BỊ ÉP CHỊU TRÁCH NHIỆM - Chương 6: Chương 6
Không sai, đây cũng chính là ấn tượng đầu tiên sau khi Đường Lăng nhìn thấy Trình Bảo Nguyên, cũng là chỗ mà Đường Lăng khó hiểu nhất.
Giản doanh không muốn nói chuyện yêu đương thì thôi đi, tìm một con khỉ ốm đến khiêu khích người ta làm gì ? Đường Lăng hắn cho dù có khiêm tốn thế nào cũng phải nói là lớn lên tướng mạo ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường hoàng, có chỗ nào không tốt ? Cư nhiên kết quả là còn không bằng một tên mặt trắng lớn lên giống hệt thằng gay .
Mẹ ! Vậy không phải là nói Đường Lăng hắn lớn lên còn không bằng một — thằng — gay hay sao ?
Đường Lăng sau một trận bổ não, thì mới nhận ra chính mình lại giẫm lên vết thương của chính mình , triệt để nổi điên.
Mà bất hạnh thay cho Trình Bảo Nguyên , tự nhiên trở đối tượng tốt nhất cho Đường Lăng phát tiết lửa giận .
Đương nhiên Đường Lăng sẽ không ỷ vào thân mình vừa cao vừa to mà làm ra chuyện gì với Trình Bảo Nguyên, hắn chỉ là muốn tìm Trình Bảo Nguyên “Thảo luận “, thật nhẹ nhàng “Thảo luận”.
Cứ thế mà mỗi lần Trình Bảo Nguyên nhìn thấy Đường Lăng sau khi bị ( Giản Doanh ) quăng nhưng không quăng cậu, đều sẽ lập tức quay đầu đi.
( Ý là Đường Lăng cứ muốn dây dưa với Trình Bảo Nguyên )
Ngay khi trải qua cảm giác bị người làm ngơ thì tay Đường thiếu gia trực tiếp nắm thành quyền, giận thực sự.
Mẹ ! Tên gay chết tiệt còn dám coi thường người !
Đường Lăng nào biết đâu mỗi lần hắn nhìn thấy Trình Bảo Nguyên thời gian đều không tự giác mà tức giận trừng mắt, liếc nhìn đối phương, dáng dấp cực kỳ kinh khủng.
Trình Bảo Nguyên tự nhiên biết rõ mình phá đám chuyện tốt của Đường Lăng nên mỗi lần nhìn thấy Đường Lăng thì cực kỳ chột dạ, cứ cảm thấy đối phương giống như không có ý tốt, như là muốn tìm cậu trả thù chuyện gì đó.
Vô luận từ phương nào diện, cậu đều không có biện pháp cùng Đường Lăng đi một đường, vì thế mỗi khi nhìn thấy Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên đều sẽ như gắn thêm tên lửa mà thoát ly hiện trường .
Hiểu lầm từ lúc đó hình thành, cũng từ từ càng thêm sâu sắc.
Một ngày nào đó, cơ hội rốt cục cũng đến , Đường Lăng lợi dụng cơ hội nhiều người tụ họp cùng một chỗ , không có ý tốt tiếp cận Trình Bảo Nguyên, dự định cho tên nhóc không biết điều này một chiêu phủ đầu .
Hắn thừa dịp Trình Bảo Nguyên đang liều mạng nhồi nhét thức ăn vào miệng y như bị bỏ đói 3 năm mà ngồi vào bên cạnh Trình Bảo Nguyên .
Trình Bảo Nguyên vừa nhét hai miếng bánh kem vào miệng vừa xoay đầu liền thấy người bên cạnh đột nhiên đổi chỗ, cư nhiên đổi thành tên Đường Lang đang thong thả ung dung mà uống rượu.
Đường Lăng thấy Trình Bảo Nguyên chú ý tới mình , liền buông xuống ly rượu, lộ ra một nụ cười âm trầm.
Trình Bảo Nguyên thật sự bị người trước mắt mình hù dọa, một miệng bánh kem “Khụ” một cái toàn bộ đều phun hết lên trên mặt Đường Lăng , còn văng cả vô bên trong ly rượu …
“…” Đường Lăng chậm rãi cúi đầu, nhìn vạt áo chính mình , một cục bánh kem từ trên mặt hắn “chầm chậm” trượt xuống đất….!( há há há (~ ̄▽ ̄)~ )
“! ! ! ! !” Trình Bảo Nguyên lấy tay che miệng mắt trừng to.
“…………” Xung quanh một mảnh tĩnh mặc.
Đại khái trầm mặc nửa phút đồng hồ, rốt cục có người không nín được bật cười, tiếng cười sau đó bắt đầu lan truyền ,tập thể toàn bộ cười vang.
Sắc mặt Đường Lăng lập tức đen như đáy nồi, tàn bạo trừng mắt tên đầu sỏ gây chuyện.
Trước mắt Trình Bảo Nguyên tối sầm, chỉ nhìn thấy mỗi hai chữ đầm đìa máu chảy bay qua đầu : Chết chắc !
Vài người bắt đầu giúp Đường Lăng đem quần áo dính “vài thứ gì đó” lấy đi xuống còn muốn dẫn hắn đi thay một bộ quần áo mới.
Trình Bảo Nguyên bị người đâm một nhát, lúc này mới kịp phản ứng , lắp ba lắp bắp nói xong lời xin lỗi , cũng vội vàng giúp đỡ Đường Lăng .
Nhưng bất ngờ là Đường Lăng tuy rằng cả người đều bị bao phủ bởi áp suất thấp, nhưng lại không trực tiếp hướng Trình Bảo Nguyên phát giận mà chỉ là liếc mắt nhìn Trình Bảo Nguyên một cái, rồi bứơc đi.
Xảy ra chuyện xấu mặt như vậy, Đường Lăng cư nhiên không mượn cơ hội mà phát tác, thực sự là rất có giáo dục ! Trước đây chính mình hoàn toàn nhìn lầm về người này rồi! — Lúc đó Trình Bảo Nguyên chính là nghĩ như vậy, cũng vì tấm lòng khoan dung độ lượng của Đường Lăng mà cảm động đến rơi nước mắt.
Hắn chạy trước chạy sau , ân cần đi theo bên người Đường Lăng giúp việc.
Đường Lăng rửa mặt xong, đổi xong quần áo trở ra, liền trở về một thân tươi mát, khí vũ hiên ngang.
Ngược lại là Trình Bảo Nguyên theo ở bên cạnh hắn trên người còn có chút đồ ăn thừa chưa kịp xử lý, Trình Bảo Nguyên vốn là lớn lên nhìn rất gầy yếu, so sánh như thế, càng cảm thấy chính mình thấp hơn Đường Lăng vài phân, cậu làm như không có chuyện gì, ý đồ muốn lui lại.
Đường Lăng phát hiện Trình Bảo Nguyên muốn trốn thì một cánh tay liền duỗi ra ôm cổ cậu , hướng cậu đi đến bên cạnh bàn : ” Bạn học Trình muốn đi đâu vậy, quen biết chính là duyên số, chúng ta uống hai ly nha…”
Trình Bảo Nguyên nỗ lực cự tuyệt, nhưng phát hiện về điểm này cậu thực sự không đủ sức , Đường Lăng không chút cố sức liền đem cậu kẹp tại dưới nách, lôi kéo mang đi.
Đường Lăng ngồi ở bên cạnh Trình Bảo Nguyên thuần thục rót rượu mời cậu , Trình Bảo Nguyên lắp ba lắp bắp nói chính mình không biết uống, vừa uống sẽ say.
Kết quả bị Đường Lăng khiêu khích ” Đàn ông không biết uống rượu thì còn gì là đàn ông.
“, một bên dọa ” Hay là nói bạn học Trình đang khinh thường tôi ? Không muốn uống rượu mà tôi mời ? “, một bên dụ dỗ ” Nào, uống đi, uống hết ly rượu này , chuyện hồi nãy coi như bỏ hết ! ” — Trình Bảo Nguyên đầu hàng, ngoan ngoãn cầm cái ly uống ngụm nhỏ.
Sự thực chứng minh, không biết uống chính là không biết uống , mặc kệ bạn có phải đàn ông hay không , cũng mặc kệ bạn uống ít hay uống nhiều hiện thực vẫn sẽ là — người không biết uống đều sẽ say quắc cần câu hết.
Trình Bảo Nguyên nằm bò đảo trên bàn mơ hồ nghe được Đường Lăng dùng giọng điệu vài phần tiếc hận nói nhỏ : “Thật yếu a…!Vừa mới ba ly đã không được…”
Đường Lăng vươn tay nhéo ep Trình Bảo Nguyên một cái thấy hắn không có phản ứng gì, xác nhận người nọ say thực sự , liền ôm lấy Trình Bảo Nguyên, đỡ hắn đi ra ngoài.
Đợi cho Đường Lăng đem Trình Bảo Nguyên một đường trở về nhà của mình , đem người ném tới trên giường , lúc này hắn mới kịp phản ứng : mình mang người này về nhà làm cái gì a?
Hắn thực sự muốn đánh Trình Bảo Nguyên một trận cho hết giận, sau lại nhìn thấy thân hình đói-ốm-yếu của đối phương mà không xuống tay được — đối với loại này hắn chỉ cần đánh cho đối phương một cái là người quỵ liền, đánh thắng cũng không có ý nghĩa gì.
Kế đó hắn phân vân muốn đem Trình Bảo Nguyên chuốc say, nhìn cậu ta làm trò hề ở trước mặt mọi người.
Kết quả sau khi say Trình Bảo Nguyên chỉ ngoan ngoãn nằm bò trên bàn bất động, mà Đường Lăng không đợi nhìn thấy cậu làm trò hề, đầu óc manh động liền đem người mang đi …