Bất Tử Bất Diệt - Chương 234: Đông Hải
Độc Cô Bại Thiên vượt ngàn dặm về nhà, ngầm đến Tư Đồ gia một chuyến thăm ba
huynh đệ cùng lớn lên với hắn, đoạn quay đi…
Độc Cô Bại Thiên ôm nỗi lòng nặng nề ra đi, lúc hắn đằng không bay lên, tâm
tình trở nên hoang mang, có nên đi thăm một số người không?
Liễu Như Yên, còn cả những người ở Ma giáo có đôi chút quan hệ với hắn, cả
thiếu cung chủ Lãnh Vũ của Lạc Thiên cung…
Hắn thầm than: “Thôi vậy.”
Những người muốn gặp đó, bất kể có địch ý hay hảo cảm với hắn thì với thân
phận hiện tại hắn đều ngượng ngùng, nhất là khi hắn sắp bế quan để đề thăng
công lực.
Kỳ thật, hắn rất muốn gặp một người: Huyên Huyên.
Mấy ngày này, Huyên Huyên luôn gây náo loạn trên hòn đảo nhỏ mỹ lệ, thương thế
của nàng đã được sư phụ trị liệu khỏi bảy tám phần nhưng chưa khỏi hẳn. Vì thế
tiểu ma nữ hết sức bất mãn, suốt ngày giở đủ thủ đoạn “uy hiếp”, “đe dọa”,
“nhe nanh múa vuốt”…với sư phụ.
Sư phụ nàng luôn đau đầu vì cô tiểu đồ đệ nhưng ông nên tự trách mình, lúc nhỏ
Huyên Huyên tuy cổ quái tinh linh nhưng để trở thành “lắm trò” như hiện nay
hoàn toàn chịu ảnh hưởng của ông. Đông Hải lão nhân suốt ngày cười ha hả khiến
Huyên Huyên học theo, kết quả lớn lên thanh xuất ư lam, thành tiểu na nữ thật
sự.
Huyên Huyên thi triển một lô các thủ đoạn, tuy thương thế chưa khỏi nhưng đủ
khiến cả hòn đảo nháo nhào. Sư phụ nàng rốt cục cũng không chịu nổi nhũng
nhiễu, đành phải đồng ý cho nàng toàn quyền, cả ngày không nghỉ chữa cho nàng
khỏi hẳn.
Cùng lúc có mấy ngụy tuần thiên sứ giả đến xâm phạm bị Đông Hải lão nhân hạ
gục.
Ông ta cả ngày cười cợt, chưa từng làm những chuyện độc địa thế này, nhưng vì
Huyên Huyên mà ông ta chịu phá giới, rút sạch năng lượng sinh mệnh của các
ngụy tuần thiên sứ giả, đem luyện hóa rồi đẩy vào thân thể Huyên Huyên.
Cùng với liệu thương đại pháp, năng lượng này khiến thương thế của Huyên Huyên
khỏi hẳn, đưa nàng từ cảnh giới á thánh tiến vào thánh cảnh.
Ngày Huyên Huyên thành thánh, mặt biển yên tĩnh chợt biến thành sóng dâng ngút
trời, những ngọn sóng cao mấy chục thước phảng phất như cuốn đến chân trời,
nếu không phải nhờ sư phụ nàng vận công bảo vệ, cả hoàn đảo e đã bị chìm đắm.
Trên không trung tiếng sấm chấn động màng tai, gió nổi ầm ào, thiên địa thất
sắc.
Lúc cao thủ đế cấp phá đế thành thánh đều có dị tượng nhưng đáng sợ như Huyên
Huyên gặp phải quả thật ít thấy, tựa hồ như dự báo rằng tiểu ma nữ thật sự là
một tiểu ma vương.
Sư phụ nàng lẩm bẩm: “Thanh thế của tiểu nha đầu lớn thế này, đúng là ít thấy,
so với ta năm xưa còn mạnh hơn.”
Lúc đó Huyên Huyên đứng trên không toàn thân phát ra hào quang thánh khiết,
từng đạo quang hoa từ thân thể tỏa ra, trong phạm vi mười trượng vạn đạo hào
quang chói lọi, màu sắc chói sáng.
Tuổi nàng còn trẻ như vậy mà đã thành thánh, quả thật là kì tích vĩ đại, nàng
không phải là Võ thánh chuyển thế, hoàn toàn dựa vào thiên phú kinh người mà
vượt qua cửa ải, tu thành kì tích trường sinh.
Thiếu nữ thành thánh này cuối cùng cũng mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc tuy
thánh khiết vô cùng nhưng toát lên nét ranh mãnh.
Nàng dùng thân ngưng kiếm, hóa thành cầu vồng vắt ngang trời, chém vào Đông
Hải lão nhân.
Sư phụ nàng hoảng sợ, vội vàng thoái lui, kiếm mang khổng lồ cắt đứt chòm một
đoạn râu trắng như tuyết.
“Tiểu nha đầu khi sư diệt tổ ngươi…ngươi dám hạ thủ với vi sư?”
“Hi hi”, dải cầu vồng vang lên tiếng cười trong vắt: “Sư phụ, con muốn xem bản
lĩnh chân thật cuả người, không ngờ người lại kém như vậy, bị con cắt râu. Ôi,
sư phụ, con buồn quá…”
Sư phụ Huyên Huyên vô cùng yêu thương nàng, nghe nói bị cắt mất râu, bèn lên
tiếng: “Được rồi, biết sai là được. Tiểu nha đầu ngươi không chịu an phận, nếu
con biến thành thiếu nữ ngoan ngoãn, ta không dám nhận con.”
“Sư phụ, con thật sự ngại…”
“Ta không có ý trách con.”
Huyên Huyên chợt cao giọng: “Lão đầu tử ngươi vì sao lại hiểu lầm ta. Ta nói
thất vọng vì mình lại có một sư phụ bản lĩnh quá thấp thế này, thật sự phát
ngượng. Sư phụ người đừng nói với ai rằng người là sư phụ con, bằng không con
đến đỏ mặt vì ngượng mất.”
“Tức chết ta thôi, tiểu nha đầu ngươi từ lúc biết đi, biết chạy đến giờ chưa
bao giờ đỏ mặt, da mặt còn dày hơn lão đầu mấy vạn tuổi như ta.”
“A, sư phụ đúng là lão yêu quái, lại sống đến mấy vạn năm, con phải vì dân trừ
hại. Kinh Thiên kiếm — trảm yêu trừ nghiệt.” Huyên Huyên quát lớn rồi xông tới
đại chiến với sư phụ.
Đương nhiên hai người đang đùa nghịch, tính cách của Huyên Huyên từ nhỏ đến
giờ vẫn vậy, độ “ranh mãnh” có thể xưng đứng đầu thiên hạ. Sư phụ nàng cũng
dung túng cho đồ đệ nghịch ngợm nên hai người không giống sư đồ mà giống bằng
hữu hơn.
Sư phụ nàng bay lên không trung, liên tục chiết chiêu với nàng, để nàng quen
với phương pháp các thánh giả giao đấu.
Đến khi thấy nàng mệt mới ngừng tay nói: “Được rồi, hôm nay đến đây đi, trước
đây ta đã truyền cho con một nửa công pháp của ta, từ hôm nay trở đi sẽ truyền
nốt nửa phần còn lại.”
“Sư phụ người có thấy không, có phải con tiềm lực vô biên, sẽ có ngày trở
thành thiên hạ đệ nhất Võ thánh?”
“Ha ha, sai, là đệ nhị Võ thánh thôi, sư phụ đã là thiên hạ đệ nhất Võ thánh,
khẳng định con xếp thứ hai.”
“Sư phụ đúng là tự đề cao, vậy con cam nguyện xếp cuối vậy.”
Hai người đáp xuống đất, sư phụ Huyên Huyên nghiêm sắc mặt lại: “Tiểu nha đầu,
ta có việc trọng yếu muốn nói với con.”
Huyên Huyên thấy ông nghiêm túc lại, không dám náo loạn nữa.
Đông Hải lão nhân ho khẽ một tiếng: “Đó là một thánh giả quan trọng, nếu con
không thành thánh ta quyết không nói cho con biết.”
Huyên Huyên nhìn ông, có vẻ hồ nghi, sau cùng gật đầu.
“Gã Độc Cô Bại Thiên mà con biết thân phận phức tạp, con có biết lai lịch hắn
không?”
“A, sư phụ sao lại đột nhiên hỏi đến hắn?”
“Vì trong chuyện này, hắn có thân phận không nhỏ.”
Giọng nói của sư phụ Huyên Huyên nhỏ dần, bắt đầu giảng giải cho nàng chuyện
Độc Cô Bại Thiên nghịch thiên cửu chuyển, đương nhiên đó chỉ là một phần, chủ
yếu ông nói đến Bỉ Ngạn, đến mười bay cường giả trong các Cổ võ thánh, đến các
ân oán giữa hai đại lục. Đây là lần đầu ông ta giảng giải chuyện này với Huyên
Huyên nên kể rất tường tận.
Trước đây Huyên Huyên chỉ biết sư phụ đạt đến cảnh giới thánh cấp, không ngờ
ông ta lại là một trong mười bảy cường giả Cổ võ thánh, một trong những Võ
thánh mạnh nhất Thiên Vũ đại lục. Càng khiến nàng kinh hãi hơn là mấy vạn năm
nay các thánh giả cứ biến mất, bị phong ấn lại là hành vi của Bỉ Ngạn.
Kinh hãi qua đi, tiểu ma nữ tỏ ra vô cùng hưng phấn, kêu ầm lên: “Hay quá, hóa
ra thành thánh rồi lại có nhiều chuyện hay như thế, sư phụ phải đưa con sang
Bỉ Ngạn.”
Đông Hải lão nhân nghe vậy suýt nữa ngã ngồi xuống đất, bản ý của ông là nói
cho nàng biết tình hình nghiêm trọng các thánh giả sắp phải đối diện để nàng
biết đường mà dụng tâm luyện công, nào ngờ nàng lại như vậy.
“Sư phụ muốn nói…Độc Cô Bại Thiên, tên xú tiểu tử đó lợi hại lắm sao?”
“Rất lợi hại.”
“Còn lợi hại hơn người?”
“Hơn ta.” Sư phụ Huyên Huyên còn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái vừa nãy, lại lo
tiểu ma nữ nhân lúc ông không lưu ý chạy sang Bỉ Ngạn nên nghe nàng hỏi, hoàn
toàn đáp theo ý thức. Đáp xong mới thấy không ổn, vội vàng phủ nhận: “Hắn làm
sao lợi hại như ta được, sư phụ con là Võ thánh đệ nhất trên đời, là người
đứng đầu trong mười bảy cường giả.”
“Thôi, vừa nãy ngươi đã nói lộ rồi.”
Độc Cô Bại Thiên không hiểu trong lòng hiện giờ có mùi vị gì, lúc nghĩ đến
Huyên Huyên liền có xung động, nhưng lại thấy có chỗ không ổn. Từ khi công lực
hắn đại thành, cảm ứng được khí tức cường giả, không ngờ phát hiện ra tiểu ma
nữ lại là đồ đệ của lão đầu điên khùng ở Đông Hải.
Phát hiện này khiến lo lắng trôi theo mây khói, ngày đó Huyên Huyên rời khỏi
Thiên Ma cốc khiến hắn vừa nóng lòng vừa lo lắng. Giờ thấy nàng bình an, ngoài
cao hứng ra còn thấy ngượng ngập. Huyên Huyên là đồ đệ lão đầu mà lão từng là
“bạn cũ” với hắn, lại hết sức thân thiết, hắn thật sự không biết làm sao đối
diện với sư đồ Đông Hải lão nhân.
Do dự một hồi, hắn thi triển Vạn lí ánh tượng đại pháp, ảnh tượng xuất hiện
tại hòn đảo nhỏ trên Đông Hải. Tức thì Huyên Huyên và sư phụ có cảm ứng, đồng
loạt hướng lên không trung.
“A, Tiểu Bạch, là ngươi…” Đôi mắt to tròn của Huyên Huyên tỏ ra kinh hãi, đồng
thời không khỏi lộ ra nét hoan hỉ: “Tiểu tử ngươi đúng là…” Nàng tuy tinh linh
cổ quái, nhưng nhớ đến chuyện hắn nghịch thiên cửu chuyển mà sư phụ vừa kể,
cũng không dám tin tưởng. Dẫu cho Độc Cô Bại Thiên có thi triển thần thông
xuất hiện trước mắt, nàng vẫn thấy không tin được.
“Tiểu Bạch ngươi hiềm mình sống lâu nên tự sát, điên cuồng chuyển thế sao?”
Độc Cô Bại Thiên ngạc nhiên, nhìn thấy nàng, hắn không khỏi vừa vui vừa kinh
hãi, nhưng lúc này không biết nên cười hay khóc.
“A, thật sao?” Huyên Huyên kinh thán, lộ ra bản sắc ma nữ, nói với vẻ điêu
ngoa: “Ta không kể ngươi chuyển thế bao nhiêu lần, công phu lợi hại thế nào,
ngươi vẫn là Tiểu Bạch, là tiểu đệ ta thu năm xưa.”
Độc Cô Bại Thiên thấp giọng: “Huyên Huyên, giờ đừng đùa nữa, ta có chuyện muốn
nói với hai người.”
Đông Hải lão nhân từ nãy vẫn nhìn Độc Cô Bại Thiên, tới lúc đó mới vuốt bộ râu
đứt nửa: “Tiểu Thiên Thiên…”
Độc Cô Bại Thiên lạnh buốt, suýt chút nữa ngã lăn xuống biển.
“Lão trộm ngươi câm mồm, năm xưa ngươi ăn trộm bao nhiêu thứ của ta, không
muốn ta kể chuyện đó cho Huyên Huyên nghe chứ.”
“Cái gì? Sư phụ trộm đồ, mau kể xem là chuyện gì.”
Đông Hải lão nhân tỏ ra ngượng ngập, ho khan: “Không nên nghe hắn nói nhăng.
Ồ, Tiểu Thiên Thiên…không, Lão Thiên, mau nói xem có chuyện quan trọng gì
nào.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!