BỊ ÉP CHỊU TRÁCH NHIỆM - Chương 16: Chương 16
Không biết có phải là do ác mộng kéo dài quá lâu, lá gan người ta liền trở nên to theo, rồi mới sản sinh ra một loại tâm lý mang tên phản loạn này hay không.
Dù sao thì Trình Bảo Nguyên từ ngày bị Đường Lăng kêu đi quán bar uống một bụng rượu, khi về lại tại trên giường bị hắn lăn qua lăn lại cả một đêm, đều mấy ngày rồi cậu vẫn không thèm để ý đến Đường Lăng.
Mặc kệ Đường Lăng ngay trước mặt chặn đường hay là gửi tin nhắn quấy rầy uy hiếp, Trình Bảo Nguyên vẫn là quyết tâm dùng cách nhìn nhưng không thấy để xử lý.
Có một Ngô Chu mềm cứng không ăn mỗi ngày dính tại bên người Trình Bảo Nguyên, Đường Lăng tìm không được cơ hội đơn độc nói chuyện cùng Trình Bảo Nguyên, hắn lại trọng mặt mũi, nên không có cách nào ngay trước mặt Trình Bảo Nguyên nói cái gì, đành phải âm thầm nghiến răng.
Chẳng qua mỗi ngày cảnh giường chiếu cùng những lời nói xấu xa trái lại không ít lần gửi tới điện thoại của Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên mặt vô biểu tình đều đều tiếp nhận, quay về ký túc xá nấp trên giường kéo chặt chăn, lại đỏ mắt run tay nhấn xóa từng tin nhắn.
Trình Bảo Nguyên kỳ thực rất sợ Đường Lăng trở nên kích động liền đem ảnh chụp đều phát tán ra ngoài, trong mắt cậu, Đường Lăng chính là loại người chuyện gì cũng dám làm, nhưng cậu thực sự không muốn lại cứ vô dụng bị khinh bỉ như thế.
Đường Lăng đối với cậu làm những chuyện kia căn bản không phải đàn ông bình thường nào cũng có thể chịu được.
Dù cho tính tình Trình Bảo Nguyên có tốt đến kỳ cục đi chăng nữa thì cậu cũng có tôn nghiêm của bản thân, đâu thể để Đường Lăng như thế như thế ăn hiếp.
Cứ như vậy, cương một tuần, Đường Lăng cũng nổi giận.
Hắn từ trước đến giờ khi nào thì hắn bị người khác cự tuyệt qua, trong người nghẹn một cục tức, dứt khoát, vung tay áo, hắn cũng không hiểu được Trình Bảo Nguyên.
Quá khứ canh chuẩn thời cơ đối Trình Bảo Nguyên gây hấn khiêu khích Đường thiếu gia, đột nhiên bị đối phương làm lơ, thậm chí một cái liếc cũng chẳng thèm liếc nhìn, nói cũng chẳng nói đến một câu.
Phàm là người quen của Đường Lăng đều biết, Đường thiếu gia đang cùng Trình Bảo Nguyên giận dỗi.
Trong khuôn viên ngôi trường này người dám chọc giận Đường Lăng không ít, nhưng có thể nhượng Đường Lăng nổi giận tới như vậy lại không nhiều lắm.
Lúc bình thường Đường Lăng đều là cười ha hả rồi đem người ta chỉnh đến độ thê thảm.
Tất cả mọi người đều thay Trình Bảo Nguyên đổ mồ hôi lạnh, ngay cả những trước đây chán ghét tính cách nhu nhược của cậu ta lúc này đều có chút đồng tình cậu, không biết Đường đại thiếu sẽ chuẩn bị những gì gửi đến Trình Bảo Nguyên đây.
Chiến tranh lạnh có bước ngoặt là vào khóa học bơi lội của một ngày nào đó.
Bể bơi trường học rốt cục lắp đặt thiết bị hoàn tất, giờ thể dục của năm hai cũng được nhập chung với khóa bơi lội của năm ba.
Tuy rằng vẫn theo yêu cầu mà mặc quần bơi, nhưng Trình Bảo Nguyên thuộc về thuần chủng vịt trên cạn, còn đặc biệt sợ nước, mỗi lần đi học ngoại trừ đi theo làm động tác chuẩn bị cùng xoay tay xoay chân nhún nhún hai chân mô phỏng theo thầy giáo, còn thời gian khác đều đứng bên bể bơi giả ngốc.
Thỉnh thoảng thì tâm cũng nhột nhột, tính toán xuống nước thử xem sao, nhưng cậu trời sinh sợ nước, đối với mặt nước màu xanh yếu ớt vừa nhìn liền thấy đáy thì lại thấy sợ hãi, người khác kích tướng cậu lại càng hướng đằng sau thụt lùi.
Cậu muốn đi đến phía bên bờ nước cạn kia chơi một chút, nhưng bên kia hồ đều là con gái cậu lại thấy thật xấu hổ.
Cuối cùng đành phải phát ngốc, chờ đến giờ tan học.
Cũng may bạn cùng phòng Ngô Chu cũng nói sợ nước, không dám đi xuống, cùng ở lại trên bờ nói chuyện phiếm với Trình Bảo Nguyên, cũng không tính là vô vị.
Hôm nay cũng như lúc bình thường, bẻ tay, duỗi chân, xoay cổ chân, lại chạy vòng quanh hồ ba vòng, làm xong chuẩn bị trên mặt đất, mọi người cũng lục tục xuống nước tập luyện.
Các bạn học từng người một xuống nước, Ngô Chu hôm nay xin nghỉ, Trình Bảo Nguyên đành phải một mình ước ao nhìn về phía hồ bơi.
Hấp dẫn ánh mắt cậu nãy giờ chính là đường bơi nằm bên tay trái bể bơi.
Từ lúc ban bọn họ làm vận động chuẩn bị, đã có người ở chỗ đó một lần lại một lần bơi.
Tốc độ rất nhanh, động tác tiêu chuẩn trơn tru, ngay cả thường dân như Trình Bảo Nguyên đều nhìn ra được đối phương là cao thủ bơi lội, không phải là loại lên đại học mới học, mà khẳng định trước đây có học qua chuyên môn.
Cùng với việc nhìn bạn cùng ban mình vùng vẫy trong nước, còn không bằng đi nhìn người xa lạ bơi.
Dù sao dáng vẻ duyên dáng mạnh mẽ như thế, từ một người bàng quan đến nói cũng là một loại hưởng thụ.
Trình Bảo Nguyên quấn lấy khăn tắm, chầm chậm hướng bên trái bể bơi đi qua, đứng ở bên hồ thưởng thức đối phương dùng tư thế bơi tự do hướng về phía mình bên này bơi tới.
Động tác người nọ rất có lực độ, thân hình giăng đầy bọt nước, mạch sắc bờ vai nhịp nhàng mà trồi lên, khi thì ngấm vào trong nước, hai cánh tay thon dài cường kiện thay nhau quạt nước, hai chân ở sau người đá ra một chuỗi bọt nước xinh đẹp…
Mấy cái chớp mắt, người nọ đã chạm được thành bể bơi .
“! !” Thật lợi hại a! Trình Bảo Nguyên trong lòng tán thán: ước gì mình cũng có thể bơi tốt như vậy thì tốt rồi, a không, ý cậu là, chỉ cần có thể ở trong nước bế khí liền đã thỏa mãn…
Trình Bảo Nguyên hâm mộ mười phần nhìn đối phương nghiêng đi thân mình, một tay nắm lấy cầu thang tay vịnh, một tay lau đi bọt nước trên mặt.
Đầu mang màu đen mũ bơi cùng màu đen kính bơi lắc lắc.
Đại khái là bên bờ ánh mắt sùng bái thái quá của Trình Bảo Nguyên quá rõ ràng, màu đen kính bơi đột nhiên khẽ nhếch, hướng Trình Bảo Nguyên bên này nhìn qua.
Trình Bảo Nguyên đã đem đối phương làm thành thần tượng, cao thủ, liềnnở một nụ cười hữu hảo.
Đôi mắt đằng sau kính đen sửng sốt giây lát, sau đó liền đạp nước bơi hướng bờ hồ bên trái, dừng lại dưới chân Trình Bảo Nguyên…