch Kiến Chương, bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho tốt, nếu như
tôi đến quấy rầy anh nghỉ ngơi, như vậy sau này tôi sẽ không đến thăm anh nữa.
Hà Kiến Chương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không tiếp tục kiên trì
ngồi lên. Hắn cười cười với Vương Tử Quân: – Chủ tịch, tôi cũng có nghe qua
hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi. Tôi biết rõ lúc này ngài rất mất hứng, thế
nhưng thế cục bây giờ cũng đã là rất tốt rồi.
– Tuy Cố Tắc Viêm có chút bản lĩnh, Phương Anh Hồ cũng không thể xem thường,
nhưng dù sao thì ngài cũng là chủ tịch tỉnh, chỉ bằng hai người bọn họ thì căn
bản khó thể nào đấu với ngài. Hà Kiến Chương nói rõ ràng là an ủi mình, thế
nhưng Hà Kiến Chương không biết mình cũng không cần dỗ dành. Nhưng hắn vẫn vui
vẻ tiếp nhận thiện ý của Hà Kiến Chương: – Chủ tịch Kiến Chương cứ yên tâm,
tôi biết rõ nên làm thế nào.
Hà Kiến Chương cười cười nói: – Tôi biết chủ tịch không cần tôi an ủi, năm xưa
khi ngài đến Mật Đông, thế cục không phải càng khó khăn hơn lúc này sao? Lúc
này tuy có chút gió nổi lên, thế nhưng tôi tin tưởng với năng lực của ngài,
nhất định có thể điều chỉnh tốt tất cả trong thời gian ngắn.
– Ha ha ha, chủ tịch Kiến Chương, nói thật thì tôi bây giờ còn không hiểu ra
sao, anh có đề nghị nào tốt với tôi không? Vương Tử Quân tuy đã có tính toán
thế nhưng căn bản không nói ra thì tốt hơn, dù sao thì có nhiều chuyện càng ít
người được biết càng tốt.
– Ha ha, chủ tịch, nếu như đổi lại là người khác, tôi sẽ có thể cho ra vài
đối sách. Thế nhưng người đó là ngài, tôi cảm thấy không có ý kiến gì cả. À,
cũng có một ý kiến, đó là chỉ cần chủ tịch ngài giữ tâm tính bình tĩnh, căn
bản mọi chuyện không là vấn đề.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên, đúng lúc này
Triệu Hiểu Bạch mang theo vài món thực phẩm dinh dưỡng đi vào.
Khi thấy Vương Tử Quân cũng có mặt thì Triệu Hiểu Bạch có chút sững sờ, sau đó
hắn kịp có phản ứng, nhanh chóng chào hỏi Vương Tử Quân: – Chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân thấy Hiểu Bạch thì cười nói: – Cậu đến khi nào vậy?
– Tôi mới từ dưới huyện lên đây. Triệu Hiểu Bạch đặt những thứ mình mang theo
vào tủ, sau đó được vợ Hà Kiến Chương mời ngồi xuống ghế đẩu. Mặc dù lúc này
trong phòng bệnh có ghế sa lông, thế nhưng Tạ Kiến Bi cảm thấy có mặt chủ tịch
Vương thì mình phải bảo trì tư thái của một vị thư ký.
Vương Tử Quân căn bản không thích sự chú ý của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn
cũng không uốn nắn. Dù sao thì như vậy cũng là một khảo nghiệm với Triệu Hiểu
Bạch, nếu như hắn có thể làm tốt những điều này, như vậy sau này sẽ có lợi cho
công tác.
Triệu Hiểu Bạch thật ra cũng luôn quan sát Vương Tử Quân. Đối với người trong
quan trường thì hội nghị thường ủy căn bản không có gì là bí mật. Tin tức
Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương tuyển người thay thế Hà Kiến Chương trong hội
nghị thường ủy đã được truyền bá đi khắp nơi.
Chủ tịch Vương lần này hầu như không chiếm được tiện nghi, quan điểm này hầu
như làm nổi gió ở thành phố Thanh Chuyên. Tuy Triệu Hiểu Bạch có lòng tin với
Vương Tử Quân, biết lãnh đạo của mình sẽ không bị đánh ngã vì việc nhỏ này,
thế nhưng đối mặt với những tin tức không hay ở chung quanh, hắn vẫn thật sự
lo lắng cho tinh thần của chủ tịch Vương.
Nhưng hôm nay nhìn gương mặt của chủ tịch Vương thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy
yên tâm hơn, dù sao thì biểu hiện của chủ tịch Vương rất bình thường, căn bản
là rất tốt.
– Hiểu Bạch, gần đây cậu công tác thế nào? Hà Kiến Chương cũng rất quen thuộc
Triệu Hiểu Bạch, trước kia khi Triệu Hiểu Bạch còn là thư ký của Vương Tử
Quân, Hà Kiến Chương là người quản lý văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem như
là một trong những vị lãnh đạo của Triệu Hiểu Bạch.
– Rất tốt, cục diện trong huyện đã được mở, hơn nữa công tác thống trị các mỏ
khoáng sản đã có được thành quả nhất định. Triệu Hiểu Bạch nói vài câu về
chuyện công tác, sau đó cười nói với Hà Kiến Chương: – Lão lãnh đạo, chỗ chúng
tôi có nhiều núi rừng, còn có một vài nơi chưa từng khai phá, thật sự là có
sinh thái nguyên sinh. Quần chúng dưới địa phương thường vào rừng bắt gà rừng
thỏ hoang, lần này tôi đến có mang theo vài con gà rừng, sẽ để cho bệnh viện
nấu canh cách thủy cho ngài, hương vị khá tốt.
– À, có những thứ này nữa sao? Đây không phải là thế ngoại đào viên à? Rất
tốt, sau này tôi có thời gian nhất định sẽ đến chỗ cậu đi săn, năm xưa tôi
cũng là một thợ săn lành nghề đấy. Hà Kiến Chương giống như khá hào hứng theo
lời nói của Triệu Hiểu Bạch.
– Chủ tịch Hà, cho dù ngài không nói thì tôi cũng chuẩn bị mời ngài đi tham
quan một chút. Gần đây chúng tôi chuẩn bị lợi dụng ưu thế tài nguyên để động
vào sinh thái nguyên sinh trong huyện, xây dựng một khu vực săn bắn, cố gắng
khai phá du lịch. Tôi biết rõ ngài gần đây thích thanh tĩnh, không thích ồn
ào, thế nhưng ngài chỉ cần đến huyện chúng tôi, tôi sẽ đưa bốn bộ ban ngành đi
đón ngài. Tôi cũng không phải là huy động nhân lực để tiếp đãi ngài, chủ yếu
là vì muốn quảng cáo cho huyện nhà mà thôi. Triệu Hiểu Bạch cười ha hả với Hà
Kiến Chương rồi lại nói với Vương Tử Quân: – Chủ tịch Vương, tốt nhất là ngài
nên tranh thủ chút thời gian đến huyện chúng tôi chỉ đạo công tác, thật sự là
không gì tốt hơn.
– À, sau khi xây dựng xong khu vực săn bắn, tôi sẽ cùng đi với chủ tịch Hà.
Hiểu Bạch, cậu cuối cùng cũng là chư hầu một phương, suy nghĩ cho địa phương
của mình, bây giờ còn chú ý đến cả tôi và chủ tịch Hà nữa. Vương Tử Quân mặc
dù không có hứng thú với việc đi săn, thế nhưng cũng không thể không cười nói.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy vui mừng vì mời được Vương Tử Quân, khi hắn đang định
báo cáo những công tác kế tiếp của mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó
là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và một vài cán bộ đi vào.
Uông Thanh Minh thấy Vương Tử Quân thì có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng
tiến lên nói: – Chào chủ tịch Vương, ngài cũng ở đây à?
Vương Tử Quân bắt tay với Uông Thanh Minh rồi dùng giọng như tùy ý nói: –
Trưởng phòng Thanh Minh cũng đến thăm chủ tịch Hà à?
– Vâng, tôi đến thăm chủ tịch Hà. Uông Thanh Minh nói rồi quay sang Hà Kiến
Chương: – Chủ tịch Hà, gần đây anh đã thấy khá hơn chưa?
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh rồi cũng cười nói:
– Khoảng thời gian qua khôi phục rất tốt, làm khổ trưởng phòng Uông rồi.
Uông Thanh Minh nhìn thoáng qua đám người sau lưng mình, hắn do dự giây lát
rồi chỉ vào giới thiệu: – Chủ tịch Vương, đây là chủ nhiệm Tần của phòng tổ
chức thượng cấp, lần này bọn họ đến Mật Đông là vì nghiên cứu công tác xây
dựng đảng ở cơ sở. Hôm nay nghe nói chủ tịch Hà bị bệnh, thế nên đặc biệt đến
thăm hỏi.
Vương Tử Quân sao không hiểu ý nghĩa của việc chủ nhiệm Tần đến đây? Nhưng hắn
từng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Uông
Thanh Minh rồi cười nói với chủ nhiệm Tần: – Chủ nhiệm Tần, hoan nghênh anh
đến Mật Đông.
Chủ nhiệm Tần được trưởng phòng Uông mời đi là vì nhân tình, với thân phận của
hắn thì không cần phải đến thăm Hà Kiến Chương. Dù sao thì Hà Kiến Chương cũng
không có liên hệ gì với hắn, tuy cấp bậc của Hà Kiến Chương cao hơn, thế nhưng
lại không ảnh hưởng gì đến hắn.
Tất nhiên hắn biết rõ lần này mình đến vì mục đích gì, vì vậy khi đối mặt với
sự lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn cũng có chút bực mình. Nhưng dù sao Vương
Tử Quân cũng có vị trí quá cao, hơn nữa còn là ủy viên trung ương, sau này
tương lai vô hạn.
– Chào chủ tịch Vương, tôi đã sớm nghe nói về ngài, ngài chính là lãnh đạo
trẻ tuổi của chúng tôi.
Vương Tử Quân nhìn về phía chủ nhiệm Tần rồi cười nói: – Chủ nhiệm Tần đến Mật
Đông nghiên cứu công tác thế nào rồi?
– Đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại chỉ cần liên hệ trao đổi với trưởng
phòng Uông là được. Chủ nhiệm Tần thấy Vương Tử Quân quan tâm đến công tác của
mình, hắn cũng muốn làm tốt bầu không khí trong phòng, thế nên mở miệng khá ôn
hòa.
Vương Tử Quân cười cười nói: – Vậy thì tốt rồi, tỉnh Mật Đông chúng tôi dù
công tác có được chút thành tích thế nhưng khuyết điểm vẫn tồn tại. Chủ nhiệm
Tần là người đứng cao nhìn xa, lại là người công tác ở ban ngành thượng cấp,
kính mong anh chỉ điểm nhiều hơn cho công tác của chúng tôi.
– Trưởng phòng Uông, anh sắp xếp một chút, tối nay tôi sẽ cùng dùng cơm với
chủ nhiệm Tần, tôi không thể để cho trưởng ban Thạch nói tôi thất lễ được.
chủ nhiệm Tần vốn cho rằng Vương Tử Quân là người quyền cao chức trọng thế
nhưng không có liên quan gì đến mình, nhưng lúc này một câu nói vui đùa của
Vương Tử Quân làm cho hắn chấn động. Khoảng thời gian gần đây khi Thạch Kiên
Quân tiến vào trong ban tổ chức trung ương, đơn vị của bọn họ lặng lẽ phát
sinh biến hóa. Chủ nhiệm Tần cảm nhận được sự biến hóa này, đồng thời trong
lòng cũng không khỏi sinh ra một ý nghĩ, đó là mình có nên nắm bắt thời cơ này
để tiến lên hay không?
Nhưng khốn nổi chung quanh trưởng ban Thạch có quá nhiều người, chủ nhiệm Tần
căn bản khó chen chân vào được. Bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy, hắn
không khỏi cảm thấy có một khe hở, mà khe hở này lại có thể chen chân vào. Nếu
như mình không lợi dụng quan hệ này, không phải là lãng phí vô ích sao? Chủ
nhiệm Tần không khỏi giật mình, dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân thì không
nên ném ra ngoài những mối quan hệ của mình với thượng cấp, bây giờ lại nói có
quan hệ không tệ với Thạch Kiên Quân, rõ ràng là mối quan hệ không tầm thường.
Chủ nhiệm Tần là một người cực kỳ mẫn cảm trong quan trường, hắn tin tưởng với
trí tuệ chính trị của Vương Tử Quân, người này nói một câu sẽ cực kỳ có ý
nghĩa, không hề đơn giản. Người ta để lộ tin tức này cho mình, không phải là
có ám hiệu gì đó chứ?
Chủ nhiệm Tần là người thông minh, hắn biết rõ lần này trưởng phòng Uông mời
mình đến làm gì. Nếu như mình xuôi dòng nhân tình, mình làm gì thì làm, dù sao
thì chủ tịch Hà sau này cũng sẽ lui ra. Cho dù chủ tịch Hà có ý kiến với mình,
chính mình cũng không cần quan tâm.
Nhưng chủ nhiệm Tần lại cực kỳ quan tâm đến phản ứng của chủ tịch trẻ tuổi
Vương Tử Quân, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi cung kính nói với Vương Tử
Quân: – Chủ tịch Vương, có thể ngồi cùng ngài là một cơ hội khó có được với
tôi. Tối nay chúng tôi sẽ kính ngài vài ly, kính mong ngài cho ra vài lời phê
bình chỉ lối cho công tác của chúng tôi.
Uông Thanh Minh nhìn bộ dạng cung kính không thôi của chủ nhiệm Tần, hắn không
khỏi thầm hận người này nhát gan, mới gặp Vương Tử Quân đã sinh bệnh thoái hóa
xương rồi sao? Hắn thầm căm hận nhưng lại nở nụ cười vui vẻ nói: – Chủ tịch,
hôm nay tôi sẽ sắp xếp thật tốt, tối nay chúng ta gặp mặt.
Chủ nhiệm Tần nói vài lời chúc phúc với Hà Kiến Chương, sau đó rút ra một ngàn
nhét vào dưới gối của Hà Kiến Chương, cuối cùng theo Uông Thanh Minh rời khỏi
phòng bệnh. Vương Tử Quân tiễn đám người ra đến cửa, lại yêu cầu Triệu Hiểu
Bạch đưa nhóm người Uông Thanh Minh đi đến thang máy.
Hà Kiến Chương nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói: – Chủ tịch, tôi phát hiện
ngài thật sự là quý nhân của mình, có ngài ở đây thì vị trí thường ủy của tôi
giống như vẫn còn đeo lên đầu, ít nhất tôi cũng có thể đội nó được hai ngày
nữa.
Vương Tử Quân nhìn Hà Kiến Chương mỉm cười vui vẻ mà không khỏi cười theo.
sầm vật cương nghe những lời báo cáo của Uông Thanh Minh mà không khỏi cười
khổ, dù sao thì lão cũng không ngờ mình lại mắc lỗi ở sự kiện nhỏ nhặt này.
Sầm Vật Cương cảm thấy chỉ cần tiếp cận chủ nhiệm Tần thì sẽ trực tiếp giảm đi
vài trình tự, không ngờ chủ nhiệm Tần lại gặp Vương Tử Quân trong phòng bệnh
của Hà Kiến Chương. Cũng không biết đây là có sắp xếp hay vô tình gặp mặt, thế
nhưng Sầm Vật Cương vẫn cảm thấy sự việc không quá thuận lợi.
Nhưng không thuận lợi thì thế nào? Chuyện bây giờ là như vậy, lão cũng không
nói gì hơn được. Hơn nữa chiều hướng phát triển đã là như vậy, cũng chỉ là
chậm trễ vài ngày mà thôi, lão không tin trong vài ngày ngắn ngủi này lại xảy
ra vấn đề.
– Như vậy cứ thực hiện theo đúng trình tự. Sầm Vật Cương khoát tay với Uông
Thanh Minh rồi thản nhiên nói.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, dưới tình huống này chỉ có thể thực hiện theo
đúng trình tự với sự việc liên quan đến Hà Kiến Chương. Hắn do dự giây lát rồi
quyết định nói ra lo lắng của mình: – Bí thư Sầm, ngài cảm thấy trình tự bình
thường này sẽ thuận lợi sao?
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, lão hiểu Uông Thanh Minh đang
nghĩ gì, trình tự này có thuận lợi hay không liên quan đến phương diện Vương
Tử Quân có động tay động chân vào hay không. Sầm Vật Cương có nghe qua về tình
cảm giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân, thế nhưng lão không cần quan tâm,
chỉ khẽ vung tay lên nói: – Anh không nên quá lo lắng với sự kiện này, anh cần
phải tin tưởng vào trưởng ban Thạch.
Uông Thanh Minh thầm nghĩ tôi không lo lắng không được, nhưng lại thầm thở dài
một hơi. Dù sao hắn cũng đã nhắc nhở Sầm Vật Cương, còn có xảy ra sự cố hay
không, như vậy ngài đừng trách tôi công tác bất lực.
Khi Uông Thanh Minh chuẩn bị rời đi thì Sầm Vật Cương khoát tay nói: – Thanh
Minh, anh cần phải chú ý đến ban ngành thành phố Linh Long, trong quá trình
điều chỉnh thì nhất định phải trưng cầu ý kiến các đồng chí của thành phố Linh
Long.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, hắn biết rõ thành phố Linh Long là quả tim của
Sầm Vật Cương, hắn sẽ không dám để xảy ra bất kỳ vấn đề gì trong sự kiện này.
– Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác điều chỉnh ban
ngành thành phố Linh Long. Uông Thanh Minh lên tiếng đảm bảo làm cho Sầm Vật
Cương nở nụ cười, lão nói với Uông Thanh Minh: – Thanh Minh anh cũng nên dùng
sức, anh công tác rất tốt, tôi tin tưởng tất cả đối với anh chỉ là vấn đề thời
gian mà thôi.
Vấn đề thời gian cũng không có gì là lớn, Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ
chức, hắn suy nghĩ tương lai của người khác, cũng phải nhìn vào tương lai của
mình. Tuy hắn không còn nhỏ tuổi thế nhưng vẫn có tâm tư tiến lên.
Lúc này bí thư Sầm đã đồng ý với mình, có lẽ…Không là vấn đề gì lớn.
– Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt đối không làm cho bí thư
phải xấu hổ. Uông Thanh Minh dùng giọng hưng phấn nói.
– Cốc cốc cốc. Khi hai người trò chuyện với nhau thì Phương Anh Hồ gõ cửa đi
vào.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!