BỆNH HAY QUÊN - Chương 39: Đến thăm ban
“Mẹ kiếp! Tự nhiên lại bị bắt gian!”
Yến Trình Hiên vui vẻ: “Bắt gian ở đâu? Bắt gian ai, ta đi cùng được không?”
“… Cậu vẫn là cậu của cháu đúng không?”
Yến Hoài liếc mắt một cái, lại nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, từ “ôm nhau” này khá chung chung, nhưng nếu chỉ đơn giản là ôm thì học sinh cấp 3 nào mà chả thích đè nhau ra ôm, ai lại nghĩ họ đang yêu đương?
Tám phần là nhìn thấy họ đang thân mật với nhau.
Tưởng tượng cũng khiến anh cảm thấy chán ghét, thứ kỉ niệm lãng mạn ấy anh đều không nhớ, ngoài Ninh Sơ ra, thế mà còn có một thằng đàn ông khác nhớ nó!
Mẹ nó, đời thật dở hơi — ký ức của hai người đáng lẽ cả hai người phải nhớ, nhưng chỉ mỗi mình hắn là không nhớ gì!
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy trong lòng như có lửa ma trơi bốc cháy, ai biết được cái tên đạo diễn xấu tính kia lại thay anh cùng người đàn ông ấy nhớ lại!
“Là cậu diễn viên kia? Ta nghe vợ con nói cháu lấy Yến thị đầu tư vào Tần Sở cũng là vì cậu ta?” Yến Trình Hiên nghiêng người nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, “Hai đứa đang quen nhau? Sao ta không nghe cháu nói gì? Hay là cái người mà cháu đã quên? ”
“Phải.”
“Hồi trung học cháu cũng hay gọi video cho ta, thế mà lại không giới thiệu ta với cậu ấy.” Yến Trình Hiên nhớ lại.
“Từ đầu đã nên thế, nếu lúc đó cháu nói với cậu thì tốt rồi. Vì có quá ít người biết, nên cháu mới không có–” Yến Hoài một bên nỉ non, dần dần nhíu mày.
Thật sự có ít người biết thế sao? Anh mỗi ngày đều hỏi Ninh Sơ, biết hai người bọn họ lúc đó đã yêu nhau được hai năm, nói vậy có phải hơi kín đáo quá không ? Giống như ngoại trừ Bạch Tinh Lan, dường như không còn ai biết đến nữa.
Anh cảm thấy rất khó tin.
Nhưng khoảng thời gian trước anh tìm hiểu thông tin liên lạc của một số bạn học và giáo viên ở trường cấp 3, qua giọng điệu thì có vẻ như thật sự không biết mình từng có quan hệ với một em trai.
Yến Hoài im lặng, nheo mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên nhìn Yến Trình Hiên ở một bên, ngữ khí rét run: “Cậu, cậu xác định lúc đó thực sự không biết? Không phải cố ý lừa cháu? ”
“Cháu nghi ngờ ta? Ta mẹ nó dấu cháu có ích gì !?” Yến Trình Hiên tức giận, “Lúc đó ta đang ở Thụy Sĩ, cháu đến 800 năm cũng không thèm gọi cho ta lấy một cuộc điện thoại. Ta sao có thế biết cháu làm gì? Cháu là đang cố ý dọn dẹp hết chướng ngại vật trước khi công khai tình cảm? ”
“Cháu chỉ hỏi thôi, cậu không cần náo loạn như thế.”
“Tại sao cháu lại nghĩ ta lừa gạt cháu? Biết cháu mất trí nhớ nên ta bịa ra quá khứ để lừa dối cháu? Còn dám nghi ngờ ta!? Qủa nhiên, yêu đương vào chính là bát ngước đổ đi….” Yến Trình Hiên tức giận đến dựng cả râu, trừng mắt.
“Yêu” Yến Hoài phản bác, “Nếu em ấy thật sự có tâm tư đó, mấy tháng nay cháu cũng không cần theo đuổi người ta lâu như vậy, đến bây giờ người ta vẫn chưa chấp nhận cháu.”
“Chậc chậc chậc chậc … cháu nên nghĩ xem nên cùng chị gái ta nói chuyện như thế nào, chị ấy sẽ bồi ông bà ngoại trở về nước sau lễ giáng sinh.”
“Bà ấy không thể can thiệp vào chuyện của cháu, về nước? Trở về làm gì?” Yến Hoài tối sầm mặt.
Tô Thành thân thể suy kiệt quá nhanh, thời gian cũng không còn nhiều, Yến Khanh Khanh trở về lúc này, anh cũng không phải không biết.
“Muốn gặp Tô Thành lần cuối? Cần thiết sao? Đều đã nhiều năm không gặp. Người thì cũng sắp chết. Có gặp hay không cũng thế thôi.”
Yến Trình Hiên vỗ vỗ vai anh: “Cháu cũng đã có người mình thích rồi, nhất định có thể hiểu được tâm trạng của mẹ mình. Chỉ lần này thôi, hãy để bà ấy đi và nói lời tạm biệt.”
“…”
Anh im lặng một lúc, trong lòng như lửa đốt, cầm điện thoại theo bản năng nhắn tin: Anh nhớ em.
Yến Trình Hiên vô tình nhìn thoáng qua tin nhắn liền cảm thấy có chút chua xót, sắc mặt cực kỳ phức tạp: “Không ngờ có một ngày nhìn thấy cháu nói ra ba từ này của. Thật sự là rất hiếm. Qủa nhiên cục sắt cũng có ngày nở hoa. ”
Yến Hoài nhàn nhạt quay đầu lại: “… Các đồ nam nhân đáng khinh không có đức hạnh này, chú thích nhìn trộm à?”
“Ồ, đừng có chút giận lên ta,” Yến Trình Hiên liếc qua, “Cháu bị ai bắt gian? Là cái người đạo diễn họ Bạch kia?”
“Hừ, cậu biết hắn sao?” Yến Hoài lông mày hiện lên tia tối tăm, “Ninh Sơ đóng phim còn cùng người này hợp tác, cháu không yên tâm.”
Yến Trình Hiên lắc đầu: “Chuyện này ta không biết, hỏi cô cháu đi, nếu không yên tâm thì để cô ấy tìm cách nhảy vào đầu tư, hoặc là vị trí nhà sản xuất, lúc đó cháu có thể danh chính ngôn thuận thăm ban.”
“……ý hay.”
…
“Hoàng hôn trên biển” chủ yếu quay tại Hải Thành, cách thành phố C hai giờ bay. Thành phố biển dù đã vào đông tháng 12 nhưng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Vị trí của thị trấn rất tốt, không nằm trên vùng đất bằng phẳng mà dần dần lên dọc theo núi, có những con đường nhỏ uốn lượn, phía trên là nơi sinh sống của cư dân, ở dưới là quốc lộ ven biển. Cách đó không xa là một đoạn đường đường bờ biển, phong cảnh đẹp đến mê người.
Cởi chiếc áo khoác lông vũ, Ninh Sơ thay một chiếc hoodie rộng rãi màu yến mạch, sạch sẽ, trong veo như một học sinh gương mẫu, chào hỏi mọi nguời trong buổi lễ khởi quay, cậu thu lại tính tình lãnh đạm, đôi mắt cong cong cười, mềm mại trắng trẻo.
“Cậu như thế này làm sao diễn ra cái bộ dáng côn đồ?”
Bạch Tinh Lan cười xoa xoa sau đầu hắn, hành động này có chút thân mật, Ninh Sơ vô thức né tránh: “Sao? Cậu nghi ngờ khả năng diễn xuất của tớ?”
“Tin, tin … Tớ nếu không tin còn để cho cậu diễn à.”
Sợi tóc mềm mại như tơ tuột khỏi đầu ngón tay, chạm qua còn có cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay. Bạch Tinh Lan cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối trở nên sâu không đáy.
Sau lễ khai máy, mọi người cùng nhau dùng bữa, buổi quay chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau.
Bắt đầu ngày quay đầu tiên, Trọng Hiểu đã thay đổi hoàn toàn thái độ của mình với bạn diễn Ninh Sơ.
Vốn cho rằng lý do Ninh Sơ kém nổi trong nhiều năm có thể là do kỹ năng diễn xuất kém, không nghĩ tới hắn mặc áo phông đen và quần jean trong phim, dựa vào bức tường đá của thị trấn để hút thuốc, cái loại u ám buồn hờ ấy quả thực giống như đang toát ra từ cơ thể.
Hải Thành nắng chói chang không một gợn mây, nhưng xung quanh hắn giống như có một cơn mưa phùn, mơ hồ lại ẩm ướt.
Vào thời điểm đó, cô thực sự tin rằng người này chính là Thẩm Lạc, tên xã hội đen ở tuổi đôi mươi đã đưa người phụ nữ quyến rũ trưởng thành kia rời xa thế giới này.
Với niềm tin này, việc nhập vai trở nên thật dễ dàng.
Họ gặp nhau dưới bầu trời đầy nắng của Hải Thành, cô giáo Tiêu Cửu Quân dạy Thẩm Lạc vẽ tranh, ngồi sau lưng anh cầm cọ vẽ, bộ ngực trắng nõn mềm mại áp vào lưng anh qua lớp vải mỏng.
Nắng rơi trên đầu ngón tay, mái tóc khẽ rũ xuống, khoảnh khắc Tiêu Cửu Quân vén tóc, nháy mắt nhẹ nhàng xẹt qua sườn cổ Thẩm Lạc …
“Cut!”
Bạch Tinh Lanh nhíu mày đứng dậy từ phía sau màn hình giám sát: “Trọng Hiểu, chị diễn quá cứng rắn, cái kiểu như có như không trêu chọc kiểu này thì chưa đủ. Chị đang đóng vai một người phụ nữ trưởng thành, không phải nữ sinh trung học. Tôi muốn chính là cái nháy mắt còn thể khiến huyết mạch sôi trào khơi dậy ham muốn người ta, chị hiểu không? ”
Cậu ta nói không chút lưu tình, Trọng Hiểu hơi khó xử kéo góc váy, vội vàng gật đầu: “Được, đạo diễn Bạch.”
Bạch Tinh Lan vẫn cảm thấy không hài lòng, đi về phía họ: “Tôi sẽ làm mẫu.”
Nhìn người càng ngày càng gần, Ninh Sơ đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Như thế này, dán lại gần một chút…”
Đạo diễn Bạch ngồi xuống ghế sau lưng, dựa ngực vào, dùng một tay nhéo đầu ngón tay Ninh Sơ: “… sau đó đặt tay còn lại lên eo cậu ấy, nắm lấy quần áo của cậu ấy, tinh tế một chút thì tốt hơn hết là vò nhăn đi, sẽ có được hiệu ứng tốt hơn. ”
Bạch Tinh Lan ngón tay nhéo vào eo hắn, ngón tay miết nếp vải dệt kim, cằm hạ ở trên vai đối phương, cả người dính chặt vào người hắn.
Ninh Sơ mặc dù biết đây là một phần không thể tránh khỏi trong công việc chỉ đạo, nhưng hắn vẫn có chút khó chịu và ngượng ngùng, thân thể khẽ nhúc nhích.
Nhưng khi hắn tiến lên một cm, bóng người phía sau lại gần hơn một cm, cánh môi cũng dựa thật gần, trong lúc nói chuyện có thể cảm thấy được đầy đủ từng luồng khí ấm áp phảng phất xung quanh: “Khi Tiêu Cửu Quân liếc qua cổ cậu, phải quay đầu lại, Ninh Sơ.”
Không để ý đối phương gọi người kia bằng tên của nữ chính trong bộ phim , nhưng lại gọi tên thật của mình, theo bản năng quay đầu lại, trùng hợp môi của Bạch Tinh Lan sượt nhẹ ngang qua cằm hắn.
Ninh Sơ theo phản xạ ngả người ra đằng sau, đột nhiên cau mày.
Bạch Tinh Lan đúng lúc buông hắn ra, đứng dậy mặt không chút thay đổi nói với Trọng Hiệu, “Chính là cảm giác như thế nào, chị hiểu không?”
“Được đạo diễn Bạch.” Trọng Hiểu suy tư gật đầu.
Chờ Bạch Tinh Lan quay trở về, Ninh Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt trong lúc lơ đáng liếc qua khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa, trong lòng nháy mắt nhảy dựng lên.
——Người đang nhìn chằm chằm không nhúc nhích kia, hình như là … Yến Hoài?
Anh ấy đến thăm ban?
Nhận ra người kia, Ninh Sơ không biết vì sao lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, rõ ràng chính mình hoàn toàn không có làm ra chuyện gì có lỗi.
Hắn buộc chính mình phải quay đầu lại, không quan tâm đến việc bên kia, toàn tâm toàn ý cho cảnh quay. Thẳng đến khi cảnh quay hôm nay kết thúc, sắc trời trở nên u ám, hắn nhìn xung quanh và gửi một tin nhắn cho Yến Hoài: Hình như tôi thấy anh ở đoàn làm phim, anh đang ở đâu?
Không nhận được hồi âm, hắn kiên nhẫn gửi một tin khác: Không trả lời là tôi đi đấy?
Sau đó thừa dịp đoàn phim đang bận rộn thu dọn, hắn đã kéo Hồ Hiểu An hướng đường nhỏ đi một đoạn, tránh xa đám đông ồn ào: “Em có thấy Yến Hoài không? Là cái người trả tiền cho em để mua cơm cho anh.”
Hồ Hiểu An đang muốn trả lời, điện thoại rung lên không ngừng, số điện thoại của người gọi hiển thị ‘Yến Hoài’.
Hắn vẫy tay với Hồ Hiểu An: “Quên đi, không cần nói, em về trước đi, lát nữa tôi về khách sạn một mình.”
Hắn chờ người rời đi mới miễn cưỡng từng bước một, đi một lúc mới trả lời điện thoại: “Alo? Yến Hoài?”
“Em đi rồi à?” Âm thanh qua điện thoại so với ngày thường càng thấp hơn.