BẢY NĂM TRÊN HOANG ĐẢO - Chương 4: Chương 4
Thủy thủ chạy về phòng bếp.
Thấy bây giờ hắn mới về, lão thuỷ thủ ném cái giẻ lên quầy, hỏi: “Lại chơi bời ở đâu vậy?”
“Đâu có, đại ca, em vừa giúp thuỷ thủ trưởng thu dọn dây thừng nên mất chút thời gian.
Đây gọi là hỗ trợ.”
“Hừ…!Mấy chén bát còn dư lại kia đều của cậu đấy, nhớ xử lý rác luôn.”
“Vâng, đại ca.
Không thành vấn đề, đại ca.
Anh cứ nghỉ ngơi đi.”
Chờ người nọ rời đi, hắn ném tất cả bát đĩa vào bồn rửa đầy bọt, sau khi cọ rửa qua loa, hắn ngồi xổm ở lối lên cầu thang hút thuốc lá, tàn thuốc lập loè trong đêm tối.
Chít chít ──
Tiếng kêu của loài vật nhỏ thu hút sự chú ý của gã thuỷ thủ, hắn cúi đầu, nhìn thấy một tấm keo dính chuột dưới cầu thang, trên đó có một con chuột đen xui xẻo.
Hắn nhìn chằm chằm con vật nhỏ đang cố gắng ngóc đầu giãy giụa, chậm rãi vươn tay châm tàn thuốc vào nó.
Con chuột kêu lên dữ dội, càng giãy giụa mãnh liệt hơn.
Thủy thủ bịt tai: “Ồn ào quá.”
Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Hắn cầm tấm dính chuột bước đến boong tàu.
“Chúc một chuyến đi vui vẻ, chú chuột nhỏ.”
Hắn ném thẳng tấm keo dính chuột xuống biển.
“Độc thân vui vẻ!” Tiếng ly rượu chạm nhau khiến chủ nhân Tạ Phẩm Trạch vô cùng hào hứng, cuộc vui từ sáng đến giờ vẫn chưa dừng lại, tuy trên mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng trong mắt vẫn ánh lên tia sáng khác thường.
Cô lười biếng tựa vào chiếc gối mềm mại, thỉnh thoảng thì thầm với người bên cạnh, phát ra tiếng cười lanh lảnh.
Bách Ngữ Sanh ngửi thấy mùi cần sa từ cơ thể cô ấy, thế là lẳng lặng ngồi cách xa một chút, ly rượu vang cầm trong tay nhẹ đung đưa.
“Vậy chú sói non của cậu thì làm thế nào? Tiểu thịt tươi kia làm người mẫu à?”
“Cứ tiếp tục nuôi sói non thôi, không sao đâu.”
Đám phụ nữ phá lên cười, Bách Ngữ Sanh không nói gì mà tiếp tục rót rượu vào chiếc ly đã đầy tám phần.
“Mình định đốt pháo hoa, tiếc là trời mưa.” Tạ Phẩm Trạch than thở, “Aizz, sắp có thêm một người trong chị em chúng ta thoát kiếp độc thân ── nửa năm sau là đến Ngữ Sanh.”
Cô ấy vỗ tay, nở nụ cười tươi rói, Bách Ngữ Sanh không nhiệt tình tiếp tục đề tài, nhưng đối phương lại cố chấp nói: “Cậu và Cát Nghị thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào?”
“Hôn lễ đấy.
Cậu có ý tưởng gì không?”
“Đã có người trong nhà sắp xếp nên cũng không có gì lo lắng.”
“Trời đất, chán quá vậy, chuyện cả đời của phụ nữ thế này tất nhiên phải tự mình tổ chức chứ.”
“Thật ra thì mình cũng có suy nghĩ giống Ngữ Sanh, có vài chuyện vặt mình thật sự không muốn xử lý, vừa nghĩ đến phải làm hài lòng cha mẹ hai bên đã nhức đầu.
Nhưng ít ra mình phải tự chọn áo cưới ── “
Đám phụ nữ bàn tán không ngớt về hôn lễ: Khách sạn đính hôn, nghi lễ, váy cưới, danh sách khách mời, tuần trăng mật.
Bách Ngữ Sanh nhìn chằm chằm ánh nến mờ ảo trên bàn, thờ ơ đáp lời, lúc nên mỉm cười thì mỉm cười, đến lúc phải rời đi thì đứng dậy.
“Tôi hơi chóng mặt, về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Tửu lượng của cậu tệ thật đấy, có muốn mình đi với cậu không?”
“Ngữ Sanh ăn ít quá, tôm hùm mới được dọn ra đã muốn đi nghỉ? Cậu mang một ít về phòng đi.”
Bách Ngữ Sanh từ chối mọi sự bầu bạn, cầm đĩa thức ăn người khác nhét vào tay, chạy thoát thân.
“Ngữ Sanh, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Đừng bỏ lỡ buổi biểu diễn, nửa tiếng nữa nhớ quay lại nha ~ “
“Bọn mình chờ cậu!”
Đám phụ nữ nhiệt tình nói với qua chiếc bàn, Bách Ngữ Sanh bưng đĩa, nâng ly, mỉm cười gật đầu.
“Hừm, một tháng?” Bách Ngữ Sanh tháo hoa tai ra, “Cô ta tưởng ai cũng như cô ta, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, vui vẻ với đàn ông sao?”
“Đại tiểu thư, tôi đã hỏi thuyền trưởng, điểm dừng đầu tiên là đảo tư nhân của Tạ gia.
Hòn đảo đó cách Saipan(*) không xa, chúng ta có thể lên du thuyền rời đi trước.
Sân bay quốc tế Saipan có chuyến bay về nước vào buổi tối, nhưng có lẽ chúng ta phải quá cảnh một lần, như thế có được không?”
(*Đảo Saipan, thuộc quần đảo Northern Marianas, là vùng lãnh thổ của Mỹ ở phía Tây Thái Bình Dương.
Nơi đây nổi tiếng với những bãi biển cát trắng cùng nền văn hóa lâu đời của người dân bản địa Chamorro.
Đây cũng là nơi lý tưởng để các bà mẹ Trung Quốc sinh con có quốc tịch Mỹ.)
“Đi chuyến đấy đi.” Bách Ngữ Sanh đặt hoa tai vào hộp trang sức, bắt đầu tháo vòng tay, “Ngày mai anh đi hỏi thuyền trưởng xem có thể tăng tốc hành trình để đến hòn đảo kia sớm hơn không.”
“Vâng.
Tôi xin xác nhận lịch trình sau khi lên bờ với tiểu thư.”
“Nói đi.”
Hoắc Tân Cách lấy sổ ghi chú từ túi áo mình ra.
“Nếu chuyến bay suôn sẻ, cô sẽ về nhà vào khoảng ba giờ chiều thứ bảy, bao gồm cả thời gian lái xe.
Cô sẽ có khoảng nửa giờ để nghỉ ngơi sau khi về nhà, tiếp đến…!Tôi biết hành trình thế này khá mệt, nhưng lớp học piano lúc bốn giờ vẫn phải tiếp tục ── tháng này đã xin nghỉ hai lần, nếu nhiều hơn nữa ông chủ sẽ biết.
Cô có hai mươi phút nghỉ giải lao giữa các giờ học piano.
Sau đó, cô sẽ ăn tối với ba người chị em họ, chuyện này ông chủ đã dặn dò, không thể bỏ qua.”
“Đã chuẩn bị quà cho họ chưa?”
“Đã chuẩn bị xong, nhất định họ sẽ rất thích.”
Bách Ngữ Sanh gật đầu, không có ý kiến gì thêm với lịch trình dày đặc, dường như đã quá quen thuộc với sự sắp xếp này.
Cô uể oải xoa ấn đường, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của A Tân, bất chợt nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi, tôi nhớ có một cuộc triển lãm chủ đề Tourbillon(*) ở Milan, là tháng này hay tháng sau vậy?”
(*Trong nghệ thuật chế tác đồng hồ, tourbillon là một bộ phận bổ sung cho bộ máy nhằm làm giảm sự tác động của trọng lực lên các chi tiết của đồng hồ.
Tourbillon lần đầu tiên được phát minh vào năm 1798 bởi người thợ chế tác đồng hồ bậc thầy Abraham-Louis Breguet.)
“Là cuối tháng này.”
“Xem thử có thể lấy được vé không, sắp xếp bữa tối với ba tôi sau đó.” Cô liếc nhìn A Tân, “Cho ba tôi lý do giống như cũ đi.”
“Có một buổi trình diễn thời trang ngay bên cạnh triển lãm tourbillon.
Chỉ là, đại tiểu thư cô đến Milan chính là vì buổi diễn thời trang, không phải sao?” A Tân đáp lời như kẻ ngây ngô.
“A Tân, đúng là nên tăng lương cho anh.” Bách Ngữ Sanh tinh nghịch cười khúc khích.
Tiếng cười thoải mái khiến cô toả ra hơi thở thanh xuân đáng lẽ một cô gái tuổi đôi mươi nên có, nhưng nét nữ sinh ấy chỉ thoáng qua, chẳng mấy chốc cô lại biến thành Bách tiểu thư cao quý, kiêu kỳ.
Từ trước đến nay Hoắc Tân Cách luôn là một người thông minh.
Không biết tại sao, có một số việc ông chủ không thích đại tiểu thư làm, ví dụ như tìm hiểu thông tin về đồng hồ cơ hay đến Thụy Sĩ du lịch.
Hoắc Tân Cách biết đằng sau những chuyện này là quá khứ không thể chạm đến của giới quyền quý, anh ta học được rằng không nên tọc mạch quá nhiều, ít nhất thì số tiền gửi vào tài khoản mỗi tháng đủ để anh ta làm một quản gia hiểu chuyện.
Trong lúc nói chuyện, Bách Ngữ Sanh nhấp một ngụm rượu đỏ, cô chau mày, đặt ly rượu lên bàn rồi đẩy ra xa.
Thấy vậy, Hoắc Tân Cách lập tức bước tới lấy ly rượu đi.
“Tôi xuống phòng bếp lấy một ly rượu khác.”
“Bỏ đi, anh lấy Domaine Romanée Conti(*) tôi mang theo ra đây.”
“…!Chai DRC không phải dùng để tặng cho cô Tạ sao?
(*Domaine de la Romanée-Conti, thường được viết tắt là DRC, là một điền trang ở Burgundy, Pháp, chuyên sản xuất rượu vang trắng và đỏ.
Đây được xem là nhà sản xuất rượu vang lớn nhất thế giới và rượu DRC cũng thuộc loại đắt nhất thế giới.)
“Không.
Tôi thấy cô ta có uống cũng không nhận ra sự khác biệt, lãng phí.
Dù sao tôi cũng còn những món quà khác.”
“Vâng.”
Hoắc Tân Cách lấy rượu ra, mở chai, ly rượu vang mới được đặt lên ngay ngắn.
“Thứ trên bàn cũng vứt đi.” Bách Ngữ Sanh ra chỉ thị mà không quay đầu lại.
Hoắc Tân Cách nhìn đĩa thức ăn gần như chưa được chạm vào trên bàn, nói đùa: “Lãng phí quá, đáng tiếc đó là tôm hùm, nếu không bị dị ứng thì tôi đã giúp đại tiểu thư giải quyết hết.”
“Đừng, tuyệt đối đừng làm thế.”
“Ha ha, tôi thấy đại tiểu thư còn lo lắng hơn tôi.”
“Tôi không muốn lại phải gấp gáp chạy đến bệnh viện, hơn nữa còn ở nơi phiền toái thế này.” Bách Ngữ Sanh liếc nhìn anh ta, “Lần trước anh thật sự làm tôi sợ đấy, tôi muốn quản gia của mình luôn trong trạng thái khoẻ mạnh, OK?”
“Đại tiểu thư quan tâm tôi như thế làm tôi thật cảm động.” Hoắc Tân Cách từ tốn rót rượu vào ly, “Không phải vì tôi xin nghỉ phép nên không ai yểm trợ giúp đại tiểu thư, khiến cô không thể chạy ra ngoài đấy chứ?”
“Còn lý do nào khác sao?” Bách Ngữ Sanh trêu chọc, “Người thay anh lần trước không được thông minh cho lắm, anh xin nghỉ nằm viện khiến tôi rầu rĩ suốt đấy.”
Hai người vui vẻ nói đùa, Bách Ngữ Sanh đã chuẩn bị xong đồ tắm rửa, trước khi Hoắc Tân Cách ra khỏi phòng, cô cẩn thận dặn dò anh ta: “A Tân, giúp tôi chặn tất cả những người đến gõ cửa, đặc biệt là Tạ Phẩm Trạch, đừng cho cô ta vào phòng tôi.
Khi say cô ta thích hát trong bồn tắm lắm.
Chín giờ sáng mai gọi tôi.”
“Không thành vấn đề.
Đại tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Hoắc Tân Cách đóng cửa phòng.
Sau khi tắm xong, Bách Ngữ Sanh yên lặng thưởng thức rượu vang, nhìn hoàn cảnh tồi tệ xung quanh, không thể hiểu nổi tại sao mình lại lên chiếc thuyền này.
Nhắc mới nhớ, không phải do bữa ăn với Cát Nghị báo hại sao.
Không có vấn đề gì với nhà hàng, anh ta luôn chọn nhà hàng rất tốt, chương trình cũng không thành vấn đề, anh ta rất có gu thưởng thức, và bất ngờ anh ta mang đến cũng đều là những niềm vui thật sự; tất nhiên cũng không có vấn đề với việc hoà hợp, anh ta là một người phong độ, biết cách nói chuyện, cũng biết cư xử.
Cô không có ý kiến gì về việc kết hôn với một người như anh ta.
Chỉ là sau khi kết thúc bữa ăn, Cát Nghị đột nhiên nói một câu thế này: Em có biết quy trình kết hôn trước thời hạn không?
Không biết.
Dĩ nhiên là không.
Nghe nói cha mẹ hai bên đều đã đồng ý, Bách Ngữ Sanh là người cuối cùng biết chuyện.
Cô sẽ phải kết hôn khi còn chưa học xong Đại học, nghe nói cụ bà đã lớn tuổi nên nôn nóng.
Chuyện này cũng không là gì.
Trong lòng cô biết rõ sớm muộn gì cũng phải làm, thà rằng làm sớm một chút.
Nghe nói bây giờ người trẻ kết hôn muộn, tuổi kết hôn trung bình của nữ giới là 28 tuổi, nhưng trong vòng xã giao của cô, lấy chồng ở tuổi mười tám, mười chín thật ra cũng không phải chuyện quá đặc biệt.
Chẳng qua là có chút ưu phiền.
Vì ưu phiền nên mới để Tạ Phẩm Trạch lợi dụng sơ hở, đồng ý với lời mời của cô ấy trong một khoảnh khắc bất cẩn ── Ngữ Sanh, chị em chúng ta sắp kết hôn cả rồi, nên hàn huyên với nhau một chút ── Cô mất trí rồi nên mới nghĩ gặp người có hoàn cảnh tương đồng có thể giải toả lo âu, sự thật chứng minh, sai người thì chỉ thêm dằn vặt mà thôi.
Ai bảo Tạ Phẩm Trạch đeo bám dai dẳng, mình cũng từ chối quá nhiều lần rồi, còn bị ba răn dạy phải đối xử đàng hoàng với con gái nhà họ Tạ, nhưng mà…!tiệc hồ bơi, chơi máng trượt, đây là phẩm cách nữ sinh nhà ai vậy?
Căn phòng cao cấp nhất của “du thuyền sang trọng” cũng không có gì hơn, đi tới đi lui chỉ ngửi thấy mùi hôi của đồ mới, người phục vụ được đào tạo rất kém, mỗi chuyện bình thường như đưa khăn tắm sau khi ra khỏi hồ bơi cũng phải nhắc nhở, thật không biết tìm ở đâu cho đủ số lượng, à ── Chuyện bí mật của các chị em trên du thuyền xa hoa chắc chắn sẽ khiến bạn ngạc nhiên ── Thể diện còn đâu nữa? Xem ra tập đoàn Tạ thị không phải ra ngoài đầu tư mà là ra ngoài tiết kiệm, khả năng thưởng thức cực kỳ kém.
Màn trình diễn nhàm chán, cách phối màu tồi tệ trong phòng, đồ ăn Pháp dở tệ và rượu cũng thế ── Tất cả đều khiến người ta không thể chịu đựng.
Ngày mai lại phải đi thúc giục để mau xuống thuyền…
Bách Ngữ Sanh mơ mơ màng màng ngủ trong khi vẫn suy nghĩ về chuyện này..