Bất Tử Bất Diệt - Chương 236: Đại Ma Thiên Vương
Bóng người thần bí trong đám mây hai màu đen trắng như thần vương quân lâm
thiên hạ, toàn thân tỏa ra sức mạnh hùng hậu. Luồng sức mạnh này tràn ra như
sóng biển vỗ bờ, quét qua không trung khiến Trường Sinh cốc rung động.
Phía ngoài sơn cốc cát bụi mịt mù, đá lăn ầm ầm, cây cối gã đổ. Phía trong cốc
được Độc Cô Bại Thiên bảo vệ nên năng lượng không ảnh hưởng tới nhưng cũng
ngầm rung động, lá bay phấp phới, hoa rụng tả tơi.
Uy thế bậc này không phải do cường giả thần bí trên không cố ý tác quái mà là
khí tức từ thân thể y tự nhiên phát ra. Dao động năng lượng do sức mạnh nội
thể y vận chuyển tạo thành.
Khí thế đáng sợ này khiến Độc Cô Bại Thiên cũng phải động dung, quả thực là
cường giả xưa nay hắn chưa bao giờ đụng độ, thậm chí mạnh hơn cả Ma Tổ, đó có
phải mà một Võ thánh chăng? Tựa hồ đã vượt qua thánh cấp, ngay cả Võ thánh từ
thời viễn cổ như Ma Tổ cũng không đủ tư cách tranh phong.
Mọi Võ thánh trên Thiên Vũ đại lục đều cảm ứng thấy khí tức cường giả này, ai
nấy cùng kinh hãi. Đó không phải là sức mạnh mà một cao thủ thánh cấp bình
thường có thể chóng chọi. Chỉ trong nháy mắt, cỗ sức mạnh kinh người đó lại
xuất hiện, khí tức cường giả như mũi châm chích vào người đối diện.
Độc Cô Bại Thiên vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, lạnh lùng nhìn lên không, tựa hồ
không cảm giác được áp lực chí cường chí đại. Bất quá sức mạnh hùng hậu trong
thân thể hắn chịu tác động, bất giác tràn ra đối kháng với sức mạnh của người
trên không trung.
“Ngươi có bao nhiêu tên như thế, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?” Cường giả
thần bí trong mây lên tiếng, giọng nói rất nhẹ nhưng ẩn chứa vô thượng uy
nghiêm, tựa hồ là chủ tể của cả thiên địa.
“Những gì đã qua, hôm nay ta chỉ là Độc Cô Bại Thiên, ngươi là ai? Quang Minh?
Đại Ma Thiên Vương? Hay là…” Độc Cô Bại Thiên thật sự không nhận ra người đó
là ai, đã qua thời gian lâu như vậy, năm tháng chất chồng đủ để một Võ thánh
thay đổi hoàn toàn. Tu vi mạnh hơn, công pháp võ học cũng thay đổi triệt để,
với một Võ thánh viễn cổ, muốn thay đổi dung mạo vô cùng đơn giản.
“Ta….hắc hắc, lẽ nào ngươi không đoán ra?”
“Ngươi là Đại Ma Thiên Vương, chúa tể ẩn trong bóng tối, là đế vương của bóng
tối, ta đoán đúng chứ?”
Người thần bí trên không trung thở dài: “Không sai, là ta, Đại Ma Thiên
Vương.”
Chỉ mấy từ ngắn ngủi, như ngọn trùy ngàn cân đập vào tim Ma Tổ. Ở phía Tây xa
xôi, Ma vực tối tăm, vang lên một tiếng rống bi thường kinh thiên động địa lan
toản tận mây cao. Ma diễm ngút trời, cả ma vực rung động, đại sa mạc cuộn lên
như sóng.
Ma Tổ bi thương…. Ma Tổ bi phẫn…Ma Tổ tuyệt vọng…. Ma Tổ câm lặng…
Tim Ma Tổ như bị đao cắt, lòng rối như canh hẹ. Vị huynh trưởng là cha, là
thầy của lão, người từng được cường giả võ học từ viễn cổ coi là thiên tài,
từng là mục tiêu cả đời cho lão phấn đấu….thật ra lại là…
Ma Tổ không tiếp nhận nổi hiện thực, tuy đã biết được khả năng này từ Độc Cô
Bại Thiên nhưng hôm nay phải thấy sự thật, lòng lão vẫn đau đớn cùng cực.
Vị ca ca như thần linh trong lòng lão không ngờ lại là ác nhân đứng sau giật
dây, là đại ma vương dùng mưu kế trừ khử hơn trăm viễn cổ cường giả.
Đại Ma Thiên Vương từng là danh hiệu vô địch uy chấn thiên hạ mà hôm nay lại
khiến Ma Tổ có cảm giác nặng nề, sỉ nhục đến vậy.
Ma thể cao mấy chục trượng không chịu nổi áp lực này, ngã gục xuống Ma vực,
lẩm bẩm:
“Vì sao? Vì sao? Đại ca từng là người mạnh nhất, chăng lẽ còn chưa đủ sao?
Chẳng lẽ cẩu thí thần đó lại hấp dẫn như thế? Đã đạt đến thống suốt sinh tử,
đến cao độ mà các thánh giả khó lòng đạt được, đại ca còn chưa bằng lòng, định
làm gì nữa đây? Đại ca còn định làm gì nữa đây?”
Từ tầng không Trường Sinh cốc truyền lại tiếng thở dài bi thương: “Ài!”
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: “Ngươi hiểu tính cách của đệ đệ mình nên chắc cũng
hiểu như vậy sẽ khiến y tổn thương thế nào. Ngươi lừa dối y quá lâu, sao không
tiếp tục, thần thông của ngươi chắc chắn có thể khiến y không phát giác được.”
“Có những lúc quả thật dối lừa khiến người ta sống hạnh phúc. Nhưng dối trá
nào cũng có ngày bị bóc trần, trận chiến trong tương lai không thể tránh khỏi,
chúng ta đã được sắp đặt để gặp nhau trên chiến trường. Ban đầu mà biết nó đạt
được cảnh giới này ta đã không dạy nó Xá thân thành ma đại pháp, bình phàm vị
tất không phải làm một dạng hạnh phúc, nó vốn không nên chịu khổ não mà đáng
được sống yên lành.”
Giọng nói của Đại Ma Thiên Vương cực khẽ, nhưng dao động sức mạnh hùng hậu
chứng tỏ y là một Võ thánh viễn cổ mạnh không kém Thần.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Đại Ma Thiên Vương, vì sao ngươi phải thế, vừa nãy
ngươi có nghe rõ lời đệ đệ mình không?”
Đại Ma Thiên Vương gạt hết như ưu thương, khôi phục tâm thái như thần vương,
bất quá lời lẽ có phần mất mát: “Mỗi cá nhân đều có mục đích theo đuổi riêng,
đó là con đường ta đã chọn, ta biết ngươi phẫn hận khinh bỉ ta, bởi ta vì ý
riêng tư mà tàn hại ngần ấy Võ thánh viễn cổ. Kỳ thật ta cũng vô cùng hối hận,
ha ha, nghe câu này chắc ngươi thấy rất buồn cười nhưng đó là sự thật. Từ khi
ta đi bước đầu tiên đã không thể dừng tay được nữa, nhất định phải bước theo
con đường đã chọn đó. Nói thật lòng, ta khinh ghét nhiều kẻ hợp tác với tác,
chúng quả thật muốn thành Thần, là những ngụy quân tử bại loại, vô sỉ trong
các Võ thánh.”
Độc Cô Bại Thiên không nén được, bật cười lạnh: “Còn ngươi là gì?”
“Ta, ha ha…” Đại Ma Thiên Vương ngửa mặt nhìn trời cười điên cuồng: “Ta là một
kẻ điên hết thuốc chữa! Từ góc độ nào đó, ta và ngươi đồng loại, chẳng qua con
đường ta đi xa hơn, rộng hơn ngươi nên cũng điên cuồng hơn ngươi.”
Độc Cô Bại Thiên nhíu màu nhìn đám mây hai màu đen, trắng.
“Độc Cô Bại Thiên, chúng ta cùng hợp tác, ta sẽ đưa ngươi đến một lĩnh vực kỳ
diệu, khiến ngươi đạt đến cảnh giới khó lòng tưởng tượng, ngươi sẽ nhanh chóng
vượt hơn ta.”
“Ta không hợp tác với ngươi!” Độc Cô Bại Thiên nói như chém đinh chặt sắt.
Sức mạnh từ Đại Ma Thiên Vương toát ra càng lúc càng mạnh khiến Độc Cô Bại
Thiên không khỏi biến sắc.
“Nói vậy khi các thánh giả Thiên Vũ đại lục tấn công sang đại lục của ta,
ngươi sẽ xuất thủ, coi ta là địch nhân? Ngươi định phá hỏng tâm huyết của ta?”
“Không sai, sự thật ta luôn coi Bỉ Ngạn là địch. Hiện tại biết được bí mật về
các Võ thánh viễn cổ, ta càng coi ngươi là cừu địch.”
“Độc Cô Bại Thiên, ngươi tin hay không, hiện tại ta có thể diệt được ngươi,
khiến ngươi vạn kiếp không thể siêu sinh.” Lời lẽ Đại Ma Thiên Vương cực kỳ
lạnh lẽo, tỏa ra hàn ý vô tận, tựa hồ tất cả đều do y nắm giữ.
Độc Cô Bại Thiên trầm mặc một lúc, ngẫm nghí đoạn nói: “Ngươi chắc chắn không
giết nổi ta! Hiện tại ta là Võ thánh duy nhất nắm vững được cân bằng sinh tử!”
Lời Độc Cô Bại Thiên thốt ra như sấm động khiến mọi Võ thánh cảm nhận được
những gì đang xảy ra ở đây đều ngơ ngẩn, mỗi người đều không dám tin vào lời
hắn nói.
Cảnh giới bất tử bất diệt, cân bằng sinh tử, đó…tựa hồ là cảnh giới của Thần.
Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta xem trọng ngươi ở điểm này, đạt đến cân bằng
sinh tử quá nhanh, không còn sợ chết chóc nữa. Nhưng ngươi cũng nên biết,
ngươi chưa hoàn toàn nắm chắc được ảo bí sinh tử, chưa hoàn toàn đạt đến cảnh
giới cân bằng sinh tử, cách bất tử bất diệt một chút nữa. Hiện tại thực lực
của ta mạnh hơn, tuy không giết nổi ngươi như để đánh trọng thương ắt không
vấn đề gì.”
“Ngươi cứ việc thử.”
Đại Ma Thiên Vương than: “Vì sao các thiên tài thường tịch mịch, sao lại không
thể hợp tác, nên biết trên đời ta và ngươi là hai người tiếp cận với Thần, có
khả năng thật sự thành Thần hơn cả.”
“Thần, hắc hắc…” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh.
“Thần có biết bao nhiêu ảo bí, lẽ nào ngươi không muốn biết? Ngươi không biết
bí mật về thời đại thần thoại thái cổ của chúng thần? Chỉ khi hai chúng ta hợp
tác, hai thiên tài cùng hợp lực mới phát hiện được bí mật kinh người đó. Chỉ
cần ngươi chịu hợp tác, ta sẽ cho ngươi biết mọi bí mật.”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “Đại Ma Thiên Vương, năm xưa ngươi giả bộ tẩu hỏa nhập
ma trá tử, nhưng hiện tại ngươi thật sự tẩu hỏa nhập ma, hết thuốc chữa thật
rồi.”
“Độc Cô Bại Thiên, ngươi thật sự muốn bức ta ra tay?” Từ đám mây hai máu phát
ra sát ý vô tận, sức mạnh hùng hậu điên cuồng lan tràn.
Độc Cô Bại Thiên vẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng thốt: “Đến đây!” Đoạn bổ một
chưởng xuống đất, quát lớn: “Kinh Thiên kiếm.”
Cả Trường Sinh cốc rung động, một cây thần kiếm chói lói hào quang từ dưới đất
bay lên.
“Chiến Thiên kiếm!”
“Diệt Thiên kiếm!”
“Ngạo Thiên kiếm!”
“Ma Thiên kiếm!”
…
Hắn bổ liền tám chưởng, từ dưới đất bay lên tám thanh thần kiếm, mỗi thanh đều
sát khí xung thiên.
Sau cùng, hắn quát: “Bại Thiên kiếm.”
Ma Phong sau lưng hắn hóa thành một đạo ô quang lao vút lên không, chín thanh
kiếm, kiếm mang trải dài tới mây xanh, sát khí kinh thiên!
“Đại Ma Thiên Vương, ngươi đến thưởng thức nghịch thiên cửu kiếm, để xem ngươi
làm gì được ta?”
Đại Ma Thiên Vương cũng dấy lên sát ý ngút trời, sức mạnh khủng khiếp tực tiếp
hướng xuống Trường Sinh cốc khiến cả sơn cốc rung chuyển.
“Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng bức ta xuất thủ.”
“Buồn cười thật, ta và người nhất định phải phân sinh tử, sớm muộn gì cũng đại
chiến, không cần phải giả tảng nữa, chả lẽ ngươi không muốn nhân lúc ta chưa
đủ lông đủ cánh mà trừ diệt?”
Quang hoa lóe sáng từ đám mây trên không, một thân ảnh khôi vĩ xuất hiện, tựa
hồ lướt khỏi vầng mây khói, thoáng cái, đám mây ảm đạm, Đại Ma Thiên Vương lại
ẩn mình trong mây.
“Được rồi, Độc Cô Bại Thiên, hiện giờ ta không muốn động thủ với ngươi.”
Lần này Độc Cô Bại Thiên hơi bất ngờ, hắn đã chuẩn bị ác chiến, cửu thế thần
kiếm tề xuất, đủ thấy hắn úy kị Đại Ma Thiên Vương thế nào.
“Vì sao, hiện tại không phải là cơ hội tốt để đánh trọng thương ta sao?”
“Hai người tiếp cận với Thần nhất sao lại đi tàn sát nhau, hi vọng có ngày
chúng ta sẽ đi cùng một con đường.” Thinh không dần vỡ nát, Đại Ma Thiên Vương
và đám mây hai màu biến mất vào vùng không gian đó.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!