BẢY BƯỚC TỚI MÙA HÈ - Chương 5: Chương 5
Năm
Khoa vừa đi vừa khóc.
Khóc bằng cả mắt lẫn mũi.
Nhưng Khoa cứ để mặt mình ướt mèm như thế, chả buồn lấy tay lau.
Chắc chắn Khoa khóc không phải vì đau.
Mà vì tức.
Tức thầy Tám ra tay ác độc.
Lại ra tay trước mặt cả lớp.
Đặc biệt là trong lớp đó có một con nhỏ tên Trang.
Thầy vụt thước vào lưng Khoa, nhưng với Khoa thì hành động của thầy chẳng khác nào thầy đâm xuyên cây thước qua tim nó.
Tim nó từ nay đã thủng một lỗ to ơi là to.
Khoa cạy cục xin tiền dì Liên để đi học lớp của thầy Tám chẳng qua là để được ngồi cạnh nhỏ Trang và trò chuyện với con nhỏ này.
Thế mà mộng ước của Khoa bỗng chốc tan thành mây khói.
Khoa chẳng được ngồi gần nhỏ Trang đã đành, còn bị ê mặt trước người đẹp khi thầy Tám vụt thước vào lưng và đuối nó ra khỏi lớp.
Khoa vừa đi vừa ngẫm nghĩ, oán trách và thở than.
Rồi Khoa đi đến chỗ quyết định nghỉ học luôn.
Ngày mai nếu Khoa quay lại xin lỗi thầy một câu thế nào Khoa cũng được vào lớp.
Nhưng Khoa đã quyết rồi.
Nghỉ luôn.
Bỏ hẳn.
Chẳng lẽ một đấng nam nhi chân chính nào lại vác mặt quay trở lại cái nơi mình vừa bị hạ nhục.
Hơn nữa, cái lớp ấy chẳng quan trọng gì với Khoa.
Người quan trọng nhất với Khoa là nhỏ Trang thì từ nay chắc nhỏ đã nhìn Khoa như nhìn một con cóc ghẻ rồi.
Khoa sì sà sì sụt một hồi, thấy cảnh vật trước mắt càng lúc càng nhòe đi, bèn giơ cườm tay lên chùi nước mắt, rồi hạ thấp tay xuống một chút để lau chiếc mũi cũng đang ướt đầm.
Khi gương mặt Khoa đă thoáng đãng như bầu trời vừa được lau sạch những đám mây thì Khoa thấy trước mắt hiện ra một bóng người mà Khoa không chờ đợi một chút nào: thằng Mừng.
Mừng đứng tựa lưng vào gốc cây sầu đông bên đường, thô lỗ mắt ra nhìn Khoa.
– Mày vừa khóc đấy à?
Mừng sửng sốt hỏi, khi Khoa đền gần.
Thoạt đầu Khoa định chối biến, vì một đứa con con gái mà khóc lóc giữa đường thì xấu hổ quá.
Nhưng trong khi Khoa đang xoay chuyển ý nghĩ, chưa kịp tìm ta cách nói dối nào xuôi tai, Mừng đã chặn họng ngay:
– Mày đừng có chối! Tao đã nhìn thấy hết rồi!
– Tao có định chối đâu! – Khoa nhún vai gượng gạo đáp.
Mừng nhìn đăm đăm vào mặt Khoa, liếm môi hỏi:
– Ai làm gì mày vậy?
Biết không thể giấu gìềm, Khoa đành buông một tiếng thở dài não nuột:
– Thầy Tám đánh tao.
– Thầy Tám á? Sao ổng đánh mày!
Sau khi nghe câu chuyện bi thương của Khoa (tất nhiên Khoa không nhắc đến chuyện năn nỉ đổi chổ với thằng Bông), Mừng hừ mũi:
– Tao sẽ trả thù giùm mày.
– Trả thù á?
– Trả thù chứ sao! Tao sẽ chặn đường hỏi tội thằng Ninh.
Nghe nhắc đến Ninh, đầu Khoa lập tức nóng bừng:
– Tao sẽ đi với mày.
– Tụi mình sẻ vật ngửa nó ra đất.
Khoa hào hứng:
– Ờ, vật ngửa ra đất.
Mừng vung tay:
– Tao và mày sẽ cưỡi lên người nó cho nó xẹp ruột chơi.
– Nhất định rồi, phải cho nổ xẹp ruột!
Đang hăng hái phụ họa, Khoa bỗng khựng lại:
– Ủa, xẹp ruột có chết người không hở mày?
– Chết sao được mà chết! – Mừng trấn an bạn – Ruột nó chỉ xẹp một lát thôi, khi tụi mình đứng lên ruột nó sẽ phồng trở lại như cũ.
Nghe Mừng giải thích, Khoa cảm thấy yên tâm.
Và Khoa sực nhớ tới ổ bánh mì:
– Đì tìm thằng Bông nữa.
– Chi vậy?
– Đòi lại ổ bánh mì.
– Bánh mì gì vậy! – Mừng tròn xoe mắt.
– Ờ…!ờ…
Khoa lúng túng, sực nhớ khi nãy nó cố tình giấu nhẹm chuyện này.
Trước cái nhìn dò hỏi của bạn Khoa ấp úng giải thích:
– Tao kêu thằng Bông đổi chỗ ngồi với tao.
Chỉ có vậy mà nó đòi tao phải mua cho nó một ổ bánh mì thịt.
– Thế là mày mua!
– Không mua thì nó không chịu đổi.
– Thì đừng đổi nữa.
– Mừng tỏ vẻ ngạc nhiên – Mày đi học lớp này có phái là học thật đâu mà cần nhìn bảng cho rõ.
Mày chỉ cần trò chuyện với nhỏ Trang thôi mà.
Khoa nhún vai:
– Thì vậy.
Câu trả lời của Khoa không rõ ràng gì cả.
Nhưng Mừng hiểu ngay.
Nó búng tay một cái troóc gật gù:
– À, thì ra thằng Bông ngồi kế nhổ Trang, còn mày ngồi chỗ khác?
– Thì vậy.
Khoa tiếp tục xụi lơ, bụng đinh ninh thằng Mừng sẽ lại chửi mình là đồ tồi.
Nó vờ nhìn ra xa, tránh ánh mắt bén như dao của Mừng, thấp thỏm chờ thằng này lên án nó là đồ phản bội và tuyên bố nghỉ chơi lần hai.
Nhưng Mừng chả nói gì cả.
Nó cứ im lặng nhìn Khoa bằng tia nhìn dò xét.
Cái cách nhìn y như thầy giáo nhìn một đứa học trò phạm lỗi làm Khoa nhột nhạt quá.
Khoa chịu hết nổi, quay phắt lại, giọng gây gổ:
– Làm gì mày nhìn tao chằm chằm vậy?
– Mày không phải là đồ tồi.
– Mừng nói, chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Khoa.
Trong khi Khoa kinh ngặc đến há hốc miệng, Mừng gặt gù tiếp:
– Mày cũng không phải là đồ phản bội.
Khoa nghe tai mình kều ong ong.
biết Mừng hết giận mình nhưng sự thay đổi thầi độ đột ngột của thằng này vẫn khiến nó ngờ vực.
Khoa muốn nói một câu gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, miệng cứ ú ớ:
– Ơ…!ơ…
– Ơ gì mà ơ! – Mừng vỗ vai bạn, mỉm cười – Mày thích nhỏ Trang phải không?
Khoa không nói có hay không, nhưng mặt nỏ ửng lên như cà chia sắp chín.
– Tao biết mày thích nhỏ Trang.
Ờ, năm nay mày lớn rồi đó, Khoa.
Mừng nói với Khoa như thể cha nói với con nhưng Khoa chẳng lấy đó làm phật lòng.
Nó vẫn chưa ra được ngoài rìa của sự sửng sốt, và khi ra được rồi thì nó lại rơi vào nỗi băn khoăn.
Sao thằng Mừng tự dưng nó thong thái hẳn lên vậy nhỉ?
Tiếng thằng Mừng vẫn đều đều bên tai Khoa, bây giờ hai đứa đang bá cổ nhau ráo bước dọc đường về:
– Lúc còn bé thi con trai con gái không chơi với nhau.
Nhưng khi lớn lên thì con trai con gái thích nhau mày ạ.
Thằng Mừng nói đúng quá.
Nó tổng kết kinh nghiệm sống như một bậc từng trải làm Khoa phục sát đất.
Khoa đang định mở miệng khen bạn, chợt một tía chớp lóe lên trong óc nó, Khoa liền buông vai Mừng, nhích ra xa một chút đế cổ thể nhìn thẳng vào mắt thằng này:
– Mày cũng đang thích con nhỏ nào phải không?
-Tao ấy à? – Mừng có vé bối rối trước câu hỏi của bạn.
Khoa nheo mắt:
– Thì mày chứ ai? Tao đang hỏi mày mà!
– Tao…!tao cũng không biết nữa.
– Mừng nuốt nước bọt, thấy miệng tự nhiên khô rang.
Tình thế bỗng dưng đảo ngược.
Tới lượt Khoa làm quan tòa, thằng Mừng làm bị cáo và Khoa bắt đầu lên giọng:
– Thích hay không thích, sao mày không biết được?
– Tao không biết thật mà.
– Mừng đưa tay vò tóc, giọng đột nhiên mơ màng – Xưa nay tao không bao giờ chơi với nó.
Thế nhưng chiều hôm qua lúc nó chạy sang ngồi lặt rau phụ với bà tao, tự nhiên tao thấy nó dễ thương quá chừng!
– Nó là ai? – Khoa tò mò.
– Nhỏ Đào.
Khoa giật mình:
– Nhỏ Đào rốn lồi con bà Hai Mến hả?
– Tao đập mày nghe, Khoa Sao mày biết nó rốn lồi? – Mừng gầm gừ, tay vung lên hăm dọa.
– Thì tao có biết đâu.
– Khoa toét miệng ra cười, vừa đáp nó vừa dạt ra xa – Tao nghe tui nó đồn vậy mà.
– Mày đừng nghe tụi nó nói bậy.
Một đứa con gái dễ thương như thế không thể nào lồi rốn.
Lập luận của Mừng nghe không khoa học chút nào.
Nhưng Khoa không buồn bắt bẻ.
Thằng Mừng không lên án nó, không đòi nghỉ chơi với nó là nó vui rồi.
Mừng thích nhỏ Đào, dù con nhỏ này có lồi rốn hay không, Khoa vẫn khoái.
Khoa không ngờ chỉ mới có một ngày một đêm mà sự đời thay đổi quá thể.
– Thế mày đã trò chuyện với nó chưa? – Khoa nhìn Mừng, tiếp tục thăm dò.
– Chưa.
Hôm qua nó toàn ngồi cạnh bà tao, tao có nói được gì đâu.
– Mừng thở dài – Nhưng nếu không có bà tao ở đó, tao cũng chẳng biết nói gì.
Khoa nhớ đến tình cảnh của mình.
Nó thích nhỏTrang nhưng mỗi lần nhỏ Trang qua chơi nhà ông nó, nó chỉ biết đứng nhìn từ xa.
Nó không hiểu tại sao khi mình không thích một đứa con gái nào đó, miệng mình nổ lốp bốp như bắp rang, còn đã thích đứa con gái đó rồi, mồm mình bỗng trơ khắc như có mụn nhọt mọc ngay lưỡi.
– Thế mày không nói với nhỏ Đào được câu nào à? – Khoa lại hỏi.
Mừng tặc lưỡi:
– Thực ra thì tao cũng nói với nó được một câu lúc nó ra về.
– Câu gì?
– Tao nói Coi chừng chó cắn!
Khoa giật nảy:
-Thật hay giỡn đó mày?
– Giỡn gì! – Mừng gãi cổ – Tại con Vện nhà tao đang nằm ngoài sân.
Thành tích của Mừng khiến Khoa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Khoa cười chảy cả nước mắt nước mũi vẫn không sao ngừng được.
– Cười cái đầu mày! – Mừng nổi cáu – Mày cũng đâu có nói với nhỏ Trang được câu nào!
– Sao lại không! – Khoa quẹt nước mắt – Hai bữa nay tao và nó ở trên lớp trò chuyện với nhau như bắp rang.
– Xạo đi mày! – Mừng bĩu môi – Ở trên lớp mày có được xếp ngồi cạnh nó đâu!
Câu nói của Mừng kéo Khoa về với thực tại tự dưng Khoa không buồn ba hoa nữa.
Cũng không buồn chế giễu Mừng.
Nó chỉ thấy lòng chùn xuống.
Nó chợt nhớ nó đã bị thầy Tám làm cho ê mặt trước cả lớp.
Nó đã mất điểm thê thảm trước mắt nhỏ Trang.
Mai mốt nhỏ Trang qua chơi với dì Liên, chắc nó trốn biệt.
Khoa cúi đầu nhìn xuống chân, giọng bỗng nhiên xìu như bún:
– Ờ thì tao xạo!
– Là sao!
– Là đến giờ tao vẫn chưa trò chuyện với nhỏ Trang được câu nào! – Khoa chán nản thú nhận.
Khi nói câu đó, mặt Khoa tối sầm như có mây kéo qua.
Thằng Mừng tính nhân cơ hội này choe ngoáy lại Khoa nhưng trông thấy vẻ mặt buồn xô của bạn, nó hết ham trả đũa.
Nỗi buồn là thứ hay lây.
Nhớ tới nhỏ Đào, Mừng nhận ra lòng mình cũng man mác buồn.
Nó đưa tay gãi gáy, thấy cảm giác man mác như đang len lòi trong từng khe tóc, liền bổ tay xuống.
Hai đứa lặng lẽ đi bên nhau như hai chiếc bóng.
Trên đầu hai chú nhóc, mặt trời lên cao đần, chuẩn bị ngả về trưa.
Trong không trung không một miếng gió.
Những cành sầu đông hai bên đường im lìm, uể oải, lá treo như buồn ngủ.
Trời đất tự nhiên mà tĩnh mịch.
Chỉ khi về gần đến nhà, Mừng mới nói được một câu:
– Trò chuyện với đứa con gái mình thích, sao khó ghê mày há? Đăng bởi: admin