BỊ ÉP CHỊU TRÁCH NHIỆM - Chương 9: Chương 9
Sau khi xả hết nước của bản thân thì Trình Bảo Nguyên cũng trốn trong nhà vệ sinh chăm chú soi gương, nhìn thiếu niên gương mặt tái nhợt trong gương , trong lòng cậu vừa thấy mình may mắn lại vừa thấy sợ.
May mắn là Đường Lăng tính tình thiếu gia, không thích hầu hạ người khác, cho nên mặc kệ cậu còn đang mặc quần áo mà đi ngủ cũng chẳng hề quan tâm, cái cậu thấy sợ là sự sơ ý của bản thân xém tí nữa thì gây nên họa lớn .
Cậu thường ngày tính cách có chút quái gở, cùng bạn học qua lại không nhiều lắm, trong phòng cũng chỉ có quen thân một hai người.
Trình Bảo Nguyên thích mặc quần áo phụ nữ, quần áo thoải mái mềm mại như thế mặc ở trên người sẽ khiến cậu cảm thấy thả lỏng, tâm tình sung sướng.
Chẳng qua cậu nhát gan, đến tận bây giờ cũng chỉ dám len lén đem nội y phụ nữ mặc bên trong đám quần áo dầy cộm cho đã nghiền mà thôi.
Về thói quen Trình Bảo Nguyên thích trang phục nữ giới , nếu nói túm lại thì cũng có nguyên nhân của nó.
Đại khái là vào năm cậu được mười hai tuổi — một mình cậu ở nhà, bởi vì hiếu kỳ nên cậu trộm mang tất liền quần của chị mình…!Sau đó thì lại vì thấy mới mẻ nên mặc thêm vài lần.
Bởi cha sớm mất, từ trước đến nay đều sống cùng mẹ và chị nên đối với các vật phẩm của phái nữ Trình Bảo Nguyên cũng quen thuộc dần,cũng không hề biết chính mình mặc những thứ quần áo đó thì có chỗ nào không đúng.
Tuổi trẻ ngây thơ a.
Cho đến ngày đó Trình Bảo Nguyên đến trường khi bên trong vẫn đang mặc tất liền quần của chị , cậu cao hứng bước vào lớp muốn khoe cho người bạn cùng bàn nhìn một tí, nào ngờ lại bị các bạn cùng lớp luân phiên chê cười, thậm chí mấy bạn nam quậy phá trong lớp còn làm hẳn một bài vè chuyên môn châm chọc cậu.
Mặt Trình Bảo
Nguyên đỏ lên, đứng ở chỗ ngồi vô lực phản bác “Này thì có cái gì” “Vì sao không được mặc cơ chứ”.
Sau ngày ấy cậu mới bắt đầu nhận ra bản thân mình có chỗ nào không giống với các bạn nam cùng lớp.
Con nít có bệnh lớn nhất là hay quên , chọc ghẹo Trình Bảo Nguyên được vài ngày xong thì mọi người liền đem chuyện này quẳng đến sau đầu , trường học là nơi không thiếu tin bát quái cùng tin đồn mới mẻ thú vị.
Trái lại Trình Bảo Nguyên không dám quên, vài câu châm chọc “bê đê” “người vợ nhỏ” khiến cậu so với trước đây càng trầm mặc thêm rất nhiều, đi đường cũng không dám ngẩng đầu lên.
Cậu không dám chủ động đi tìm các bạn học nam khác để cùng chơi, tự nhiên những người khác cũng sẽ không chủ động tìm đến cậu, cứ như vậy, chầm chậm cậu liền bị cô lập.
Trình Bảo Nguyên sống trong sự tự ti qua suốt quá trình mình học THCS, khi thi chuyển cấp cậu cố sức ôn tập, ngạc nhiên là từ đông đảo thí sinh vậy mà bộc lộ hết tài năng thi đậu vào một trường điểm của Tỉnh.
Hoàn cảnh đã đổi mới, Trình Bảo Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm không ít, chẳng qua về phương diện khác áp lực lại càng không ít, tỷ như tiếng phổ thông hay tỷ như điều kiện kinh tế gia đình, cùng với thành tích luôn luôn đội sổ của bản thân.
Trước đây lúc còn tại trong huyện mọi người khẩu âm đều không khác nhau lắm, dù nói như thế nào đều có thể nghe hiểu được, tiêu chuẩn quần áo của những người xung quanh đều không chênh lệch nhau mấy, nhưng đến trong thành phố thì liền không giống nhau, khẩu âm Trình Bảo Nguyên thì rặt một mùi quê hương vừa mở miệng ra y như rằng làm cả đám người cười điên đảo, mà bộ quần áo cũ mặc đi mặc lại trên người này không biết đã trở thành trò cười cho biết bao nhiêu người.
Về phần thành tích của cậu, việc này thật sự là bởi vì sách giáo khoa trong huyện so với sách giáo khoa trong thành phố có thiếu sót chút đỉnh, cùng bạn học trong lớp so sánh thì cơ bản cậu có chút sai, nhất là tiếng Anh, mỗi lần cậu đọc thì ai cũng đều không hiểu rốt cục là cậu đang nói gì.
Chẳng qua đối với Trình Bảo Nguyên mà nói, những điều này đều có thể nhẫn nại khắc phục .
Tiếng phổ thông không tốt,”r” với “l” phát âm không rõ ( cái này tương tự như việc người Hà Nội sẽ phát âm nhầm lẫn giữa “l” và “n” ấy) thì cậu mỗi ngày sáng sớm đều đến dưới lầu ký túc xá rèn đọc lại bài học hôm đó, chính mình dạy chính mình.
Quần áo kiểu dáng quê mùa? Vậy thì cứ quê mùa đi, cậu siêng tắm siêng thay, dù sao thì cứ mặc vào sạch sẽ ngăn nắp là đủ rồi.
Về phần bài học ở lớp theo không kịp vậy thì đi hỏi thầy cô nhiều một chút, học xong một bài cũng tốn không ít công sức.
Tóm lại, thật sự những việc này cũng chưa phải là vấn đề.
Vấn đề chân chính là Trình Bảo Nguyên phát hiện tật xấu bản thân nỗ lực khắc chế hai năm nay lại tái phát — cậu cư nhiên lại muốn mang tất dài..
Nhất là gần đây lại vào đầu mùa hạ, nghe mấy nữ sinh ngồi bên cạnh vừa tan học liền cùng với các bạn nữ khác bàn luận xem hoa văn tất chân nào là đẹp nhất, kiểu váy nào đang mốt nhất, Trình Bải Nguyên nghe liền si mê , không ngừng khắc chế bản thân không được mua .
Cái dục niệm này dù có cường ngạnh ép xuống cũng xuống không được, với lại ép càng lâu tới một lúc nào đó bắn ngược lại thì càng khủng khiếp hơn..
Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ thử một lần, thử một lần cuối cùng thôi, một lần là tốt rồi, Trình Bảo Nguyên nhịn ăn để dành tiền, len lén chạy đến bên sạp nhỏ bên ngoài chạy vào mua một đôi tất chân liền quần, cũng không dám kì kèo trả giá, thanh toán tiền xong liền bỏ chạy, làm cho chủ tiệm đang cố ý nâng giá chặt chém người lạ được một phen mừng rỡ.
Trước đây từng có kinh nghiệm, lần này Trình Bảo Nguyên khi mặc tất luôn nhớ kỹ đem tất mặc ở bên trong quần, thế này thì dù cho lộ cũng sẽ chỉ lộ đến mắt cá chân, nhìn không ra được gì.
Chẳng qua khi đi WC thực sự có chút phiền phức, cậu không có cách nào cởi quần trước mặt người khác , chỉ có thể tìm một chỗ riêng tư một chút.
WC ở tầng bọn họ đã không thể dùng được nữa rồi, từ lâu rồi chưa được tu sửa, những cánh cửa đều bị đá cho hư hết, nguyên cả cái WC đi từ cửa sau thì thấy không thiếu thứ gì.
Trình Bảo Nguyên đành phải lợi dụng thời gian nghĩ giữa các tiết học mà chạy lên WC trên lầu, lầu trên là lớp của các anh chị lớn nên Trình Bảo Nguyên lúc nào cũng lọt thỏm giữa những người này, mỗi lần xếp hàng đều bị họ xô đẩy xuống cuối.
Vì thế nên lúc nào cậu cũng vào lớp sau giáo viên dù cho giáo viên đó có tốt tính không la rầy cậu nhưng bạn học chung lớp cũng sẽ cười châm chọc.
Chẳng qua Trình Bảo Nguyên cũng không thèm để ý, cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hưng phấn, tâm hồn lúc nào cũng cảm thấy mình như sắp bay lên đến nơi rồi.
Thật giống như tại trước ánh nhìn chăm chăm của bọn họ mà đi làm chuyện xấu nhưng thủy chung lại không ai có thể phát hiện được.
Mười phần kích thích.
Kết quả của việc “Vui quá hóa buồn” là mấy ngày sau Trình Bảo Nguyên suy nghĩ kĩ thì bi ai phát hiện bản thân mình giống như chàng thanh niên cai nghiện thất bại, năng lực ý chí không kiên định, lần thứ hai bị mê dược gây mụ mị đầu óc — sở thích mặc đồ khác phái của cậu lần thứ hai tái phát, lần này thực sự là hết đường cứu vãn.
Trình Bảo Nguyên có dự cảm, mặc trang phục nữ, việc này không còn là việc cậu nói cai là có thể cai được nữa.
Việc này thực sự giống như một phần mạng sống của cậu, ngày nào cậu còn hô hấp thì cái xúc động này vẫn còn, khát vọng ấy đã không còn cách nào chấm dứt